Tien Nghich 2061-2088 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
của tiểu thú nọ.

- Cha!

Thiếu nữ nọ kinh hỉ. vội vàng buông bát xuống.

- Oa. là báo thú mà. Bề ngoài thật đẹp. thật tốt quá rồi.

Hai mắt thiếu nữ tỏa sáng giống như nhảy nhót.

- Lần này sao lại đi lâu như vậy? Tới tận hai ba ngày mới trở về.

Thiếu phụ nọ cũng vội vàng đi tới. giúp nam tử trung niên đỡ tiểu thú và cung tên xuống.

- Con gái muốn có một tấm áo da. trên đường gặp con báo thú này. truy tìm theo nó nên chậm một chút.

Hán tử kia xoa đầu thiếu nữ vừa cười vừa nói.

- Chân làm sao rồi?

Thiếu phụ liếc mắt một cái liền thấy vết máu trên đùi hán tử. vội vàng cúi xuống xem. Nơi đó có một vết cào không sâu.

- Không sao đâu. Có Tiêu Bạch ở đây. đã thú trong núi này không thể làm hại tính mạng ta.

Hán tử vừa nói chuyện vừa cười, đột nhiên từ ngoài cửa có một bóng đen tiến vào, nhoáng một cái liền nhào lên người thiếu nữ. vươn đầu lưỡi lớn không ngừng liếm mặt nàng. Đây là một con chó lớn màu đen.

Chẳng qua bề ngoài của nó thoạt nhìn lại giống hệt một con mãnh hổ, rất kinh người.

- Tiểu Bạch lần này vào núi lại học hổ gầm. Có đôi khi ta thật khó hiểu, không biết nó rốt cục là cọp hay là chó nữa...

Hán tử nhìn con chó một cái. cười khổ.

- Tiểu Bạch ngoan lắm, biết nghe lời.

Thiếu nữ nghe vậy liền đây con chó ra. vuốt ve bộ lông của nó.

Con chó có vẻ rất hưởng thụ. cũng ngã lăn ra. lộ ra cái bụng lớn. khiến cho thiếu nữ vừa cười vừa gãi ngứa cho nó. Nó vừa thoải mái vừa phát ra tiếng gừ gừ giống như một con hổ con.

Người cả nhà này cười nói. không phát hiện ra trên bầu trời có một thân ảnh mặc bạch y đang lơ lửng. Vương Lâm nhìn cả nhà vui vẻ phía dưới, nhất là nụ cười của thiếu nữ. trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

- Tiểu Bạch... Hầu như đã quên là nó cũng bị chuyển thế tới Đây rồi. Chỉ là không ngờ... Nó chuyển thế lại thành một con chó lớn... Mà nhìn hình dáng bên ngoài thì đã thành tinh, có tu vi không tầm thường rồi.

Vương Lâm mỉm cười, nhìn con chó đang năm hướng thụ trên mặt đất nhưng hai mắt vừa đưa lên liền giống như thấy Vương Lâm trên bầu trời, ngẩn ra.

Thần sắc của nó trong nháy mắt biến thành sợ hãi. Con chó to này trừng mắt nhìn, ngay cả tiếng gừ gừ cũng im bặt.

Hà? Lại nhận ra ta sao?

Vương Lâm nhìn con chó, thấy vẻ sợ hãi trong mắt nó, vẻ tươi cười càng đậm.

Chẳng qua sự dị thưởng của con chó này không khiến mọi người trong nhà chú ý. bởi vì thiếu nữ đang nhìn phụ thân, nói chuyện thân mật.

- Cha. tối qua con lại nằm mơ. mơ thấy mình trở thành tiên nhân.

- ừ. tiên nhân tốt. Con gái sau này nhất định sẽ là tiên nhân.

Hán tử kia cười nói.

