Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, tiết trời vẫn còn lạnh, Hồ Bích Hạnh ngồi tĩnh lặng trên ghế đá trong sân viện Lý phủ, nàng ngồi trầm ngâm nhìn khoảng không trước mặt. Gió lớn thổi qua làm bay loạn lọn tóc xoã trước trán nàng, đưa tay vén gọn tóc, sợi tóc mỏng manh cứa vào vết thương ở đầu ngón tay làm cho nàng phải hít một hơi thật mạnh.

Trăng khuyết cuối tháng, ánh trăng không soi tỏ được khung cảnh xung quanh, Lý Công Uẩn đứng dựa người vào gốc cây gần đó, chăm chú nhìn nàng, từ lúc Hồ Bích Hạnh đến, ngài đã nhận ra nhưng lại im lặng không lời đứng đó nhìn nàng.

Bóng người cô tịch theo ánh trăng đổ dài trên nền đất, nàng ngồi cô độc ở đó, an tĩnh ngẳng đầu ngắm trăng. Thi thoảng khẽ thở dài một hơi, rồi từ lúc nào tiếng nức nở dần cất lên.

Lý Công Uẩn nghe thấy cả, thở dài một hơi, đi lại gần ngồi xuống ghế bên cạnh nàng.

Tiếng bước chân lại gần, tiếng vải vóc ma sát nổi bật giữa không gian tĩnh lặng này. Hồ Bích Hạnh nhìn người ngồi bên cạnh, khẽ mỉm cười nói: "Lý đại nhân, là ngài à?"

Lý Công Uẩn im lặng không đáp, vươn tay về phía nàng đưa cho nàng một chiếc khăn tay.

Đưa tay nhận lấy chiếc khăn, Hồ Bích Hạnh nắm chặt trong tay, chất liệu khăn rất đẹp, nàng thậm chí còn cảm nhận được hoa văn được thêu trên đó.

"Đây là lần đầu tiên ta gặp cô, mà cô lại không nhìn ta đến thất thần."

Vì câu nói này mà Hồ Bích Hạnh khẽ bật cười, nói: "Lý đại nhân, cảm ơn ngài."

Lý Công Uẩn "Ừ" một tiếng đáp lại rồi nói tiếp: "Sao khuya rồi, còn chạy ra đây khóc, ai lại bắt nạt cô à?"

Hồ Bích Hạnh lắc đầu, nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp ngài, không kìm lòng được, nàng nói vài câu thật lòng: "Không ai bắt nạt tôi cả, chỉ là cảm thấy trống rỗng, giống như là... như là lang bạt một mình giữa Đại Cồ Việt này vậy."

Khoé mắt cay cay, nàng ngẳng đầu nhìn trăng, nước mắt lại chảy xuống, nàng cầm khăn lau nước mắt, quay đầu nhìn Lý Công Uẩn.

Lý Công Uẩn không hiểu hoàn toàn câu nói này nhưng lúc này đây, ngài lại muốn an ủi nàng: "Đâu phải lang bạt, cô đang ở trong Lý phủ này. Ở Lý phủ cũng tốt mà."

Hồ Bích Hạnh nghe câu nói của Lý Công Uẩn, chẳng rõ tại sao trong lòng lại thấy dễ chịu hơn chút. Giống như câu nói kia là 'cô không lang bạt, ở đây cô còn có người phải dõi theo'.

"Cảm ơn ngài."

Lý Công Uẩn cười dịu dàng, lắc đầu đáp lại.

Nụ cười này với Hồ Bích Hạnh là quá đỗi dịu dàng, dáng vẻ của ngài lúc này lại quay về với hình bóng một quan văn.

"Lý đại nhân, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

Lý Công Uẩn nghe xong cười: "Ba mươi ba. Còn cô?"

Hồ Bích Hạnh chần chừ một lát, rồi mới trả lời: "mười tám tuổi ạ."

"Quê cô ở đâu?"

"Đại La."

Lý Công Uẩn nhìn biểu cảm của nàng, lại khẽ mỉm cười. Ngài biết rõ Hồ Bích Hạnh đang nói dối nhưng không vạch trần nàng, đến tận bây giờ ngài vẫn không rõ động cơ nào khiến cho nàng lại muốn tiếp cận mình đến vậy. Hay là chỉ đơn giản muốn một danh phận từ ngài. Nghĩ đến đây, ngài không thể không cười chế diễu.

