1101 ~> 1200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có tác dụng gì, lập tức sử dụng vô hình vật, oanh kích tới.

Nhưng Đại Canh Kiếm trận nếu lúc trước ở Thanh Nguyên Kiếm Quyết được xưng là một khi đã tu luyện thành công, liền có thể vô ưu mà tung hoành nhân giới, mặc dù hơi có chút khuếch đại, nơi này bày ra cũng chỉ là một nửa kiếm trận mà thôi. Nhưng cũng không phải một vài âm thanh là có thể phá vỡ được.

Chỉ thấy âm lãng mênh mông kia hướng vào bên trong tơ vàng, liền thấy tơ vàng khẽ rung lên, ngay tại giữa kim quang đại phóng toàn bộ biến thành kiếm quang cực lớn, nhanh như cắt dồn dập về phía ba âm lãng, đã đem căng ra chém cho tan tác, đần dần mất hẳn.

Theo ngay sau đó kiếm quang màu vàng lại loáng một cái, một lần nữa biến thành những sợi tơ vàng, tiếp tục vây xung quanh hai người, dường như biến hóa lúc đầu hoàn toàn không hề phát sinh, khiến con người ta có cảm giác đáng sợ không thể lường trước được.


Quyển 7: Tung Hoành Nhân Giới
Chương 1108: Đoạt bảo.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan


Lần này, tăng nhân áo xám ( áo màu tro) sắc mặt trở nên rất khó coi.

Kiếm trận này không ngờ lại huyền ảo hơn những gì họ dự đoán rất nhiều.

Hàn Lập thấy hai người phía dưới tuy mặt biến sắc, nhưng vẫn không để lộ ra vẻ kinh hoảng thì đôi mắt lóe lên những cái nhìn đăm chiêu, khóe mắt không khỏi giật giật mấy cái.

Lúc này bà lão lại lấy ra vài món bảo vật khác để thử ngăn cản kiếm ti tiến lại gần.

Hàn Lập thần sắc hơi thay đổi, trên người khôi lỗi hình người vẫn luôn đứng sau lưng hắn bỗng lóe lên linh quang nhàn nhạt, rồi lập tức biến mất tại chỗ, không thấy tăm hơi nữa.

Một lát sau, kim ti xung quanh kiếm trận chỉ còn cách hai người ở giữa hơn hai mươi trượng nữa thôi.

Bà lão và tăng nhân áo xám bị ép đến mức thậm chí phải bắt đầu tự bạo bảo khố vừa lấy ra. Kết quả mặc dù khiến kim ti tạm thời dừng lại, nhưng vẫn không thể ngăn cản nó tiếp tục tiến tới gần.

"Không được, kiếm trận này quá cổ quái, chỉ dựa vào bảo vật bình thường không thể nào phá được nó. Mau dùng tới thứ kia đi, chỉ có uy lực của nó mới có thể đánh tan được kiếm trận!" Bà lão thấy kim ti càng lúc càng tiến tới gần thì trên mặt cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi, quay ngoắt đầu lại nói với tăng nhân áo xám.

"Dùng vật đó dĩ nhiên có thể phá kiếm trận, nhưng chốc nữa làm sao đối phó được với tiểu tử họ Hàn!" Tăng nhân áo xám hơi do dự.

"Nghĩ nhiều vậy để làm gì, phá được kiếm trận, chúng ta còn có cơ hội sống. Nếu không, một khi kiếm trận hợp lại, chúng ta chỉ còn con đường chết thôi, lúc đấy giữ vật kia cũng chỉ vô dụng." Bà lão nói rất có lý.

Tăng nhân áo xám nghe vậy thì mặt cau có một chốc, sau lại nhìn kim ti chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã tiến lại gần mấy trượng, rốt cuộc đành cắn răng, gật đầu.

Lập tức vỗ cái túi chứa đồ ở bên hông, nhất thời trong bàn tay liền xuất hiện một món đồ cổ quái.

Đó là một quả cầu to bằng nắm tay có màu lửa đỏ mờ mờ, khiến người khác không thể nào nhìn rõ được nó rốt cuộc là cái gì. Trên quả cầu có dán một tấm phù triện cấm chế có hai màu bạc vàng, tăng nhân áo xám một tay nâng vật này, trên mặt lộ vẻ cẩn thận, trông rất là nghiêm trọng.

"Ma Cưu đạo hữu, mau động thủ đi! Vật này mà phát huy hiệu dụng ở cự ly quá gần thì ngay cả chúng ta cũng bị vạ lây đấy." Bà lão thấy kim ti kiếm trận chỉ còn cách bọn họ hơn mười trường thì thét lên the thé.

Tăng nhân áo xám thở dài, giơ tay lên như muốn xé bỏ phù triện trên quả cầu màu đỏ, có vẻ như muốn lập tức sử dụng vật này.

Nhưng đúng vào lúc này, đằng sau tăng nhân áo xám lóe lên ngân quang mờ mờ, một bóng người xuất hiện từ hư không. Nó hành động yên lặng như quỷ mị vậy, khiến tăng nhân không phát hiện ra chút gì bất thường. Bà lão đứng đối diện với tăng nhân nhưng lại nhìn thấy hết thảy, lúc này liền kinh hãi kêu lên.

"Cẩn thận đằng sau ngươi!"

Bà lão lớn tiếng nhắc nhở, đồng thời tú bào quét qua, một đạo hoàng mang lóe lên, bắn thẳng về phía bóng người kia.

Tăng nhân áo xám nghe bà lão cảnh báo thì trong lòng chấn động, không kịp suy nghĩ nhiều, thân hình lắc một cái liền lập tức bắn ra ngoài. Đồng thời bàn tay đang nâng quả cầu cũng vô ý thức rút lại, muốn đem quả cầu giấu vào trong tay áo, nhưng hành động này đã hơi chậm rồi.

Hiện lên phía sau tăng nhân chính là nhân hình khôi lỗi, nhưng mà khôi lỗi lại có thần thông của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ thấy nó lắc người một cái, một cánh tay liền đâm vào lưng của tăng nhân áo xám, một tay khác thì bắt lấy quả cầu màu đỏ. Động tác nhanh vô cùng, quả thật có thể dùng sấm chớp để hình dung.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, tăng nhân áo xám cả người nghiêng ngả.

Bàn tay màu bạc của nhân hình khôi lôi đâm vào chỗ hiểm, tuy có thể dễ dàng xé rách hộ thể linh quang, nhưng trong tích tắc tiếp xúc với lưng, sau lưng của tăng nhân bỗng hiện ra một huyễn ảnh quái điểu khắp người đầy lông vũ. Mặc dù ngân mang trên tay khôi lỗi sáng rực, dễ dàng xé rách được huyễn ảnh quái điểu, nhưng động tác dĩ nhiên đã chậm đi một chút, để tăng nhân kia tránh được chỗ hiểm yếu, nên chỉ bị một vết thương dài trên bả vai, máu tươi chảy ròng ròng. Về phần bàn tay bắt quả cầu lửa đỏ kia, khi nó sắp bắt được thì quả cầu bỗng nhiên rời khỏi tay tăng nhân, bắn nhanh về phía bà lão đứng bên kia.

Hoàng mang do bà lão phát ra đã bay tới trước người nhân hình khôi lỗi, hóa ra đó là một cây trâm màu vàng sáng lấp lánh.

Nhân hình khôi lỗi hai mắt phát ra tử quang, không hề tránh né chiếc châm kia, cánh tay giơ về phía quả cầu đỏ rồi bỗng nhiên rung lên, theo đó là những tiếng "két két" vang lên.

Lập tức cánh tay rời khỏi cơ thể, loáng một cái liền bay theo quả cầu kia, một chụp bắt lấy nó vào trong tay, xong thì lượn một vòng rồi bay trở về.

