Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể tiếp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.

Được viết hoàn toàn theo ý tưởng bất chợt, không có logic cốt truyện nào cả.

Thiết lập: Khai Dương =Alpha, Ngọc Hành =Beta, Thiên Tuyền =Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

————————————

Kể từ khi cơ thể trở nên nặng nề, Giang Trừng đêm nào cũng ngủ không yên giấc, thường xuyên bị chuột rút và đổ mồ hôi trộm, thỉnh thoảng bị đói tỉnh dậy.

Hắn tính tình rất mạnh mẽ, cũng không nỡ thường xuyên đánh thức Ngụy Anh trong đêm đông lạnh giá, nên chỉ có thể một mình chịu đựng, đợi đến khi không chịu nổi.

"A..."

Giang Trừng gồng mình lên, khó khăn trở mình ở trên giường, muốn xoa hai chân bị chuột rút đau đớn, nhưng lại bị phần bụng phồng lên chặn lại không thể khom lưng, đầu ngón tay cũng không chạm tới được vị trí đau đớn.

"Giang Trừng?"

Ngụy Anh cảm nhận được sự chuyển động từ bên cạnh mình mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Y theo thói quen ôm người vào trong lòng, giúp đối phương xoa bóp hai chân đang sưng tấy của mình. "Bị chuột rút à? Còn khó chịu chỗ nào không?"

"... Ta đói."

Giang Trừng để Ngụy Anh xoa nắn cơ thể cho mình, cho đến khi cơn tê cứng ở chân dịu đi mới nhỏ giọng nói.

"Đói sao không gọi ta dậy?"

Ngụy Anh nhíu mày, sau đó cúi người hôn lên khóe môi Giang Trừng, khoác áo xuống giường.

"Ngươi chờ một chút, ta đi phòng bếp."

Căn bếp nửa đêm vắng tanh, Ngụy Anh khéo léo đặt bếp, đun nước để chuẩn bị nấu mì.

Y lấy phần sườn dự phòng đã chuẩn bị trước, rửa sạch, cắt khúc, chần sơ qua nước sôi rồi đập hai quả trứng vào chảo bên cạnh, nhìn nó dần có màu vàng nâu đẹp mắt.

"Xì xì..."

Nghe thấy âm thanh phát ra từ trong nồi, Ngụy Anh lơ đễnh xúc trứng lật mặt.

Y cảm thấy bất an khi nghĩ đến Giang Trừng chỉ còn lại một mình trong phòng, hận không thể trở về ngay lập tức.

Sau một thời gian, miếng sườn ngâm trong nước mất màu đỏ tươi và chuyển sang màu tái. Ngụy Anh dùng thìa canh vớt sườn, đổ hết nước có bọt trong nồi đi, hâm nóng nước rồi đổ sườn vào nồi cùng mì sợi.

Y cho trứng đã rán vào một cái bát sứ trắng, khi nước mì sôi một lúc, y không thể đợi thêm dầu và muối cho vừa ăn, sau đó vớt mì và sườn ra, bưng bát mì trứng gà xương sườn đi về.

"Kẹt kẹt —— "

Giang Trừng ngồi tại trên giường, nhìn về hướng phát ra tiếng mở cửa, nhìn thoáng qua liền thấy chóp mũi của Ngụy Anh đỏ bừng vì lạnh.

"Mì đã xong, ngươi nhân lúc còn nóng ăn đi."

Ngụy Anh mang theo cả người khí lạnh đi vào nhà, đặt tô mì lên bàn bên cạnh giường, sau đó đi đến bên cạnh chậu than ngồi xổm xuống. Y bây giờ trên người rất lạnh, không dám tới gần Giang Trừng, định sưởi ấm người rồi mới qua.

"Bên ngoài lạnh lắm phải không?"

Giang Trừng nhìn bát mì nóng hổi, ánh mắt thâm thúy ảm đạm, trên mặt không có một tia cảm xúc.

Ngụy Anh ngồi xổm bên cạnh chậu than, ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, khóe miệng nở một nụ cười tà mị.

"Không sao, ta không sợ lạnh. Giang Trừng, sau này ngươi muốn ăn cái gì thì nói cho ta, ta đi làm cho ngươi."