Hồ Bích Hạnh thấy Lý Công Uẩn im lặng không nói gì, khẽ nghiêng đầu nhìn ngài, gọi: "Lý đại nhân."

Đoạn, nói tiếp: "Sau này, nếu ngài có chuyển nhà đến Đại La thì cho tôi đi xem được không? Tôi chỉ đứng từ xa nhìn thôi."

Hồ Bích Hạnh trong lòng nghĩ đến khung cảnh đó, nàng tự tưởng tượng ra sự hào hùng khí thế khi dời đô, rồi tò mò khi nào người bên cạnh sẽ lên ngôi hoàng đế.

Lý Công Uẩn trong lòng suy tư, không hiểu sao nàng lại nói vậy, liền hỏi lại: "Sao cô lại nghĩ rằng ta sẽ chuyển nhà về Đại La?"

Hồ Bích Hạnh không trả lời được câu hỏi này, nàng không thể nói thẳng ra nên chỉ đành im lặng.

Lý Công Uẩn thấy nàng im lặng không nói cũng không ép buộc, ngài bật cười thành tiếng, nói: "Được rồi, nếu sau này ta có chuyển nhà thật thì sẽ dẫn cô đi cùng."

"Thật sao?"

Lý Công Uẩn nhìn thấy sự bất ngờ và vui mừng từ nàng, ngài gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Hồ Bích Hạnh như sắp khóc, nàng đưa ngón út của mình ra trước mặt Lý Công Uẩn, giọng nói lúc này hơi có chút nghẹn ngào: "Ngài nhớ đấy nhé, ngoắc tay một cái nào, sau này ngài không được đổi ý đâu, phải cho tôi được nhìn thấy nhà mới của ngài rồi mới được đuổi tôi đi."

Lý Công Uẩn nhìn ngón tay Hồ Bích Hạnh, chỉ thấy rằng lời nói và hành động của nàng có phần trẻ con nhưng lại chiều theo ý nàng, ngài cũng dơ ngòn tay mình lên, ngoắc tay với nàng.

Hoa Lư năm đó, Hồ Bích Hạnh vì cái ngoắc tay này của Lý Công Uẩn mà những tháng ngày trước mặt như có ánh đèn soi tỏ.


Trước ngày Lê Long Đinh rời Hoa Lư đi Đại La nhậm chức, Lê Long Đĩnh có cho vời hắn vào cung một lần, cùng chàng dùng bữa.

Trong điện Càn Nguyên, Lê Minh Xưởng tâm tình vui vẻ nghe hát, tiếng hát nhẹ nhàng ôn nhu, mơ hồ truyền khắp điện. Hắn với tay lấy đĩa bánh trên bàn ăn, vụn bánh rơi xuống áo bào, cũng chỉ khẽ dịch chân suổi sạch xuống đất rồi tựa lưng vào ghế, nhấc vạt áo bào gác cao chân lên bàn. Nhưng chân mới đưa lên được nửa thì nhanh chóng thu về, Lê Minh Xưởng quên mất còn hai người nữa đang ngồi bên cạnh mình. Khẽ nghiêng người nhìn Lê Long Đĩnh và Lê Long Đinh đang nói chuyện với nhau mà không để ý đến hắn thì mới an tâm, đàng hoàng ngồi nghe hát tiếp.

Lê Long Đĩnh và Lê Long Đinh trong giờ khắc này đều không có hứng thú tao nhã, vô tâm lắng nghe, chỉ chăm chú vào câu chuyện đang nói.

"Vài ngày nữa Lưu Cơ sẽ về kinh, chúa thượng sẽ đích thân ra đón Lưu Cơ chứ?"

Lê Long Đĩnh không nhìn Lê Long Đinh, mắt chăm chú nhìn ca vũ trước mặt đang hát, gật đầu, thấp giọng nói: "Phải đích thân ra đón. Trẫm mới lên ngôi không thể muốn làm theo ý mình thì làm được. Lưu Cơ là nguyên lão khai quốc của hai nhà Đinh, Lê. Đi đón Lưu Cơ cũng là nể mặt mà tôn kính hắn vài phần. Lần này trẫm để hoàng huynh nhậm chức phó sĩ sư, cũng coi như là đang nói thẳng với nhà họ Lưu rồi."

Nét cười trên mặt Lê Long Đinh dần tắt, nghiêm nghị nói: "Trong triều bây giờ nhiều người bàn tán chuyện của thần, nếu thần mới đến Đại La mà thẳng tay đối đầu với Lưu Lang e là mấy vị đại thần sẽ dè chừng."

Lê Long Đĩnh nghe hiểu ý của Lê Long Đinh, mỉm cười nói: "Đại thần trong triều bây giờ đều từ mãnh tướng mà ra, có kẻ nào mà chưa từng cầm gươm xông pha trận mạc. Không phải bọn họ dè chừng, mà phải là trẫm đang dè chừng bọn họ mới đúng." Nói xong nghiêng người nhìn Lê Long Đinh, nói tiếp: "E là lần này uỷ khuất cho hoàng huynh rồi."

Lê Long Đinh nghe xong cười rộ lên: "Cái danh này của thần sớm đã hỗn rồi. Chúa thượng đã nói vậy lần này đến Đại La, thần yên tâm rồi."

Câu này kết thúc, cả Lê Long Đĩnh và Lê Long Đinh đều vui vẻ cười lớn. Lê Minh Xưởng nghe tiếng cười của hai người thì quay đầu nhìn sang, lại bắt gặp ánh mắt của Lê Long Đĩnh đang âm trầm nhìn mình.

Chàng nâng cánh tay đặt lên mặt bàn, tiện phục huyền đen phủ xuống, chỉ bạc thêu trên y phục nổi bật giữa màu đen tuyền đó. Ánh mắt nhìn về phía Lê Minh Xưởng.

"Buổi thường triều ngày hai lăm sao đệ không lên triều?"

Lê Minh Xưởng ngồi thẳng lại, không nghĩ rằng Lê Long Đĩnh lại hỏi hắn chuyện này. Ngày hôm đó, hắn ra ngoài chơi với Trương Kiến Văn đến tận khuya thậm chí tối còn không trở về cung, nên đương nhiên buổi thường triều ngày đó cũng sẽ không lên triều.

"Hoàng huynh, hôm đó là do đệ ngủ quên."

Lê Minh Xưởng buột miệng nói ra một lý do, nói xong chính hắn cũng cảm thấy bản thân mình thật ngu khi lại nói ra lý do như vậy nên chỉ biết im lặng không nói thêm.

Lê Long Đĩnh sắc mặt tối lại, chuyện lêu lổng bên ngoài của Lê Minh Xưởng và Trương Kiến Văn không phải chàng không rõ, chẳng qua mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng lần này tức giận vì Lê Minh Xưởng dám cả gan nói dối quân vương.

"Ngủ quên? Đám nô tỳ và nội thị hầu hạ đệ lơ là công việc, đến chuyện gọi đệ dậy cũng làm không nổi?"

Lê Long Đĩnh cao giọng chất vấn, đám cung nhân và nội thị trong điện đều nghe rõ, nhất thời tiếng hát ngừng lại, đồng loạt quỳ xuống. Nội thị theo hầu Lê Minh Xưởng quỳ trên đất, người run lên bần bật.

Lê Long Đinh chống tay lên bàn, im lặng không nói, mắt nhìn chằm chằm Lê Minh Xưởng.

Lê Minh Xưởng biết mình nói sai, trong lòng sợ hãi. Đứng dậy hướng phía Lê Long Đĩnh quỳ xuống: "Hoàng huynh, đệ biết lỗi rồi."

Lê Long Đĩnh để mặc hắn quỳ trên đất, giọng điệu nghiêm khắc nói: "Lôi tên nội thị hầu Minh Xưởng ra ngoài đánh năm mươi gậy."

Dứt lời, quân Tuỳ Long* bên ngoài đã đến xách tên nội thị kia ra khỏi điện. Lê Minh Xưởng không dám nói thêm gì chỉ im lặng quỳ ở đó.