Gần như đồng thời, chiếc châm nhỏ màu vàng đánh vào đầu của nhân hình khôi lỗi làm phát ra một tiếng nổ trầm muộn, ánh sáng vàng lấp lánh liên hồi.

"Không tốt!"

"A."

Hai tiếng kêu một sợ một mừng hoàn toàn khác nhau của tăng nhân và bà lão đồng thời vang lên.

Cũng không phải do hai người có lối suy nghĩ khác nhau, mà là tăng nhân thấy quả cầu màu đỏ bị người khác thu mất, dĩ nhiên phải thấy kinh sợ vô cùng. Còn bà lão ở xa xa chỉ thấy bản mạng pháp bảo mà mình khổ tu mấy trăm năm đã đánh trúng vào chỗ hiểm của đối phương, mà đối phương lại không hề phòng bị, cho nên không khỏi mừng rỡ.

Nhân hình khôi lỗi cả người lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững lại được, nó đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn về phía bà lão. Ở vị trí huyệt thái dương của nó xuất hiện một lỗ nhỏ to bằng ngón cái rất rõ ràng, nhưng lập tức trong lỗ lóe lên ngân quang, xong liền lành lặn lại như cũ, ngay cả một vết sẹo cũng không có.

Bà lão thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm, nhưng lập tức nghĩ tới chuyện gì đó, miệng thét lên the thé:"Hoàng Mai châm, ngươi làm gì với Hoàng Mai châm của ta rồi?"

Nhân hình khôi lỗi đờ đẫn chậm rãi xòe tay ra, ở trong lòng bàn tay, chiếc tế châm màu vàng kia chính đang lắc lư không ngừng, liều cả mạng chỉ mong có thể thoát khỏi lòng bàn tay. Nhưng nó đã bị một đoàn ngân quang vây quanh, căn bản không thể nào chạy thoát được.

Bà lão vừa thấy cảnh này mặt liền tái mét, hai môi run run. Đang muốn nói gì đó thì nhân hình khôi lỗi bỗng nhiên xoa hai tay, lòng bàn tay phát ra ngân quang rực rõ, chiếc tế châm vào màng liền trở nên ảm đạm, linh tính bị tổn thương.

Mà bà lão vì ảnh hưởng tâm thần nên kêu to một tiếng rồi phun ra mấy ngụm máu, chỉ một vài thao tác mà hao tổn không ít nguyên khí.

Tăng nhân áo xám mặt tái nhợt, cũng không để ý tới vết thương ở sau lưng mà bỗng giơ hai tay lên, vô số ngân quang to cỡ nắm tay từ trong lòng bàn tay tuôn ra ào ạt, mơ hồ còn mang theo tiếng sấm sét. Không biết là bảo vật gì mà lại có thanh thế kinh người đến vậy.

Nhưng Hàn Lập bay trên không thấy cảnh này thì chỉ cười nhạt một tiếng, thần niệm hơi động.

Nhân hình khôi lỗi đang đứng đờ đẫn đột nhiên hai tay bấm pháp quyết, quanh người phát ra ngân quang chói mắt. Khi ánh sáng vụt tắt, khôi lỗi cũng biến mất một cách kỳ dị.

Những quang đoàn màu bạc kia dĩ nhiên đánh ầm ầm vào hư không, chẳng tạo được chút hiệu quả nào.

Tăng nhân và bà lão liếc mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.

Mà lúc này kim ti xung quanh chỉ còn cách bọn họ có bảy tám trượng, bọn họ cho dù có bản lãnh bằng trời, giờ có chắp cánh vào lưng cũng khó thoát được.

Hàn Lập lơ lửng trên không trung, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

Đại Canh kiếm trận rốt cùng cũng hoàn toàn hợp lại, vô số kim ti hóa thành một quang cầu màu vàng khổng lồ. Trong cái quang cầu trước tiên vang lên những tiếng nổ mạnh, khiến cho cả quang cầu chấn động mấy cái, tiếp đó truyền ra những tiếng kêu thảm thiết của tăng nhân và bà lão.

Dùng linh mục quan sát, hắn có thể thấy rõ ràng hai vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ chỉ trong nháy mắt đã bị phanh thây.

Nguyên anh ẩn trong thân thể tuy có thể chống chọi lại một lát, nhưng bị nhiều kim ti như vậy chém liên tục, cuối cùng cũng hóa thành từng điểm lục quang, từ nay về sau biến mất vô ảnh vô tung khỏi thế gian này.

Về phần túi chứa đồ và những bảo vật hai người điều khiển, không sót lại được một cái nào, tất cả đều bị uy lực của kiếm trận hủy diệt sạch sẽ. Chỉ còn sót lại hai ngọn lửa màu xanh, vàng cực lạnh, lơ lửng ở giữa không trung.

Khẽ thở dài một tiếng, mặt Hàn Lập giãn ra một chút, nhưng lại lộ ra mấy phần trống vắng.

Lẳng lặng một lát, bên cạnh hắn đột nhiên lóe lên ngân quang, nhân hình khôi lỗi không một tiếng động xuất hiện, tay đưa ra, quả cầu màu lửa đỏ vừa cướp được xuất hiện trước mắt Hàn Lập.

Hàn Lập không nói lời nào đưa tay nhận lấy, rồi cẩn thận đánh giá vật này.

Quả cầu này nhìn thì có thể thấy nó hơi mờ mờ, bên trong có một ngọn lửa bập bùng mơ hồ. Quan sát kỹ lại thì thấy hóa ra đó là một con hỏa điểu mini đang bay luẩn quẩn trong đó, sống động như thật, vô cùng thần kỳ. Mà xung quanh hỏa điểu có đủ các loại phù văn nhiều màu sắc chớp động liên hồi, nếu nhìn kỹ có thể thấy tất cả các phù hăn đều là một loại cổ văn phức tạp, tưởng đúng mà lại sai. Với hiểu biết uyên bác về văn tự cổ của Hàn Lập mà cũng không thể nào đoán ra lai lịch đại khái của loại văn tự này.

Có vẻ đây là một loại văn tự thượng cổ hoàn toàn mới!

Hàm Lập quan sát hồi lâu rồi hơi cau mày.

Vật này là một trọng bảo được những người dưới kia coi là đòn sát thủ, nếu vào lúc quan trọng bọn họ mới lấy nó ra thì hẳn chẳng phải chuyện đùa.

Nhưng quả cầu này tuy thoạt nhìn có chút thần diệu, bên trong hình như cũng cất chứa không ít linh lực thuộc tính hỏa, nhưng nếu chỉ dựa vào chút linh lực đấy mà đòi phá được Đại Cang kiếm trận của hắn thì căn bản chỉ là người ngốc nói mê. Xem ra uy lực thực sự của vật này nằm trên những cái phù văn kia. Nhưng tất cả đống phù văn kia, ngay cả một cái hắn cũng không phân biệt được, chứ đừng nói tới chuyện làm thế nào để lĩnh ngộ.

Hiện giờ cũng không phải lúc để hắn nghiên cứu đồ kỹ càng. Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi lấy trong túi trữ vật ra mấy tấm phù triện cấm chế, dán lên trên quả cầu. Xong lại lấy ra một cái hộp gỗ giống sắt mà lại không phải, cẩn thận cất quả cầu vào trong, cứ cất đấy để sau này dùng.

Lúc này, Hàn Lập ngẩng đầu nhìn về phía huyễn ảnh, chỉ thấy huyễn ảnh trong một thời gian ngắn ngủi mà thể hình đã nhỏ xuống một vòng. Nhưng hỏa nha trong nội thể nó lại vô cùng nhanh nhẹn, thể hình trái lại còn lớn thêm khoảng một phần ba.

