Untitled Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 105: tân công tác

Kim Phi Dao đi theo phía sau Triệu An, thuận lợi tiến đến gần Dung Thiên thạch. Nàng theo sát sau lưng hắn, mắt liếc trái liếc phải.

Uhm... Tu sĩ Trúc Cơ ở đây ước chừng khoảng một trăm người, bên ngoài còn có hơn hai trăm người, lưu nhiều ngươi ở đây làm gì, thật đáng ghét. Kim Phi Dao nhìn thấy vài chiếc phi thiên thuyền còn tương đối hoàn chỉnh đang đứng trên Dung Thiên thạch, có thể khẳng định là đã bị tu sĩ Tiêu Thái giới chiếm dụng. Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện trên một chiếc phi thiên thuyền khiến nàng sợ hãi dựng đứng lông tơ, tự nhiên dơ tay sờ sờ mặt, suýt chút thì quên mất mình đã dùng dịch dung thuật.

"Bộp." Triệu An đột nhiên dừng lại, Kim Phi Dao không chú ý nên đâm sầm vào hắn.

Nàng vội vàng xin lỗi liên mồm, chợt nghe Triệu An nghi hoặc hỏi: "Ngươi cứ đi theo ta làm gì?"

"Hả? Cái này, ta là một mình tới, ngoài Triệu sư huynh ra thì không biết ai khác, ta đành phải đi theo Triệu sư huynh." Kim Phi Dao vẻ mặt kích động, ánh mắt ai oán nhìn hắn.

Triệu An cau mày, sao lại có loại người được đằng chân lân đằng đầu thế này, hắn cũng không muốn có thị thiếp, không có hứng thú với chuyện này. Nhưng hắn không tiện nói ra, phiền não nghĩ ngợi rồi bảo: "Ta nhớ có một chỗ chuyên quản lý tán tu, mặc dù ngươi có môn phái nhưng tới một mình thì cứ tới chỗ đó dàn xếp đi. Thực không biết lúc trước ngươi theo tới kiểu gì mà lại không có ai quản."

"Lúc ta đến thì đại đội nhân mã đã xuất phát, vì thế không có ai chú ý đến ta, chỉ bảo ta đi theo, thấy người khác làm gì thì làm theo là được, sau này thì tình hình quá hỗn loạn, càng không có người quản ta." Kim Phi Dao đáp, biểu cảm vô cùng ngây thơ, nói như thật.

"Sao ngươi không đến sớm một chút, chậm chạp làm trễ thời gian." Triệu An khó chịu trách cứ.

Kim Phi Dao sợ hãi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bởi vì không có linh thạch mua đan dược nên ta tới phường thị tìm cửa hàng nào đó để bán pháp khí, nhưng lại không ai chịu mua cho nên mới bị muộn."

Môn phái của nữ nhân này cũng nghèo quá, ngay cả đan dược mà cũng phải bán pháp khí mới mua được. Không được, ta phải lập tức ném nàng đi, nếu không nàng cứ quấn quít lấy ta, cả ngày muốn moi móc từ ta thì phải làm sao? Ta cũng không phải là kẻ coi tiền như rác. Trong mắt Triệu An chợt lóe tinh quang, trong lòng tính toán, muốn nhanh chóng đưa Kim Phi Dao đến chỗ quản lý tán tu.

Có quyết định, Triệu An khó xử nhìn Kim Phi Dao, nói: "Kim đạo hữu, ta còn phải về báo cáo với sư phụ, tạm thời không thể tiếp tục ở cùng ngươi. Ngươi cứ không có ai quản như vậy cũng không tốt, sau này công lao cũng không được ghi nhận, phần thưởng cũng sẽ không tới tay, mà nếu bị coi là tu sĩ Nam Sơn giới, bị ngộ sát thì sao?"

"Hả, còn có thể như vậy nữa? Không có thưởng là không thể được, sư huynh còn chờ ta mang thưởng về, làm môn phái phát dương quang đại mà. Triệu sư huynh, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Hay là ta đi theo môn phái ngươi, lập công thì ngươi giúp ta ghi lại?" Kim Phi Dao biểu cảm phong phú, một hồi kinh hoảng, một hồi uể oải tức giận, một hồi lại vẻ mặt chờ đợi nhìn Triệu An.

Chết cũng không tha sao? Triệu An chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy, tâm tình không vui liền hiện ra trên mặt: "Ngươi theo ta, ta đưa ngươi đến chỗ của tán tu, nơi đó tương đối thích hợp với ngươi."

Thấy hắn lạnh mặt, Kim Phi Dao tỏ vẻ không dám nhiều lời, dè dặt cẩn trọng đi theo sau hắn. Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua chỗ có bóng người khi nãy, tin tưởng vững chắc rằng mình không nhìn nhầm, quần áo màu trắng có hoa văn lá trúc kia khẳng định là người Hư Thanh các.

Triệu An thấy nàng có vẻ biết điều, bất mãn trong lòng tiêu bớt một ít, vẻ mặt cũng không lạnh lùng như trước.

Hai người một trước một sau đi đến bên cạnh cấm chế, Kim Phi Dao ngẩng đầu, ánh mắt quét qua những người trong đó, muốn tìm xem Hùng Thiên Khôn ở đâu, mà đáp trả nàng là những ánh mắt hận thù của tu sĩ Nam Sơn giới.

"Những tu sĩ Nam Sơn giới này thật hung dữ nha, ánh mắt độc ác như vậy, bộ dạng lại thô ráp, không có chút tiên phong đạo cốt nào, thật sự là một đám tục nhân." Kim Phi Dao chậc lưỡi, bất mãn nói thầm, mượn cơ hội che giấu ý đồ của bản thân.

Thực ngây thơ, Triệu An càng khẳng định cô gái này chính là loại người không hiểu chuyện, cả ngày muốn dựa vào người khác, hơn nữa lại không có chút bản lĩnh.

"Lý đạo hữu, ngươi định đi đâu vậy? Ta đang muốn đi tìm ngươi đây." Trên phi thiên thuyền bên cạnh cấm chế có một nam tu sĩ đi xuống, Triệu An liền nhanh chóng tiến lên chào hỏi.

"Triệu đạo hữu có chuyện gì sao?" Người này khoảng năm mươi tuổi, cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, trông rất thiện lương, chắp tay chào Triệu An, thần thái đó khiến người khác cảm thấy rất tin tưởng.

Triệu An đẩy Kim Phi Dao tới, chỉ vào nàng nói: "Lý đạo hữu, vị này là Kim đạo hữu của Mộc Tiên phái. Nàng đến muộn nên không được phân công công tác, nơi này của ngươi đều là tán tu, hẳn là thích hợp với trường hợp toàn bộ môn phái chỉ có một người tới, không có chỗ để đi như nàng."

"Toàn bộ môn phái chỉ có một người đến a... Đã là Triệu đạo hữu đưa tới thì hẳn là không có vấn đề, đúng lúc chúng ta không đủ nhân thủ, vậy thì cứ ở lại đây đi." Đây chỉ là nhấc tay chi lao, Lý đạo hữu cười vui vẻ nhận Kim Phi Dao.

Giao Kim Phi Dao cho Lý đạo hữu xong, Triệu An liền vội vã rời đi, chỉ sợ Kim Phi Dao muốn hỏi thông tin hắn để gửi bùa Truyền Âm.

Thấy Triệu An đi rồi, Lý đạo hữu lấy ra một cái ngọc giản, ghi lại tính danh và môn phái của Kim Phi Dao, sau đó chỉ vào những tu sĩ đang bị cấm chế giam cầm, nói: "Kim đạo hữu, nhiệm vụ của chúng ta là trông coi những tu sĩ Nam Sơn giới kia, đang thiếu nhân thủ, ngươi đến rất đúng lúc, liền coi chừng ở đây đi. Đây là ngọc bài thân phận, ngươi cần phải giữ cho kỹ, sẽ có người kiểm tra đấy."

"Như vậy là bắt đầu làm việc?" Kim Phi Dao nhận ngọc bài, cũng quá là dễ dàng rồi, dễ dàng trà trộn, còn tìm được công việc nữa.

Lý đạo hữu gật đầu, cổ vũ: "Ngươi làm cho tốt, tuy là công lao trông coi tù nhân có hơi thấp nhưng nhóm người này cũng không cần phải trông coi lâu lắm. Cùng lắm là ngày mai có thể xử lý hết rồi, đến lúc đó thì ngươi tới chiến trường giành lấy chiến công."

"Xử lý hết nhiều người như vậy? Chẳng lẽ ngày mai sẽ giết toàn bộ?" Kim Phi Dao nháy mắt mấy cái, tay lướt ngang cổ, nhỏ giọng hỏi.

Nhìn bộ dáng nhát gan của nàng, Lý đạo hữu vỗ vai an ủi: "Ngày mai sẽ biết, bọn họ còn chỗ dùng tới. Hôm nay ngươi và các tu sĩ khác phải trông coi bọn họ thật tốt, nếu để một tên chạy thoát thì Dương Nguyên tiên giả sẽ tức giận."

"Được, ta nhất định sẽ canh giữ tốt, không để cho bất cứ ai chạy thoát." Kim Phi Dao nghiêm mặt đáp.

"Tuy nhiên, Kim đạo hữu, giày của ngươi đâu?" Lý đạo hữu đột nhiên chuyển đề tài, nhìn vào hai chân đang bọc trong da thú của nàng.

Kim Phi Dao xấu hổ, không hề nghĩ ngợi liền nói: "Bán đổi đan dược."

Lý đạo hữu nghẹn lời, nhưng vì trong tay không có giày cho nữ nên đành phải bỏ qua, chỉ giải thích một vài hạng mục công việc cần chú ý cho nàng.

Nói xong, Lý đạo hữu bước đi, Kim Phi Dao nghênh ngang di chuyển chung quanh cấm chế. Thân phận hiện tại của nàng là trông coi, loại hành vi này còn được xem như là nghiêm cẩn thực hiện nhiệm vụ.

Trong cấm chế đại khái có khoảng hơn một trăm người, phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ, ngoài ra còn có bốn, năm tên tu sĩ Kết Đan. Tuy nhiên, bọn họ đều mang thương tích, nhất là mấy người Kết Đan, thương rất nặng, nằm vật trên đất không nhúc nhích, giống như người chết.

Kim Phi Dao nhìn nửa ngày, trong đám người đang ngồi không có Hùng Thiên Khôn, chỉ nhận ra một nữ tử Luyện Khí kỳ đang kinh hoảng. Đó không phải là Ức Chi sao? Lại còn có thể sống đến giờ, hơn nữa còn không bị thương, chẳng lẽ do tu vi quá thấp nên không có ai muốn đánh, trực tiếp ném vào cấm chế?

Kim Phi Dao nhìn thấy nàng thì rất kinh ngạc, tuy nhiên mục tiêu lần này không phải là Ức Chi, kể cả nàng ta có đáng thương thì cũng chỉ nhìn thêm vài lần rồi rời ánh mắt đi, tiếp tục tìm Hùng Thiên Khôn.

Xong rồi, không tìm thấy người, chẳng lẽ đã chết trong thời gian ta đang đi trên đường? Hay là... vì bộ dạng quá yêu diễm, đã bị kéo đi làm nam sủng rồi? Trong lòng Kim Phi Dao chợt lạnh, chuyển mắt về phía chiếc phi thiên thuyền có linh lực cường đại kia, đó là nơi tu sĩ Nguyên Anh và Kết Đan ở.

Có cho nàng mười lá gan thì nàng cũng không dám cướp người trên giường của những kẻ đó, xem ra là đã mất công tới đây rồi. Kim Phi Dao yên lặng thì thầm trong lòng: "Hùng ca, không phải là ta không cứu huynh, ta đã đến nhưng không tìm thấy huynh. Nếu huynh đã chết thì hãy phù hộ cho ta có thể an toàn trốn thoát, còn nếu huynh chưa chết thì ta hy vọng huynh đừng trách ta, có thể làm nam sủng cũng không tồi, ít nhất là còn sống."

Niệm xong, Kim Phi Dao liền tính toán tùy tiện làm việc rồi sau đó tìm cơ hội chạy lấy người. Đúng lúc này, nàng liếc nhìn thấy một tu sĩ có thể là do bị thương quá nặng mà lăn ra hôn mê bất tỉnh. Thân mình vừa đổ xuống, lộ ra một nữ nhân nằm phía sau, máu chảy đầm đìa. Nữ nhân? Nam nhân?

Kim Phi Dao không cần nhìn kỹ cũng biết gia hỏa bất nam bất nữ đang chảy máu đầm đìa kia chính là Hùng Thiên Khôn. Lại bị thương nặng như vậy, không phải là đã tắt thở chứ? Cẩn thận nhìn chằm chằm một hồi, nàng nhẹ nhàng thở ra, ngực vẫn còn phập phồng, vẫn còn thở. Tuy nhiên cũng không cách cái chết xa lắm, nếu có chữa thương dược thì tình huống sẽ tốt hơn.

Nhìn đám tu sĩ kia, Kim Phi Dao nổi lên cảm giác nguy cơ, về sau nhất định phải chia đan dược ra cất ở những chỗ khác nhau, để ngộ nhỡ túi trữ vật bị người khác cướp mất thì không đến mức cái gì cũng không có. Nếu những người kia cất giữ vài viên đan dược trong giày thì hiện tại cũng sẽ không bi thảm như vậy.

Đi quanh cấm chế vài vòng, Kim Phi Dao hoàn toàn không nghĩ ra cách nào cứu người, Hùng Thiên Khôn lại nằm kia như người chết, truyền âm thì bị cấm chế ngăn trở, hắn không hề có phản ứng gì. Tu sĩ trông coi còn có ba mươi mấy người, lại có cấm chế cường đại, đối với một người không hiểu gì về pháp trận như nàng thì đúng là không có biện pháp gì. Quả nhiên là lúc cần mưu kế thì đầu óc bản thân căn bản không đủ dùng mà.

Quên đi, dù sao thì ngày mai mới xử lý bọn họ, đợi đến ngày mai rồi nói. Hùng Thiên Khôn, huynh nên chống chọi được đến mai, đừng để ta không công tới đây. Kim Phi Dao bất đắc dĩ vò đầu, nàng cũng không có bản lĩnh tuồn đan dược vào trong đó, hiện tại cũng không phải là thời điểm làm bại lộ thân phận, chỉ có thể dựa vào chính hắn.


Chương 106: kim luân nuốt dương

dạo này ladybjrd bị quên post truyện mới sợ á @@

————-

Tuy nhiên, đến nửa đêm, thấy Hùng Thiên Khôn tựa hồ không còn hô hấp, Kim Phi Dao bắt đầu lo lắng. Lại nghĩ, nếu hắn bị tưởng nhầm là đã chết, sau đó kéo ra khỏi cấm chế còn không phải đúng tâm nguyện của mình sao? Vì thế nàng liền chạy đi tìm đội trưởng, báo cáo phát hiện của mình.

"Đội trưởng, ta phát hiện có người chết trong cấm chế, có cần mang ra ngoài thiêu không?"

Đội trưởng đang ngồi phía dưới phi thiên thuyền, tâm tình không tốt lắm, bởi vì trông coi đám tu sĩ Nam Sơn giới này có nghĩa là không thể tới phía trước giết địch, cũng không thể kiếm được đại chiến công, hắn chỉ ước gì những người này chết sớm một chút.

Nghe Kim Phi Dao nói xong, hắn phất tay với tên thủ vệ bên cạnh, ném một ngọc phù sang đó, "Đi đi, ngươi cùng nàng đi qua nhìn xem sao, nếu chết thật rồi thì kéo ra ngoài thiêu đi."

Tên tu sĩ kia có dáng người cường tráng, nhận ngọc phù liền đi cùng Kim Phi Dao xem có ai chết. Dẫn hắn đi tới chỗ Hùng Thiên Khôn, Kim Phi Dao chỉ vào Hùng Thiên Khôn, nói: "Sư huynh, chính là người này, ta thấy hắn đã lâu rồi mà không nhúc nhích chút nào."

Tu sĩ kia nhìn Hùng Thiên Khôn, quả thật toàn thân là máu, không hề có động tĩnh, cực giống như đã tắt thở. Hắn lấy ngọc phù dán lên cấm chế, sau đó đưa tay ra, Hùng Thiên Khôn đã bị hắn hút đến bên cạnh cấm chế. Sau đó hắn treo ngọc giản vào người, một cái cấm chế nhỏ xuất hiện quanh thân, sải bước bước vào cấm chế.

Nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn, Kim Phi Dao phi thường thất vọng, còn tưởng rằng hắn sẽ mở một lỗ hổng trên cấm chế, đến lúc đó nàng sẽ hút lấy Hùng Thiên Khôn, trực tiếp cướp đi. Nào biết lại trực tiếp bước vào trong cấm chế, phòng vệ thật là nghiêm mật.

Kim Phi Dao đành phải đành phải hy vọng thủ vệ này mù mắt, cho rằng Hùng Thiên Khôn chết thật chứ không phải hôn mê, nhưng tin tức truyền đén lại làm cho người ta thất vọng cực độ. Thủ vệ xem xét Hùng Thiên Khôn một cái, vỗ tay đứng lên nói với Kim Phi Dao: "Còn một hơi thở, không chết đâu."

Thấy hắn định đi ra, Kim Phi Dao vội vàng nói: "Sư huynh, ta thấy bộ dáng này của hắn có lẽ cũng không trụ được lâu nữa, nếu không giữ được mạng đến ngày mai thì phải làm sao?"

"Chết thì chết, có gì mà phải chuyện bé xé ra to, dù sao ở đây vẫn còn nhiều tu sĩ. Thế nào, ngươi quen biết hắn?" Tu sĩ này cảm thấy có chút kỳ quái, người này cũng quá nhiệt tình rồi.

Kim Phi Dao có chút xấu hổ, nhìn trái nhìn phải, thấy không có người nàng mới khẽ nói: "Sư huynh, là ta thấy người này trông rất xinh đẹp, ngươi cứ nhìn kỹ mặt hắn mà xem, ta muốn để hắn sống, sau đó hiến cho mấy vị tiền bối, nếu như được bọn họ coi trọng thì cũng sẽ được ban cho nhiều hơn."

Tên thủ vệ kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, người này đúng là nghĩ ra nhiều thứ, đầu óc đủ linh hoạt. Hắn cúi đầu, vén tóc Hùng Thiên Khôn ra, cẩn thận nhìn, tuy cả mặt toàn là máu nhưng cũng không che được bản mặt yêu nghiệt đó. Quả nhiên là một mĩ nam, hình như có một tiền bối Nguyên Anh thích loại nam sủng này, ngày mai dâng lên nói không chừng thật sự có thể thu được không ít ưu việt.

Tuy rằng tâm động nhưng hắn vẫn phụng phịu đứng lên, khó xử nói: "Trông cũng không tồi, đáng tiếc là bị thương quá nặng, chỉ sợ không duy trì được đến ngày mai." Sau đó hắn như có như không nhìn Kim Phi Dao, chủ ý này là của ngươi, muốn cứu người cũng phải là ngươi xuất lực.

Kim Phi Dao chậm chạp, thật không tình nguyện lấy một cái bình ngọc ra, do dự mãi mới đổ ra một viên đan dược. Tu sĩ kia vươn tay ra khỏi cấm chế, tươi cười nhìn nàng, chỉ chờ nàng đưa đan dược để bón cho Hùng Thiên Khôn. Kim Phi Dao không dám lấy đan dược quá tốt ra, nàng đã từng nói mình phải bán giày để mua đan dược, nếu lấy ra đan dược quá tốt sẽ khiến người khác hoài nghi.

Đặt một viên Hoa Diệp hoàn nhị phẩm vào tay hắn, nàng nhìn hắn mở miệng Hùng Thiên Khôn, nhét Hoa Diệp hoàn vào.

Chính mắt trông thấy Hoa Diệp hoàn chui vào miệng Hùng Thiên Khôn, Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, như vậy là hắn có thể kéo dài đến mai.

Một đêm vô sự, Kim Phi Dao luôn luôn canh giữ bên cạnh cấm chế, khiến mọi người phải tán thưởng nữ nhân này không sợ mệt, không hề trộm lười biếng.

Rốt cục đợi đến hừng đông, Kim Phi Dao tha thiết mong chờ bọn họ xử lý tu sĩ Nam Sơn giới. Hùng Thiên Khôn nằm trong cấm chế, nhờ dược hiệu của Hoa Diệp hoàn mà hô hấp đã ổn định rất nhiều. Đợi đến giữa trưa mà vẫn chưa thấy xử lý tu sĩ, Kim Phi Dao có chút mất kiên nhẫn.

Nàng nghĩ nghĩ, chạy tới tên tu sĩ tối qua bón thuốc cho Hùng Thiên Khôn, hỏi hắn xem khi nào thì xử lý những tu sĩ kia để hai người tìm cơ hội dâng mĩ nam lên. Người này lại không vội, chỉ thấp giọng nói rằng đến khi Nguyên Dương tiên giả tới là có thể bắt đầu xử lý, không cần sốt ruột.

Được, xem ra là phải đợi Nguyên Dương tiên giả đến nói chuyện, cũng không biết Nguyên Dương tiên giả này có lai lịch lớn thế nào mà còn phải chờ hắn lên tiếng mới được. Kim Phi Dao bất mãn oán thầm, sốt ruột chờ Nguyên Dương tiên giả đến.

Giữa trưa, mặt trời sa mạc chói chang, nóng bức dị thường. Kim Phi Dao không dám cầm ô che nắng, cứ thế đứng phơi mặt dưới nắng. Lúc này, một đoàn người đi xuống từ trên chiếc phi thiên thuyền có đuôi hình thái dương màu vàng.

Dẫn đầu là một tu sĩ đầu đội kim luân, mặc trường bào màu vàng, còn khoác thêm một cái áo choàng vàng dài sáu thước. Cả người vàng chóe, dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói lóa, làm người nhìn phải hoa mắt. Phía sau hắn có hai hàng thiếu nam thiếu nữ đi theo, tất cả đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, mặc đồng phục màu trắng có hoa văn kim luân, chỉnh tề bước, đi tới cấm chế nhốt tu sĩ Nam Sơn giới.

Nhìn thanh thế phô trương đó, vậy người dẫn đầu hẳn chính là Nguyên Dương tiên giả. Nhìn hắn, Kim Phi Dao không khỏi mắng thầm: "Đúng là có bệnh, tên Nguyên Dương tiên giả, tự coi bản thân là thái dương. Quần áo thật sự chẳng ra cái gì cả, lại đội cả thái dương trên đầu, đúng là cười chết người mà."

Đoàn người Nguyên Dương tiên giả đi đến trước cấm chế, có người mang ghế dựa tới, hắn không thèm nâng mí mắt một cái, an vị trên ghế. Đám tu sĩ phía trước lập tức chạy tới bên cạnh hắn, không dám va chạm thần uy của hắn.

Kim Phi Dao không dám dùng thần thức xem xét hắn, nếu là tu sĩ Kết Đan thì dùng thần thức còn có thể đoán đại khái, chứ với tu sĩ Nguyên Anh, chỉ bằng vào một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ như nàng thì dùng thần thức đúng là đi tìm chết. Tâm tư hiện tại của nàng chỉ là cân nhắc xem phải mang Hùng Thiên Khôn đi kiểu gì.

Nhìn nhóm người ngồi chỗ này, Kim Phi Dao không rõ rốt cục việc này và việc xử lý tu sĩ có gì quan hệ. Chẳng lẽ muốn kéo bọn họ ra thẩm vấn, chơi trò như của mấy huyện thái gia thế tục, hỏi rồi mới giết? Nàng đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn lại hướng hôm qua đã phát hiện tu sĩ Hư Thanh các, phát hiện có ba người đang đứng ở đầu phi thiên thuyền bên đó đang nhìn sang bên này.

Khoảng cách hơi xa, mà nàng lại không dám nhìn kỹ cho nên không biết trong số đó có Bạch Giản Trúc không. Tuy nhiên, giờ không phải là lúc lo lắng chuyện này, nàng thấy Nguyên Dương tiên giả kia ngẩng đầu nhìn trời, trầm thấp nói với đệ tử bên cạnh: "Mặt trời đã lên đỉnh, có thể bắt đầu rồi."

Đây là muốn xử lý tu sĩ, tốt nhất là có thể làm ta thuận lợi mang Hùng Thiên Khôn đi. Kim Phi Dao cảm thấy khẩn trương, hành động này chính là cướp thịt bên miệng tu sĩ Nguyên Anh, phải có quyết tâm rất lớn, còn phải buộc đầu vào cạp quần mang theo mới được.

Tu sĩ măc bạch y hoa văn vàng nhận mệnh, lập tức đi tới cấm chế, Kim Phi Dao thì nhìn chằm chằm bọn họ xem họ muốn xử lý ai trước.

Bốn gã tu sĩ đi lên phía trước, đứng ở ngoài cấm chế, Lý đạo hữu nàng gặp hôm qua đã chạy tới, dùng ngọc phù mở toàn bộ cấm chế ra. Những tu sĩ Nam Sơn giới không có pháp bảo, không có đan dược, chung quanh lại là mấy trăm tu sĩ Tiêu Thái giới sinh long hoạt hổ, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Dù cấm chế đã mở ra, bọn họ vẫn ngồi im không nhúc nhích, trên mặt là biểu hiện thấy chết không sờn. Chỉ có Ức Chi là hăng hái nhìn trái ngó phải, nhìn bộ dáng của nàng, Kim Phi Dao cảm giác nàng nhất định sẽ tìm cơ hội chạy trốn, không biết có làm hỏng việc của mình không.

Bốn gã tu sĩ đi lên phía trước, tha ra hai tu sĩ Kết Đan, quả nhiên là bắt đầu từ tu vi cao. Hai gã tu sĩ Kết Đan bị kéo tới trước mặt Nguyên Dương tiên giả, bốn gã tu sĩ kia mau chóng lùi lại bên cạnh, không ít tu sĩ vây xem đều tỏ vẻ khẩn trương, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

Đâu phải chưa từng thấy cảnh giết người, khẩn trương cái gì? Kim Phi Dao cảm thấy những tu sĩ Tiêu Thái giới này thực buồn cười, hai tay không biết đã giết bao nhiêu người, hiện tại xem xử lý tu sĩ lại tỏ vẻ khẩn trương.

Nhưng mà sự tình sau đó lại dọa nàng nhảy dựng

Nguyên Dương tiên giả ngồi trên ghế, phía trước là hai gã tu sĩ Kết Đan bị thương nặng, nhiều linh huyệt trên người còn bị che lại khiến cho bọn họ không thể dùng linh khí chạy trốn.

Đột nhiên kim luân trên đầu hắn đại phóng kim quang, một đạo kim quang bắn ra, chiếu lên người hai gã tu sĩ Kết Đan, sau đó chuyện đáng sợ phát sinh. Trên người hai gã tu sĩ Nam Sơn giới dưới kim quang xuất hiện một đoàn ánh sáng màu vàng, đoàn ánh sáng vàng này theo kim quang bay tới kim luân trên đầu Nguyên Dương tiên giả.

Chỉ chốc lát, hai gã tu sĩ Kết Đan đã thành hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net