Chương 6: Tôi yêu máu chó (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xoạt ——"

Câu nói này như chạm đến vảy ngược của Thiệu Khâm Hàn, Thẩm Lượng bị anh đẩy ngã từ trên sô pha xuống, cổ họng không bị bóp nữa nên không khí mát lành tràn vào, cậu thở hổn hển, chỉ cảm thấy mình vừa lượn qua Quỷ Môn quan một vòng.

Nhưng Thẩm Lượng còn chưa khôi phục hoàn toàn đã bị Thiệu Khâm Hàn túm chặt đè dưới đất, giọng nói lạnh lẽo không để lộ bất kỳ cảm xúc gì: "Ai nói với cậu tôi thích Thẩm Viêm?"

"Chính tôi nhìn ra." Thẩm Lượng điên cuồng dẩy đầm giữa bãi mìn: "Nhưng rất đáng tiếc, anh trai tôi không thích anh."

Thiệu Khâm Hàn không nói gì, im lặng nắm chặt tay lại, cơ bắp căng cứng tràn đầy sức mạnh trực chờ bộc phát, giống một đầm nước đen ẩn giấu những cơn lốc.

Thẩm Lượng chú ý đến cảm xúc anh bộc lộ, tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Thẩm Viêm sợ anh."

"Vì trốn tránh anh, đã nửa tháng anh ấy không về biệt thự này, tôi không tin anh không nhận ra."

Khuôn mặt lạnh lùng của Thiệu Khâm Hàn không chút biểu cảm, mấy giây sau, anh lại cười khẽ vỗ vỗ mặt Thẩm Lượng: "Thì sao, chuyện này thì liên quan gì đến việc tôi muốn giết cậu?"

Miếng vải đen che mắt vô tình rơi xuống, ánh nắng sáng chói làm Thẩm Lượng không mở mắt nổi, mấy giây sau cậu mới quen dần, sau đó híp mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Không thể không nói, những độc giả kia thích Thiệu Khâm Hàn cũng là có nguyên do.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, ngũ quan tuấn mỹ nhưng khí chất lại lạnh lẽo tựa băng tuyết, xa cách người ta ngàn dặm. Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu xuống giống như một bức tường ngăn giữa họ, phần tối bao trùm Thiệu Khâm Hàn.

Lọn tóc rơi xuống chóp mũi Thẩm Lượng có ánh vàng nhỏ vụn, cậu hơi cong môi nom có chút lưu manh: "Hợp tác đi, tôi giúp anh có được Thẩm Viêm, còn anh thả tôi ra, thế nào?"

Đây là biện pháp cậu bất ngờ nghĩ ra. Thiệu Khâm Hàn mong có Thẩm Viêm mà không được, vậy cậu sẽ giúp đối phương có được Thẩm Viêm, tất nhiên mọi vấn đề cũng được giải quyết dễ dàng.

Mẹ ơi, cậu đúng là thiên tài!

Thiệu Khâm Hàn híp mắt: "Cậu nghĩ chỉ như vậy có thể xí xóa việc cậu chuốc thuốc tôi ư?"

Chuyện xảy ra đêm đó làm anh như nghẹn ở cổ họng.

"Cái này thì có gì to tát."

Thẩm Lượng ngồi thẳng người dậy, nhìn không đứng đắn tẹo nào: "Không phải anh thích Thẩm Viêm sao, tôi với anh ấy là anh em ruột nên trông giống nhau, anh cứ coi tôi là thế thân của anh ấy là được, tôi không ngại."

Cậu đưa ra một đề nghị máu chó.

Thiệu Khâm Hàn mỉa mai: "Cậu tưởng mình đủ tư cách so sánh với em ấy chắc?"

Thẩm Lượng nghĩ mọi người đều bình đẳng, tại sao vẫn còn phân biệt đối xử thế chứ. Cậu hơi nghiêng người về phía trước sát gần bên tai Thiệu Khâm Hàn, hạ giọng nói: "Anh thử một chút chẳng phải sẽ biết ư..."

Không ăn được quả táo nhỏ, đổi qua dưa hấu lớn cũng không tệ mà.

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy nhướng mày im lặng đánh giá Thẩm Lượng, lại thấy đối phương tỏ ra tự tin, con ngươi màu sáng phản chiếu bóng mình rất rõ, cười như một con hồ ly.

Thẩm Lượng rất giống Thẩm Viêm, nhưng lại không giống hẳn...

Ngay từ ngày đầu tiên đến nhà họ Thiệu, trong mắt Thẩm Lượng đã mang đầy tham lam và ghen tị không thể che giấu.

Thiệu Khâm Hàn lạnh lùng quan sát, thấy rõ nhưng nể mặt Thẩm Viêm nên không tiện nói gì, không ngờ vẫn bị mắc lừa.

Bây giờ đôi mắt này như có thêm thứ gì đó, cũng mất đi thứ gì đó, làm người ta không nhìn thấu nổi.

Thiệu Khâm Hàn nắm chặt lấy cằm Thẩm Lượng bắt cậu nhìn mình, sự mỉa mai càng nhiều thêm: "Điều gì khiến cậu nghĩ tôi sẽ hợp tác với cậu vụ này?"

Thẩm Lượng nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của Thiệu Khâm Hàn, nghĩ thầm người này đúng là khác biệt một trời một vực lúc trên giường và dưới giường, trên giường thì ngoan ngoãn, dưới giường lại hung dữ.

Cậu cười xòa không hề sợ hãi: "Anh có thể chờ hai ngày rồi hẵng quyết định có làm giao dịch này với tôi hay không."

Dựa theo diễn biến cốt truyện ban đầu, hai ngày nữa Tô Thanh Nghiễn sẽ lái xe đưa Thẩm Viêm về nhà, sau đó bị Thiệu Khâm Hàn bắt gặp.

Đến lúc đó, chắc chắn cảnh tượng kia sẽ rất đặc sắc.

Thẩm Lượng không muốn thừa nhận, nhưng chỉ số máu chó trong máu cậu đang muốn sôi trào, ngo ngoe rục rịch.

Tục xưng, chó không đổi được thói ăn phân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cuuvot