Giang Trừng liếc nhìn y, khẽ nói: "Lại đây."

Ngụy Anh do dự một hồi, cuối cùng cũng chịu thua trước ánh mắt băng lãnh của Giang Trừng, nhanh chóng đưa tay lên chậu than hơ hai lần, sau đó đi đến bên cạnh đối phương.

Y vừa mới ngồi xuống giường, Giang Trừng liền đút một lát trứng rán vẫn còn ấm vào trong miệng y. Mùi thơm tan ra trong miệng Ngụy Anh, giống như nắng chiều ấm áp mùa đông, sưởi ấm lòng người.

Giang Trừng thu lại đôi đũa đang đút, nhìn nụ cười tươi rói trên mặt y, liền khịt mũi một cái.

"Cười ngu thật."

"Tông chủ, Lam tông chủ cùng Hàm Quang Quân tới chơi."

Nghe môn sinh bẩm báo ở bên ngoài, Giang Trừng sững sờ một hồi, nhớ tới chuyện về người kể chuyện mà Kim Lăng nhắc tới, liền đoán ra bảy tám phần. "Để họ vào đi."

Ngụy Anh sải bước đi tới trước mặt Giang Trừng, kích động nói: "Người nhà họ Lam rốt cuộc không nhịn được, muốn tới đập phá quán rồi? Giang Trừng, đợi chút nữa ta trực tiếp đánh đuổi bọn họ ra, hay là châm chọc trước một phen?"

"Đừng nghịch."

Giang Trừng cũng bị y chọc cho buồn cười, sau đó lập tức nghiêm mặt, làm ra bộ dáng uy nghiêm thường ngày, "Ta tới tiếp đãi là được, ngươi phụ trách yên lặng theo dõi kỳ biến."

"Tuân lệnh Tông chủ."

Ngụy Anh nghe vậy, cười chắp tay với Giang Trừng, sau đó lui về vị trí phía sau ghế chính, đứng yên lặng ở một bên.

Y nghĩ, Lam Hoán mang theo Lam Trạm đến Liên Hoa Ổ hơn phân nửa là đến nhà xin lỗi. Nếu không, chuyện ở từ đường Giang gia cùng với miếu Quan Âm sẽ càng truyền càng xa, sẽ bất lợi cho danh tiếng của Cô Tô Lam thị.

Ngụy Anh mua chuộc người kể chuyện khắp nơi kể chuyện, chính là muốn làm lớn chuyện —— dù sao bọn hắn chiếm lý, Liên Hoa Ổ lại không quan tâm đến cái danh gọi là "quy phạm", đến lúc đó huyên náo thiên hạ đều biết, xem ai mới là người ăn thiệt thòi.

"Giang tông chủ, Ngụy công tử."

Lam Hoán bước vào đại sảnh, chậm rãi cúi đầu thi lễ với hai người họ, với phong thái tuấn tú và nụ cười dịu dàng. Lam Trạm đứng sau hắn cũng hành lễ theo, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng tuyết, không có một tia ấm áp.

Giang Trừng lãnh đạm gật đầu, và từ từ đứng dậy với sự trợ giúp của Ngụy Anh, bỏ qua biểu hiện kinh ngạc của hai người kia, ôm quyền đáp lễ lại.

Hắn vốn dĩ ngồi trên ghế, bởi vì quần áo mùa đông rộng với nặng nề, phần bụng tròn trịa bị che đi. Bây giờ đứng dậy đáp lễ, thân hình hắn thay đổi rõ ràng cũng không thể che giấu được nữa, hoàn toàn lộ trước mặt người khác.

"Giang tông chủ ngươi..."

Lam Hoán tỉnh táo lại, nhận ra việc nhìn chằm chằm vào Giang Trừng như vậy là bất lịch sự, vội quay mặt đi chỗ khác. "Xin lỗi, thất lễ."

Mặc dù Lam Trạm chưa từng nói chuyện nhưng trong mắt hắn lại hiện lên vẻ kinh ngạc khó có thể che giấu —— Ai có thể nghĩ tới, Tam Độc Thánh Thủ bên ngoài uy danh, quát tháo phong vân vậy mà lại là một thiên thuyền có thể mang thai sinh con?