- Con không thèm làm tiên nhân. Con luôn cảm thấy hình như trong mộng cả đời mình làm tiên nhân không vui sướng. Ngược lại như hiện giờ tốt lắm rồi. Con chỉ cần nằm mơ là được rồi. Dù sao con cũng không muốn làm tiên nhân.

Con ở cùng cha mẹ cả đời cơ.

Giọng nói của thiếu nữ lộ ra vẻ chân thành.

Lời nói của nàng khiến Vương Lâm sững lại một lúc. ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Nhìn thoáng qua vẻ tươi cười vui sướng của nàng, nhìn thoáng qua sơn thôn yên bình này. Rất lâu sau. Vương Lâm lại nhìn sâu một lần nữa. sau đó biến mất trên bầu trời.

- Có lẽ cuộc sống như vậy mới là thứ nàng muôn...

Đêm hôm đó thiếu nữ lại mơ một giấc mơ khác. Trong mộng nàng sống một đời khác, tên là Chu Như. Bên cạnh nàng còn có một con cọp tên là Tiểu Bạch. Nàng luôn thích bắt nạt con cọp này. bắt nó lăn lông lốc...

Nàng còn có một thúc thúc, là thúc thúc chí thân của nàng.

Trong mộng, thúc thúc hỏi nàng có muốn cùng rời đi không. Nàng trầm mặc hồi lâu. suy nghĩ thật lâu. Nàng nói với thúc thúc chí thân rằng nàng muốn ở lại đây...

Đêm nay con chó cũng có một giấc mơ. Nó mơ mình trở thành một con cọp. rung chuyên trời đất trong giới mãnh thú. vô số cọp cái. hung thú cái... Hầu hạ nó rất hưởng thụ.

Nó còn mơ thấy một nam tử mặc bạch y xuất hiện trước người nó. Nó nhận ra nam tử này. chính là cái tên ghê tởm năm đó bắt nó. Người này cho nó ăn một ít đan được rất ngon, vỗ đầu nó một chút rồi rời đi.

- Sau này. Chu Như muốn truy tìm giấc mộng của mình thì người có thể mở được ký ức của mình...

Người nọ đi rồi câu nói của hắn vang vọng trong tâm thần con chó, rất lâu không tiêu tan.

Trung Châu của tiên tộc, trong tổ thành khổng lồ. bởi vì phạm vi quá lớn cho nên giờ khắc này có thể nhìn thấy trong thành nhật nguyệt luân phiên, đổng Thời xuất hiện. Tại hoàng cung của Tổ thành đang bị đêm tối bao phủ nhưng không đen tối mà có rất nhiều đèn đang tỏa sáng.

Cả hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh.

Một thân ảnh cổ đơn từ trong bóng tối đi ra. nhìn hoàng cung phía dưới. Thân ảnh nọ đứng đó hồi lâu. từng bước đi xuống. Những ngọn đèn đầu trong hoàng cung khi người này đi xuống liền lóe lên. mông lung rất nhiều, giống như bị không gian chồng chất lên nhau tạo thành.

Cho đến khi người này bước lên quảng trường bên ngoài hoàng cung, những ngọn đèn này mới từ từ khôi phục lại bình thường.

Vương Lâm nhìn nơi này. Năm đó ở nơi này đã gặp vài lần cửu tử nhất sinh, cũng không thể mang người điên đi. chỉ có thể để hẳn hóa thành ngọn núi, trở thành tồn tại trấn áp linh hồn bảy mươi hai châu, ngủ say trong vĩnh hăng.

- Năm đó ta rời khỏi nơi này đã có lời thể. khi ta trở lại nơi này một lần nữa ta sẽ khiến người điên thức tỉnh! Bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn trở ta nữa!

Vương Lâm thì thào, bước chân đạp lên mặt đất.

Một bước này khiến mặt đất của hoàng cung khẽ run lên mà không ai phát hiện ra. Thứ run rẩy không phải là mặt đất này mà chính là không gian trọng điệp.

