Tien Nghich 2061-2088 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phía sau cổ Đạo liền ngưng tụ ra một thân ảnh ánh sáng lớn.

Thân ảnh này toàn bị ánh sáng bao phủ. không nhìn rõ hình dáng nhưng sau khi xuất hiện liền mở miệng, hút mạnh một hơi. Một cái hút này khiên thiên địa âm vang. Chỉ thấy lực lượng thiên địa từ bốn phương tám hướng ầm ầm cuống tới. phạm vi nhanh chóng mở rộng ra. chỉ trong chớp mắt đã bao trùm mười vạn. trăm vạn. thậm chí là phạm vi lớn hơn. thậm chí là cả vùng bình Nguyên mênh mông này cũng bị bao phủ trong đó.

Lực lượng thiên địa mênh mông ầm âm cuốn tới. bị thân ảnh này hấp thu. phạm vi lại tiếp tục lan tràn ra. vượt qua cả vùng đất này. sau đó ầm ầm tràn về phía tiên tộc và cổ tộc.

Sau khi tới gần khu vực biên rộng mênh mông của tiên tộc. bốn đạo cầu vồng do đám người Cửu Đế Đại Thiên Tôn hình thành bỗng nhiên sững lại. đều khiếp sợ nhìn về phía xa xa, có cảm giác như hồn phi phách tán.

chuyện tương tự cũng phát sinh tại mặt đất cổ Tộc với ba người Tống Thiên. Vừa xuất hiện bọn họ lập tức cảm nhận được luồng lực hút kinh người từ trên biển rộng mênh mông, cảm nhận được thiên địa bốn phía như bị cuốn đi. tiến thăng tới vị trí xa xôi kia.

Tại trung tâm của biển rộng mênh mông, thân ảnh ánh sáng nọ cắn nuốt lực lượng thiên địa, thân hình bảnh trướng với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã hóa thành cao mấy trượng, vẫn còn tiếp tục phát triển. Một lát sau. Vương Lâm ngẩng đầu đã không còn nhìn thấy nửa trên của thân ảnh này. Hắn chỉ có thể nhìn thấy hai chân của hắn!

Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn không biết cuối cùng thân ảnh ánh sáng này có thể cao tới bao nhiên nhưng hắn có thể tưởng tượng ra nếu giờ phút này từ bên ngoài Tiên Cương đại lục nhìn lại thì nhất định có thể thấy một người khổng lồ đứng trên Tiên Cương đại lục!

Đội trời đạp đất!

-Cổ Tổ...

Vương Lâm nhìn thân ảnh còn đang bành trướng kia. Hắn không biết thân ảnh này cuối cùng sẽ lớn tới mức nào. Có lẽ sẽ bao trùm trời đất, có thể so với một vùng tinh vực...

Cho tới khi lực lượng trong thiên địa bị cuốn tới Đây toàn bộ thì thân ảnh này mới từ từ dừng bành trướng. Nhưng cho dù đừng lại thì thân thể khổng lồ này cũng có thể mang lại cho Vương Lâm một luồng Uy áp khó có thể hình dung nổi.

- Cổ Hóa Thiên Địa...

Vương Lâm nhìn bầu trời, trong khi trầm mặc thần thức bỗng nhiên khuếch tán ra toàn bộ. Vừa khuếch tán ra. hắn liền cảm nhận được một hình ảnh kỳ dị.

Thân ảnh khổng lồ này mở hai mắt. một mắt trở thành mặt trời sáng ngời trên bầu trời, một mắt trở thành mặt trăng. Mà máu dần dần chảy ra ngoài thân thể. hình thành sông ngòi hái dương trên mặt đất.

Hai tay hắn giơ lên che lại. bất ngờ hóa thành bầu trời xanh thẳm. Thân hình hắn ầm ầm đổ xuống, trở thành mặt đất, xương cốt hóa thành từng dãy núi dài.

