Chương 3: Tráng sĩ, mời làm bát máu chó này! (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Lượng im lặng nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng khả nghi hồi lâu, vẫn chưa thể tiếp nhận hiện thực: "... Tại sao tao phải cứu vớt nhân vật phản diện?"

Quả cầu ánh sáng trả lời rất chân thành: [Bởi vì tôi là hệ thống cứu vớt nhân vật phản diện.]

Thẩm Lượng không hiểu nổi: "Vậy tại sao tao phải đi cứu vớt?"

Quả cầu ánh sáng: [Anh là tác giả.]

Nghe vậy, Thẩm Lượng đột nhiên có dự cảm không lành, không biết nhớ tới cái gì đó mà cậu chỉ vào chàng trai đang ngủ say trên giường hỏi: "Vậy anh ta là ai?"

Quả cầu ánh sáng: [À, Thiệu Khâm Hàn đấy.]

Ầm ầm ——!

Ba chữ nhẹ nhàng này giống như một tia sét giáng thẳng vào Thẩm Lượng, chân cậu mềm nhũn suýt quỳ xuống đất. Thiệu Khâm Hàn? Đó không phải là nhân vật phản diện số một bị điên trong "Tình yêu bạc bẽo sai lầm" do mình viết sao?

Thẩm Lượng nhớ đến việc ngày hôm qua mình đã ngủ Thiệu Khâm Hàn, miễn cưỡng vịn tường đứng vững, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Vậy tao thì sao? Tao là ai?"

Quả cầu ánh sáng không trả lời mà dùng giọng điệu sâu xa nhắc nhở cậu: [Chính anh viết truyện mà, anh cẩn thận nhớ lại xem.]

Thẩm Lượng nhìn khung cảnh xung quanh, loáng thoáng nhớ ra hình như trong sách có một tình tiết máu chó như vậy.

Tiểu thuyết thiết lập Thẩm Viêm sinh ra ở một vùng nông thôn, nhà nghèo rớt mồng tơi nhưng vì thành tích xuất sắc nên cậu ta được nhận vào một cơ sở giáo dục đại học ở Thủ đô, sau đó sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp dưới sự giúp đỡ của Thiệu Khâm Hàn.

Sau khi em trai Thẩm Viêm ở quê biết tin, mặt dày mày dạn chạy tới muốn anh trai viện trợ, cuối cùng thành công tiến vào biệt thự nhà họ Thiệu.

Người em trai cầm kịch bản của nhân vật phản diện, cậu ta sống ở nhà họ Thiệu một thời gian, dần dần nhận thấy sự phồn hoa của thành phố lớn, cũng thấy Thiệu Khâm Hàn thiên vị Thẩm Viêm nên trong lòng vô cùng ghen tị. Thế là nhân lúc Thẩm Viêm ở trường, âm thầm đánh thuốc mê Thiệu Khâm Hàn muốn XXOO, gạo nấu thành cơm.

Trong nguyên tác, kế hoạch của người em cũng không thành công, nhưng cậu ta vẫn chọc giận Thiệu Khâm Hàn, cuối cùng bị giày vò đến sống không bằng chết.

Hồi ức đến đây là kết thúc, trong phòng hoàn toàn yên lặng.

Nói tới nói lui, cũng trách đêm qua Thẩm Lượng không kiềm chế.

Quả cầu ánh sáng hỏi Thẩm Lượng: [Giờ anh đã biết mình là ai chưa?]

"Biết." Thẩm Lượng nói: "Tao chính là thằng em..."

Không biết có phải nghiệt duyên không, lúc trước Thẩm Lượng viết truyện lười tốn sức nghĩ tên nên thiết lập em trai nhân vật chính cũng tên "Thẩm Lượng" giống mình luôn.

Sau đó, bây giờ cậu ra đi chân lạnh toát.

Quả cầu ánh sáng an ủi cậu: [Ký chủ, cố lên, cứu vớt nhân vật phản diện đi.]

Thẩm Lượng nghĩ thầm tôi cứu vớt anh ta, ai cứu vớt tôi đây: "Thiệu Khâm Hàn là nhân vật phản diện, vậy tao là cái gì?"

Quả cầu ánh sáng thật thà: [Anh là bia đỡ đạn.]

Trong lòng Thẩm Lượng chỉ muốn chửi thề: "Vậy nếu tao không cứu thì sao?"

Quả cầu ánh sáng: [Vậy anh đi chết đi.]

Thẩm Lượng đã đột tử vì thức đêm quá độ, nếu trở lại thế giới cũ cũng chỉ có thể nằm trong quan tài.

Trong lúc họ đang nói chuyện, ánh sáng ban mai mờ mờ đã sáng rõ. Chàng trai vốn đang ngủ say trên giường bỗng khẽ run lông mi, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn như thể sắp tỉnh dậy.

Thẩm Lượng vẫn muốn tán phét với hệ thống, thấy thế giật mình, lập tức xoay người mở cửa chạy một mạch xuống lầu, dáng vẻ như chạy trối chết.

Quả cầu ánh sáng bay theo đuổi kịp cậu: [Anh chạy cái gì?]

Thẩm Lượng nghĩ thầm, không chạy thì làm gì, chờ chết à, nếu ông trời cho cậu một cơ hội nữa, sau này có chết cậu cũng không viết những tình tiết máu chó làm người ta ghê tởm kia!

Muốn cứu vớt Thiệu Khâm Hàn? Được thôi, điều kiện tiên quyết là cậu phải bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình đã!

Không lâu sau khi Thẩm Lượng rời đi, Thiệu Khâm Hàn đang nằm trên giường tỉnh lại. Anh chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cố nén cảm giác khó chịu ngồi dậy, lại phát hiện quần áo bừa bộn vương vãi khắp sàn, cơ thể đột nhiên cứng đờ.

Dấu hôn trên vai còn chưa biến mất, ga giường lộn xộn còn có cảm giác đau đớn từ nơi bí mật truyền đến, mọi thứ như nhắc nhở anh đêm qua đã có chuyện gì xảy ra.

Ký ức đêm qua lần lượt quay trở lại, sắc mặt Thiệu Khâm Hàn tái mét trở nên cực kỳ khó coi. Anh nhớ hôm qua mình uống một cốc nước Thẩm Lượng đưa xong thì trở nên mơ màng, ánh mắt u ám đến mức có thể chảy ra nước, xoạt một tiếng hất hết đồ trang trí cốc chén ở góc bàn xuống, vụn thủy tinh văng khắp nơi!

"Thẩm, Lượng ——!"

Giọng nói anh lạnh lùng giận dữ giống như một con dao lạnh cắt từng nhát vào xương máu, khiến người ta run lên vì sợ hãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cuuvot