Bốn phía Vương Lâm mơ hồ một vùng, thân ảnh nhoáng lên rồi biến mất. Sau khi xuất hiện thì hắn đã ở địa cung!

Cả địa cung vô cùng mông lung, hầu hết giống với năm đó hắn ở nơi này. Chẳng qua rất nhiều ngọn núi trên mặt đất lúc này chỉ còn lại một ngọn.

Ngọn núi này vươn thằng lên trời cao. cực kỳ to lớn. Đứng bên ngoài ngọn núi này. Vương Lâm cảm nhận được người điên đang ngủ say trong đó.

Bên ngoài ngọn núi này tồn tại vô số cấm chế và phong ấn, dù là tu vi Đại Thiên Tôn muốn phá vỡ cũng phải mất Thời gian rất lâu.

Tay phải Vương Lâm giơ lên. vung về phía ngọn núi nọ. Lập tức ngọn núi này ầm vang. Chỉ thấy ngọn núi này dùng tốc độ mắt thưởng có thể nhìn thấy bỗng nhiên sụp đổ. Rất nhiều đá vụn rơi ra. Trong nháy mắt. ngọn núi khổng lồ này nhanh chóng thu nhỏ lại. Tất cả phong ấn bên ngoài, tất cả cấm chế đều tan thành mây khỏi trong một cái phất tay này của Vương Lâm.

Ngọn núi sụp đổ. thân ảnh người điên hiện ra. Hắn nằm yên tĩnh ở đó. nhắm hai mắt. vẫn đang ngủ say. Trên người hắn có đao động tu vi của Đại Thiên Tôn.

Vương Lâm đi về phía trước, đi tới bên cạnh người điên, ngồi xôm xuống, nhìn người điên đang ngủ say. tay phải giơ lên điểm vào mi tâm hắn. Một chỉ này khiến thân thể người điên chấn động.

Vương Lâm nhắm hai mắt lại. thần thức lan ra theo ngón tay tiến vào bên trong cơ thể người điên, đánh thức hắn dậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chăng mấy chốc đã qua nửa canh giờ. Vương Lâm mở mắt. lộ vẻ phức tạp nhìn người điên, trầm mặc một lát liền chậm rãi nói.

- Ngươi nếu thật sự đã quyết định như vậy thì ta sẽ tôn trọng... Ngươi... Bảo trọng...

Vương Lâm đứng lên. thẩm than một tiếng, bước về phía bầu trời. biến mất bên trong địa

cung.

Sau khi Vương Lâm rời đi. người điên mở hai mắt nhìn về hướng Vương Lâm biến mất. rất lâu. rất lâu.

- Ta đã mơ hồ cả đời... Điên rồ cả đời... Nhưng ta đúng là hậu duệ của Tiên Tổ. Liên Đạo Chân đã chết, nếu ta cũng rời đi thì tiên tộc... Sẽ không còn Tiên Hoàng.

Ta cùng muốn rời khỏi nơi này. rời khỏi Tiên Cương đại lục. Nhưng ta có truyền thừa của Tiên Tổ. Ta còn có bao người phải nghĩ tới... Đó là trách nhiệm của ta.

Ta trong lúc ngủ say đã suy nghĩ cận thận rồi.

Người điên đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định hiếm thấy, khổ sở thì thào.

- Bảo vệ tiên tộc. truyền thừa tới đời sau. Nếu có một ngày ta không thể chịu đựng được trách nhiệm của mình nữa thì ta sẽ đi tim Vương Lâm ngươi...

Người điên đứng lên. Hắn mặc hoàng bào, đội vương miện, thần sắc đã không còn chút điên rồ trong dĩ vãng mà có sự uy nghiêm của Tiên Hoàng.

Tiên Nghịch » Chương 2069: Ti Nam! ( 2077/2095)

Vương Lâm tôn trọng quyết định của người điên. Mỗi người đều có trách nhiệm của mình. Điểm này Vương Lâm biết.

