1101 ~> 1200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thành ô ảnh đem toàn thân bảo vệ, sau đó thân hình run lên, xác định một phương hướng, một đầu đâm vào trong đàn phệ kim trùng, muốn mạnh mẽ lao ra khỏi đàn côn trùng.

Nếu gặp linh trùng bình thường thì hành động này của linh hạt xem ra là thích hợp nhất, nhưng đối mặt với đàn phệ kim trung là loại thượng cổ kỳ trùng, lại chỉ là đi tìm đường chết mà thôi.

Bởi vì phải điều khiển cái đuôi cho nên tốc độ độn thuật của con bọ cạp này giảm xuống hơn phân nữa, tuy rằng nhờ vào lực lượng mạnh mẽ đanh bay đi vô số con giáp trùng, bay ra được hơn mười trương. Nhưng lại có càng nhiều con kim sắc giáp trùng không chút e sợ hống lên bay sát đến.

Mà Phệ Kim Trùng cũng không sợ cái gì hạt độc, độ sắc bén của câu hạt, mà giáp trùng còn cắn chặt vào cái câu vĩ ngày càng nhiều khiên cho độn tốc cùng câu vĩ (đuôi bọ cạp đó) vũ động càng ngày càng chậm.

Trong nháy mắt, con song vĩ nhân diện hạt đã bị nhuộm thành một lớp ánh sáng vàng rực rỡ, cuối cùng phát ra tiếng kêu thê lương.

Một lát sau, con bọ cạp này bị đám côn trùng bao phủ bặt vô âm tín, bị cắn nuốt sạch sẽ.

Hướng về đám giáp trùng, thần niệm Hàn Lập thôi động. Sau khi bay trở về, thì trong hư không cũng chỉ còn lại một đôi độc câu đen thùi lập lòe phát sáng phiêu phù trong hư không, Bời vì đôi câu này cực kỳ cứn rắn và ẩn chứa kịch độc, nên Phệ Kim Trùng cũng không có hứng thú mà mạnh mẽ cắn nuốt.

Hàn Lập đối với đôi độc câu này hơi cảm thấy hứng thú, lấy tay quỏ vào trong hư không, liền đem đôi tài liệu của yêu thú hút đến trông tay, hai mắt hơi đánh giá một chút rồi thu vào trong túi, sau đó đứng nhìn thoáng qua kim sắc cự kiếm đang huyền phù bất động ở phía xa xa.

Thần niệm vừa động, kim sắc cự kiếm liền chém xuống một cái, kim hồ trên thân kiếm chớp động vờn quanh, càng làm tăng thêm ba phần uy thế của vết chém.

Kết quả sau khi một tiếng ầm âm vang lớn, từ chỗ hư không bị chém kia bỗng nhiên bạch quang đại phóng, lập tức gió tuyết trên trời liền biến thành những áng mây trong xanh.

Cảnh sắc bốn phía sau khi thay đổi, Hàn Lập một lần nữa từ trong trận pháp hiện ra, rốt cục thoát khỏi sự che đậy của huyễn thuật.

Trong Lòng Hàn Lập mừng rỡ, nhưng ánh mắt cũng vội vàng thoáng đào qua.

Thanh sam trung niên nhân kia đang từ trong túi trữ vật lấy ra một bảo vậy giống như chiếc chiêng đồng, bộ dáng như muốn xuất ra, mà Bạch Mộng Hinh bởi vì linh trùng ký dưỡng trong kính bị giết, sắc mặt cũng cực kỳ băng hàn, chiến gương đang phiêu phù đánh ra liên tiếp mấy đạo pháp quyết, tựa hồ còn muốn xuất tiếp thần thông gì đó.

Hai người này vừa nhìn thấy Hàn Lập phá trận mà ra, động tác trên tay hơi khựng lại, sắc mặt không khỏi đại biến.

