1101 ~> 1200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Hàn Ly thượng nhân phóng xuất con băng giao này có độ lạnh vô cùng, dưới uy lực của Tam Diễm Phiến, một chút cũng không tổn hại.

“Đây là hỏa thuộc tính linh phiến? Không hổ là vật phỏng chế linh bảo, quả nhiên uy lực không nhỏ. Chỉ bằng uy năng mà nói, hẳn đã trên Kiền Lam Đỉnh của ta.”. Thanh âm nhàn nhạt từ miệng Hàn Ly thượng nhân truyền ra, rồi đột nhiên một đoàn ngọn lửa sắc xanh trong miệng phun ra, thoáng chốc bám trên mình lam giao.

Lam diễm trên thân giao lưu chuyển không ngừng, lam giao miệng phát ra âm thanh vang dội, thân thể trong Băng Diễm chợt lóe trải rộng ra, nhanh chóng khôi phục như lúc đầu, sau đó trừng đôi mắt xanh biếc, hung tợn về phía Hàn Lập.

Hàn Lập thấy cảnh này, mặt lộ ra một tia biểu tình kì quái, như có chút châm chọc, lại có chút cười lạnh.

Lòng Hàn Ly thượng nhân run lên, không hiểu sao lại như thế, bỗng nhiên trong hư không một đạo thanh ảnh lờ mờ quỷ dị hiện ra, lập tức đánh tới.

Một bàn tay ngân quang long lánh, lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào sau lưng Hàn Ly thượng nhân, tay kia tức khắc giương lên, một cái lá chắn màu bạc xuất ra, nhưng lập tức hóa thành một màn bạc hướng Bạch Mộng Hinh chụp xuống đầu.

Thanh ảnh hành động hoàn toàn vô thanh vô tức, giồng như cơn gió thổi qua, làm cho bình thường tu sĩ không cảm giác được, chình là hình nhân khôi lỗi của Hàn Lập.

Nó mượn đầy trời Hỏa Vân cùng Hàn Lập ra tay che dấu , thần không hay quỷ không biết độn tới nơi đây.

Bạch Mộng Hinh hiển nhiên không có phát hiện dị biến ở sau lưng, trước mặt ngân quang chợt lóe, bị màn ảnh bao vây hoàn toàn bên trong mới sợ hãi phát hiện.

Nàng vội vàng bắt pháp quyết, một tầng Băng Diễm màu trắng hiện ra toàn thân, lập tức hóa thành vô số hỏa cầu lớn, hướng bốn phía màn ảnh bắn nhanh đi.

Nhất thời trong quầng sáng tiếng gầm rú nổi lên!

Mặt ngoài dày đặc, nhẵn bóng như gương, khi hỏa cầu màu trắng đánh vào trên đó, không thể xuyên thủng được ngược lại còn bị bắn ngược trở về.

Nàng ta hiển nhiên khó mà có cách nào lập tức thoát khốn mà ra.

Hàn Ly thượng nhân là một đại tu sĩ chỉ cách một bước là tới Hóa Thần Kỳ, tự nhiên Bạch Mộng Hinh khong thể sánh bằng. Cho nên hình nhân khôi lỗi vừa mới xuất hiện trong nháy mắt vị đại trưởng lão Tiểu Cực Cung này bằng thần thức cường đại đã phát hiện được sự thay đổi khác thường.



Trong lòng hắn cả kinh không kịp thúc dục lam giao chống địch, tâm miện khẽ động trên người hiện ra một bộ chiến giáp màu vàng, kiểu dáng cổ kính linh quang lấp lánh. Đồng thời thân hình hắn còn cố gắng di động muốn tránh đi một kích như sét đánh này của hình nhân khôi lỗi.

Nhưng hình nhân khôi lỗi sớm bị Hàn Lập dụng tâm thúc dục uy lực toàn bộ khai mở thân hình, lay động như cái bóng bám theo, mà Hàn Ly thượng nhân vì phải phát động pháp quyết nên thân hình chậm lại một chút.

Hậu quả là “Phanh” một tiếng khó nghe, bàn tay mờ mờ ánh bạc liền đánh vào đầu vai Hàn Ly thượng nhân toàn bộ quang mang đan xen vào nhau rồi lóe lên.

Hình nhân khôi lỗi do cương ngân cộng thêm vài loại tài liệu quý hiếm khác luyện chế mà ra, uy lực tương đối không so với bình thường phi kiếm kém hơn. Nhưng khi
chém vào kim giáp lại chỉ hiện một tầng màu vàng gợn sóng rồi lập tức bắn ngược ra.

Chẳng qua phản lựu của nói vẫn đem vị Nguyên Anh hậu kì đại tu sĩ này lay động như sắp ngã.

Nhưng Hàn Ly thượng nhân lại ổn định đứng dậy, trong cơ thể linh lực lưu động mãnh liệt.

Hai tay ngưng tụ pháp lực để vận khởi đại pháp quyết dùng để đối địch, tuy rằng cũng không trọn vẹn nhưng cũng có thể lợi dụng huyền Vương và hơn phân nửa hàn khí của Ngọc Huyền, cũng đủ để tiêu diệt đại địch trước mắt..


Nhưng Hàn Ly thượng nhân hai tay niệm pháp quyết chưa xong thì tay của hình nhân khôi lỗi cũng như ánh chớp chém xuống đầu vai của hắn.

Bên trong chiến giáp màu vàng. Hàn Ly thượng nhân ngẩn ra đối với hành động lạ lùng của khôi lỗi không hiểu cái gi.

Bàn tay vừa chộp xuống ngân mang đại phóng biến ảo thành hai thanh màu bạc ngư câu sắc bén dị thường.

Hơi đung một chút rồi bám chặt vào hai vai Hàn Ly thượng nhân.

Tuy bị chiến giáp màu vàng chặn ở bên ngoài nhưng Hàn Ly thượng nhân nhất thời không thể chuyển động tự nhiên.

Mà cùng lúc đo đó trên đỉnh đầu Hàn Ly thượng nhân linh quang chợt lóe một thanh màu đen quỷ dị đoản đao hiện ra thoáng run lên , từ trên chém xuống thiên linh cái của vị Tiểu Cực Cung đại trưởng lão này.

Độn tốc cực nhanh chừng nháy mắt tới ngay phía trên đỉnh đầu.

Mà lúc này hàn Ly thượng nhân bị hình nhân khôi lỗi dùng một đôi ngân câu khóa cứng nằm trên chiến giáp. Cơ bản là không thể nhúc nhích được chút nào.

Lần này Hàn Ly thượng nhân hồn vía lên mây .Rốt cuộc bất chấp mọi thứ từ từ điều động linh lực trong người vội vàng đưa lên đầu, mặt không chút huyết sắc há mồm phun ra một tia máu huyết.

Tia máu này cũng là hàn Ly thượng nhân một ngụm máu huyết biến thành ẩn ẩn
trong đó linh lực vô bì.

Màu đen đoản đao chạm vào nó gây ra âm thanh trầm đục, huyết quang và hắc mang đan xen lóe lên làm cho Ma Tủy Phi Đao độn quang ngừng lại một chút. Hình thể biến lớn thành vài thước, đồng thời hướng trước mặt đối phương nhẹ nhàng chém tới.

Hàn Ly thượng nhân trên người chiến giáp màu vàng lóe lên rồi tán đi làm thân mình cũng khôi phục tự do tránh thoát được một kiếp.

Cùng lúc đó ở bên cạnh màu xanh băng giao được pháp quyết thúc giục kêu vang.

Bỗng nhiên hướng về phía Hàn Lập ở xa xa đánh tới, băng giao chưa đến gần Hàn Lập đã ra tay. Một luồng màu xanh bắn nhanh mà đi.

Vị Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ này tin tưởng có thể trì hoãn công kích của Hàn Lập trong chốc lát rồi bằng vào Huyền Ngọc bài thúc giục hàn khí trong động đủ để xoay chuyển tình thế đem đối phương giết chết.

Nhưng đúng lúc này một đóa hoa sen bạc lớn chừng mấy thước quỷ dị hiện ra cách chân Hàn Ly thượng nhân chỉ vài thước.

Rồi nhanh chóng biến đổi, ngân quang đại phóng. Tiếng Phạm âm Phật xướng từ trong hoa sen truyền ra.

Hàn Ly thượng nhân trong lòng rung động, chỉ cảm thấy thân hình nặng tựa ngàn cân không thể nhúc nhích.

Cùng với đó là pháp lực trong cơ thể không thể khống chế được một nữa, đồng nghĩa với việc huyết mang đang đối đầu với đoản đao kia chỉ phát huy được một nữa uy lực hiện giờ.

Chuôi ma tủy Phi Đao lóe lên chém xuống, huyết mang từng cái từng cái không thể ngăn nỗi.

Bên dưới, Hàn Ly thượng nhân quá sợ hãi, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết!


Quyển 7: Tung Hoành Nhân Giới
Chương 1105: Cấm anh.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan






Vị Tiểu Cực Cung đại trưởng lão này thật không đơn giản, không biết tu luyện loại luyện thể thuật gì. Ma tủy phi đao nháy mắt bay đến đỉnh đầu rồi chợt lóe biến mất, nhưng khó có thể tin lại hướng qua một bên khác uốn lượn rồi lao xuống, quỷ dị vô cùng.

Hắc quang chợt lóe, phi đao bay đến đem cổ Hàn Ly thương nhân cắt lìa, đầu lâu nhanh chóng rớt khỏi thân thể.

Vốn trên người Hàn Ly thượng nhân đang ngưng tụ kim sắc chiến giáp, cùng với con lam sắc băng giao ở xa xa kia trong phút chốc tán loạn không con tung tích. Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trên mặt không khỏi lộ ra một nét tươi cười, nhưng nụ cười này mới vừa trên mép hiện ra thì bỗng nhiên cứng lại.

Bởi vì cái đầu mới rơi xuống kia đột nhiên toát ra một luồng hoàng quang kì lạ xoay quanh đầu lâu, rồi phóng nhanh mà chạy tới hướng tới Kỳ Lân hư ảnh ở trên.

Nhìn thấy tình hình quỷ dị này, Hàn Lập tự nhiên chấn kinh, nhưng nhanh chóng hiểu được nguyên do tại sao:Nguyên Anh của đối phương dĩ nhiên được giấu ở bên trong đầu.

Hắn sắc mặt trầm xuống, xuất ra một đốm sáng hoàng quang, miệng thốt ra một chữ “Phá”, thanh âm không lớn, nhưng truyền nhập vào trong tai đầu lâu, cảm giác thần thức như bị trăm ngàn mũi kim sắc bén đâm tới, một trận đau nhức vô cùng truyền đến. Trong miệng cái đầu phát ra một tiếng thét chói tai. Máu từ tai và mũi trào ra.

Hàn Ly thượng nhân đã không có thân thể duy trì, nguyên khí bị đại thương đối mặt Hàn Lập thần thức công kích không thể chống đỡ được thêm nữa.

Đúng lúc này, chuôi hắc sắc đoản đao lại chợt lóe, hiện ra ở phía trên Hàn Ly đầu lâu.

Nét mặt Hàn Ly đầy hoảng sợ, đoản đao quỷ dị biến mất không thấy. Ngay sau đó, nó lại hiện ra ngay cạnh đầu lâu. Một vết máu nhỏ từ trên mặt đầu lâu hiện ra, hơn nữa càng ngày càng lớn. Cùng lúc đó, Hàn Lập ở cách mấy trượng đã hóa thành một đạo ngân hồ quỷ dị xuất hiện phía trên đầu lâu, không nói một lời hai tay hợp lại, đồng thời giương lên. Ầm một tiếng, một võng điện thật lớn đón đầu chụp xuống. Đầu lâu bỗng chia thành hai nửa, một đoàn lam quang bao vây lấy Hàn Ly Nguyên Anh đang định thuấn di chạy đi. Nguyên Anh từ trong miệng nhỏ phun ra bên ngoài một thanh lam sắc phi kiếm.

Phi kiếm nhanh chóng to lên, trong nháy mắt hóa thành hơn một thước, không chút khách khí nhắm ngay kim võng chém xuống. Cự kiếm chưa chém xuống, trên thân kiếm đã phát ra khí áp người linh làm cho kim võng tan đi tán loạn. Hàn Lập sắc mặt khẽ biến, tâm niệm vừa chuyển, trong tay phun ra võng cầu đánh tới. “Oanh” một tiếng, lam mang, kim quang va chạm vào nhau. Khâu lam sắc phi kiếm kia quả nhiên uy lực không phải là nhỏ, điên cuồng chém xuống vài cái đem kim võng mở ra một lỗ hổng. Tuy rằng chỉ là một lỗ nhỏ, nhưng đối với Nguyên Anh mà nói cũng thừa dư dả chạy ra. Lúc này, Nguyên Anh hai tay bấm niệm thần chú, thân hình tại chỗ dao động một chút rồi biến mất không thấy. Kim võng bên ngoài hơn mười trượng, lam quang chợt lóe, Nguyên Anh sớm hiện hình mà ra, dĩ nhiên hắn thi triển Thuấn Di thuật nhanh chóng bỏ chạy. Nguyên Anh thấy có một tia sinh cơ không dám chậm chễ, huy động đôi tay trắng noản nhỏ bé hướng cự kiếm phía sau gọi về.

Lam sắc phi kiếm hình thể chợt thu nhỏ lại, đã có thể theo khe hở phi độn mà ra, Hàn Lập ánh mắt tàn khốc lóe lên, hừ lạnh một tiếng, hai tay niệm thần chú, Ầm một tiếng kim võng ở xing quoanh đó lại xuất hiện, đồng thời từ từ thu nhỏ dần, nơi mới xuất hiện chỗ hổng trong chớp mắt liền được tu bổ ngay lập tức, đồng thời vô số võng cầu hướng lam sắc phi kiếm bao vây lại, một tầng tiếp một tầng, chồng chất nhau mà đi.

Khẩu phi kiếm kia trải qua Hàn Ly thượng nhân bồi luyện nhiều năm, không thể giống như pháp bảo loại bình thường, nhưng là tại võng cầu vừa buông xuống phát ra âm thanh bạo liệt, cũng không có cách nào thoát ra đươc, linh quang lúc sáng lúc tối, cuối cùng bị kim quang cắn nuốt hoàn toàn. .

Mà Hàn Lập một tay lại nhoáng lên, Hư Thiên đỉnh xuất ra trước người, lật tay bắn xuống, một luồng thanh ti từ cự đỉnh bắn ra, hướng Nguyên Anh của Hàn Ly thượng nhân cách đó mười thước vọt tới.

Hàn Ly thượng nhân đang cố gắng thu hồi bổn mạng pháp bảo trông thấy vậy trong lòng kinh hãi, ánh mắt không cam lòng hướng phi kiếm nhìn thoáng qua, đành cắn răng một cái, lam mang quanh thân chợt lóe sau đó Nguyên Anh biến mất không thấy.

Ngay sau đó, Nguyên Anh lại xuất hiện tại bên cạnh tiểu đỉnh. Hắn lúc này đây, thoáng do dự quay đầu nhìn lại, ánh mắt đọng tại chỗ hư ảnh kỳ lân trên cao. Tuy rằng pháp quyết bị mạnh mẽ đánh gảy, chính mình thân thể cũng bị hủy diệt, nhưng cũng không vì thân thể bị vây khốn mà hư ảnh kỳ lân mất đi, mà vẫn đang chớp động, linh quang, chưa hề bị ảnh hưởng gì.

Đúng lúc này, một bóng người phiêu đãng tại kỳ lân hư ảnh bên cạnh, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyên Anh, một tia cảm tình cũng không có. Hàn Ly thương nhân tiếp xúc với ánh mắt này trong lòng rùng mình một cái, lòng dạ trầm xuống đem một tia may mắn cuối cùng vứt đi .

Buông lỏng một tiếng, Nguyên Anh không hề do dự xoay người hướng phía trên nhập vào trong đỉnh không thấy bóng dáng. sau đó tiểu đỉnh phát ra một tiếng quái minh, đột nhiên tự hành bay lên trời, tùy ý chuyển động vài cái hiện ra ở chỗ cửa vào thông đạo.

Mà kia luồng thanh ti, căn bản không thể truy kích Nguyên Anh đã liên tiếp thuấn di mấy lần kia tán loạn rồi biến mất.

Hàn Lập xem xét khẩu phi kiếm bị Tị Tà Thần Lôi vây kín, nhìn Nguyên Anh phía xa, khóe miệng hơi động, sau lưng tiếng sấm gió nổi lên liền hóa thành một đạo hồ quang hướng phía Nguyên Anh đuổi theo.

Hàn Ly Thượng Nhân cũng sẽ không đứng tại chỗ cho Hàn Lập đuổi tới, khu sử cự đỉnh hóa thành một đoàn lam quang hướng tới trời cao bay đi, cùng lúc qua hai lần thuấn di cũng nhanh chóng tiếp cận cửa vào.

Mà Hàn Lập lại khởi hành sau khi hắn đã đĩ được bảy, tám trượng.

Nên vị Đại trưởng lão Tiểu Cực Cung này ánh mắt buông lỏng, đang muốn một lần thuấn di sau đó liền trực tiếp khu sử Kiền Lam Đỉnh đem cửa vào mở ra thì bên cạnh chỗ mỏ quặng Huyền Ngọc đột nhiên bay ra vài đạo hàn quang sắc bén nhằm thẳng vào động khẩu.

Hàn Ly Thượng Nhân hờ hững xem thường những Huyền Vũ hàn khí này, Kiền Lam Đỉnh hơi trướng lên muốn đánh lui nhưng tia hàn quang này. Nhưng đúng lúc này kinh biến xảy ra.

Huyền vũ hàn khí trong chớp mắt màu sắc biến đổi, từ trong sương mù hàn quang trong nháy mắt hóa thành ngọn lửa đỏ đậm, cùng với phía trên hàn quang Băng Diễm tiếp xúc, nhưng tiến nhập vào trong băng diễm thiêu đốt không còn một mãnh.

Sau đó chợt lóe, nhanh như chớp nhập vào trong tiểu đỉnh. Kiền Lam Đỉnh chấn động, đồng thời truyền tới tiếng gào thê thảm của Hàn Ly thượng nhân truyền ra , đột nhiên hai màu xanh đỏ quỷ dị từ trong đỉnh bay ra ngoài.

Nhất thời chúng đan xen vào nhau phát ra bạo liệt âm thanh”ầm ầm”.

Trên đỉnh quang mang đại phóng, nhanh chóng biến lớn vài thước. Thân đỉnh chia ra hai nửa mỗi bên một màu xanh đỏ. Nguyên Anh Hàn Ly thượng nhân hiện ra tại quầng sáng màu xanh, vừa sợ vừa giận hướng phía đối diện nhìn lại. Tại quầng sáng màu đỏ một đầu hỏa điểu hừng hực hiện lên trong miệng kêu lên những tiếng trầm muộn.

Trong lúc sinh tử đó, Hàn Ly thượng nhân tự nhiên không có khả năng tiếp tục giằng co. Nguyên Anh trong miệng quát lên một tiếng , quầng sáng màu xanh hung hăng đánh tới phía đối diện, mà con hỏa điểu kia cũng không để ý, cánh vung lên, lửa đỏ thổi quét sang. Hai bên giao tranh kịch liệt quang mang đại phóng, tiếng gầm rú nổi lên. Mà kia con hỏa điểu, chính là thái âm chân hỏa biến thành.

Loại chân hỏa này đã bước đầu có linh trí, cũng không biết bị Hàn Lập triệu ra áp trận từ khi nào, đã lặng yên mai phục tại động khẩu, cũng nhờ vào nhiều ngày cắn nuốt huyền vũ hàn khí che dấu, mà bất ngờ đánh lén thành công.

Tuy rằng bởi vì thái âm chân hỏa số lượng rất thưa thớt, không thể lập tức đem đỉnh này khống chế. Nhưng Nguyên Anh Hàn Ly thượng nhân đồng dạng cũng không thể làm được gì thái âm chân, nên không thể thuận lợi sử dụng cự đỉnh chạy trốn trốn.

Mà đúng lúc này, ở phía dưới Hàn Lập không tiếc phát lực lôi độn vài lần tới cạnh tiểu đỉnh. Lam Diễm Nguyên Anh nhất thời không thể đoạt lại Kiền Lam Đỉnh trên mặt hiện lên vẻ kinh hoảng.

Bỗng nhiên một đoàn lam quang từ trên đỉnh bắn nhanh ra hướng trời cao phi độn mà chạy, Nguyên Anh buông tha cho việc tranh đoạt cự đỉnh, một mình một đường mà chạy. Hàn Lập thấy vậy, trên mặt hiện lên vẻ dị sắc, lập tức không chút nào do dự giơ một tay lên, một cây xanh biếc tiểu thước hiện ra trên tay. Hàn Lập trong miệng phát ra chú ngữ, đồng thời trong tay phật quang chớp động, xanh biếc tiểu thước lục quang đại phóng, run rẩy một chút rồi từ trong tay biến mất. Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên hiện ra cạnh Nguyên Anh Hàn Ly thượng nhân trên không. Nguyên Anh kia thấy vậy kinh hãi, bàn tay nhỏ bé bấm niệm thần chú, lập tức lại thuấn di né tránh.

Nhưng tại đỉnh đầu lục thước hơi động một hồi rồi hạ xuống, trên thước xuất hiện một đóa hoa sen tám cánh màu bạc, Hoa sen chuyển động lộn ngược xuống dưới, lượn lờ truyền ra phạm âm phật xướng, đồng thời phun ra một quầng sáng. Hàn Ly thượng nhân chỉ cảm thấy phật quang chụp tới, chân nguyên ngưng trệ, Nguyên Anh mất linh không thể nhúc nhích. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh hiện ra một màu xám trắng.

Ngân sắc hồ quang trên không chớp động, thân hình Hàn Lập trong hư không hiện ra, hướng phía dưới lạnh lùng nhìn lại. Cái xanh biếc tiểu thước này của Hàn Lập chính là ngày đó đoạt được linh bảo: Bát Linh thước, tuy rằng mới tu luyện thành tầng thứ nhất thông bảo quyết, nhưng là uy lực thực vẫn rất kinh người, nếu lấy đấu pháp tấn công địch nhân mà nói, tựa hồ uy lực còn trên cả Hư Thiên đỉnh.

Đương nhiên hiện tại có thể chế trụ một gã Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ như thế, hơn phân nửa là do đối phương chỉ còn Nguyên Anh mà thôi, lúc trước còn bởi vì sử dụng huyền vũ hàn khí trong động mà thi triển bí thuật lợi làm cho pháp lực nguyên khí sớm tiêu hao hơn một nửa. Nếu không, Nguyên Anh của hậu kỳ tu sĩ đã ngưng hình, củng cố nhiều năm chắc chắn không có khả năng dễ dàng bị tóm đến như vậy.

Tuy rằng dùng bát linh thước bất ngờ chế trụ đối phương Nguyên Anh, Hàn Lập cũng không nói thêm điều gì vô nghĩa, hắn một tay nhấc lên, năm ngón tay hướng ra.

Đầu ngón tay đồng thời kim quang chớp động, sau tiếng âm ầm trầm thấp năm đạo võng cầu bắn nhanh ra, hóa thành năm đạo kim sắc tiểu xà to như ngón cái, lao về phía Nguyên Anh đang bị phật quang chế trụ, sau đó một cái xoay quanh hóa thành mấy cái dây thừng đem Nguyên Anh chói lại.

Hàn Lập trong tay phát ra nhưng động tác bất đồng, tay áo phất một cái xuất ra một số đạo cấm chế phù lục, lập tức linh quang của các tầng cấm chế tại thân thể Nguyên Anh chớp lên.

Tiếp theo, hắn một tay hướng túi Trữ Vật của mình, tay kia lật chuyển mười mấy cây ngân châm hiện ra trong lòng bàn tay, ngân mang nhè nhẹ chợt lóe, ngân châm điểm vào các nơi yếu hại trên thân thể Nguyên Anh, Nguyên Anh Hàn Ly thượng nhân run rẩy một trận, trong mắt thần quang lập tức chợt ảo não.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập mới thật sự yên tâm, vỗ vỗ hai tay trên mặt lộ ra biểu tình như cười như không.


Quyển 7: Tung Hoành Nhân Giới
Chương 1106: Thu Diễm.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan

Hàn lập xem xét, rồi đem xanh biếc tiểu thước thu lại, nhẹ nhàng hạ xuống tới trước Nguyên Anh đang lộ ra vẻ mặt oán độc.

Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hàn Lập. Môi mím chặt.

Vị tiểu cực cung đại trưởng lão này biết rõ song phương đã đánh tới nông nỗi này, nói những lời cầu xin tha thứ, căn bản không kết quả gì mà còn tự rước lấy nhục mà thôi.

Hắn chỉ thấy hối hận, chính mình trước khi bị cấm chế, có thể thi triển bí thuật đem Nguyên Anh tự bạo mà.

Hiện giờ đã bị Hàn Lập hoàn toàn khống chế, muốn tự bạo Nguyên Anh, đúng là có muốn cũng không được.

Hàn Lập mỉm cười nhìn Hàn Ly thượng nhân Nguyên Anh, không nói câu nào, tay áo run lên, xuất ra một cái bình ngọc màu xanh biếc, bay tới đỉnh đầu Nguyên Anh.

Hàn Lập khẽ hướng bình nhỏ điểm nhẹ.

Miệng bình đảo ngược lại, bên trong bạch quang lưu chuyển không ngừng, một luồng sáng mờ phát ra, đem Hàn Ly thượng nhân Nguyên Anh hút vào trong bình.

Lập tức Hàn Lập đưa tay hướng Kiền Lam Đỉnh ở xa xa vẫy tay.

Lũ thái âm chân hỏa kia lúc này đang bao vây lấy tiểu đỉnh, hướng bên này bắn nhanh mà về, clóe lên, liền tan biến vào trong tay áo Hàn Lập không thấy bóng dáng

Hàn Lập lúc này mới đem bình ngọc pháp khí thu lại, thân hình hóa thành một đạo thanh hồng hướng phía dưới bay đi.

Một lát sau, thanh quang chợt lóe, thân hình Hàn Lập một lần nữa xuất hiện ở trên đống loạn thạch, ánh mắt quét qua khắp nơi, khẽ cau mày.

Vốn Bạch Mộng Hinh bị vây trong quầng sáng màu bạc, bây giờ thân mình lại đang nằm sấp trên một mảng đá vụn trong đống loạn thạch, máu chảy ròng ròng, bụng bị xuyên thủng một lỗ hổng lớn, đã trở thành một khối thi thể.

Mà máu huyết trong cơ thể nàng ta khô kiệt, rõ ràng có vẻ Nguyên Anh đã xuất khiếu trốn đi.

Hướng không trung nhìn lại, hình nhân khôi lỗi đứng bên cạnh hư ảnh kì lân không có nhúc nhích, giống như từ lúc Hàn Lập rời đi đến bây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net