Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể chấp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.

Được viết hoàn toàn theo ý tưởng bất chợt hiện lên trong đầu, không có cốt truyện logic nào cả.

Thiết lập: Khai Dương = Alpha, Ngọc Hành = Beta, Thiên Tuyền = Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

————————————

"Giang Trừng, vất vả ngươi rồi."

Ngụy Anh đưa tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Giang Trừng xuống, nhẹ nhàng ghé vào hôn lên trán hắn.

Y nhìn vết máu còn sót lại trên giường, sợ hãi nắm tay Giang Trừng, khẩn cầu hỏi: "Chỉ cần đứa nhỏ này, chúng ta sẽ không bao giờ sinh nữa... được không?"

Giang Trừng vốn đã rất mệt, lúc này cũng không có ý định nghĩ chuyện khác, chậm rãi gật đầu, an tâm chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngụy Anh ở với Giang Trừng cả ngày, lúc này nhìn thấy hắn ngủ say, bất tri bất giác cảm thấy có chút buồn ngủ.

Y vội vàng đứng dậy dọn dẹp phòng một chút, dọn dẹp chăn vải trải giường nhuốm máu, cho thêm ít than vào chậu đồng rồi ngủ gục trên mép giường.

Khi Giang Trừng tỉnh dậy, Ngụy Anh đã vào nhà với một bát canh trứng thơm phức.

Y vừa mở cửa liền bắt gặp ánh mắt có chút trống rỗng của Giang Trừng, tươi cười rạng rỡ nói: "Giang Trừng ngươi tỉnh rồi? Đại phu nói, ngươi bây giờ nên uống chút canh thanh đạm, ta làm một bát cho ngươi, nếm thử đi."

Giang Trừng được Ngụy Anh đỡ ngồi dậy, đang định lấy thìa từ tay y thì đã bị y đút một thìa canh trứng. Nước canh thơm ngon trôi qua cổ họng, hương thơm còn đọng lại giữa môi và răng, thật không thể nào thỏa mãn được.

Giang Trừng dựa vào trên giường uống canh trứng, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Đứa nhỏ đâu?"

Ngụy Anh đặt bát canh xuống, vừa nghe lời này, sững sờ đứng ở chỗ ——

Đúng rồi, con của ta đâu?

Sau khi đứa trẻ ra đời, y chỉ lo lắng cho Giang Trừng chịu tra tấn cực khổ, y chỉ nghĩ đến việc Giang Trừng đã phải chịu đựng bao nhiêu vì mình, mà không để ý ai đã mang đứa trẻ đi.

Giang Trừng bình bộ dánh ngơ ngơ ngác ngác của y, trong lòng lập tức tức giận. "Ngụy Vô Tiện! Đó là đứa con mà ta liều mạng sinh ra! Nếu như mất, ta không để yên cho ngươi!"

"Ta ... Ta đi ra ngoài tìm!"

Ngụy Anh bị tiếng gầm của Giang Trừng làm cho giật mình, lập tức mở cửa, loạng choạng chạy ra ngoài, hỏi: "Con trai ta đâu? Các ngươi có thấy con trai ta không?"

Giang Mặc đi dọc theo hành lang dài, nhìn thấy Ngụy Anh đang túm lấy môn sinh hỏi tung tích của đứa trẻ, buồn cười nói: "Đứa nhỏ đã được Kim tông chủ bế đi, hiện tại hẳn là trong phòng cậu ấy."

Ngụy Anh vội vã cảm ơn, sau đó chạy vọt tới phòng của Kim Lăng.

Y gõ cửa phòng Kim Lăng, ngay khi bước vào phòng liền nhìn thấy một đứa bé quấn tã lót màu đỏ đang ngủ trên giường, bên cạnh Kim Lăng đang cúi đầu nhìn nó.

Thật chưa bao giờ thấy người cha nào quên trước quên sau như vậy, biểu đệ ta không ai thèm quan tâm... cũng may là còn có ta, nếu không thì người khác trộm đi cũng không biết.

Kim Lăng oán thầm, sau đó cẩn thận bế đứa trẻ đưa cho Ngụy Anh: "Cậu ta tỉnh rồi à?"

"Tỉnh rồi. Nếu như Giang Trừng không có nhắc tới chuyện này, ta đã quên mất."

Ngụy Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đứa bé, tự nhủ: "Đúng rồi, còn chưa chọn tên đặt cho nó."

Kim Lăng nghe vậy, nhìn Ngụy Anh không chớp mắt, sợ y đặt cho biểu đệ mình một cái tên như "Giang Tùy Tiện". Về phần Giang Trừng, càng không thể trông cậy vào.

"Ừm... Nó sinh ra vào mùa đông, vậy gọi nó là Giang Hàn đi."

"Giang Trừng, tìm được con của chúng ta rồi!"

Ngụy Anh vui vẻ bế đứa nhỏ trở về phòng, theo sau là Kim Lăng đang bất lực lắc đầu.

Giang Trừng nhận lấy đứa bé từ tay y, sắc mặt đã dịu hơn chút, nhưng vẫn trách mắng: "Ngươi còn có mặt mũi nói cái này!"

"Ta sai rồi, lần sau ta không dám tái phạm nữa."

Ngụy Anh ngồi xuống ở bên giường, ôm Giang Trừng vào lòng, âu yếm hôn lên má hắn. "Giang Trừng ngoan, đừng nóng giận. Tức giận như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe, ta lại đau lòng."

"Không có lần sau."

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, chợt nhận ra Kim Lăng vẫn còn đứng ở một bên, liền đưa tay đẩy Ngụy Anh ra. "Đứng dậy, Kim Lăng ở bên cạnh nhìn đấy. Ra thể thống gì."

Kim Lăng xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Trừng, phát hiện sắc mặt của hắn vẫn không tốt lắm, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

"Cậu, cậu ổn chứ?"

Giang Trừng chọc vào khuôn mặt mềm mại của đứa trẻ sơ sinh, nhìn nét thanh tú và ngây thơ của nó, cảm thấy mình đã không đau khổ vô ích.

"Đừng lo lắng. Đợi ta hồi phục, ta có thể một kiếm đấu một vạn như thường."

"Ngụy công tử, muộn như vậy rồi còn không đi nghỉ ngơi sao?"

Hai môn sinh tuần tra đi ngang qua mang theo đèn lồng, nhìn thấy Ngụy Anh đang đi về phía nhà bếp nên chào hỏi.

Ngụy Anh đi qua bọn họ cười nói: "Chà, ta đi làm chút đồ ăn khuya cho Giang Trừng."

"Tông chủ sinh nở tổn thương nguyên khí, cho nên phải bồi bổ thân thể thật tốt."

"Ngụy công tử cùng Tông chủ tình cảm thật tốt, thật khiến người khác ghen tị."

Giọng nói trò chuyện của môn sinh nhỏ dần rồi biến mất ở góc rẽ hành lang. Ngụy Anh đang định bước vào phòng bếp, bỗng nhiên nghe thấy từ xa truyền đến một âm thanh kỳ quái, lập tức dừng lại.

—— Đó là âm thanh của vũ khí ra khỏi vỏ.

Ngụy Anh ánh mắt trở nên lạnh lẽo, lập tức đi theo tiếng động, một tay cầm sáo, một tay đè lên chuôi kiếm bên eo.

Bây giờ trời đã vắng lặng, không thể nào là môn sinh Giang gia động võ ở đây. Nếu kẻ dến không có ý tốt, vậy thì đừng trách y độc ác.

"Ầm! Ầm!"

Cùng với âm thanh chói tai rơi xuống đất, hai môn sinh cầm đèn lồng bị dao chặt vào người, ngọn nến cháy trong đèn cũng bị thổi tắt và biến thành một đám khói xanh.

Mấy tên sát thủ áo đen đi quanh thi thể của môn sinh, rồi lặng lẽ đi dọc hành lang, dần dần đến gần phòng ngủ của Giang Trừng.

Người dẫn đầu ra hiệu với đồng bọn của mình, đang định ném vài phi tiêu tẩm độc để giải quyết những tên lính canh gác bên ngoài phòng, lại cảm thấy cổ bị ai đó bóp nghẹt ——

Gã buộc phải quay đầu lại và đối mặt với khuôn mặt chết chóc.

"A a a a!"

Những sát thủ khác nhìn thấy điều này, họ đã bị sốc và hét lên một lần nữa, và quay người bỏ chạy, nhưng thấy rằng đường rút lui xung quanh đã bị phong tỏa bởi những hung thi đang gầm rú, như tác mệnh Diêm La trấn thủ âm giới, quỷ khí âm trầm.

Một người trong số đó nhận ra y, kinh hoàng thốt lên: "Di... Di Lăng lão tổ!"

Những tên sát thủ này không bao giờ nghĩ rằng những lời đồn đại về Di Lăng lão tổ quay về Liên Hoa Ổ lại là sự thật. Bằng không, cho dù được thêm một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám khiêu khích tên sát thần này.

"Ngươi, ngươi không phải đã đoạn tuyệt với Vân Mộng Giang thị sao?"

Tên thích khách nhớ tới chuyện năm đó, run rẩy hỏi: "Hai người các ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu, bây giờ ngươi trùng sinh trở về, tại sao còn xuất hiện để bảo vệ hắn?"

"Ân đoạn nghĩa tuyệt? Làm sao có thể chứ."

Ngụy Anh nhoẻn miệng cười, đôi lông mày nhàn nhạt mang theo bóng dáng phong lưu đa tình thời niên thiếu.

"Ta đã từng hứa với Ngu phu nhân —— cho dù có chết cũng sẽ bảo vệ Giang Trừng."

Lời vừa dứt, thâm tình gợn lên trong mắt y chợt nhạt nhòa, chỉ còn lại ý cười khiến người sợ hãi, giống như bộ xương lộ ra dưới đáy hồ sau khi làn nước trong vắt khô cạn, lạnh lẽo đến lạ.

"Vì vậy, những tên rác rưởi các ngươi.... nghĩ xem chết như thế nào chứ?"

Bị ác quỷ cắn xé nuốt, chứng kiến ​​những người xung quanh bị ăn thịt từng người một, còn gì đáng sợ hơn?

—— Có lẽ, đáp án chỉ có người trong cuộc mới có thể biết được.

"Bây giờ đến lượt ngươi."

Ngụy Anh bình thản lau đi máu văng lên mặt, đặt tay lên vai một bộ hung thi, cười rạng rỡ.

"Ta... ta khai hết! Ta là thích khách Thất Sát Các, chính là Vũ Lăng Phàn thị đã tốn rất nhiều tiền thuê chúng ta đến giết Giang tông chủ!"

Tên sát thủ cuối cùng còn lại chứng kiến ​​thảm cảnh đồng bọn của mình bị hung thi xé ra chia ăn, quá sợ hãi, gã quỳ xuống van xin sự thương xót và khai ra mọi chuyện.

"Làm ơn đừng ăn ta, cầu xin ngươi."

Ngụy Anh khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm người đàn ông đang quỳ xuống như con kiến, tâm trạng tốt gật đầu.

"Vì thông tin của ngươi, ta sẽ hảo tâm mà cho ngươi toàn thây."

Giang Trừng đợi trong phòng rất lâu, nhưng không thấy Ngụy Anh trở về ăn khuya, bây giờ lại rất buồn ngủ, nên nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.

Đang ngủ mê man, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, hắn muốn đứng dậy đi ra xem một chút, nhưng lại không có sức lực.

Tiếng chém giết ngoài phòng rất nhanh liền dừng lại. Tất cả những ồn ào đã bị màn đêm vô biên nuốt chửng và trở về với sự tĩnh lặng.

Một lúc sau, Ngụy Anh bưng bát canh cá đi vào, tiện thể đóng cửa phòng sau lưng lại.

"Giang Trừng, ta về rồi. Để ngươi đợi lâu, chắc đói lắm nhỉ?"

Giang Trừng miễn cưỡng đứng lên, buồn ngủ hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là mấy tên lâu la, đã giải quyết xong."

Ngụy Anh thuận tay cởi ngoại bào nhuốm máu, sau đó leo lên giường, nhẹ nhàng hôn lên gò má tái nhợt của Giang Trừng.

"Uống canh xong liền đi ngủ, có ta ở đây."

==========

Chương này chứng minh cho câu: Cha mẹ là chân ái, con cái chỉ là sự cố. 😂 Tội Giang Hàn, toàn bị cha nó bơ. Tập quen dần thích nghi với cuộc sống sau này thôi bé con. 🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net