Mà bên kia, một đám ngũ sắc quang hà ( mây ngũ sắc) chớp động không ngừng, tiếng phạn âm bạo liệt bên trong không ngừng phát ra, vị hôi bào tăng nhân đang cùng với lão bà đấu đến thời khắc quan trọng, không ngờ tại trong cấm chế cũng rơi xuống hạ phong, điều này cũng làm cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.

Nhưng điều gây chú ý nhất cho Hàn Lập chính là, Hàn Ly thương nhân đứng ở trên tảng đá lớn, trong miệng không ngừng niệm pháp quyết.

Hắn dùng ánh mất âm trầm nhìn chằm chằm Hàn Lập. Trên đỉnh đầu, một ảo ảnh kỳ lân mơ hồ đã sắp thành hình, mà tại trung tâm của ảo ảnh, rõ ràng chính là cái huyền ngọc lệnh bài không biết tên kia.

Nhìn thấy tất cả chuyện này, Hàn Lập chân mày khẽ động, lập tức âm thầm vỗ túi trữ vật bên hông.

Nhất thời một đoàn ô qunag từ trong túi bắn ra. Lượn bòng một cái sau đó trôi nổi ở trước người Hàn Lập.

Chính là một bình đen thui to chừng vài tấc.


Quyển 7: Tung Hoành Nhân Giới
Chương 1103: Lực áp song tu.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan





Hai tay bấm niệm pháp quyết. Từng đạo màu xanh pháp quyết đánh lên chiếc bình màu đen, chiếc bình sau một hồi quay tròn. Miệng bình lật ngược lại, trong bình truyền ra vài tiếng gầm rú dữ dội.

Lập tức năm đạo khí màu xám trắng từ giữa bắn ra Nhoáng lên một cái, hiện ra 5 bộ xương người trắng như bạch ngọc.

Bộ xương này lúc mới hiện ra chỉ nhỏ tầm một thước. Nhưng sau điên cuồng phát ra, cao đến hai trượng Đồng thời có một dòng khí màu xám trắng quấn quanh, răng nanh hoàn toàn lộ ra. Phát ra tiếng cười quái dị làm cho người ta sợ hãi.

Mà xương từ cổ đến tứ chi đều có một ngân mai hình tròn lập lòe dường như được khảm sâu vào trong xương cốt.

Đây chính là Ngũ Tử Đồng Tâm Ma mà Hàn Lập cưỡng ép thu phục.

Năm bộ xương khô vừa mới thành lớn. Lập tức từ miệng gào thét phun ra ma khí, thân hình chuyển động, mắt lộ hung quang như muốn hướng Hàn Lập đánh tới.

Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, trong miệng khống ma pháp quyết thúc giục, năm miếng màu bạc vòng tròn lúc xanh lúc đỏ mảnh liệt sáng lên, một mùi khét lẹt truyền ra. Làm cho Ngũ Ma đồng thời hướng phía sau lui xuống. Trong miệng phát ra tiếng gào thét chi chi , tỏ ra một bộ kinh hoảng dị thường.

Theo Hàn Lập khoát tay, một đạo thanh ti bắn ra, bay sướt qua cổ tay tạo ra một viết thương nho nhỏ.

Năm giọt huyết châu rơi xuống. Rồi bắn nhanh mà ra, chuẩn xác rơi vào trong miệng của ngũ ma.

Nhất thời trong mắt Ngũ Ma lục khí biến đổi, thần sắc lập tức trở nên ôn thuận vô cùng.

"Đi!"

Hàn Lập không chút do dự chỉ tay hướng về người mặc thanh sam ở trên không, trong miệng quát khẽ một tiếng.

Ngũ Ma quanh thân sau khi ma khí quay cuồng một trận, trong mắt hiện ra hung lệ, đều đằng không bay lên. Sau một trận rú lên hãi hùng, hóa thành năm quỷ đầu to như năm cái bánh xe.

Mỗi quỷ đầu tên nào mặt mũi cũng hung tợn. Trong miệng phát ra nhưng tiếng rít ô ô làm tâm thần người khác không yên. Cho đến khi vị trưởng lão Tiểu Cực Cung vị kia bay đi. Chúng nó vẫn còn đuổi theo, theo sau là ngập trời khí màu xám trắng, thanh thế lớn cực kỳ.

"Ngũ Tử Đồng Tâm Ma! Càn lão ma đúng là bị ngươi diệt sát." Thanh sam trung niên lúc trước gặp Ngũ Ma lúc mơi ngẩn ra, sắc mặt nghi hoặc. Giờ phút này rốt cục nhận ra Ngũ Ma lai lịch, nhất thời vô cùng sợ hãi!

Phải biết rằng việc phong ấn Côn Ngô Sơn liên quan rất rộng. Mặc dù Tiểu Cực Cung ở nơi hẻo lánh, nhưng cũng biết một phần. Vì chuyện này mà chẳng những được xưng Đại Tấn đệ nhất thế gia, Diệp gia cũng từ đó biến mất không còn tung tích, còn Nguyên Anh kỳ tu sĩ chết thảm sở Côn Ngô Sơn thì rất nhiều, xem lại nghìn năm này cũng là truyện hiếm thấy.

Đặc biệt thân là Âm La Tông đại trưởng lão Càn lão ma, cũng vẫn lạc tại Côn Ngô Sơn. chuyện này lại là chuyện gây chấn động toàn Đại Tấn! Dù sao ở trong mắt tu sĩ bình thường. Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ trừ bỏ thọ nguyên hao hết, cơ hồ là bất tử.

Mà vị người trung niên mặc thanh sam. Mới năm đó gặp qua Càn lão ma dụng Ngũ Ma tấn công địch một lần. Nếu Càn lão ma đều chết dưới tay người này. Thì chẳng phải là đối thủ lần này, so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ còn muốn đáng sợ hơn sao.

Hắn không hề nghĩ ngợi cầm trong tay đồng la ( chiêng đồng) đột nhiên hướng không trung ném lên, tay kia vừa lật. Hiện ra một cây chùy ngọc màu vàng nhạt, hướng đồng la hư không một kích!

"Phanh" một tiếng theo đồng la truyền ra. Từng mảnh hoàng quang bỗng nhiên xuất hiện ở bốn phía bên người trung niên mặc thanh sam, tiếng tiếp theo hoàng quangtrong nháy mắt ngưng tụ biến hình hóa thành hơn trăm phi đao hình lá liễu màu vàng , Mỗi cái hàn quang lóng lánh, thoạt nhìn vô cùng sắc bén.

Tiếp theo tiếng chiêng liên tục vang lên, phi đao nhất thời xoay tròn.

Hình thành một đao võng rậm rạp liên tục di động. Đem người trung niên mặc thanh sam bao bọc trong đó. Mà dường như vẫn chưa an tâm, tiếp theo tay áo run lên. Hai thanh thương màu đen từ trong áo bay ra hóa thành hai đạo ô hồng ở trong đao võng, lúc sau còn tạo ra một bức tường năng cản, xem ra hoàn toàn muốn làm một con rùa đen rụt đầu.

Sau khi thấy Ngũ Tử Ma xuất hiện, đã hoàn toàn đánh tan ý chí chiến đấu của thanh sam trung niên, thầm nghĩ ở dưới sự công kích của Ngũ Ma có thể bảo trị được mạng nhỏ rồi hãy tính.

Năm quỷ đầu âm trầm kêu ô ô trong miệng. Trong nháy mắt tới trước người trung niên kia, năm cái miệng quỷ cùng lúc phun ra một luồng khí màu xám trắng đem tất cả bao phủ bên trong, sau đó ngũ quỷ nhoáng lên một cái. Vọt vào bên trong ma khí, tiếng nổ, tiếng quỷ thét gào. Ma khí trong không trung quay cuồng.

sau khi Hàn Lập ra lệnh cho Ngũ Tử Ma. Lập tức không thèm liếc mắt lấy một cái. Lấy thần thông của Ngũ Ma có thể đủ để đối phó với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, đối phó một tên tu sĩ trung kỳ tự nhiên là không có vấn đề gì để nói. Nhưng thật ra Bạch Mộng Hinh sau khi nhìn thấy Hàn Lập triệu xuất Ngũ Tử Ma ra. Sắc mặt so với người trung niên mặc thanh sam cũng chẳng tốt hơn tí nào.

Bọn họ trước kia chưa thấy qua Ngũ Tử Ma. Nhưng thấy bộ dáng Ngũ Ma Hung Sát, lại người trung niên mặc thanh sam hô lên Ngũ Ma tên, sao lại không biết lai lịch của ma đầu đó.

Hàn Phiến thượng nhân tuy rằng nắm giữ thần thông có thể khắc chế Ngũ Ma, nhưng khổ nổi đang ở thời khắc thi pháp máu chốt, cơ bản không thể làm chuyện khác. Nhưng Bạch Mộng Hinh trong lòng khiếp sợ, thần thông trong tay đã thi triển được một nữa bất giác ngừng lại.

Xem ra nàng ta đã ý thức được. Bình thường thần thông tuyệt không có cách nào tạo thành uy hiếp với Hàn Lập , chỉ lãng phí pháp lực của mình mà thôi.

Nhưng không để thời gian cho nàng thở, không nói một lời lập tức hai tay bấm niệm pháp quyết, thân hình nhoáng lên một cái huyễn hóa ra bốn đạo thanh ảnh giống nhau như đúc bắn ra,. Chia làm hai hướng Bạch Mộng Hinh cùng Hàn Phiến thượng nhân bắn đi mà bản thể Hàn Lập đứng tại chỗ, tay áo run lên, đem Hư Thiên Đỉnh đang huyền phù trước người thu lại.







Phong Lôi Sí sau lưng khẽ rung một cái, Hàn Lập liền biến thành một vệt sáng rồi biến mất.

Bạch Mộng Hinh cả kinh, lúc trước nàng đã được chứng kiến thần thông thuấn di của Phong Lôi Sí trong Huyễn thuật nên không dám kinh thị chút nào. Mà bốn cái thân ảnh rất mơ hồ khiến nàng nhất thời không thể phân biệt nó là hóa thân hay chỉ là Huyễn Hóa Chi Thuật, nhưng dù như thế nàng cũng tuyệt không muốn để chúng dễ dàng tiếp cận.

Lập tức nàng không hề do dự búng ngón tay, bắn ra mấy đạo bạch mang.

"Vụt, vụt!" Tiếng xé gió liên tiếp truyền tới. Bốn đạo tinh mang lóe lên, bắn tới xuyên thủng bốn thân anh đang xông tới. Nhìn kĩ bốn đạo tinh mang thì chỉ thấy đó là bốn bảo vật không biết tên, hình dạng như một cái mũi khoan.

Thân hình nàng nhoáng lên một cái, một giây sau dã xuất hiện trên cự thạch phía dưới, cùng đứng sóng vai với Hàn Ly thượng nhân.

Sau đó Bạch Mộng Hinh mặt hiện vẻ ngưng trọng, hai tay bóp quyết. Trên người nàng bỗng bùng lên một ngọn lửa bạch sắc. Dưới sự thôi động của pháp quyết, bạch diễm trong nháy mắt đã ngưng kết thành hình, hóa thành một tòa băng sơn trắng nõn như ngọc, bảo hộ nàng và Hàn Ly thượng nhân bên trong.

Không ngờ nàng lại giống thanh sam trung niên, không cầu tấn công chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình! Rõ ràng nàng đã hoàn toàn không còn lòng tin đánh với Hàn Lập, chỉ muốn kéo dài thời gian để Hàn Ly thượng nhân thi triển xong pháp quyết. Sau đó mượn lực lượng của Huyền Ngọc động tiêu diệt một tên đại địch quá đáng sợ này.

Tốc độ bốn mũi tinh mang nhanh đến dị thường. Gần như chỉ lóe lên một cái đã đâm lên bốn đạo thân ảnh. Kết quả là ba trong bốn đạo liền bị đâm thủng. Nhưng còn thân ảnh cuối cùng thân hình khẽ run lên một cái đã né tránh được mũi tinh mang một cách quỷ dị, rồi tiếp tục lao đến phía Hàn Ly thượng nhân như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lúc này thân ảnh này đã để lộ ra khuôn mặt của mình. Đó là một người trung niên tướng mạo phổ thông, cả người mặc một bộ thanh sam. Kẻ này một chút khí tức cũng không để lộ ngoài, thân hình phiêu thốt bất định chẳng khác nào quỷ mị.

Đó chính là con hình nhân khôi lỗi, được Hàn Lập cho ẩn lẫn trong ảo ảnh, định đánh cho đối phương một đòn nặng nề.

Hàn Lập tuy không biết Hàn Ly thượng nhân đang thi triển bí thuật gì nhưng chỉ cần nhìn ảo ảnh con kỳ lân trắng trên đỉnh đầu hắn thôi cũng biết bí thuật nàytuyệt không tầm thường.

Tuy hắn tự nhận cho dù tất cả tu sĩ trong động này có vây công thì cũng không làm gì được mình, nhưng hắn cũng tuyệt không trơ mắt nhìn đối phương thi triển bí pháp thành công.

Vì thế hắn không hề do dự mà đồng thời dùng cả hai đại sát chiêu.

Bạch Mộng Hinh nấp trong cự băng vừa thấy nhân hình khôi lỗi xuất hiện liền kĩnh hãi, chẳng kịp suy nghĩ tại sao trong động lại lòi đâu ra thêm một tên tu sĩ lạ hoắc này, vội vàng điểm một chỉ về phía bốn mũi tinh mang đằng xa.

Những mũi tinh mang này lập tức lượn một đường hình cung, bay vòng lại đâm vào lưng hình nhân khôi lỗi. Nhưng hình nhân khôi lỗi căn bản hoàn toàn không thèm để ý đến mấy mũi lăng trùy đang đâm tới sau lưng, mà khẽ lật một tay, trong tay nó bỗng nhiên xuất hiện một cây tiểu cung được bao phủ bởi một lớp xích diễm. Nó giương cây cung lên rồi nhắm thắng cự băng bắn một phát.

Một loạt tiếng xé gió vang lên. Vô số hỏa tiễn chi chít phá không bay tới. Cả nửa không trung đều bị màu xích hồng bao phủ, một luồng hơi nóng lập tức tràn ra. Pháp bảo Lôi Hỏa cung này tuyệt đối không thua gì đỉnh giai cổ bảo, cuối cùng lúc này cũng hoàn toàn hiển lộ sức mạnh của mình.

Đồng tử Bạch Mộng Hinh nhìn thấy cảnh này không khỏi co rụt lại. Thấy tên tu sĩ này không thèm che chắn sau lưng, trong lòng nang liền trầm xuống, lập tức thôi động bốn mũi tinh mang mãnh mẽ hơn. Chỉ cần có thể giết kẻ này thì công kích trước mắt lập tức bị hóa giải.

Đương nhiên nàng cũng không quên Hàn Lập vừa rồi đã dùng lôi độn biến mất. Thần thức Nguyên Anh trung kỳ của nàng đã sớm thả ra ngoài, bao phủ hoàn toàn phạm vi ba mươi trượng quanh nàng, đề phòng đối phương đánh lén.

Nhưng một cảnh tượng khiến nàng kinh hãi xuất hiện.

Bốn mũi tinh mang hung hăng đánh lên lưng tên tu sĩ kia, nhưng trên người hắn đột nhiên xuất hiện môt lớp quang tráo ngũ sắc. Bốn tiếng nổ đồng thời vang lên.

Nhưng thân hình tên tu sĩ trong lớp quang tráo ngũ sắc chỉ hơi chấn động một chút rồi lại như không hề có chuyện gì. Bốn mũi lăng trùy căn bản không thể nào xuyên thủng tầng quang tráo quỷ dị kia.

Bạch Mộng Hinh cả kinh. Nhưng lúc này một trời hỏa tiễn đã đến trước cự băng, hung hăng oanh kích lên nó.

Một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên. Vô số đốm hỏa diễm xích hồng nổ trung trên bền mặt cự băng rồi hóa thành từng đám từng đám hỏa vân. Nhìn chẳng khác nào dìm cự băng vào biển lửa.

Đôi mắt trong suốt của Bạch Mộng Hinh nhìn chằm chằm vào phần băng đang bị hỏa vân thiêu đốt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ bối rối.

Nàng biết rằng uy lực hỏa vân này mặc dù không nhỏ nhưng chắc chắn không thể làm gì phòng ngự Cực Hàn Chi Diễm của mình. Đúng như nàng dự đoán, nhưng đốm xích diễm mặc dù thiêu đốt không ngừng nhưng cũng chỉ làm lớp ngoài cự băng lóe lên bạch quang nhàn nhạt, nhưng không thể làm tổn hại chút nào.

Ánh mắt Bạch Mộng Hinh chớp chớp, khóe miệng không nhịn được lộ vẻ tự đắc.

Nhưng đúng lúc này, phía sau lưng nàng, cách cự băng hơn một trượng. Một tiếng sấm vang lên, một vết bạch quang hình cung xuất hiện.


Quyển 7: Tung Hoành Nhân Giới
Chương 1104: Khôi lỗi khắc địch.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan




Người này tất nhiên là Hàn Lập, sau khi sử dụng Lôi Độn Thuật lặng yên tới phía sau nàng ta.

Hắn sử dụng hình nhân khôi lỗi hấp dẫn sự chú ý của Bạch Mộng Hinh, còn chính mình yên lặng tiến sát tới chỗ này chờ cơ hội xuất thủ .

Bạch Mộng Hinh đã sớm chú ý động tĩnh ở bên cạnh, nên khi thân hình Hàn Lập vừa hiện ra, nàng ta tức khắc cảm ứng được ngay, cũng không quay đầu lại lập tức trở tay hư không một trảo.

Một cự trảo trong suốt như thủy tinh, băng lạnh hiện ra thẳng hướng Hàn Lập chộp xuống.

Nàng ta không đặt hy vọng cú đánh này có thể đủ để khắc địch, chỉ nghĩ là có thể tạm thời ngăn cản một chút không cho Hàn Lập tới gần.

Thế nhưng Hàn Lập đối với cự trảo này, không thèm liếc mắt một cái, mặt không thay đổi tay áo phất lên, lập tức một đạo hoàng quang bắn nhanh mà ra, lóe lên một cái cự trảo đã bị chém thành hai nửa.

Hàn Lập thân hình một chút chậm chễ cũng không có, thoáng cái vọt tới trước mặt, trên người ngọn lửa tăng vọt lên.

Một cảnh khó có thể tưởng tượng xuất hiện!

Hàn Lập thân mình chỉ ngưng lại một chút, cả người tựa như vô hình, tiếng sấm chớp động thoáng chốc nhập vào trong khối băng, sau mấy cái chớp động, liền quỷ dị xuyên qua lớp băng lớn kia, rồi xuất hiện bên cạnh hai người Bạch Mộng Hinh cùng Hàn Ly thượng nhân.

Mà chỗ xuyên qua đó lại xuất hiện một cái động băng đường kính vài trượng.

Xem ra Tử La Cực Hỏa mặc dù chưa từng được luyện chế qua, nhưng nói về uy lực hàn diễm so với của Bạch Mộng Hinh còn cao hơn không chỉ một bậc, Hàn Lập thúc dục toàn lực rốt cuộc dễ dàng xuyên qua màn phòng ngự quỷ dị này.

Trước mắt hắn trải ra một võng bạc hình tròn.

Bạch Mộng Hinh đã muốn quay lại để kiểm tra, thấy như vậy cả kinh, tay bỗng nhiên bắt pháp quyết, miệng quát lớn một tiếng “Thu”!

Tơ võng hào quang đại phóng, một cái chỉ bạc hướng chính giữa co rút lại, ngay tức khắc khe hở hoàn toàn biến mất, một cái võng lớn màu bạc mờ mờ thình lình xuất hiện trước mặt Hàn Lập.

Hàn Lập sửng sốt nhưng lập tức cười lạnh một tiếng, Tam Diễm Phiến trong tay nhoáng lên, bắn lên cuồng trướng, đồng thời nhằm ngay võng bạc trước mặt nhẹ nhàng đánh tới.

“Vèo” một tiếng, một cột lửa ba màu phun ra, ba màu vàng bạc hồng ở bên trong ngọn lửa chớp động không thôi, trực tiếp đánh lên trên võng bạc.

Cái võng bạc này không biết là loại dị bảo nào, đối mặt với Tam Diễm Phiến loại phỏng chế linh bảo này, lại có thể phát ra tiếng “ vù vù”, phóng xuất ngân mang chống đỡ ngọn lửa ba màu kia, ngọn lửa bị chắn ở bên ngoài.

Tuy bảo vật này tỏ ra chống đỡ không nổi, nhưng chưa lập tức bị đánh tan.

Hàn Lập lông mày nhíu lại, rồi chợt giãn ra.

Vừa mới một kích hướng giữa chiếc quạt rót vào một chút pháp lực, bởi Tam Diễm Phiến chẳng qua chỉ phát huy bình thường uy lực, nên kết quả có chút ngoài ý muốn, nhưng tuyệt không gây ra bao nhiêu kinh ngạc.

Ngay trong lúc này, một tay Hàn Lập lập tức chuyển động, đã sớm chuẩn bị bình ngọc đưa lên miêng, đem một giọt vạn năm linh dịch nuốt vào.

Sau đó không hề tiếc kiệm linh lực, đưa pháp lực điên cuồng hướng cái quạt.

Tam Diễm Phiến rung lên, phát ra một tiếng êm tai, một con Hỏa Điểu ba màu từ cây quạt bay ra, nhằm thẳng võng bạc đối diện đánh tới.

Mà Hàn Lập phía sau cũng mở ra Phong Lôi Sí, ngay khi vầng sáng ba màu bùng nổ, tiếng sấm vang lên theo đó cũng biến mất không thấy.

Sau một khắc, một đạo cầu vồng xuất hiện ở hơn ba mươi trượng bên ngoài, Hàn Lập thân hình giữa ngân quang hiện ra.

Hắn ngẩng đầu hướng chỗ lúc đầu nhìn lại, chỉ thấy trong suốt băng kia hoàn toàn bị vầng sáng ba màu bao chùm bên trong, cũng nhanh chóng tan biến, phần viên cầu màu bạc ở trung tâm, nháy mắt bạo phát, lập tức biến thành hư ảo.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập sắc mặt không có chút vui mừng, ngược lại đồng tử co lại, tay cầm Tam Diễm Phiến, trong mắt có vài phần khẩn trương.

Bởi vì sau khi võng bạc tiêu tán, một con băng giao màu lam thân dài mấy trượng xuất hiện ở nơi đó, băng giao này phần trước một nửa bộ vảy trong suốt, đang giương nanh múa vuốt, phần sau lại hiện ra sền sện dịch xanh, phần đuôi trực tiếp xuất hiện ở trong đỉnh nhỏ.Xem ra đỉnh này phóng xuất ra linh vật băng giao.

Tiểu đỉnh này bay trước mặt Hàn Ly, chính là một cái Kiền Lam Đỉnh khác!

Băng giao thân hình xoay quanh co rút lại, đang đem Bạch Mộng Hinh cùng Hàn Ly thượng nhân bảo hộ bên trong. Mặc dù tại trong vầng sáng ba màu, lam giao thân thể đồng dạng tan biến, nháy mắt tan biến hơn một nửa, nhưng lúc này vầng sáng ba màu rốt cuộc uy lực đã hao tổn hết, lóe lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net