"Tông chủ nhà ta thân thể không tiện, nếu như có chỗ chiêu đãi không chu đáo, kính mong hai vị thông cảm nhiều hơn."

Ngụy Anh tiến lên vài bước, cười nói: "Đây là con của ta cùng Tông chủ, đã hơn tám tháng. Tính ra thời gian, hẳn là mang thai trước đêm miếu Quan Âm hai tháng."

"Cái gì?"

Lam Trạm không thể tin nhìn về phía Ngụy Anh, nhất thời không thể chịu đựng đả kích như vậy, bất giác lùi lại hai bước.

Ngụy Anh... y cùng Giang Trừng, thế mà ngay cả con đều có rồi?

"Đa tạ Lam tông chủ cùng Hàm Quang Quân vài ngày trước đã 'chăm sóc' cho Tông chủ nhà ta, Ngụy mỗ nhất định hậu tạ."

Ngụy Anh cũng mặc kệ Lam Trạm lúc này nghĩ như thế nào, tiếp tục nói.

Khi y nói chuyện, y cố ý nhấn mạnh hai chữ "chăm sóc", điều này rõ ràng là đang châm biếm hành động đánh Giang Trừng bị thương lúc trước của Lam Trạm, cùng với thái độ thiên vị Lam Trạm của Lam Hoán.

Lam Hoán nghĩ đến đây, sắc mặt vốn dĩ bình thản cũng biến thành khó coi mấy phần.

—— Lam Trạm ban đầu ở miếu Quan Âm ra tay với một thiên tuyền đang mang thai, chuyện này bất kể như thế nào đều không có cách gì có thể nói nổi. Mà hắn làm người đứng xem, hoàn toàn không có ý ngăn lại, cũng không được gọi là hành vi quân tử.

"Chuyện này là lỗi của xá đệ, tại hạ thay đệ ấy xin lỗi, mong Giang tông chủ đại nhân có đại lượng..."

Giang Trừng sắc mặt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Lam tông chủ cất nhắc. Giang mỗ từ trước đến nay có thù tất báo, làm sao có thể nói 'đại lượng'?"

Lam Hoán chưa từng nghĩ tới Giang Trừng sẽ đáp lại như vậy, bị nghẹn nói không nên lời, chỉ có thể lúng túng đứng ở chỗ cũ.

Ngụy Anh liếc mắt nhìn Lam Trạm rồi chậm rãi nói: "Lam tông chủ, chuyện xin lỗi này vẫn là để Hàm Quang Quân tự mình làm đi."

Lam Trạm từ đầu đến cuối mím chặt môi không nói lời nào, tựa như hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.

Nhìn thấy cảnh này, Ngụy Anh lại cười nói: "Thế này đi, không bằng Lam tông chủ ngươi đâm Hàm Quang Quân một kiếm, ta lại đánh một chưởng lên vết thương của hắn, chửi một câu 'Lam Vong Cơ, biết liêm sỉ chút đi!', việc này coi như hòa nhau, như thế nào?"

"Nhớ kỹ, phải đâm vào ngực."

Hóa ra... Ngụy Anh nhớ rõ tất cả.

Giang Trừng ngồi trong đại sảnh, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, trong lòng dần dần sinh ra cảm giác oan ức mà hắn đã lâu không trải qua——

Hóa ra, được người bảo vệ ở phía sau là cảm giác như vậy. Có khôi giáp cứng rắn bảo vệ, thật sẽ khiến người trở nên mềm yếu.

"Hoang đường!"

Lam Trạm rốt cục không thể nhịn được nữa, lạnh lùng mắng Ngụy Anh một câu, trong đôi mắt nhạt màu hiện lên tia lạnh lẽo.

Ngụy Anh ôm cánh tay, lười biếng chế nhạo: "Hoang đường? Lam Vong Cơ, ngươi khi đó ra tay với Giang Trừng đang mang thai chẳng lẽ lại không cảm thấy hoang đường?"

