Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Bích Hạnh một mình trở về phòng nghỉ, lúc về đến nơi lại thấy Bùi Nghi cung phục chỉnh tề ngồi trước bục cửa đợi nàng. Hồ Bích Hạnh định lên tiếng gọi cô thì Bùi Nghi đã lên tiếng trước nàng.

"Hôm nay hầu tại điện Tập Hiễn lâu vậy, ta đợi cô cũng sốt ruột."

Trước cửa phòng hút gió, Hồ Bích Hạnh đưa tay giữ lại vạt áo mình, cười đáp: "Nay chúa thượng nghị sự với triều thần ở trong điện." Nói đoạn, nàng lại nhìn Bùi Nghi, khẽ hỏi: "Sao cô còn chưa đi?"

Bùi Nghi nghe nàng hỏi, vội vã nói nhanh một câu dài: "Ta đợi cô mà. Tối nay ta trực đêm ở điện Trường Xuân nhưng cô có thể trực thay ta tối nay được không? Nay ta đến kỳ nguyệt tín nên rất đau bụng. Cuối giờ Dậu (khoảng 6h00 đến 7h00 tối) cô đến đổi cho ta nhé!"

Hồ Bích Hạnh gật đầu đồng ý, nói: "Cuối giờ Dậu tôi đến đổi cho cô, cô đi đi không muộn đó."

Bùi Nghi thấy nàng đồng ý, sắc mặt vui vẻ, cười nói: "Cảm ơn cô nhé!" Nói xong cũng liền nhanh chân rời đi.

Hồ Bích Hạnh ngẩng đầu nhìn ra mái ngói điện Trường Xuân, từ giờ đến cuối giờ Dậu vẫn còn hơn ba tiếng nữa, nàng cũng muốn ngủ một chút. Đi vào trong phòng, cởi lớp áo viên lĩnh bên ngoài đặt gọn bên mép giường rồi từ từ nằm xuống, nhắm mắt suy tư.

Nàng rất muốn làm rõ kết cục của mình, dù là Lê Minh Xưởng hay Lê Cao Sạ cũng đều gắn liền với Lê Long Đĩnh nên kết cục có thể sẽ giống hệt chàng, dẫu là bi thương nhưng cũng đều là kết quả. Nhưng còn nàng thì sao? Cung nhân, nội thị hầu bên cạnh chàng, lúc thay đổi triều đại bọn họ sẽ đi đâu? Nghĩ đến đây, Hồ Bích Hạnh lại nghĩ đến Lý Công Uẩn, trong một khắc này nàng lại muốn lợi dụng ngài, lợi dụng chút tình cảm của ngài để cho nàng một đường sống lui thân, dẫu chỉ là một lời hứa hẹn lúc bây giờ. Hồ Bích Hạnh nghĩ xong liền siết chặt tay mình.

Lúc nàng tỉnh dậy cũng đã là giữa giờ Dần. Trong phòng không đốt đèn chỉ lờ mờ ánh sáng, Hồ Bích Hạnh mặc lại cung phục, ăn chút ngô luộc Bùi Nghi để phần rồi cất bước đến điện Trường Xuân.

Ngoài trời mưa nhỏ, đủ để làm ướt nhẹm nền gạch dưới chân. Hồ Bích Hạnh che ô, chậm rãi đi dưới màn mưa, cả người giống như đã hoà vào với triều đại. Mười gậy kia theo thời gian cũng đã dần vơi mất đi, nỗi sợ hãi đế vương cứ vậy mà nhạt dần.

Trước điện Trường Xuân đều sáng ánh đèn, lúc Hồ Bích Hạnh đến thì đã thấy Bùi Nghi đứng ở bên ngoài điện. Nàng đi về phía Bùi Nghi, đưa tay hạ ô rồi giũ sạch nước mưa trên đó, nhỏ giọng nói: "Cô về nghỉ đi, ở đây giao lại cho tôi là được rồi."

Bùi Nghi nhìn nàng gật đầu đáp lại: "Ta tưởng cô một lát nữa mới đến. Nay chúa thượng có vẻ mệt nên cô chú ý nhé. Ta đã báo với Đô tri hôm nay cô trực thay ta rồi nên mai cô không cần báo lại nữa đâu."

Hồ Bích Hạnh gật đầu đã hiểu, nàng xoay người nhìn ra màn mưa rồi đưa ô trong tay mình cho Bùi Nghi, nói: "Thôi, cô về đi. Tý nữa sẽ mưa to đấy."

Bùi Nghi khẽ cười, bung dù rời đi.

Bên trong điện, Lê Long Đĩnh ngồi trước ngự án, chăm chú đọc tấu chương. Ánh nến rọi xuống, hắt bóng hình chàng thành một vệt dài đổ xuống nền gạch. Trần Khương không ở trong điện nên có lẽ hôm nay chắc cũng chỉ có nàng và một nội thị nữa hầu chàng mực nước.

Lê Long Đĩnh đọc tấu chương thêm một lúc rồi ngưng bút, chàng khẽ xoa mắt, giọng có chút mệt mỏi: "Dọn đi, trẫm mệt rồi."

Nói xong, chàng cũng đứng dậy rời khỏi ngự án.

Gió mát từ ngoài thổi vào, nhẹ nhàng thổi lay tà viên lĩnh trên người chàng, chàng đứng đón gió, vọng nhìn ra xa: "Ngoài trời đang mưa à?"

Hồ Bích Hạnh đứng gần cửa, nghe chàng hỏi bèn cúi người đáp: "Vâng, ngoài trời đang mưa."


Trong điện Trường Xuân cuối cùng cũng tắt đèn, Hồ Bích Hạnh im lặng đứng sau tráo*. Cả người chìm vào mảng tối trước mặt. Nội thị kia đã đứng hầu hai canh giờ nên đã lui ra ngoài, bây giờ chỉ còn lại một mình nàng tại đây.

* Tráo: Trong kiến trúc cổ thường có các khung cột phân chia không gian, riềm điêu khắc trang trí các khung cột đó gọi là tráo.

Hồ Bích Hạnh đứng một lúc là mỏi chân, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, bó gối, dựa lưng vào cột nhà.

Tiếng mưa bên ngoài mỗi lúc một nặng nề, Hồ Bích Hạnh lắng tai nghe mọi âm thanh nhỏ vụn trong bóng tối. Người bên trong có lẽ cũng không ngủ được, thi thoảng lại trở mình.

Nàng nghe rành rọt tiếng động ở bên trong, cuối cùng chỉ buông thõng tay, dựa đầu vào cột nhà, khẽ nhắm mắt thở dài.

"Thắp đèn lên đi."

Người bên trong cất tiếng nói vọng ra. Hồ Bích Hạnh bị câu nói này làm cho giật mình, vội đáp một tiếng "Vâng" rồi nhanh chóng đứng dậy đi thắp đèn.

Đèn đã thắp lên, trong điện cũng không sáng tỏ chỉ là hai màu sáng tối đan xen. Lê Long Đĩnh chân trần bước đến, chàng mặc trung y sắc trắng, hờ hững khoác một tấm áo viên lĩnh bên ngoài, y quan trên người giống như là tuỳ ý che thân. Chàng không nhìn Hồ Bích Hạnh mà đi thẳng đến ngự án, trầm giọng khẽ nói: "Dịch đèn đến đây."

Nàng cầm giá nến đi đến, đặt trên ngự án. Ngẩng đầu nhìn lên, mắt chạm mắt với chàng. Lê Long Đĩnh cũng nhìn nàng, chàng không lên tiếng, chỉ chỉ vào nghiên mực trên bàn.

Hồ Bích Hạnh cúi đầu vâng lệnh, hầu chàng bày giấy mài mực. Lê Long Đĩnh ngồi trên ghế im lặng quan sát nàng, cuối cùng chàng không nhịn được khẽ chau mày hỏi: "Ngươi không biết mài mực à?"

Tay Hồ Bích Hạnh thoáng khựng lại rồi từ từ đặt thỏi mực trong tay xuống bàn. Ngày trước nàng chưa từng đụng qua bút nghiên mực nước, lúc Trương Kiến Văn dạy nàng cũng chỉ lấy nhánh cây làm bút, nền đất làm giấy. Hay khi hầu tại ngự tiền đều là Trần Khương hoặc nội thị khác giúp chàng nên mấy thứ này nàng cũng chưa từng được dạy qua.

Hồ Bích Hạnh nhìn nước mực đã chuyển thành màu đen trong nghiên, khẽ cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Nô tỳ chưa từng đụng vào bút nghiên bao giờ."

Lê Long Đĩnh nhìn nàng rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài. Chàng định gọi người vào hầu nhưng cuối cùng lại nhẹ giọng nói: "Thôi, để trẫm."

Dứt lời, chàng đứng dậy bước đến bên cạnh nàng, khẽ vươn tay, xắn cao tay áo, đổ bớt nước mực trong nghiên vào trong cốc trà rồi nhặt khăn lụa trên bàn lót tay, chậm rãi mài mực.

Hồ Bích Hạnh đứng ở một bên im lặng nhìn chàng, lúc này đây nàng lại thấy vị đế vương bên cạnh dễ tính lạ thường.

Ngoài trời gió thổi mưa giăng, bên trong điện lại im ắng một hồi. Lê Long Đĩnh không lên tiếng, Hồ Bích Hạnh cũng không dám tạo ra tiếng động nào, nàng chỉ dám đứng một bên lẳng lặng nhìn bóng lưng chàng. Mãi sau, Lê Long Đĩnh mời cất lời: "Chị trẫm ở Lý phủ thế nào?"

"Phu nhân ở..." Hồ Bích Hạnh biết mình gọi sai xưng hô bèn nhanh chóng sửa lời: "Công chúa ở Lý phủ... rất tốt ạ."

Thật ra Hồ Bích Hạnh cũng không biết rõ về Phất Ngân công chúa, nàng chỉ dùng một chữ 'tốt' để nói lên suy nghĩ của mình. Công chúa có cuộc đời gấm vóc vinh hoa, đối với người dưới cũng dùng nhân từ đối đãi. Trong chế độ này, người như Phất Ngân công chúa thật sự là một người chủ tốt. Việc Phất Ngân công chúa đối với nàng chính là tận cùng của lòng nhân từ. Hồ Bích Hạnh vô cùng cảm kích và cũng... thương xót người.

Lê Long Đĩnh đã mài mực xong, nghe nàng nói bèn cúi đầu liếc nhìn, chàng không hỏi rõ chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi đi lại gần ngồi xuống ghế, chặn tay áo nhúng mực, chăm chú viết từng nét chữ.

Hồ Bích Hạnh gần như đứng ngay bên cạnh chàng nên mọi cử chỉ đều nhìn thấy rõ ràng, nàng cúi đầu nhìn từng nét chữ chàng viết. Trong lòng bắt đầu dấy lên sự thương xót đế vương.

Lê Long Đĩnh vươn tay lấy tấm bản đồ trên bàn, cúi đầu chăm chú xem xét. Hồ Bích Hạnh thấy chàng nhìn tấm bản đồ thất thần hồi lâu thì nhớ đến chuyện lúc chiều. Lúc này đây, nàng rất muốn bước đến nói với chàng 'xin hãy yên tâm. Dưới thời của người, thiên hạ không có chiến tranh. Thiên hạ... đều là thái bình.' Nhưng cuối cùng nàng lại không thể nói ra, chỉ có thể lẳng lặng nhìn chàng và Lý Công Uẩn cùng đi đến kết cục của mình.

Những ngày hầu tại ngự tiền nàng cũng đã nhìn thấy cặn kẽ những chi tiết sinh hoạt thường ngày của chàng, nhìn chàng lẻ loi bên ngự án, cô độc ngồi thất thần ở điện Càn Nguyên. Hay cả không gian sinh hoạt của chàng cũng bị gói gọn ở trong cấm thành này nhưng suy nghĩ và lo lắng buộc phải bao trùm cả Đại Cồ Việt. Lê Long Đĩnh đang bảo vệ non sông này, bảo vệ đế nghiệp, bảo vệ những người bên cạnh chàng, thậm chí cả những kẻ nhỏ bé như nàng. Đây cũng chính là trách nhiệm của đế vương, cả đời sống vì thiên hạ. Hồ Bích Hạnh cũng đã dùng suy nghĩ của hậu thế, cảm tạ những vị tiên đế trong lịch sử Việt Nam.

Nghĩ đến kết cục mơ hồ trong lịch sử, nàng không cầm lòng được, khẽ nghiêng đầu nhìn chàng, tự hỏi, liệu những năm tháng sau này có làm tổn thương vị đế vương này không?

Đêm hôm ấy, Lê Long Đĩnh trắng đêm không ngủ. Hồ Bích Hạnh cũng vậy, trắng đêm cùng chàng.


Sau trận mưa tối qua, từ sáng sớm màn trời quang đãng. Hồ Bích Hạnh trở về phòng nghỉ, Bùi Nghi cũng vừa mới rời đi, để lại cho nàng một chút đồ ăn. Hồ Bích Hạnh cả đêm không ngủ, người có chút mệt mỏi, nàng không muốn ăn mà chỉ muốn nằm xuống ngủ một lát.

Mãi đến cuối giờ Tỵ (khoảng gần 11h00 sáng), Hồ Bích Hạnh mới tỉnh dậy, nàng ăn qua loa rồi đi đến điện Trường Xuân. Suy nghĩ trong lòng cũng giống như được trận mưa tối qua gột rửa sạch sẽ, nàng chỉ cần giữ vững tâm mình, lợi dụng Lý Công Uẩn để có đường sống lui thân còn chính đàn đáng sợ ra sao hay kết cục của những người này thế nào đều sẽ không ảnh hưởng đến nàng. Chỉ cần lặng lẽ ngắm nhìn triều đại này là được. Nghĩ rõ ràng rồi, nàng siết chặt ống tay áo, bước nhanh trên đường cung.

Hồ Bích Hạnh đi vào điện Trường Xuân bằng cửa sau, lúc vòng ra mặt trước điện thì thấy hai nội thị đang đứng sau cột hiên nói chuyện với nhau. Nàng cúi người chào hỏi, hai người trước mặt cũng chỉ gật đầu đáp lại chứ không có ý định dừng cuộc trò chuyện.

"Hôm nay không có buổi thường triều mà mới sáng sớm đã thấy chúa thượng triệu các chỉ huy và võ tướng vào cung."

Nội thị kia nói đến đây thì dừng, không bàn luận thêm nhiều, nói nhiều sẽ gợi chuyện, thân phận không phù hợp thì chính trị vẫn là thừ không nên nhắc đến.

Hồ Bích Hạnh thoáng nghe được câu nói này, bước chân liền dừng lại, nàng trầm mặc một hồi mới quay người hỏi hai nội thị phía sau: "Hôm nay chúa thượng vẫn nghị sự ở điện Tập Hiễn ạ?"

Nội thị nghe nàng hỏi, bèn gật đầu trả lời: "Ừ."

Nghe được đáp án, Hồ Bích Hạnh cũng nhanh chóng xoay người rời khỏi điện Trường Xuân, nàng đi thẳng đến Càn Nguyên môn. Từ điện Tập Hiễn muốn xuất cung thì phải đi qua Càn Nguyên môn mới tới được Đông Môn, Hồ Bích Hạnh không thể đi qua Càn Nguyên môn nhưng có thế đứng tại Càn Nguyên môn đợi ngài. Nàng đứng ở một góc cách đó không xa, lẳng lặng đợi Lý Công Uẩn. Khoảng nửa canh giờ sau, phía trước vọng lại tiếng bước chân. Hồ Bích Hạnh ngẩng đầu nhìn ra, dễ dàng trông thấy Lý Công Uẩn trong đám người đó, ngài một thân triều phục, cúi đầu nói chuyện với các tướng lĩnh khác, dáng vẻ vẫn ôn hoà điềm đạm như xưa. Ngài không nhìn thấy nàng mà cất bước đi thẳng qua Càn Nguyên môn, Hồ Bích Hạnh lặng lẽ nhìn bóng dáng ngài lướt qua. Dù đứng ngay trước mặt nhưng nàng cũng không thể lên tiếng gọi ngài, nếu nàng cất tiếng thì kẻ chết không có chỗ chôn sẽ chính là nàng, Lê Long Đĩnh có thể nhân từ với nàng một lần nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

"Không gặp là tốt." Hồ Bích Hạnh nén lòng, quay người trở về. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net