Vương Lâm cảm nhận được cảnh tượng này. hai mắt đột nhiên đau đớn. mơ hồ chảy máu. Hình như có một luồng lực lượng lớn lao muốn lôi hai mắt của hắn ra. dùng một mắt làm mật trời, một mắt làm mặt trăng.

Hai tay hắn run rẩy. giống như bị lực lượng này đẫn đắt. muốn giơ lên hóa thành bầu trời. Thân thể hắn dưới luồng lực lượng kỳ dị này giống như muốn trở thành mặt đất.

Đây là một loại tín thuật!

Một loại tín thuật mãnh liệt tới cực hạn. có thể thay đổi thế giới, thay đổi Thời gian và không gian. Hễ là người bị tín niệm bao phủ đều trở thành một trong những tín niệm kỳ dị của thuật này!

Trong luồng tín niệm này, Vương Lâm hít sâu một hơi. hai mắt dân dân bình tĩnh lại. không muốn vội phá vỡ thuật này mà nhắm mắt lại. trong đầu hiện lên hình ảnh thân ảnh ôm thi thể kia. đứng trên đỉnh ngọn núi tuyết bảy màu. ngửa mặt lên trời gầm rống thể lương. Thân ảnh hướng về phía bầu trời bước từng bước một!

Một bước này không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Sau không biết bao nhiều lần. chân phải Vương Lâm chậm rãi giơ lên. hướng về phía bầu trời của thế giới do tín niệm cổ Tổ sáng tạo ra này, bước một bước.

Một bước này Vương Lâm cảm thấy có một loại ảo giác, mình chính là thân ảnh kia. Bản thân đang ôm thi thể kia ngừa mặt lên trời gâm thét thể lương. Một cảm giác bi thương không cách nào hình dung nổi nảy sinh trong lòng hắn. Cảm giác bi thương này đau đớn như bóp nát trái tim hắn...

Hắn giống như quên bản thân đang đấu pháp với cổ Đạo. quên đi chuyện phải trở lại động phủ giới. Ý niệm duy nhất tồn tại trong đầu hắn hiện giờ lại đau thương vô tận. tuyệt vọng và phẫn nộ!

Luồng phẫn nộ này khiến một bước này của Vương Lâm bỗng nhiên hạ xuống!

Đạp Thiên Nhất Bộ!!!

Tiên Nghịch » Chương 2065: Toàn bộ Cửu Khúc Tam Tướng. ( 2073/2095)

Một bước này hạ xuống, phin nộ trong lòng Vương Lâm như được tiết ra theo chân phải hắn, bỗng nhiên ầm vang thiên địa. Thân ảnh của hẳn trong nháy mắt này giống như đạt tới một cảnh giới không cách nào hình dung nổi. Một bước kia Đạp Thiên mà đi.

Toàn bộ thế giới giống như nằm dưới chân hắn chúng sinh toàn bộ đều ở dưới chân hắn. Quy tắc cũng tốt. pháp tắc cũng tốt. tất cả trong một bước này đều tan thành mây khỏi.

Toàn bộ bầu trời lúc này xuất hiện vô số khe nứt. ầm ầm sụp đổ. vô số mảnh vỡ bị cuốn ngược lại. khiến cho thiên không không còn nữa!

Trời sụp!

Khi Vương Lâm đẫm chân phải xuống rồi ngẩng đầu lên. núi lỡ!

Nhật nguyệt tiêu tán. sông dài biên rộng tan rã. mặt đất và bầu trời, cả thế giới do cổ Hóa Thiên Địa tạo thành ẩm ẩm sụp đổ.

Thân thể cổ Đạo run lên. phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui lại hơn trăm trượng, lúc này mới dừng lại được, sắc mặt lần đầu tiên tái nhợt.

- Đạp Thiên Cảnh!! Đây hoàn toàn là Đạp Thiên Cảnh!!

Thần sắc của hắn lộ vẻ khiếp sợ. nhìn lại một bước vừa rồi của Vương Lâm. Trên người đối phương, hắn cảm nhận được một luồng lực lượng dáng sợ như vừa thức tỉnh.

Vương Lâm đừng ở trong thiên địa. giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo cảnh. Hắn nhắm hai mắt. hồi lâu sau mới chậm rãi mở ra. trong mắt vẫn lưu lại vẻ đau thương. Hắn ngẩng đâu nhìn bầu trời đã khôi phục là bình thường, rất lâu. rất lâu.

- Ngươi đã đi qua mấy cây cầu!

Cổ Đạo sau một nén nhanh mới nhìn Vương Lâm đây phức tạp. chậm rãi nói.

- Bảy cây. cây thứ tám thất bại!

Vương Lâm nhắm mắt lại. giống như muốn lưu lại đau thương, không cho tán đi.

- Bảy cây cầu....

Cố Đạo cười khô. Hắn nhìn thật sâu Vương Lâm. Một bước kia hắn có thể cảm nhận được rõ ràng ý niệm Đạp Thiên. Loại ý niệm này là biểu hiện của tín niệm cực hạn.

Với tu vi của hắn ngày hôm nay cũng không thể xuất ra một bước kia.

- Ta có lẽ thật sự không có cách nào lưu ngươi lại...

Cổ Đạo thở dài. vẻ phức tạp trong hai mắt biến thành kiên định, nói từng lời một:

- Nhưng ta cũng không cách nào bỏ cuộc như vậy. Ta dùng Thời gian suốt đời để nghĩ ra một thức Đạp Thiên!

Ta đặt tên thuật này là Đạp Thiên bởi vì thuật này là tín niệm của cả đời cổ Đạo ta biến thành. Ta có lẽ không cường đại như cổ Tổ nhưng tín niệm của ta bất đồng với hắn!

Tín niệm của hắn là hóa thành thiên địa, cũng bởi tín niệm này tồn tại cho nên ta không thể rời khỏi mặt đất của cổ Tộc quá xa. Có lẽ trong suy nghĩ của cả Tổ. phạm vi của tiên tộc kia không phải do hắn biến thành, là địa phương dáng căm hận.

Mà tín niệm của ta lại là khiến thiên địa không thể ngăn được tầm mắt của ta, để cho thiên địa này không thể cản được thân thể ta, để cho nhật nguyệt thương khung, cho cả Tiên Cương đại lục này không thể mê hoặc tâm ta!

Một thức Đạp Thiên này là dùng tâm ta làm đạo. lấy đạo Đạp Thiên, dùng thiên làm thang, đạp thiên nhìn xuống!!

Cổ Đạo vừa nói, hai tay vừa giơ lên. vung về phía bầu trời.

Bầu trời âm vang, xuất hiện một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này bao phủ toàn bộ bình Nguyên rộng lớn. giống như tới ngày tận thế. Tay phải cổ Đạo vung lên. bỗng nhiên điểm về phía Vương Lâm.

- Ngươi là thiên!

Giọng nói của cổ Đạo âm vang giống như lôi đình gào thét, cũng lộ ra một luồng tín niệm lớn lao. Một chỉ của hắn điểm tới, bốn phía Vương Lâm xuất hiện rất nhiều gợn sóng. Hắn hình như nhận thấy, ngẩng phắt đầu. Chỉ thấy bên trong dòng xoáy trên bầu trời thình lình có một bàn chân khổng lồ biến ảo ra. hướng về phía hắn đẫm mạnh một cái.

Sau hai trăm năm, Vương Lâm lại một lần nữa cảm nhận được nguy cơ sinh, tử mãnh liệt. Những người đạt tới Đạp Thiên Cảnh đều có lực lượng vô thượng. Vương Lâm có thể từ thân ảnh quen thuộc kia hiểu ra Đạp Thiên Nhất Bộ thì Cổ Đạo cũng có thể dựa vào tài trí kinh người vào tín niệm vài vào vạn năm để cảm ngộ ra một thức thần thông thuộc về Cổ Đạo. một thức Đạp Thiên này!

- Chúng sinh đều muốn Đạp Thiên mà đi, không tin không sợ...

Vào giờ khắc này. câu nói trên Đạp Thiên Kiêu thứ tám lại một lần nữa hiện lên trong đầu Vương Lâm.

Giờ phút này hắn nhìn cổ Đạo. trong đầu không khỏi hiện lên câu nói kia. Hắn bỗng nhiên hiểu ra. thế gian này người cũng tốt. thú cũng thế. dù là tồn tại linh hồn cũng đều có ý muốn Đạp Thiên.

Như hắn năm đó ở trong động phủ giới trả lời Lý Thiến Mai ba vấn đề. thiên địa là một vòng tròn, mà ngoài vòng tròn đó còn có vòng tròn khác...

- Có rất ít người sinh ra lại vô tâm... Chúng sinh trên thế gian này đều có những ý niệm giống nhau, tổn tại một loại khát vọng tự do. một suy nghĩ không muốn bị câu thúc. Pháp tắc của thế gian này là những vòng tròng lớn. nghèo khó. phú quý. trung dung đều là một đám vòng tròn. Tu Chân giới mạnh được yếu thú cũng là một vòng tròn. Toàn bộ thiên địa này cũng là một nhà lao hình tròn...

Cả mưa gió trên trời, sao sáng trong tinh không cũng là những vòng tròn mà thôi!

Đi ra khỏi cái vòng này lại thấy rất nhiều vòng khác. Cho tới khi Đạp Thiên, đạp lên trời đất mây gió. từ bên trong vạn vật chúng sinh đi ra. bước một bước cuối cùng kia. từ đó về sau không bị tiếp tục che mắt. không bị pháp tắc mê hoặc. Đó mới thực sự giống như trong Đạo Kinh, phụng chí tu chân!!

Vương Lâm lẩm bẩm. nhìn cái chân khổng lồ từ trên bầu trời đạp xuống. Hắn hình như đã minh bạch, đã đốn ngộ rồi!

- Sinh tử. nhân quả. chân giả...

Sinh tử là sợi dây. vô số kiếp này kiếp sau kết nối lại. tạo thành vô số vòng tròn, hợp thành một tấm lưới. Lưới này là nhân quả. Tấm lưới nhân qua này ở bên trong dòng sông luân hồi. tìm kiếm bản thân ta. ở trong dòng sông luân hồi này tồn tại hư ảo và chân thật. Có đôi mắt có thể nhìn thấu chân giả thì mới có thể tung tấm lưới này mà tìm được bản thân.

Hư bổn nguyên của ta sau khi chân giả đại thành. ở bên trong Đông Lâm tông kia cảm ngộ ra đạo hư bổn Nguyên thứ tư là luân hồi. Chẳng qua sau mấy trăm năm ta vẫn không thể hiểu được, luân hồi rốt cục là gì...

Cái gì là luân hồi? Ta từng tướng rằng cai quản kiếp này kiếp sau là một luồng lực lượng pháp tắc. Cho tới khi quốc sư Đạo cổ nói cho ta biết rằng chỉ cần đưa Uyển Nhi vào trong Thái Cổ Thần Cảnh. thi triển là lực lượng luân hồi là có thể chính thức phục sinh...

Lúc đó ta vẫn chưa hiểu, đến cuối cùng thì cái gì là lực lượng luân hồi. Ta vẫn cho rằng đó là một loại pháp tắc trong thiên địa như trước...

Cho tới hôm nay ta rốt cục đã hiểu rõ... Luân hồi chính là thiên địa! Dùng tấm lưới nhân quả trong tay ta tung lên trời tìm kiến bản ngã, tìm được chính mình!!!

Là ... Ý này sao...

Trong đầu Vương Lâm ầm vang, tất cả ý niệm đều hiển hiện ra trong nháy mắt. lưu chuyển toàn bộ suy nghĩ của hắn chiếm cứ toàn bộ tâm thần hắn.

Trong Thời khắc này. hắn đã minh ngộ rồi.

Trong cơ thể hắn vốn có tam đại hư bổn nguyên, giờ phút này bất ngờ có thêm một bổn Nguyên. Đó chính là luân hồi mà hắn vừa hiểu ra!