Trông thấy cảnh này, Hàn Lập vuốt vuốt cằm, trong mắt lộ ra cái nhìn đăm chiêu.

Hắn cũng không vội vàng thu chân hỏa lại, mà trước tiên hai tay bấm pháp quyết, miệng niệm chú ngữ.

Nhất thời trong hư không ở phía dưới hiện ra trên trăm đạo kim quang, vừa hiện ra chúng đã rung động, hơn phân nửa trong đó liền biến mất, cuối cùng chỉ còn sót lại ba mươi sáu thanh tiểu kiếm màu vàng.

Hàn Lập thờ ơ phất tay áo, những thanh tiểu kiếm kia liền hóa thành một chiếc cầu vồng màu vàng chui vào ống tay. Sau đó hắn chuyển ánh mắt sang hai ngọn hàn diễm nho nhỏ còn sót lại trên đất.

Hai ngọn hỏa diễm ở phía dưới nằm yên không nhúc nhích, lập lòe phát ra những ánh sáng mờ nhạt, thoạt nhìn quả thật thấy rất tầm thường.


Quyển 7: Tung Hoành Nhân Giới
Chương 1109: Vô đề.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan

Hàn Lập cũng không lập tức thu hai ngọn hàn diễm này, cả người rơi vào trầm tư.


Đột nhiên trong mắt hắn lóe lên kỳ quang, nhìn lướt qua người Ngũ Tử Ma đứng đằng sau, lại nhìn xuống hai ngọn hàn diễm ở phía dưới một chút, xong ngây người ta như đã nghĩ thông chuyện gì đó rồi cất tiếng cười to.


Tiếng cười vọng khắp làm hang động không ngừng vang lên những tiếng "uỳnh uỳnh".


"Rất tốt! Xem ra chuyến đi này cũng không tệ!" Hàn Lập vừa ngừng cười thì lại lẩm bẩm mấy tiếng.


Hai tay hắn hướng xuống phía dưới, hai ngọn hàn diễm liền bị một cỗ lực lượng vô hình hút tới trước người hắn.


Trong tiếng sấm sét, Hàn Lập phóng ra vô số đạo kim hồ tinh tế, đem hai ngọn hàn diễm kia nhốt vào trong hai quả cầu màu vàng rồi dùng Huyền Băng hạp thu lại.


Sau khi làm xong tất cả mọi việc, tay áo của Hàn Lập lại rung lên, phóng ra chiếc bình ngọc thuần một màu đen. Miệng hắn bắt đầu niệm chú ngữ, muốn một lần nữa nhốt Ngũ Tử Đồng Tâm Ma vào trong bình ngọc.


Ngũ Ma tựa hồ biết được ý định của Hàn Lập nên làm nũng, tỏ vẻ như không muốn quay trở lại bình.


Hàn Lập mặt trầm hẳn xuống, miệng quát to một tiếng, cương ngân hoàn trên người Ngũ Ma nhất thời rung lên, đồng thời còn phát ra linh quang màu xanh.


Ngũ Ma đã được nếm thử không chỉ một lần sự lợi hại của cái vòng này, nên vừa thấy vậy thì không dám cãi lệnh của Hàn Lập nữa, lập tức phát ra tiếng kêu rồi trong nháy mắt hóa thành năm luồng khí xám trắng nhập vào trong bình.


Hàn Lập lúc này mới phất tay áo, thu bình nhỏ lại rồi cẩn thận cất vào.


Về phần nhân hình khôi lỗi ở bên cạnh, Hàn Lập không định thu nó lại. Trái lại hắn còn móc ở trong túi chứa đồ ra một khối linh thạch cao cấp màu xanh biếc, đập một cái lên người khôi lỗi để thay cho khối linh thạch sắp cạn kiệt kia.


Mà khôi lỗi nếu không ở vào tình cảnh phải toàn lực đối phó với địch thì linh thạch tiêu hao cực kỳ ít.