Hắn không có quyền quyết định trách nhiệm của người điên. Là bằng hữu. hắn thức tinh đối phương đã là điều tốt nhất. Còn tiếp theo nên làm thế nào thì không cần Vương Lâm phải nói tới.

Vương Lâm cũng có con đường của hắn. Hắn phải về động phủ giới, trở về Chu Tước Tinh, trở lại nơi hắn lớn lên.

- Có lẽ lần tiếp theo gập người điên phải tới ba trăm năm nữa...

Vương Lâm đi về phía xa xa trong thiên địa. Hắn dù lúc này có tu vi mạnh nhất tiên cương nhưng có một số việc hắn vẫn mê mang như trước. Giống như Thái cổ Thần Cảnh. giống như Thiên Vận Tử. giống như việc làm Uyển Nhi sống lại.

Đi trong bầu trời mở mịt này. trong mắt Vương Lâm cũng hiện lên vẻ mê mang. Hắn không biết những cố nhân mà hắn tìm kiếm này. trong lòng bọn họ có thật sự hy vọng trí nhớ được thức tỉnh hay không, có thật sự hy vọng theo hắn trở lại động phủ giới hay không.

- Có lẽ quên đi quá khứ. luân hồi bắt đầu lại từ đầu trên Tiên Cương đại lục này đối với bọn họ mà nói mới là lựa chọn tốt nhất...

Vương Lâm thì thào, trước mắt hiện lên dáng vẻ của Chu Như. Lựa chọn của Chu Như chính là như vậy.

- Ta không thể lấy ý chí của ta áp đặt cho họ lựa chọn.

Vương Lâm than khẽ. Thân thể hắn đừng lại. nhìn về phía xa xa. Nơi đó là chỗ của Tư Đồ Nam.

Võ Hiên quốc là một quốc gia của phàm nhân, ở phía bắc Trung châu, nằm trong Thiên Lạp châu. Cả Thiên Lạp châu có bốn quốc gia phàm nhân, hàng năm vẫn xảy ra chiến tranh, tuy lẳng chưa có đại chiến nhưng ở khu vực biên cương vẫn thưởng xuyên xảy ra giao chiến trong phạm vi nhỏ.

Chẳng qua bốn đại đế quốc luôn có không chế đối với việc này. khiến giao chiến luôn không mở rộng ra quy mô lớn.

ở nơi biên giới giữa Võ Hiên quốc và Chu Lâm quốc có rất nhiều quân binh đồn trú. Nơi này quân doanh liên miên không dứt. thoạt nhìn vô cùng dày đặc, tràn ngập một luông sát khí của phàm gian.

ở bên ngoài đại môn của quân doanh giờ phút này có một số quán sẽ mặc áo giáp. Đám người này ngẩng đâu ưỡn ngực, đứng thăng thành một hàng. Còn có mấy người rõ là đại tướng và quan văn cùng đứng ở đó. ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, giống như đang chờ đợi gì đó.

Không bao lâu sau. tiếng vó ngựa vang lên từ quan đạo phía trước, sau khi tới gần liền hiện ra là một nhóm tuấn mã màu đen đang lao tới như gió lốc. xuyên qua đám quân sĩ. Ở cách đám đại tướng hơn mười trượng, chiến mã hí vong, vó trước đột nhiên giơ lên. lập tức dừng lại. Từ trên đó có một người nhảy xuống.

Người này cũng mặc áo giáp, sau khi rơi xuống đất hắn liền quỳ xuống, hai tay ôm quyền.

- Báọ!

- Tuần đoàn của Nam Vương lúc này đã còn cách chúng ta hơn trăm dặm!

Giọng nói của quán sĩ kia rất rõ ràng, sau khi nói xong liền cúi đầu không nói. chờ lệnh.

- Tiếp tục dò xét! Đưa tiền quân tới. nghênh đón Nam Vương ngoài trăm dặm!

Trong mấy đại tướng và quan văn có một lão già. Thần sắc lão già này không giận mà uy nghiêm. Vị trí hắn đứng hiển nhiên là trung tâm của mọi người, giờ phút này ánh mắt lóe sáng, lập tức mở miệng.

Khi hắn nói xong, lập tức một nam tử trung niên ở bên cạnh tiến tới ôm quyển vái một cái. xoay người rời đi. Phía sau hắn có hơn vạn quân sĩ từ trong doanh lao ra. cưỡi chiến mã gào thét lao đi. làm bốc lên một đám bụi đất.

- Đại soái, ý đồ của Nam Vương lần này... Sợ là không tốt.

Một lão tướng đứng bên cạnh và một quan vãn thần sắc lộ vẻ sầu lo, chậm rãi nói.

- Nghe đồn Nam Vương này hướng thụ cực ki\\’ xa hoa, những nơi đi qua đều khiến mọi người phải kinh hãi.

- Ta còn nghe nói thể thiếp của Nam Vương thành đàn. tự xây cung điện, thậm chí so với đương kim Thánh thượng còn...

Người đang nói do dự một chút, cuối cùng cũng không dám nói hết.

Lão tướng kia vẫn luôn trầm mặc, đối với lời nói của người bên cạnh giống như không nghe thấy. Hắn đứng nơi đó. không nói một lời nhưng ánh mắt lại có hàn quang lóe lên rất nhanh. Một luồng sát khí khiến lão tướng này thoạt nhìn tràn ngập một luồng khí phách.

Hắn thân là đại soái tại biên cương, trong tay nắm gần năm mươi vạn đại quán mà cùng không phải thân phận hoàng thất, hiển nhiên là bị người ta đố kỵ. Nếu không phải là Võ Hiên quốc không thể thiếu một lão tướng bách chiến thưởng thắng như hắn thì sợ là lúc này hắn đã phải tháo giáp về quê rồi.

- Nghe nói Nam Vương này cực kỳ kiêu gạo. lại để ý tới thân phận, nếu quy mô nghênh đón không lớn thì rất không thích... Đại soái có cần phải đưa người tới nữa hay không....

- Đại soái; ty chức cũng hiểu hẳn là phải phái thêm nhiều người hơn đi đón hắn. Nam Vương này nếu thích bày trận thế như vậy thì chúng ta sẽ cho mười vạn đại quán nghênh đón, dao động cả trăm dặm khiến cho hắn thấy được hùng uy của đại quán chúng ta!

- Đại soái, không nên do dự nữa. Nam Vương này là một kè tiêu nhân hèn hạ. vẫn luôn nhằm vào đại soái. Đối với kẻ như vậy chúng ta...

Lão tướng nọ nhướng mày. tay phải giơ lên. Lập tức bốn phía liên yên tĩnh. Tất cả ánh mắt đều ngưng tụ trên người hắn. có thể thấy được uy vọng của hắn ở trong quán doanh này không ai có thể thay thế được.

- Quản sĩ của ta đều là anh hùng huyết chiến mấy chục năm. ta không đồng ý để bọn họ nghênh đón Nam Vương! Người của tiền doanh đi đón, lại có thêm bản thân lão phu ở Đây là đủ rồi!

Giọng nói của lão tướng như chém đỉnh chặt sắt, không cho người khác chút đường phản đối.

Lời nói của hắn vừa thốt ra. thần sắc tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh, ôm quyền thưa vâng.

-Nam Vương...

Lão tướng nhìn về phía xa, trong lòng thầm hừ lạnh. Hắn rất ghét cái tên Nam Vương này. Trong suy nghĩ của hắn. người sắp tới không xứng được gọi là Nam Vương.

Ở cách đó trăm dặm, một chiếc xe ngựa xa hoa lớn chừng mười trượng, cùng một đội xe ngựa thật dài đang đi trong quan đạo, kéo dài cả một dặm. ở bốn phía của xe ngựa này có một số vũ giả mặc y phục tầm thường, hãnh diện đi theo.

Tiếng nhạc truyền ra từ bên trong xe ngựa, cũng có cả tiếng nữ từ cười duyên, giống như bên trong vô cùng náo nhiệt.

- Hay. nhảy rất hay, Bổn vương nhất định có thưởng!

Một giọng nói của nam tử trong tiếng cười vang truyền ra. Thậm chí ở bên trong xe ngựa ngoài tiếng cười còn có tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ.

Đối với tiếng động này, vũ giả thị vệ bốn phía đã sớm quen thuộc, cũng chăng để ý chút nào.

Vừa đi thêm chút nữa. bên cạnh chiếc xe ngựa khổng lồ có một gã sai vặt mặc thanh sam đang ngồi, đột nhiên mở to hai mắt, cất giọng cao vút.

- Nam Vương có lệnh, tạm dừng hành quân!

Lời nói này vừa dứt. đội xe như trường long dần dần ngừng lại. ở trong xe ngựa khổng lồ phía trước có một đám nữ tử kiểu mỵ đi xuống. Đám nữ tử này không ai là không quốc sắc thiên hương như ý phục không chinh tể. hiên nhiên là vừa mới mặc vào. Thần sắc đám người

này uể oải, đi xuống liền đi về phía những xe ngựa phía sau.

Số lượng nữ tử này rất nhiều, đại khái có chừng mấy chục người. Rất khó có thể tưởng tượng là tất cả những người này đều ở bên trong chiếc xe ngựa mười trượng kia.

Các nàng rời đi. những xe ngựa phía sau lại có mấy chục nữ từ xinh đẹp khác đi lên. thay thế những người vừa rời đi, đi lên trên xe ngựa. Không lâu sau. đoàn xe ngựa tiếp tục lên được. Âm nhạc và tiếng thở gấp dâm mị cùng tiếng cười của nam tử lại truyền ra.

ở phía sau đoàn xe ngựa như rồng kia không xa, vó ngựa gào thét, xuất hiện quán sĩ tiền doanh tới nghênh đón. Giống như có thể nhìn thấy những người này tới đón tiếp, trong chiếc xe ngựa mười trượng truyền ra tiếng hừ lạnh.

Nhưng nó không dừng lại mà dưới sự hộ tống của quân sĩ. tiếp tục đi về phía trước.

Một lúc lâu sau. dần dần đội xe ngựa xa hoa này trong tiếng thở dâm mĩ như ẩn như hiện xuất hiện trong mắt mọi người bên ngoài quân doanh.

Sau khi nó tới gần. âm thanh dâm mĩ lại càng rõ ràng, khiến cho tất cả quân binh đều nghe thấy. cũng khiến cho lão tướng kia nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ không thích.

Hắn hừ lạnh một tiếng, đi nhanh về phía trước, phía sau có rất nhiều quan văn đi theo, mang theo một khí thế sát phạt bỗng nhiên ập tới. Hắn đi tới khiến tất cả vũ giả thị vệ bên ngoài xe ngựa thần sắc lập tức khân trướng. Bọn họ có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người lão tướng nọ. Luồng sát khí này khiến bọn họ phải sợ hãi, thân thể run lên.

- Dừng lại. Nam Vương...

Thị vệ này dù sợ hãi nhưng rất nhanh liền tiến tới. Gã sai vặt mặc thanh ý đứng ở phía trước cũng cất giọng cao vút nói.

- Ngươi là người phương nào!

Gã sai vặt còn chưa kịp nói xong, lập tức trong mắt một trung niên bên cạnh lão tướng lóe lên hung quang, quát khẽ một tiếng.

Hắn vừa mở miệng, lập tức ánh mắt tất cả quân binh nơi này đồng loạt ngưng tụ lên người gã sai vặt. Sát khí vô hình bao phủ khiến sắc mặt gã thoáng cái liền tái nhợt, không đám nói lời nào nữa.

- Ti Nam! Ngươi muốn làm gì!!

Khi lão tướng tới gần. một tiếng gầm khẽ truyền ra từ bên trong xe ngựa. Tiếng gầm này cắt lên. tất cả âm thanh dâm mị trong xe lập tức tắt ngấm.

- Lão tướng Ti Nam tới nghênh tiếp Nam Vương.

Thần sắc lão già không giận mà Uy nghiêm, đứng ở bên ngoài xe ngựa mười trượng, chậm rãi nói.

Trong xe ngựa trầm mặc một lát. sau đó tấm rèm bị nhấc lên. Một nam tử trung niên đi ra. hốc mắt mơ hồ đã thâm quầng, bộ dáng như là tửu sắc quá độ. Hắn đứng trên xe ngựa nhìn chằm chằm vào lão tướng nọ. ánh mắt ầm trầm lóe lên, đột nhiên mỉm cười.

- Không hổ là đại soái của Võ Hiên quốc chúng ta. Có đại soái ở biên cương đủ để đảm bảo Võ Hiên quốc ta yên ôn. Bổn vương phụng chỉ tới Đây khao thưởng quân sĩ biên cương!

- Hả? Vậy thì mời tiến vào quân doanh!

Lão tướng nhìn Nam Vương, thần sắc lạnh lùng nhưng ánh mắt của hắn lại mang tới cho Nam Vương áp lực rất lớn. Nhất là khi lúc này mọi người đều tồn tại vẻ sát phạt lạnh như Băng khiến trán hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

- Không được... Bổn vương sẽ ở bên ngoài thôi, không cận tiến vào đâu.

Khuôn mặt Nam Vương cười gượng, vội vàng nói.

Tất cả mọi người nơi này đều không biết cảnh tượng này đã bị Vương Lâm ở trên bầu trời nhìn thấy hết. Hắn đứng trên trời cao. ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía lão tướng Ti Nam kia!

- Không trở thành vương gia mà lại trở thành đại soái... Không biết sau khi hắn mở ký ức kiếp trước ra sẽ nghĩ thế nào...

Khuôn mặt Vương Lâm hiện lên nụ cười, rõ ràng rất vui vẻ.

Tiên Nghịch » Chương 2070: Ngươi là Tư Đồ Nam! ( 2078/2095)

Đêm khuya, trong quân doanh lập lòe ánh đuốc u ám. thinh thoảng quán tuần tra đi qua khiến quán doanh thoạt nhìn giống như vừa có cảm giác nghiêm ngặt lại vừa trật tự.

Bên ngoài quân doanh, giờ phút này cũng không có tiếng hát vang mà vô cùng yên tĩnh.

Rất nhiều doanh trướng đã tắt đèn. chỉ còn duy nhất lại mấy cái. dưới ánh đèn có thể thấy bóng người đang đi lại. Nhất là ở soái doanh lại càng sáng ngời, bốn phía có quân sĩ bảo vệ.

Trong soái trướng có một lão tướng đang đứng cạnh bản đồ cau mày. ngưng thần nhìn lại. Trong trướng chỉ còn mình hắn. bốn phía rất an tĩnh, chỉ có tiếng nến tí tách thỉnh thoảng vang lên.

- Nam Vương.. Hừ. người như vậy mà cũng xứng xưng là Nam Vương!

Lão tướng nhìn lên bản đồ. cất giọng giọng cười lạnh, chính hắn cũng không biết vì sao đổi ý cách xưng hổ Nam Vương nay lại có một cảm giác kỳ dị.

Giống như là tất cả mọi người hôm nay đều không xứng xưng là Nam Vương vậy!

- Hả? Thế người thế nào mới xứng xưng là Nam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yokaze