"Ta không biết." Lam Trạm ngừng lại một chút, "Nếu ta biết hắn mang thai, tuyệt đối sẽ không ra tay."

"Ý của ngươi là nếu Tông chủ nhà ta không mang thai thì nên bị ngươi đánh sao?"

"Muốn đánh người liền đánh người, còn thừa dịp người gặp nguy, không hổ là Cô Tô Lam thị Hàm Quang Quân! Thật sự là quân tử phong phạm nhất phái 'quy phạm', gia giáo như thế, khiến Vân Mộng Giang thị theo không kịp!"

Ngụy Anh không muốn nhượng bộ một chút nào, thay vào đó, cảm xúc của y ngày càng trở nên kích động, đôi mắt y nhuộm một màu đỏ thẫm tức giận, như thể y vung tay lên liền muốn gọi đến vô số hung thi, ăn sống Lam Trạm ngay tại chỗ.

Hai bên giằng co hồi lâu, Lam Trạm rốt cục ở trước ánh mắt trách cứ của huynh trưởng quay đầu đi, miễn cưỡng nói một tiếng "Xin lỗi".

Ngụy Anh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Trừng, nhướng mày, cao giọng nói: "Ta không nghe thấy, to hơn một tí!"

Lam Trạm cắn răng, đành phải lên giọng nói: "Xin lỗi."

"Ngươi đang xin lỗi ai vậy?"

Ngụy Anh vẫy tay ra hiệu cho hắn nhìn về hướng Giang Trừng. "Xin lỗi ta cũng vô dụng, phải Giang Trừng chấp nhận mới tính."

Lam Trạm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra trong khi ba người còn lại đang im lặng nhìn, run rẩy nói với Giang Trừng: "Giang tông chủ... thật xin lỗi!"

Hắn xuất thân danh môn thế gia, thuở nhỏ tâm cao khí ngạo, lại có thúc phụ huynh trưởng che chở, chưa từng chịu đối đãi như này.

Nhưng mà, cho dù hắn tức giận đến hàm răng run lên bần bật, trong lòng tràn đầy khuất nhục cùng oán hận, hắn cũng chỉ có thể ở trong ánh mắt thất vọng của Lam Hoán nhịn xuống tất cả, cực kỳ miễn cưỡng xin lỗi Giang Trừng.

Đại danh đỉnh đỉnh Lam thị song bích, gần như là chạy trối chết trong nụ cười cười trên nỗi đau của người khác của Ngụy Anh.

Hai người bọn họ vừa đi, Kim Lăng liền đến Liên Hoa Ổ. Ngụy Anh vỗ vỗ vai cậu, giả vờ tiếc nuối mà thở dài: "Kim Lăng, ngươi tới thật không khéo, bỏ lỡ một hồi trò hay vừa rồi."

"Có trò gì hay?"

Kim Lăng vừa mới xuống ngựa, khí tức chưa bình phục, hoàn toàn không thể tìm ra manh mối.

Ngụy Anh thêm mắm thêm muối kể lại chuyện vừa rồi, Kim Lăng lập tức hối tiếc: "Biết trước sẽ như vậy ta liền tới sớm hơn một chút! Cũng may có Ngụy tiền bối ở đây, nếu không cậu chắc chắn là bị bọn họ bắt nạt!"

"Ta còn không đến mức vô dụng như vậy." Giang Trừng mỉa mai cười, hắn rõ ràng không đem hai người kia để ở trong lòng. "Sao gần đây ngươi thường xuyên đến như vậy? Không phải Kim Lân Đài đang bận rất nhiều việc sao?"

Kim Lăng liếc nhìn bụng Giang Trừng, kiên quyết lắc đầu. "Ngộ nhỡ cậu đột nhiên sinh thì làm sao đây? Con phải tới đây xem cậu!"

"Sinh thì sinh thôi, cũng không phải không có ngươi thì không thể sinh." Giang Trừng lơ đễnh, "Hơn nữa, ngươi ở đây thì có thể giúp được cái gì?"

"Híc..."

Kim Lăng sờ sờ đầu, nghĩ đến mình quả thật đối với mấy chuyện này dốt đặc cán mai, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC