Untitled Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vừa ra khơi không lâu nàng đã cảm thấy lắc lư tròng trành, khiến cho người chưa từng ngồi thuyền như nàng không thoải mái.

Phan Dịch ngẩn người, hồi lâu mới nói: "Kim đạo hữu, chúng ta đã ra khỏi Vạn Tiên Thủy thành lâu rồi, hiện giờ đang trên biển. Chẳng lẽ ngươi không biết chúng ta đã đi trên biển hai canh giờ rồi?"

"Cái gi? Biển?" Kim Phi Dao thất thanh hỏi lại, hóa ra là đã ra khỏi Vạn Tiên Thủy thành, ngay một cánh cổng cũng không có, hại nàng không biết đã ra lúc nào.

Vừa rồi nàng vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, thi thoảng mới nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ nhỏ trên khoang thuyền, không hề chú ý thuyền đang ở đâu, bảo sao mà thuyền càng ngày lắc càng mạnh, hóa ra là đã ra biển. Kim Phi Dao còn chưa từng nhìn thấy biển lớn, vội vàng chạy ra khỏi khoang thuyền, trước mắt liền xuất hiện một vùng biển lớn màu lam.

Hôm nay gió không lớn, thuyền nhỏ di chuyển trên mặt nước xanh lam, bốn phía không thấy bất kỳ hòn đảo nào, chỉ có biển lớn vô biên vô hạn, thỉnh thoảng còn có một con chim biển bay qua thuyền hoặc là đáp xuống thuyền nghỉ chân.

Thấy thế, Kim Phi Dao cảm thấy cứ ngồi thuyền mà đi thế này thực đáng chê cười. Nàng hỏi: "Phan đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không có pháp bảo phi hành nào có thể đưa chúng ta bay đi sao? Tuy các ngươi vẫn không dám nói vị trí động phủ cho ta nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy chắc chắn nó ở trên biển. Không biết đường còn xa không? Chỉ dựa vào hai tay của ngươi chèo thuyền thì biết phải đi đến ngày tháng năm nào?"

"Thật hổ thẹn, khiến Kim đạo hữu chê cười rồi. Trong ba người lão hủ thì chỉ có ta là Trúc Cơ kỳ, lại vì nguyên nhân gia tộc nên trước kia rất ít khi ra ngoài du lịch, tất cả những thứ cần dùng đều do gia tộc cung cấp, ta chỉ có một cái pháp bảo bản mạng là có thể phi hành. Tuy nhiên, thứ đó thực không thích hợp chở người, vì muốn đưa hai tôn tử của ta đi theo nên chỉ có thể dùng thuyền thôi." Phan Dịch ngượng ngùng nói.

Người của một đại tộc tu tiên, lại là trực hệ mà sống nghèo khó như vậy thực khiến Kim Phi Dao được mở rộng tầm mắt.

Hơn nữa, người này còn hoàn toàn là ký sinh trùng của tộc đàn, đã tới Trúc Cơ kỳ rồi mà còn chưa từng ra ngoài du lịch, cứ hỗn trong tộc chờ ăn chờ chết, thật mất công hắn tu luyện tới tận Trúc Cơ kỳ.

Người ở linh cấp giới quá tản mạn, nếu là ở Nam Sơn giới thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã sớm giết người vố số, tâm ngoan thủ loạt không gì không làm được. Còn ở đây, cả đời của Trúc Cơ kỳ Phan Dịch sợ rằng chưa từng giết ai.

Kim Phi Dao thật sự rất tò mò với vấn đề này, trước hết hỏi xem Phan Di An và Phan Trác Hoa xem đã từng giết người chưa. Mặt Phan Di An lập tức trắng bệch, dùng sức lắc đầu, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện giết người. Phan Trác Hoa thì tựa hồ có chút ngượng ngùng, ấp a ấp úng mãi mới nói ra, hắn luôn làm hộ vệ trong tộc, mới chỉ giết mấy con linh thú cấp một trong lúc luyện tập.

Lúc hỏi đến Phan Dịch, lão nhân này đắc ý cười, nói ra lời khiến Kim Phi Dao muốn hộc máu: "Ta đã từng giết hai người khi đi tới thành thị khác cùng phụ thân, lúc đó gặp phải tu sĩ ra cướp bóc."

"Lúc đó nhất định tổ phụ phi thường dũng mãnh, có thể giết chết hẳn hai tu sĩ." Phan Di An và Phan Trác Hoa sùng bái nhìn Phan Dịch, trong mắt tràn ngập kính ý.

Kim Phi Dao nhịn, tiếp tục hỏi tộc trưởng bọn họ đã giết bao nhiêu người. Lúc này Phan Dịch lại càng đắc ý, nói: "Tên phế vật kia làm gì có năng lực gì, chưa từng giết một tu sĩ nào, cả ngày chỉ suy nghĩ âm mưu quỷ kế. Nếu không phải là nhị thúc muốn chuyên tâm tu luyện, nhường vị trí tộc trưởng cho hắn thì hắn làm gì có tư cách làm tộc trưởng. Nếu nói về giết tu sĩ thì người làm tộc trưởng phải là ta chứ không phải là hắn."

Lúc này Kim Phi Dao đã không nghe thấy lời hắn, nàng giơ ngón tay bắt đầu tính xem rốt cục mình đã giết bao nhiêu tu sĩ. Đếm nửa ngày nàng cũng không đếm đủ, đột nhiên phát hiện mình ở linh cấp giới đã là một tên ma vương giết người siêu cấp. Tu sĩ nơi này sống thực quá hòa bình, chẳng lẽ chưa bao giờ có tranh chấp sao?

Đếm đến choáng váng cả đầu, thuyền lại lắc hoa cả mắt, Kim Phi Dao đành phải bảo Phan Dịch dừng thuyền lại, sau đó mở phi thảm ra, ngồi lên trên, nói với ba người Phan Dịch: "Ta có một pháp bảo phi hành có thể chở được vài người, nếu các ngươi không chê thì có thể ngồi lên, chúng ta bay sẽ mau hơn. Nếu các ngươi cứng rắn muốn ngồi thuyền thì ta cũng sẽ chầm chậm bay theo các ngươi, chứ cứ lắc tới lắc lui dưới đó thực sự ta không chịu nổi."

Ngốc tử mới không ngồi pháp bảo phi hành mà cứng rắn ngồi thuyền nhỏ, ba người tự nhiên hớn hở nhảy lên phi thảm. Mà chiếc thuyền thì để Phan Dịch thu nhỏ lại cất đi.

Linh cấp giới đúng là lắm ưu việt, tài liệu phong phú, đồ vật mang linh khí có ở khắp nơi, chế tác vật dụng hàng ngày cũng thích bỏ thêm linh khí vào. Vậy nên có vài thứ ở Vạn Tiên Thủy thành giống như Linh Lung lâu, có thể biến nhỏ biến lớn thu vào trong túi càn khôn, bao gồm cả cái thuyền nhỏ này, thật sự là quá mức xa xỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC