Tiên Ngục 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên Ngục

Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê

Thể loại: Tiên Hiệp

Nhóm dịch: Sói Già

Nguồn: Vip Văn Đàn

Ebook by: Kiếm Giới

Creator by: Thủy Hỏa Thần

-------o0o-------

Chương 400-401 : Tông môn truyền thừa

Phù một tiếng, kết giới bị phá ra một lỗ thủng không lớn, tuy mắt thường nhìn không tới, nhưng thần thức có thể cảm giác rõ ràng.

Mọi người rất vui vẻ, Long Phong Tử phản ứng cấp tốc, thừa dịp lỗ thủng kia còn chưa kịp tụ hợp, liền ném vòng tròn Bảo khí ra.

- Mở…

Long Phong Tử dùng pháp lực bản thân thúc dục bảo khâu, trong nháy mắt khiến cho nó lớn ra, mở rộng đến đường kính một trượng.

Sưu sưu sưu sưu...

Mọi người nối đuôi nhau mà vào, nhanh đến cực điểm.

Long Phong Tử đồng dạng chui đi vào, đang muốn thu hồi bảo khâu của mình, lại nghe đến...

Ken két két...

Chỉ là thời gian một cái nháy mắt, vòng tròn Bảo khí đã không chịu nổi gánh nặng, bị kết giới trong suốt đè ép đến xuất hiện đạo đạo vết rạn. Long Phong Tử còn chưa kịp thu hồi nó, chính là răng rắc một tiếng, chém làm vài đoạn. Kết giới trong suốt, tùy theo khép kín.

Một kiện pháp bảo cấp Bảo khí, tuyên bố hủy diệt.

Cũng không biết Long Phong Tử có bởi vậy mà đau lòng hay không, chỉ là khóe miệng hắn co lại, giống như cười lạnh, lập tức, cũng không nói nhảm nửa câu cùng những người khác, lao về phía tông môn bí cảnh của Thiên Nhai Hải Các mà đi. Những người khác cũng đều đuổi kịp.

Tất cả mọi người hiểu được, giữa không trung trong kết giới nhất định là trận pháp rậm rạp, nếu phi hành ngang qua, chỉ sẽ tự tìm khó coi. Phương pháp duy nhất, chính là thẳng đứng giảm xuống, mới có thể phá tan trận pháp vị trí nào đó ở nơi này, trực tiếp đáp đến trong bí cảnh.

Mười mấy người phá tan một cái ảo trận, đáp đến trên một bãi đất trống ở giữa bầy kiến trúc, mười người nguyên thuộc về Phiêu Uyên Đảo, tự nhiên tụ hợp đến cùng một chỗ; Bọn người Long Phong Tử vẫn là làm theo ý mình.

- Trong lúc tầm bảo, tất cả bằng cơ duyên, nhưng mà...

Đạo Minh cao giọng nói ra:

- Hai người kia tiến vào bí cảnh sớm hơn một phút đồng hồ so với chúng ta, đã chiếm cứ ưu thế thời gian. Hơn nữa, bọn họ có thể mở di chỉ ra, nói không chừng còn có những ưu thế khác. Ý của ta là, quyết không thể cho bọn họ rời khỏi Thiên Uyên Hải, thời khắc tất yếu, còn cần mọi người liên thủ lại lần nữa, ngăn chặn bọn họ xuống.

- Đúng vậy.

Kể cả Long Phong Tử, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.

Bá…

Đạo Minh vung ra hơn mười miếng ngọc phù đưa tin, mỗi người có thể phân đến ít nhất ba miếng.

- Đây là một loại đưa tin ngọc phù tính chất đặc biệt của ta, kích phát bất luận một quả nào trong đó, tất cả mọi người có thể thu được tin tức. Nếu ai phát hiện hai người kia, kính xin kịp thời đưa tin, nói cho mọi người vị trí xác thực...

Lời nói này nói xong, mười bảy người lập tức phân tán ra, tìm kiếm bảo tàng, tất cả bằng cơ duyên.

Mặc dù không thể phi hành, nhưng tốc độ đi bộ của Tô Triệt và Thủy Nguyệt vẫn là nhanh như điện khẩn, đợi cho nhóm người Đạo Minh phá vỡ kết giới, hai người Tô Triệt đã tìm được Tàng Bảo Các.

Nói như vậy, ý nghĩa đặc thù của bảo tàng chi địa, cũng không làm cho thành kiến trúc hùng vĩ để người chú ý. Loại quan điểm này, bảy vạn năm trước cũng giống như vậy.

Bảo khố của Thiên Nhai Hải Các được xây dựng ở trong một cái sân, từ bên ngoài thoạt nhìn rất không ngờ. Tiến vào trong nội viện khoáng đạt có thể chứng kiến, trong gian phòng, đứng sừng sững một tấm bia đá.

Tô Triệt và Thủy Nguyệt đều có thể đoán được, tấm bia đá này mới là cửa vào bảo khố, sáu phòng ốc chung quanh, hẳn là chỗ ở của vài vị trưởng lão lúc ấy phụ trách trông coi Tàng Bảo Các.

Hai người tới trước mặt tấm bia đá, tinh tế dò xét một phen, cũng không có tìm được thiết trí mở cửa vào ra.

- Có lẽ, mở Tàng Bảo Các ra cũng cần cái chìa khóa kia.

Thủy Nguyệt đứng trước mặt tấm bia đá, trong tay cầm chìa khóa, liên tục thử vài loại phương thức, nhưng vẫn không phản ứng chút nào. Liên tưởng đến những người cạnh tranh thực lực cao cường kia tùy thời có thể xông đến nơi đây, nàng không khỏi có chút sốt ruột, tuy trên mặt có khăn che, nhưng từ động tác có thể nhìn ra một chút ít bối rối.

- Đừng vội.

Tô Triệt đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nói nói:

- Mở Tàng Bảo Các ra, có lẽ, không nhất định cần chìa khóa.

Khi nói chuyện, đồng thời Tô Triệt dùng pháp lực chân nguyên huyễn hóa ra một khí kình đại thủ, nắm lấy tấm bia đá cao hai trượng trước mắt, thử thăm dò nhẹ nhàng lắc lư...Thử một lần, quả nhiên…Tấm bia đá xuất hiện buông lỏng, Tô Triệt thuận theo cảm giác, thôi động tấm bia đá về phía sau.

Ken két két...

Tấm bia đá xoay về phía sau, trên mặt đất trước chân Tô Triệt và Thủy Nguyệt, hai phiến đá trầm trọng trái phải tách ra, lộ ra một cửa vào rộng thùng thình, thềm đá thật dài thâm nhập dưới đất.

- Như thế nào?

Tô Triệt quay đầu cười.

Thủy Nguyệt thấp ứng một tiếng, trong đáy lòng đúng là âm thầm bội phục hắn bình tĩnh tỉnh táo, can đảm cẩn trọng, cùng với... Tóm lại, ở trong mắt nàng, Tô Triệt đã đạt đến không hề khuyết điểm, gần như trình độ một con người toàn vẹn.

Lúc mở ra cửa vào, trong sân phát ra thanh âm đương đương đương trong trẻo, Tô Triệt cho rằng, đây là mỗi lần mở bảo khố ra, không thể tránh né một loại tiếng vang, tác dụng chỉ dùng để nhắc nhở người trông coi nơi này, có người xúc động cơ quan, mở bảo khố ra.

Chỉ có điều giờ phút này, Thiên Nhai Hải Các sớm đã là người đi nhà trống, ở đâu còn có người trông coi gì.

Theo thềm đá một đường xuống phía dưới, Tô Triệt cùng Thủy Nguyệt còn có chút lo lắng, tốc độ cũng không dám quá nhanh, dù sao cũng là bảo tàng trọng địa, rất khó nói có trận pháp cơ quan hay không, phải cẩn thận, không thể lỗ mãng.

Thềm đá cuối cùng, đầu tiên là một gian phòng có diện tích không lớn, mặt đối diện sắp đặt hai cửa đá. Xem xét chỉ biết, gian phòng này cũng là một trạm kiểm soát trông coi, năm đó, chắc chắn có một vị trưởng lão thực lực cao cường trấn thủ nơi này.

Hai miếng cửa chính có khắc ký hiệu kỳ dị, không khó nhìn ra, trên cửa khẳng định cài đặt cấm chế phòng hộ nào đó, nếu không có chìa khóa bảo khố, muốn bạo lực mở ra, khó khăn tất nhiên không nhỏ.

Chỉ là bởi vì, bảy vạn năm tuế nguyệt, khiến cho cấm chế trên cửa đá sớm đã là linh lực tiêu tán, mất hết hiệu lực, tin tưởng, không cần chìa khóa kia, cũng có thể thoải mái mở ra.

Tô Triệt đi tới phía trước, vẫn là dùng chân nguyên khí kình thử đẩy cửa chính...Đoán không sai, hai miếng đại môn bị chậm rãi kéo ra, tuy có chút ít cảm giác trầm trọng, lại không có bất kỳ lực cản trở nào.

Đại môn mở ra, lộ ra một không gian cự đại tối om, bằng mắt thường, chỉ có thể chứng kiến hắc ám vô hạn, phải dựa vào thần thức mới có thể xem xét.

Chỉ là, thần thức hai người vừa mới khuếch tán ra, đều là trong đầu đau xót, đã gặp phải lực lượng nào đó đả kích nặng.

Tô Triệt cảm giác là, thần trí của mình tiếp xúc đến một cổ lạnh lẻo thấu xương, tư tưởng cùng linh hồn suýt nữa đều đông lại trong nháy mắt, cũng may trong đầu có Tiên Ngục trấn thủ, nên không có bị thương.

Nhưng Thủy Nguyệt lại không được, trực tiếp rên thảm một tiếng, thân hình nhoáng một cái muốn ngã sấp xuống, may mắn có Tô Triệt kịp thời vịn lấy.

Cảm giác của nàng là, thần thức tiếp xúc đến một thế giới hỏa diễm, rào rạt Thiên Hỏa đập vào mặt, mình trong nháy mắt hóa thành tro tàn...

Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, hẳn là nguyên thần nhận lấy lực lượng nào đó trùng kích.

- Ta cảm thấy nước âm hàn.

Tô Triệt truyền âm nói ra.

Thủy Nguyệt cố sức khôi phục thanh tỉnh, truyền âm trả lời:

- Ta cảm nhận được chính là Thiên Hỏa rào rạt.

Ngắn ngủi trao đổi, hai người phân biệt ý thức được, mình cần linh hỏa cấp mười và Thiên Nguyên Thủy Trọng, tất cả đều ở trong bảo khố này.

Xung khắc như nước với lửa, vừa rồi, thần thức của Tô Triệt đã gặp phải bản năng của Thiên Nguyên Thủy Trọng phản kích; Thủy Nguyệt thì bị linh hỏa cấp mười suýt nữa làm nguyên thần bị thương.

Thủy hỏa cấp mười, đã là tồn tại đỉnh cấp của Tu Chân Giới, muốn thu phục chúng nó, chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Hô...

Tuy thần thức hai người Tô Triệt đều gặp phải trùng kích, nhưng mà, cũng làm cho thủy hỏa linh yên lặng vài vạn năm giựt mình tỉnh lại. Trước mắt hào quang đại tác, bảo khố dưới mặt đất lập tức bị chiếu lên sáng trưng.

Đứng ở cửa chính, hai người Tô Triệt có thể chứng kiến, trong đại điện có một cái ao bạch ngọc diện tích không lớn; Trong ao, chỉ có một vũng Thủy Trọng màu xanh đậm rất ít, tản ra ánh sáng sâu kín.

Phía trên cái ao, một chén đèn dầu lẳng lặng huyền phù, thiêu đốt lên một đoàn hỏa diễm ngũ thải. Chỉ là một đoàn hỏa diễm lớn bằng nắm tay, phát ra quang mang, lại có thể chiếu sáng một tòa cung điện to như vậy dưới mặt đất.

Không hề nghi ngờ, thủy, chính là Thiên Nguyên Thủy Trọng; Hỏa, chính là linh hỏa cấp mười.

Thủy hỏa tương khắc, áp chế lẫn nhau, lúc này chúng nó đã đối nghịch mấy vạn năm, người này cũng không thể làm gì được người kia.

- Ngũ sắc hỏa diễm, không phải là Ngũ Hành Thiên linh hỏa trong truyền thuyết chứ?

Tô Triệt âm thầm phán đoán.

Nhìn lại bốn phía xa hơn, biên giới đại điện hình tròn trống trải, bầy đặt một khung trưng bày cực kỳ tinh mỹ, chiều dài chừng gần trăm trượng, có thể bày được ngàn vạn bảo vật, chỉ là hôm nay có khả năng nhìn qua, cũng chỉ có một ít đồ vật bầy đặt trên mặt.

Tuy ít, nhưng không có làm cho Tô Triệt và Thủy Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao Thiên Nhai Hải Các này gặp qua một hồi tai nạn diệt môn, tông môn bí cảnh bởi vì nguyên nhân nào đó tránh khỏi kiếp nạn, nhưng mà, rất nhiều bảo vật có khả năng tiêu hao ở trong chiến đấu không còn, hoặc là bị những người khác mang đi...

Còn lại những thứ này, giá trị cũng l siêu cấp khả quan, Tô Triệt thô sơ giản lược nhìn lại, thượng phẩm linh thạch bầy đặt chỉnh tề có mấy trăm khỏa, chỉ bấy nhiêu này, cũng có thể khiến cho một vị Nguyên Anh Lão tổ nổi lên tham niệm.

Đương nhiên, đối với Tô Triệt mà nói, những vật khác đều không trọng yếu, đoàn hỏa diễm ngũ thải trước mắt này, mới là vật cần phảo lấy, phải thu hoạch.

Hai người cùng nhau cất bước, bước vào trong bảo khố, chỉ là, vừa mới đi bước đầu tiên, liền có một cổ lượng lượng cuồn cuộn vọt tới trước mặt.

Oanh…

Tô Triệt và Thủy Nguyệt đã là Kim Đan kỳ, lại giống như hài đồng yếu đuối, bị cổ lực lượng này ngạnh sanh đánh bay ra khỏi bảo khố.

Oanh một tiếng, cửa chính của bảo khố lập tức đóng cửa, nguyên vốn cấm chế phòng hộ đã là linh lực tan hết, dĩ nhiên là lại khởi động lần nữa, cũng không biết từ nơi nào thu hoạch đến năng lượng hoàn toàn mới.

Tô Triệt thử thăm dò như vừa rồi, lại đụng phải một cổ lực lượng cường hãn bắn ngược, đẩy lui mình mấy bước.

Bá…

Cửa chính bảo khố tách ra quang hoa, một đạo kim quang chui vào trong chìa khóa trên tay Thủy Nguyệt, sau đó, chìa khóa cũng là quang hoa chớp động, pho tượng nữ tử nghiêng người ở chính diện lại hiện ra thân ảnh trông rất sống động lần nữa, nhìn Thủy Nguyệt nói ra một câu như vậy:

- Chưởng quản tông môn, mới có thể đoạt bảo.

Vừa nói hết lời, hình ảnh nữ tử lập tức lùi về trong chìa khóa.

- Chưởng quản tông môn, mới có thể đoạt bảo...

Thủy Nguyệt lặng yên đọc một lần, sắc mặt biến hóa:

- Sao có thể như vậy?

- Không kỳ quái.

Thần sắc Tô Triệt ngưng trọng nói:

- Lúc đó Thiên Nhai Hải Các đã gặp phải một hồi kiếp nạn không thể hóa giải, đoán chừng là Chưởng môn nhân khởi động đại trận, cho tông môn bí cảnh chìm vào đáy biển, triệt để phong bế, chỉ để chìa khóa mở ra lưu truyền tới nay, chính là vì có thể kéo dài hương khói cho Thiên Nhai Hải Các, lập phái một lần nữa.

- Mà ngươi, chính là Thủy Linh thân thể cực kỳ tinh khiết, hẳn là nhân tuyển truyền thừa Tông môn tốt nhất. Bảo vật trong này, đều là để lại cho ngươi, nhưng phải là sau khi tiếp quản tông môn, mới có thể chính thức mở bảo khố ra.

Tô Triệt suy đoán lần này, cũng khiến cho Thủy Nguyệt có chỗ tỉnh ngộ, nàng bừng tỉnh nói ra:

- Nói như vậy, chúng ta hẳn là lập tức tiến đến chưởng môn đại điện

- Đúng vậy.

Tô Triệt gật đầu một cái:

- Đi.

Hai người cực tốc xông lên thềm đá, xoay tấm bia đá đóng cửa hầm lại, mở địa đồ lập thể ra, mau chóng chạy về phía Chưởng giáo đại điện.

Chưởng môn đại điện cách Tàng Bảo Các không xa, cự ly không đến trăm trượng, nhưng Tô Triệt cũng không dám xác định, vừa rồi trong bảo khố dưới mặt đất trì hoãn nhiều thời gian như vậy, có thể bị đám người kia dẫn đầu tìm được chưởng môn đại điện hay không.

***

Bên kia, bọn người Đạo Minh đang ở trong bí cảnh sưu tầm các kiến trúc trọng yếu của Thiên Nhai Hải Các, bọn họ không có địa đồ, chỉ có thể dựa theo tư duy thông thường đoán rằng, những kiến trúc trọng yếu nhất của một môn phái, hẳn là ở khu vực trung tâm mới đúng.

Nhưng mà, lý niệm thường quy như vậy, lại không thích ứng trong Thiên Nhai Hải Các.

Bố cục trong Thiên Nhai Hải Các, dùng đông làm đầu, tây làm đuôi, khu vực trung tâm chỉ là Cạnh Kỹ trường mà người trong môn phái luận bàn lẫn nhau.

Cạnh Kỹ trường kiến tạo được khí thế rộng rãi, thật là hùng vĩ, rất dễ dàng làm cho người ta tưởng lầm là một kiến trúc trọng yếu nhất trong bí cảnh.

Đúng là loại nhầm lẫn này, cũng khiến cho bọn họ lãng phí không ít thời gian, rơi vào đường cùng, hơn mười người phân tán ra, hai ba người một tổ, hướng bốn phương tám hướng bắt đầu tìm tòi.

Trong chuyện này, đợi cho thời điểm Thương Cửu Tử cùng một người khác sắp đến Chưởng môn đại điện, lại chứng kiến, thân ảnh hai người Tô Triệt tới trước một bước, đi vào trong đại điện.

- Phát hiện bọn họ.

Thương Cửu Tử lập tức kích phát linh phù, đồng thời đợi những người khác.

Lúc tiến vào đại điện, Tô Triệt và Thủy Nguyệt đồng dạng phát hiện, Thương Cửu Tử và tên còn lại rẽ vào đằng sau một tòa kiến trúc.

- Ta tới bảo vệ cửa chính, nàng nắm chắc thời gian tiếp nhận truyền thừa, chớ có bối rối, càng là loại thời khắc này, càng phải tỉnh táo.

Tô Triệt đứng ở trước cửa chính, nhìn Thủy Nguyệt thấp giọng dặn dò.

Thủy Nguyệt nhẹ nhàng gõ đầu.

Nếu bàn về tuổi, Thủy Nguyệt so với Tô Triệt còn lớn hơn ba mươi tuổi, nhưng mà thời khắc mấu chốt, năng lực đối kháng áp lực, thật là kém một mảng lớn so với quái thai như Tô Triệt.

Bá bá bá…

Tô Triệt thả Xà Nữ, Hỏa Nha cùng U Minh Quỷ đế từ trong Tiên Ngục ra, mặt hướng bên ngoài cửa chính, chuẩn bị ứng đối hai người Thương Cửu Tử đánh vào.

Tiên Ngục

 Chương 402-403 : Chưởng môn đại điện

Thủy Nguyệt cầm chìa khóa trong tay, đi vào chỗ sâu trong đại điện, kiệt lực khắc chế lo lắng cùng bối rối trong lòng, vận chuyển thần thức quét nhìn trong điện, cố gắng tìm ra phương pháp chính xác tiếp nhận tông môn truyền thừa.

Trong nháy mắt công phu, Thương Cửu Tử cùng một Kim Đan sơ kỳ khác cũng đi tới trước đại điện.

Tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đi cùng Thương Cửu Tử, Tô Triệt biết rõ hắn tên là Dương Sâm, chủ tu công pháp mộc hệ.

Thương Cửu Tử dáng người thấp bé giống như hài đồng, mục quang âm lãnh nhìn chằm chằm vào Tô Triệt, mở miệng hỏi:

- Di chỉ Thiên Nhai Hải Các, là các hạ mở ra a?

Ngữ khí cực kỳ bất thiện, ngay cả xưng hô đạo hữu cũng bỏ qua.

Tô Triệt nhàn nhạt nói ra:

- Đúng vậy, là chúng ta mở ra, lời cảm tạ, ngươi không cần phải nói.

Những lời này của Tô Triệt rõ ràng cho thấy đang mỉa mai hắn không biết phân biệt, mình mở di chỉ, cho bọn họ có cơ hội tiến đến tầm bảo, ngược lại như thiếu nợ bọn hắn cái gì vậy.

Nơi vô chủ, người người đều có tư cách vào, về phần bảo vật rơi vào nhà ai, đương nhiên cần nhờ thực lực mà nói.

Thương Cửu Tử hừ cười một tiếng, thần thức khuếch tán muốn thẩm thấu đến trong đại điện, lại bị một đạo kết giới ngăn cách cản trở xuống.

Tô Triệt sớm có chuẩn bị, vừa tới liền thiết lập kết giới ngăn cách, miễn cho bị bọn họ chứng kiến quá trình Thủy Nguyệt ở trong điện tiếp nhận tông môn truyền thừa.

- Trong này hẳn là Chưởng môn đại điện a.

Thương Cửu Tử còn nói thêm:

- Các hạ ngăn ở cửa ra vào, hơn nữa thiết lập kết giới ngăn cách, chẳng lẽ, tính toán độc chiếm cả bảo tàng sao?

- Đúng vậy, ta cảm giác đáng giá thử một lần.

Ngữ khí Tô Triệt bình tĩnh, đương nhiên mong hắn nói nhảm nhiều một ít, tận lực kéo dài thời gian.

Trong điện, Thủy Nguyệt đang cẩn thận tìm kiếm phương thức Tông môn truyền thừa chính xác, khẳng định cần đủ thời gian mới được. Những thời gian này, chỉ có thể dựa vào Tô Triệt nghĩ biện pháp tranh thủ.

Thương Cửu Tử đương nhiên có thể nhận ra, Tô Triệt, Xà Nữ, Hỏa Nha, Quỷ đế cũng chỉ là thực lực Kim Đan sơ kỳ, liền hỏi:

- Ngươi cho rằng, chỉ bằng bốn người các ngươi, có thể ngăn được ta sao?

- Thử xem mới có thể biết.

Tiếng nói của Tô Triệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Cảm giác được Tô Triệt bình tĩnh mười phần, Thương Cửu Tử yên lặng thầm nghĩ:

- Xem ra, ngôn ngữ uy hiếp đối với hắn không hề có tác dụng, như vậy, hiện tại động thủ, hay là đợi cho bọn người Đạo Minh đến đây rồi nói sau?

Trong lòng Thương Cửu Tử cân nhắc lợi hại rất nhanh, cuối cùng nhất quyết định, Tô Triệt vẫn một mực cẩn thận lưu ý ánh mắt của hắn biến hóa, giờ phút này, chỉ dựa vào ánh mắt của hắn liền đoán được, hắn tính toán động thủ.

Đã muốn động thủ, vậy thì tiên hạ thủ vi cường.

Tô Triệt đã sớm làm tốt một cái nhiếp hồn, lập tức đưa qua, bất quá, mục tiêu nếu không phải Thương Cửu Tử, mà là Dương Sâm đứng ở bên cạnh hắn.

Thần Thông Nhiếp Hồn không nhất định có thể rung chuyển Thương Cửu Tử, nhưng dùng để đối phó Kim Đan sơ kỳ Dương Sâm, hẳn là bách phát bách trúng mới đúng.

Quả nhiên, mặc dù Dương Sâm này đã sớm mở ra nhiều tầng phòng ngự, lại không thể ngăn cản lam quang nhiếp hồn, ông một cái, đánh mất thần trí.

Dương Sâm đụng phải đả kích đột nhiên, Thương Cửu Tử ở một bên cũng bỗng nhiên cả kinh, vô ý thức muốn xuất thủ cứu giúp, chỉ là, Tô Triệt không để cho hắn cơ hội này.

Phá Diệt!

Một phá diệt chi quyền uy lực lớn nhất oanh qua.

Thương Cửu Tử lần đầu tiên đối mặt lực lượng hủy diệt Viễn cổ của phá diệt chi quyền, cùng pháp thuật thần thông mà lúc trước hắn tiếp xúc qua, hoàn toàn bất đồng.

- Đây là loại lực lượng nào...

Thần sắc Thương Cửu Tử cả kinh, dưới tình huống vội vàng, thi triển ra thần thông thổ hệ Bàn Sơn thần lực của bản thân, thân hình thấp bé lại huyễn hóa ra một ảo ảnh cự nhân hùng vĩ, đồng dạng là đánh ra một quyền, đụng vào cùng một chỗ với phá diệt chi lực.

Oanh!

Lực lượng kịch liệt đánh sâu vào, khiến cho Tô Triệt lui ra sau một bước, Thương Cửu Tử lại bị đẩy lui cự ly mấy trượng. Dù chưa bị thương, nhưng cũng không kịp cứu trợ Dương Sâm.

U Minh Quỷ đế có thể làm được tâm linh tương thông cùng Tô Triệt, nhân cơ hội này, quỷ khí dày đặc huyễn hóa ra một bàn tay cự đại, đánh ra một chưởng, liền chấn pháp thuẫn cấp Bảo khí của Dương Sâm đến một bên.

Hỏa Nha phản ứng cũng không chậm, đã sớm thông qua tinh thần trao đổi nhận được mệnh lệnh của Tô Triệt, giờ phút này, két một tiếng gáy minh, há miệng phụt ra một đoàn hỏa diễm, xuy lạp a, khí kình hộ thân của Dương Sâm bị nướng thành không.

Một khi mất đi phòng ngự, Dương Sâm thần trí hỗn loạn biến thành một con sơn dương đợi làm thịt, Bảo khí Lăng Vân Trùy trong tay Xà Nữ bắn ra, trong nháy mắt vượt qua cự ly mấy trượng...

Phốc!

Óc vẩy ra, một đầu lâu bị Lăng Vân Trùy xuyên qua, chấn thành phấn vụn.

Mặc dù là tu sĩ Kim Đan, một khi đầu bị chém rơi, đó cũng là chết không thể cứu, chỉ có điều, nguyên thần của hắn còn có thể thoát ly thân thể, có lẽ còn có khả năng đoạt xá sống lại.

Đối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tien