* Quân Tuỳ Long: canh gác nơi vua ở và nơi làm việc, đi theo bảo vệ vua. Quân Tuỳ Long đều được thích lên trán 3 chữ 'thiên tử quân'.

Lê Long Đinh khẽ bật cười, nhìn Lê Minh Xưởng rồi lắc đầu. Nếu đã dám nói dối thì phải dám chịu phạt.

Trong điện nhất thời tĩnh lặng, Lê Long Đĩnh không để ý Lê Minh Xưởng quỳ bên dưới, phất tay cho đám cung nhân, nói: "Tiếp tục đi."

Tiếng đàn hát lại cất lên, Lê Long Đĩnh và Lê Long Đinh chuyên tâm lắng nghe, chỉ còn Lê Minh Xưởng lúc này là không còn hứng thứ.

Mùi rượu thơm nồng, thoang thoảng khắp phòng, tiếng hát như oanh yến bên tai, Lê Long Đĩnh và Lê Long Đinh thi thoảng nghiêng người nói đôi ba lời với nhau.

Mãi cho đến khi Lê Long Đinh lui, chàng vẫn chưa cho Lê Minh Xưởng đứng dậy. Bây giờ trong điện không còn ai chỉ còn lại hai người. Lê Minh Xưởng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sợ hãi thực sự nói: "Hoàng huynh, đệ biết lỗi rồi."

"Minh Xưởng, đệ to gan thật. Bây giờ đến nói dối quân vương, đệ cũng dám làm."

Lê Minh Xưởng nhìn Lê Long Đĩnh ngồi trên ghế, áo bào huyền đen trên người, ánh nhìn nghiêm nghị, tư thái đế vương này doạ sợ Lê Minh Xưởng, hắn nhỏ giọng nói: "Chúa thượng tha tội. Thần đệ biết sai rồi." Nói xong liền dập đầu.

Lê Long Đĩnh ngồi trên ghế nhìn Lê Minh Xưởng quỳ ráp trên đất, im lặng không nói, một lúc sau tức giận đã tiêu đi phân nửa.

"Đứng lên đi."

Lê Minh Xưởng dập đầu, nói: "Tạ chúa thượng khoan dung."


Lê Long Đinh về đến phủ, xoay người xuống ngựa đi vào nhưng lại thấy bóng người có chút quen mắt đang đứng trước cửa phủ Ngự Man Vương.

Phạm Căn trông thấy Lê Long Đinh từ xa, bước chân lại gần đứng trước mặt Lê Long Đinh khom người thi lễ: "Bái kiến Ngự Man Vương."

Lê Long Đinh có chút trầm mặc nhìn người đối diện, phất tay áo nhỏ giọng hỏi: "Ngươi là thuộc hạ của Long Cân?"

Phạm Căn cúi đầu, đáp: "Dạ vâng ạ."

Liếc mắt nhìn xung quanh, Lê Long Đinh vén bào, bước vào trong phủ, vừa đi vừa nói: "Có chuyện gì vào trong rồi nói, ở đây không tiện."

Phạm Căn vâng lệnh đi theo sau Lê Long Đinh, vào đến chính đường, bước chân mới dừng lại. Lê Long Đinh cho người hầu ở chính đường lui ra hết, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Long Cân có chuyện gì sao?"

Phạm Căn lắc đầu đáp: "Không phải ạ. Là Vương sai thuộc hạ đến tặng người thứ này."

Dứt lời, liền lấy ra một phong thư, cúi người đưa đến trước mặt Lê Long Đinh.

Chính sảnh tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng giấy được mở ra. Nét mực rõ nét trên giấy, Lê Long Đinh liếc nhìn tờ khế ước nhà đất trong tay, ngón tay thon dài miết trên mặt giấy, bật cười nói: "Long Cân còn nói gì nữa không?"

"Dạ, không. Vương chỉ sai thuộc hạ thay mình đến, tặng người thứ này thôi ạ."

Lê Long Đinh gấp lại khế ước, kẹp giữa hai đầu ngón tay, nhìn thẳng phía Phạm Căn nói: "Chuyển lời của ta. Nói, ta cảm ơn đệ ấy, thứ này ta nhận."

Phạm Căn cúi người, đáp: "Vâng." Đoạn nói tiếp: "Thuộc hạ không tiện ở lâu trong phủ của người nên xin phép trở về."

"Ừ." Lê Long Đinh phất tay.

Phạm Căn rời khỏi, Lê Long Đinh xoay người về hậu viện, vạt áo nhỏ lấp ló sau cột hành lang phía xa, gió thổi qua còn khẽ bay lên. Lê Long Đinh bước chân lại gần, nét mặt giãn ra giọng điệu vui vẻ nói: "Con nấp ở sau đó làm gì?"

Lê Chính Nhuệ nghe thấy tiếng cha mình, liền ngó đầu ra gọi hắn: "Cha!"

Lê Long Đinh đi đến bên cạnh Lê Chính Nhuệ, hơi cúi người xuống nhìn con cào cào bằng lá dừa trong tay cậu rồi hỏi: "Ai cho con cái này đó?"

Lê Chính Nhuệ vui vẻ đưa con cào cào đó về phía hắn, giọng vui vẻ nói: "Là con tự làm ạ."

Nhận con cào cào từ tay Lê Chính Nhuệ, Lê Long Đinh cúi người nắm tay cậu nhóc đi về hậu viện.

Trời vẫn còn sớm, tiết trời không mấy quang đãng, sắc trời có nét u ám, hành lang hút gió, thôi bay vạt áo hai người. Thượng lĩnh bay lên, sắc tím nổi bật.


Ba ngày sau, Lưu Cơ về đến kinh thành.

Lưu Cơ quê ở kinh sư nên lần này nói là từ quan về quê thì cũng chỉ là nói cho hoa mỹ.

Cổng thành mở rộng, quân Tuỳ Long và quân Tứ Sương đều được điều động một nửa đến đây. Binh lính xếp dài, nghiêm ngặt canh phòng con đường chính này.

Vệ Trúc đứng sau Lý Cổng Uẩn, nhỏ giọng nói: "Phó chỉ huy, không biết vị Lưu đại nhân này trông như thế nào? Mà đến chúa thượng cũng phải đích thân ra đón."

Lý Công Uẩn lắc đầu, nói: "Lưu đại nhân này là công thần khai quốc hai triều Đinh, Lê. Ngày trước ta cũng đã gặp qua vài lần."

Lưu Cơ đến cổng thành liền nhanh chóng xuống xe ngựa, người hầu bên dưới cung kính đỡ Lưu Cơ xuống. Lưu Cơ tóc đã bạc trắng, nay bận một thân áo màu nâu xám càng khắc rõ lên vẻ thăng trầm của thế gian. Lê Long Đĩnh trầm mặc nhìn Lưu Cơ, dáng vẻ này đã lâu rồi chàng mới nhìn lại, nếu nay không gặp có lẽ chắc chàng cũng không còn nhớ được dáng vẻ của người này.

Đi nhanh về phía trước mặt Lê Long Đĩnh, kính cẩn quỳ xuống, giọng điệu nghiêm nghị không mang chút mệt mỏi nào, nói: "Thần Lưu Cơ bái kiến chúa thượng." Nói xong liền khấu đầu.

Lê Long Đĩnh một thân tiện phục đơn giản, để Lưu Cơ hành lễ xong mới đi lại gần, cúi người đỡ tay Lưu Cơ lên, vạt áo đen tuyền khẽ chạm đất, tư thái quân vương bức người, giọng điệu quan tâm nói: "Lưu đại nhân đứng lên, đứng lên. Đường xa mệt mỏi không cần hành lễ như vậy."

Lưu Cơ đứng lên, cúi người nói: "Thần không dám."

Lê Long Đĩnh và Lưu Cơ nói thêm vài câu hỏi han nữa rồi xa giá trở lại hoàng cung.

Mãi cho đến khi yến tiệc kết thúc, các quan đều lui, Lê Long Đĩnh mới tắt nụ cười, vẻ mặt mệt mỏi trở về điện Trường Xuân.

Trong điện ánh đèn có chút mờ nhạt, Trần Khương bên cạnh khom người hầu hạ chàng thay y phục.

"Chúa thượng, tối nay có cần người hầu hạ không ạ?"

Lê Long Đĩnh nhìn Trần Khương, phất tay nói: "Không cần, lui đi."

"Vâng."

Trần Khương cúi người cung kính đáp rồi ra ngoài.

Yến tiệc kết thúc, quân Tuỳ Long và điện tiền quân cũng thoải mái hơn, bắt đầu chia nhau ra trực. Trong cung cấm tịch mịch, đèn đuốc đã được thắp lên từ lâu. Trương Thuần đi trên hành lang, kiểm tra các vị trí một lượt mới xoay người rời đi.

Trương Thuần bước vào phòng trực của phủ Thân Vệ, thấy Nguyễn Đê vẫn đang ngồi bên trong thì không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Nguyễn đại nhân vẫn chưa về à?"

Nguyễn Đê nhìn Trương Thuần đang cúi đầu cởi giáp găng ở cổ tay, nói: "Hôm nay không thấy buồn ngủ, nếu Trương đại nhân mệt thì về nghỉ đi, nay ta trực thay cho."

Trương Thuần cởi xong giáp tay, ném vào tủ đồ trong phòng rồi đi lại gần, vén bào ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Đê vừa nói vừa tự rót cho mình một chén trà: "Làm thế sao được."

Trương Thuần bưng chén trà lên uống sạch, thấy vị trà đã nhạt chắc cũng phải thay qua vài tuần trà rồi, liền đứng dậy đi pha một bình trà khác thật đặc.

"Trương đại nhân không phải để tâm đâu. Cứ ghi vào sổ, nay Nguyễn Đê này trực thay ngài là được mà."

Trương Thuần pha xong trà liền xách bình trà để lại trên bàn, cười nói: "Ở nhà có chuyện không vui à?"

Nguyễn Đê cũng cười, đáp lại: "Vâng, ở nhà lắm chuyện đau đầu, định ở đây một tối, mai rồi về."

Dứt lời, Nguyễn Đê tự rót cho mình chén trà mà Trương Thuần mới pha khi nãy. Khói trà rất ấm bay khắp phòng. Đoạn, nói tiếp: "Trương đại nhân cứ về nhà nghỉ đi. Tối nay dù gì ta cũng ở đây, chi bằng để ta trực hôm nay cho."

Lần nay, Trương Thuần cười đồng ý, không từ chối nữa. Đi về phía tủ cởi giáp ra, nói: "Vậy cảm ơn Nguyễn đại nhân nhé."

Nguyễn Đê thấy Trương Thuần thay đồ xong, quay người rời đi thì liền đặt chén trà của mình xuống, đứng dậy vài chào. Khi bóng dáng Trương Thuần đi khuất Nguyễn Đê mới ngồi trở lại ghế, nét mặt có chút không vui.

Khi xưa cha của Nguyễn Đê là Định quốc công Nguyễn Bặc cũng là một khai quốc công thần của nhà Đinh, đến chết vẫn tận trung với nhà Đinh. Hôm nay nhìn cảnh Lưu Cơ áo gấm trở về, phong quan vô lượng, trong lòng tự nhiên thấy hổ thẹn. Hổ thẹn không phải vì bản thân chưa làm rạng danh tổ tông mà là hổ thẹn với chính cha mình.

Nguyễn Đê uống nốt hớp trà trong chén, tự nhiên thấy trà chát đến gắt miệng, bèn dứt khoát đặt chén trà lại, thở dài. Trong phòng ánh nến yếu ớt, chiếu đổ xuống cái bóng của Nguyễn Đê, phân rõ hai nửa trắng đen minh bạch. Nguyễn Đê nhìn cái bóng của mình in trên nền gạch đến ngây người.


Từ Hoa Lư đến Đại La vốn chỉ mất chưa đến hai ngày, nhưng Lê Long Đinh cố tình đi chậm, phải sang ngày thứ tư mới đến được thành Đại La.

Lê Long Đinh dự định ngày hôm sau mới đến phủ sĩ sư báo danh nhưng suy nghĩ một hồi lại quyết định đến luôn hôm nay. Vừa đến nơi, bước xuống ngựa liền có quân lính chạy đến gần thận trọng hỏi: "Đại nhân, xin hỏi người đến nhậm chức sao?"

Lê Long Đinh nhìn tên lính đó thì chỉ gật đầu, đáp ngắn gọn: "Ừ." Nói xong liền đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá.

Tên lính nghe thấy tiếng đáp của Lê Long Đinh thì liền quỳ xuống hành lễ: "Ty chức bái kiến Ngự Man Vương."

"Đứng lên đi."

Hôm nay, Lê Long Đinh mặc một thân áo sắc lam, dáng người cao ngất, ung dung đi theo tên lính dẫn đường đi vào trong sân phủ sĩ sư. Vừa đi hắn vừa nghe tên lính nói.

"Đô hộ phủ sĩ sư Lưu đại nhân nghe tin vương đến nhậm chức đã chờ hai ngày nay rồi ạ"

Lê Long Đinh nghe vậy không khỏi bật cười, vốn dĩ cái chức phó sĩ sư chỉ là một chức quan dưới trướng Lưu Lang mà nay lại để Lưu Lang phải đợi như vậy thật là trái ngược với lẽ vốn có.

Vào đến chính đường phủ sĩ sư, Lê Long Đinh đưa mắt quan sát nơi này, chính đường rộng rãi được bài trí rất sạch sẽ gọn gàng. Ở giữa chính đường còn treo một bức tranh chữ, nét chữ không quá nổi bật nhưng lại vô cùng phóng khoáng, mạnh mẽ, nhìn phần lạc khoản bên dưới đề hai chữ 'Lưu Cơ' khiến Lê Long Đinh không khỏi gật đầu tán thưởng.

Lưu Lang đi ra thấy Lê Long Đinh tư thái phong nhã đang nhìn bức tranh treo trên tường. Lại gần khom người hành lễ với hắn: "Thần Lưu Lang bái kiến Ngự Man Vương."

Lê Long Đinh hơi giật mình, xoay người nhìn Lưu Lang, rồi nhanh chóng nói: "Sĩ sư Lưu đại nhân đứng lên. Nay ta đến nhậm chức, từ giờ đã là người dưới trướng của ngài rồi, mấy cái lễ này về sau nên bỏ đi."

Lưu Lang cũng hiểu nên gật đầu đáp lại: "Được, vậy nghe theo lời vương."

Hai người ngồi xuống trong chính đường, nói qua về mấy việc trong phủ sĩ sư. Một lát sau Lê Long Đinh vén bào đứng dậy, hơi cúi người với Lưu Lang nói: "Vậy sau này nhờ Lưu đại nhân chiếu cố, chỉ dạy thêm."

Lưu Lang nhìn hành động này của Lê Long Đinh thì hơi ngẩn người, trong thoáng chốc lại thấy được sự khiêm nhường nho nhã từ người trước mặt. Lê Long Đinh không để ý đến biểu cảm thay đổi của Lưu Lang, tiếp tục ngồi xuống trò chuyện.

"Ngự Man Vương không biết tối nay ở đâu? Nếu không, có thể ở lại phủ sĩ sư cũng được?"

Lê Long Đinh lắc đầu từ chối. Dáng vẻ lười biếng tựa lưng lên ghế, giọng điệu còn mang chút uể oải nói: "Không cần đâu, ở Đại La ta có một phủ đệ rồi."

Áo bào sắc lam, tư thái khiêm nhường ban nãy khiến cho Lưu Lang thấy mình như đang nhìn nhầm: "Ngự Man Vương đường xa đến, đã mệt rồi nên về phủ nghỉ ngơi. Mai cũng có thể bắt đầu công việc."

Lê Long Đinh không từ chối ý tứ của Lưu Lang, tay chống lên bàn đứng dậy, nói: "Được, vậy ta xin cáo từ trước."

Trước khi rời khỏi, Lưu Lang cúi người đưa thẻ bài phó sĩ sư cho hắn. Lê Long Đinh nhìn dáng vẻ Lưu Lang chỉ mỉm cười nhận lấy rồi xoay người rời đi.

Ra khỏi phủ sĩ sư, trời bắt đầu mưa nhẹ, lính canh bên ngoài thấy Lê Long Đinh đi ra thì nhanh chân chạy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net