- Hóa ra là như vậy...

Vương Lâm trầm mặc, bàn chân khổng lồ trên đỉnh đầu đang dẫm xuống không ngờ còn cách chưa tới trăm trượng. Nhưng vào lúc này. trong tiếng ầm vang, một tiếng động kỳ dị vang vọng khắp thiên địa.

Đó là tiếng gió!

Đó là Cổ Mạch Thương Khung Khúc! Đó là đệ nhất âm trong Cửu Khúc. Sau đó là Âm thanh thứ hai. thứ ba. cho tới thứ chín bỗng nhiên xuất hiện, là thiên, địa. phong lôi vũ, tạng, thân cuối cùng là khúc của huyết mạch!

Khúc thương khung vang lên từ trong thân thể Vương Lâm. tràn ngập thiên địa.

Bàn chân không lô kia trong Cửu Khúc này giống như bị làm chậm lại. Khúc nhạc mỹ điệu này không cách nào hình dung nổi. Nó vờn quanh thiên địa. tràn ngập bổn phương tám hướng.

Trong khi toàn bộ Cửu Khúc xuất hiện, trên bầu trời liền xuất hiện nhất tướng!

Kim thiên. Hắc địa!

Bầu trời màu vàng kim, mặt đất màu đen giống như hư ảo. không chân thực nhưng lại hiện ra rõ ràng trong mắt Vương Lâm. khiến cho cổ Đạo chấn động tâm thần.

Sau khi đệ nhất tướng xuất hiện, hai mắt Vương Lâm lộ ra hào quang màu bạc. Hào quang vô tận này chính là đệ nhị tướng!

Cửu Khúc Tam Tướng, năm đó Vương Lâm khi gặp cổ Đạo lần đầu không phát ra đầy đủ mà còn thiếu một khúc một tướng!

ở trong Đạo cổ Hoàng cung, lần thứ hai xuất hiện, toàn bộ Cửu Khúc hiện ra nhưng vẫn thiếu một tướng!

Lúc này ở trong vùng bình Nguyên mênh mông này. tại bức tường do cơn lốc nước biển tạo thành. khi một thức thần thông của cổ Đạo Đại Thiên Tôn đánh tới, Cửu Khúc Tam Tướng lại xuất hiện lần thứ ba!

Chẳng qua lần thứ ba này. Cửu Khúc mặc dù xuất hiện toàn bộ nhưng đệ tam tướng mãi vẫn không xuất hiện, giống như còn kém một chút, còn thiếu một điểm vậy!

Vương Lâm ngẩng đầu. ánh mắt không nhìn về bàn chân khổng lồ đang dẫm xuống kia mà xuyên thấu thuật này. nhìn về phía hư vô bên ngoài.

Lúc này đầu óc hắn minh mẫn. có cảm giác minh ngộ. Hắn biết rõ là mình còn thiếu cái gì!

- Phần thân trong hư vô toàn bộ tới đây, dung hợp với ta!!

Hắn thiếu chính là thứ tồn tại giống như cổ Tổ và Tiên Tổ cũng được hư vô sinh ra và tán thành.

Ngay lập tức khi lời nói của hắn truyền ra. trong hư vô tràn đầy pháp tắc của Tiên Cương đại lục. ở bên trong một đài đá rất lớn. có một thân ảnh đang ngồi khoanh chân. Hắn đã ngồi ở đây trong Thời gian gần ngàn năm.

Giờ phút này hắn như nghe thấy lời kêu gọi, mở bừng hai mắt. trong mắt bộc phát ra ánh sáng sáng ngời. Tướng mạo của hắn giống hệt Vương Lâm. chính là phần thân trong hư vô của Vương Lâm!

Trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra. đài đá kia bùng nô. chia năm xẻ bảy. vô số đá vụn bắn ra. giống như vỏ trứng tỏa về tám phương. Thân ảnh kia đứng dậy, đi về phía trước một bước, hoàn toàn biến mất.

Trên Tiên Cương đại lục. trong bình Nguyên bao la kia. tường nước hơi nghiêng đi. Theo giọng nói của Vương Lâm. trong dòng xoáy xuất hiện bàn chân khổng lồ trên bầu trời thình lình có một người đi ra.

Người này bước tới. trong ánh mắt rung động của cổ Đạo. đi tới trước người Vương Lâm, thân thể chồng lên người hắn. dung hợp với nhau.

Trong nháy mắt khi dung hợp. Vương Lâm ngửa mật lên trời gấm thét. Tiếng gầm của hắn kinh thiên động địa. vang vọng thiên địa. dư âm tạo thành biến hóa kỳ dị. hóa thành tiếng khóc nỉ non như của trẻ con!

Tiếng khóc này vang vọng trong trời đất truyền khắp vùng bình Nguyên rộng lớn, truyền tới mặt đất của Cổ Tổ. tới ba hoàng thành của tam mạch. Lúc này ba pho tượng cổ Tổ đồng Thời xuất hiện một khe nứt.

Nó truyền tới mặt đất của tiên tộc, pho tượng Tiên Tổ ở hoàng thành cũng xuất hiện khe nứt.

Cả mặt đất của Cổ Tộc xuất hiện địa khí phun trào, ngưng tụ thành một thân ảnh khổng lồ. Đó là Cổ Tổ! Mà giờ phút này trên mặt đất của tiên tộc. địa khí cũng tràn ngập, ngưng tụ ra thân ảnh thứ hai trên Tiên Cương đại lục. Đó là Tiên Tổ.

Hai thân ảnh này người thưởng không thể nhìn thấy, chỉ có Đại Thiên Tôn mới có thể cảm thụ được.

Trong vùng bình nguyên mênh mông giờ phút này bỗng xuất hiện thân ảnh thứ ba. Thân ảnh này đã vượt qua tiên cổ. bay vọt lên!

- Cừu Khúc Tam Tướng... Đệ tam tướng là anh đề(*)...

Cổ Đạo thì thào.

(*): Tiếng trở con khóc.

Tiên Nghịch » Chương 2066: Ước định. ( 2074/2095)

Cửu khúc thương khung cất lên. thiên, địa, phong, lôi, tạng, thân... một khúc cuối cùng là huyết mạch vang vọng.

Tam tướng bắt đầu là Kim thiên. Hắc địa. Ngân mục cùng hiện ra. tự khúc phi khúc!

Cửu Khúc Tam Tướng đã lưu truyền trong truyền thuyết trên Tiên Cương đại lục vô số vạn năm. mà mỗi một truyền thuyết đều nói rằng khi Cửu Khúc Tam Tướng đồng Thời xuất hiện thì người truyền thừa của Tiên Tổ, hoặc Cổ Tổ sẽ xuất hiện.

Thời khắc này tại tổ thành của Tiên Tổ. tại ba hoàng thành của Cổ Tộc. tượng của Tiên Tổ và Cổ Tổ đồng Thời xuất hiện vết nứt. Lúc này ở trung tâm của vùng bình Nguyên mênh mông, khi cơn lốc nước biển nghiêng đi. cổ Đạo Đại Thiên Tôn tự mình nhìn thấy cảnh tượng trong truyền thuyết này.

Vào lúc này, thân ảnh cự đại do địa khí ngưng tụ thành trên đại địa của cổ tộc đang đứng trên mật đất. ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trên mật đất của tiên tộc cũng có thân ảnh khổng lồ do địa khí ngưng tụ huyễn hóa ra.

Hai thân ảnh này đều đứng giữa thiên địa. Mà ở giữa hai thân ảnh này lại xuất hiện thân ảnh thứ ba, vừa xuất hiện liền tòa sáng khắp thương khung.

Thân ảnh đó chính là Vương Lâm!

Thân ảnh này đúng thực là Vương Lâm!

Đây là tồn tại thứ ba ngoài tiên và cổ!

Vương Lâm nhắm hai mắt. trong nháy mắt khi dung hợp với phần thân trong hư vô, một tia lực lượng tiên cổ dung hợp trong thân thể hắn đã vận chuyển cả trăm năm lúc này tâng tốc. chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành được một vòng chỉ thiên, liên miên không dứt. tạo thành một lực lượng kỳ dị do tiên cổ dung hợp trong cơ thể hắn.

Vương Lâm ẩn ẩn có một cảm giác minh ngộ. Đọi tới khi hư bôn nguyên cũng hoàn toàn xuất hiện chân thân, tiên cổ sẽ dung hợp hoàn mỹ trong cơ thể hắn. Từ đó về sau trên người hắn không có tiên cổ chỉ có lực lượng thuộc về bản thân hắn.

Lúc này hắn đã có đủ khí lực tung lưới vào trong luân hồi, mở ra được bản thân.

Hắn không biết trải qua bao lâu. giống như năm tháng vĩnh hằng đã trôi qua, cũng giống như chỉ trong nháy mắt. Vương Lâm mở hai mắt. phía trên hắn là Đạo Thiên Thuật do thần thông của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn biến thành. Một cước không lô kia giống như mất đi lực lượng trói buộc, ầm ầm hạ xuống.

Trong một khắc khi nó hạ xuống còn cách mười trượng, Vương Lâm than khẽ mi tiếng. Sau khi dung hợp với phần thân trong hư vô, Cửu Khúc Tam Tướng xuất hiện, tu vi của hắn đã vượt qua tất cả tồn tại trên tiên cương.

Dù là Tiên Tổ Cổ Tổ tái thế thì hắn cũng có tư cách đánh một trận.

Tiên Cương đại lục từ nay về sau ngoài truyền thuyết thuộc về Tiên Tổ cổ Tổ còn có dấu chân của Vương Lâm hắn.

Một thức thần thông này của cổ Đạo vào giờ phút này khi Vương Lâm nhìn lại thì mới chỉ ở Đạp Thiên Cảnh mà thôi. Hắn trầm mặc. khi một bước chân lớn kia hạ xuống chỉ còn cách mười trượng, tay phải hắn giơ lên. hướng về phía bàn chân đó điểm một chi.

Dưới một chỉ này. bàn chân khổng lồ kia ầm ầm chấn động, sụp đổ trước mặt Vương Lâm. hóa thành vô số mảnh nhỏ. hình thành một cơn cuồng phong, cuốn những mảnh vỡ này tiêu tán trong thiên địa, tiêu tán trong mắt của cổ Đạo Đại Thiên Tôn.

Cổ Đạo trầm mặc, vẻ tang thương trên mặt thoáng cái càng nhiều hơn. mơ hồ lộ ra một tia uể oải và giải thoát.

- Ta không thể ngăn được bước chân ngươi... Nhưng ta hy vọng vào ba trăm năm sau khi Thái cả Thần Cánh mở ra. ngươi có thể từ bên cổ Tổ bước vào...

Cố Đạo nhìn Vương Lâm. hai tay ôm quyền, hướng về phía Vương Lâm vái sâu một cái.

Vương Lâm trầm mặc. Hắn nhìn cổ Đạo Đại Thiên Tôn. một lát sau liền gật đầu.

- Cám ơn...

Cổ Đạo nhắm hai mắt lại. sau khi mở ra một lần nữa liền khôi phục lại bình thường, sương mù bên ngoài cơ thể lại biến ảo ra một lần nữa. cuối cùng bao phủ cả thân ảnh hắn.

cuốn tới tám phương, mang theo thân thể hắn cuồn cuộn lên không, hướng về phía phương hướng của cổ tộc mà bay đi.

Vương Lâm nhìn về phương hướng cổ Đạo rời đi. cho tới khi trong thiên địa không còn sương mù nữa. cho tới khi tiếng ầm vang bốn phía dần dần tiêu tán. cơn lốc nước biển lại gầm thét. Hắn thu hồi ánh mắt. Bước từng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yokaze