Thân hình hắn hơi động, cả người đã nhẹ nhàng hạ xuống, tiếp đất ở trước một tảng đá lớn trong đống loạn thạch. Tảng đá này trên bề mặt để lộ ra một góc lớn của khối Huyền Ngọc vạn năm đang lấp lánh bạch quang nhàn nhạt.


Hàn Lập nhíu mày, tay phất một cái trên túi chứa vật, trong lòng bàn tay liền xuất hiện thêm một cái bình cổ dài.


Đưa tay cọ cái bình một chút, nắp bình tự động bay ra, sau đó hơi nghiêng một cái, từ miệng bình liền chảy ra một chất lỏng đen nhánh như mực phát ra từng đợt khí xám. So với Âm Linh mà Bạch Mộng Hinh dùng để lấy Huyền Ngọc vạn năm ra thì hoàn toàn giống nhau.


Loại chất lỏng này chính là "Trầm thủy" hắn đã mang theo sau khi Hàn Lập ngộ nhập quỷ vụ âm minh chi địa. Lúc đầu hắn chỉ cảm thấy loại nước này có gì đó rất kỳ lạ, nên đã dùng đồ chứa để mang theo không ít.


Sau này trong lúc rảnh rỗi, hắn đã có ý nghiên cứu qua loại nước này. Nhưng chỉ phát hiện ra nó sền sệt âm hàn, ngoại trừ tác dụng khiến pháp khí tạm thời được phụ gia thêm chút âm hỏa thì cũng không phát hiện ra được tác dụng đặc thù gì nữa, cho nên vẫn cứ để ở trong túi chứa vật.


Hiện giờ hạ xuống Huyền Ngọc động, từng tận mắt thấy Bạch Mộng Hình lấy Huyền Ngọc vạn năm, hắn ngạc nhiên khi phát hiện ra loại "Âm Linh thủy" rõ ràng giống hết loại "Trầm thủy" kia.


Ngay trước mặt đám người Hàn Ly thượng nhân, hắn mặc dù không dám mạo muội dùng thần niệm xác định sự khác biệt chân chính giữa hai thứ. Nhưng là tim đập thình, có thể nắm chắc hơn phân nửa, tin rằng hai thứ này hẳn là cùng một loại.


Dù sao cái tên "Trầm thủy" kia chẳng qua chỉ là do các tu sĩ ngộ nhập vào âm minh chi địa tự đặt cho mà thôi. Hơn nữa hai thứ đều là chất lỏng âm hàn, xem ra cũng có chút tương tự.


Hiện tại ở Huyền Ngọc Động chỉ còn lại một mình hắn, dĩ nhiên hắn muốn là thử một chút.


Hàn Lập định hướng cho chất lỏng màu đen một cái, chất lỏng nhoáng một cái liền từ từ bay tới khoảng không trên tảng đó, sau đó rơi xuống một giọt, trong chớp mắt liền nhập vào trong bạch quang ở phía dưới.


Quả nhiên tất cả đều giống với tình huống Bạch Mộng Hinh lấy ngọc trước kia. Chất lỏng màu đen ở trên Huyền Ngọc lóe lên một cái rồi nhập vào trong, đồng thời làm bốc ra một tầng khí xám.


Hàn Lập thấy sung sướng trong lòng, ngón tay chỉ về phía Huyền Ngọc rồi bắn ra, nhất thời một viên quang đạn màu xanh to cỡ hạt đậu bắn ra, đánh trúng vào Huyền Ngọc vào Huyền Ngọc:"Uỳnh" một tiếng, Huyền Ngọc hơi rung động, rớt từ trên tảng đá xuống rồi bị hắn hút vào trong tay.


Hắn trầm ngâm nhìn Huyền ngọc trong tay mấy lần, xong lại quét qua tất cả quáng mạch phát ra bạch quang trong hang động, khóe miệng nở một nụ cười.


Tuy dựa vào số lượng "Trầm thủy" hắn mang theo, nếu muốn dọn sạch cả hang động chắc chắn là không thể. Nhưng nếu muốn đem bảy tám phần số Huyền Ngọc lộ ra ngoài đi thì lại chẳng phải vấn đề gì khó.


Trong lòng nghĩ như vậy, Hàn Lập lập tức vỗ túi chứa đồ một cái, một chiếc bình cổ dài hình dáng bình thường liền xuất hiện trong tay, hắn tiện tay ném cho nhân hình khôi lỗi đứng bên cạnh.


Khôi lỗi lẳng lặng nhận lấy bình ngọc, thân hình lắc lắc mấy cái liền xuất hiện ở một chỗ khác trong hang động. Nó một tay nâng bình điều khiển "Trầm thủy", tay kia cầm một túi chứa đồ, bắt đầu công cuộc thu lượm Huyền Ngọc.


Hàn Lập ở bên này cũng đang làm việc tương tự.


Thời gian trôi qua từng chút một, hàn khí Huyền Ngọc tràn ngập cả hang động nay bất tri bất giác đã loãng đi nhiều. Mà những điểm sáng màu trắng vốn tỏa khắp hang động cũng sớm tan tác đi cả, thoáng cái đã mất đi hai phần ba.


Sau khi Hàn Lập nhỏ một giọt "Trầm thủy" cuối cùng lên trên một khối Huyền Ngọc nào đó, đem nó thu vào trong túi chứa đồ, hắn thở dài một hơi, liếc mắt đánh giá chung quanh, trên mặt nhưng lại thoáng hiện vẻ tiếc nuối.


Nếu lúc đầu hắn biến thứ "Trầm thủy" này lại có tác dụng đặc biệt như vậy, chắc chắn hắn sẽ không chỉ đem theo chút Âm Linh thủy như vậy.


Có điều cho dù như vậy, số lượng Huyền Ngọc vạn năm hắn thu được cũng đủ khiến người khác phải há mồm trợn mắt. Những khối Huyền Ngọc vạn năm lớn nhỏ không đều sau khi bị hắn gỡ xuống, ước chừng có khoảng hơn ngàn khối. Tiếc là có vài khối Huyền Ngọc khá lớn không phải chỉ nhỏ một giọt Âm Linh thủy là có thể lấy được, không thì số lượng hắn lấy được sẽ không chỉ có chừng này.


Lúc hắn đang thầm suy nghĩ thì nhân hình khôi lỗi ở bên kia đột nhiên lắc người, bay thẳng về phía hắn, sau đó vung tay ném cái túi chứa đồ đã căng phồng qua.


Hàn Lập nhận lấy cái túi, dùng thần niệm nhìn lướt qua bên trong.


Bên trong quả nhiên cũng có hơn ngàn khối.


Nhiều Huyền Ngọc như vậy đã mau chóng thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ của Hàn Lập, hắn có thể dùng chúng để gia nhập vào bảy mươi hai thanh phi kiếm, còn có thể luyện chế một vài kỳ bảo. Hoặc là gia nhập thêm vào vài bảo vật đã có, để tăng thêm chút uy lực của bảo vật.


Có điều dù Hàn Lập có làm như vậy, cũng không thể dùng hết số Huyền Ngọc nhiều như vậy, phần lớn Huyền Ngọc vẫn còn sót lại, hắn vẫn phải nhờ hàn khí của số Huyền Ngọc này để tinh luyện cực hàn chi diễm của mình.


Dù sao có hàn khí Huyền Ngọc giúp đỡ, việc tinh luyện hàn diễm chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.


Hàn Lập cũng không nghĩ nhiều về việc này, nghĩ sang việc khác, nhét chuyện này vào sâu trong óc.


Sau khi cất kỹ túi chứa đồ, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên hỏa nha do thái âm chân hỏa biến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net