Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


       "Ngụy Anh... đừng đi"

Bốn chữ ấy cứ vang lên ở bên tai Lam Vong Cơ, từ rõ ràng chân thật đến mơ màng xa xăm, Lam Vong Cơ đang đi trong một không gian mờ ảo, lọt vào ánh mắt của Y là hình dáng Ngụy Vô Tiện cứ thế xa dần, Lam Vong Cơ đưa tay về phía hắn nhưng không tài nào bắt lấy được. Rồi lại hiện ra trước mắt hắn thấy một thiếu niên bị rất nhiều người vây quanh truy giết, thiếu niên trông thật mệt mỏi, nụ cười cũng nghe thật sự thê lương, thân thể chịu phản phệ đến tan  thành tro bụi, đến một mảnh tàn hồn cũng không còn sót lại... Mờ mờ ảo ảo lại xuất hiện hình ảnh hai người thiếu niên đánh nhau trên mái nhà, nụ cười ngây ngô của thiếu niên đó sao lại quen thuộc đến như vậy, vị thiếu niên đó Y đã gặp ở đâu sao? Hình ảnh lại một lần nữa vụt mất, hắn đi thêm vài bước lại hiện ra thêm hình ảnh một nam nhân bạch Y, người đầy vết thương ngồi trong tuyết gãy đàn, tiếng đàn vang lên thê lương tựa như ai oán, dường như nam nhân đó đang lẩm bẩm điều gì, Lam Vong Cơ cố tiến lại thật gần lắng nghe, rất rõ 4 câu nói cứ lặp đi lặp lại

"Hận thế sự thay đổi khôn lường
Hận bản thân ta vô lực xoay chuyển
Khiến ngươi hóa thành sương khói
Không từ mà biệt"

      Lam Vong Cơ bừng tỉnh giữa đêm, ngoài trời tuyết rơi đã dày hơn mà Y mồ hôi lã chả trên khuôn mặt, giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại ám ảnh Y hằng đêm, Lam Vong Cơ  mơ đến những cảnh tượng đó, không hiểu chuyện gì người trong mộng cảnh ấy là ai? Vì sao lại mang cho Y cảm giác thương tâm đến vậy? nước mắt Y cũng vô thức chảy xuống. Ngụy Vô Tiện đang say giấc nghe động tĩnh mở mắt  lại bắt gặp  tình cảnh này vội vàng ngồi dậy ôm Lam Vong Cơ vào lòng, từ nhịp đập hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng được sự sợ hãi của Lam Vong Cơ.

" Lam Trạm, lại mơ thấy ác mộng sao?"

" Không sao đâu, ta luôn ở đây, tất cả chỉ là mơ thôi"

Hắn vỗ vỗ vuốt lưng giúp Lam Vong Cơ bình tĩnh lại, rốt cuộc y đã mơ những gì, mỗi lần tỉnh lại Ngụy Vô Tiện gặn hỏi nhưng Lam Vong Cơ nhắm mắt mà nép vào người hắn không trả lời.

     Ngụy Vô Tiện trồng hẳn cho Lam Vong Cơ một hồ sen, nhân lúc buồn chán Y có thể nghỉ ngơi, hoặc chơi đàn. Hôm nay Ngụy Vô Tiện sau khi Tu luyện Tán Linh trận quay về, ngồi suy nghĩ về mọi việc. Hiện giờ Tán Linh trận đã gần như hoàn thành, hắn nhận thức rõ bản thân rất yêu Lam Vong Cơ, không muốn mang danh nghĩa lợi dụng Y để đe dọa các gia tộc nữa? Vài ngày sau đó Ngụy Vô Tiện đi cùng Vân Phong và Ôn Ninh, còn Nhược Lam thì ở lại bên cạnh Lam Vong Cơ. Thấy Lam Vong Cơ đang ngồi gãy Vong Cơ cầm thì lặng lẻ an phận đứng một góc mà thưởng thức. Đợi Y ngừng đàn mới tiến đến ôm từ sau lưng Lam Vong Cơ, lại cọ vào cổ y mà trêu đùa

   " Lam Trạm, ngươi đàn rất hay, ta rất thích"

     " Ngươi thích, ta sẽ đàn cho ngươi nghe"

      " Lam Trạm, vẫn là ngươi tốt nhất"

      " Lam Trạm, hôm nay ta có việc xuống trấn, ngươi có thích gì không, ta sẽ mua về cho ngươi"

     Lam Vong Cơ khẽ mỉm cười nhưng lại lắc đầu, chỉ xoa tay Ngụy Vô Tiện đang nắm trước ngực mình mà dặn dò

"Ngươi đi phải cẩn trọng"

Ngụy Vô Tiện cùng Ôn Ninh đến Cô Tô Lam thị, bước đến trước của Vân Thâm Bất Tri Xứ hắn chỉ vào đám đệ tử đang gác cổng

 
" Nói với Lam tông chủ các ngươi rằng Ngụy Vô Tiện ra muốn gặp người"

   Đang ở phía trong từ đường, nghe đến Ngụy Vô Tiện tìm đến, Lam Khải Nhân nổi trận lôi đình, vội vã cầm kiếm kéo theo môn sinh ra ngoài tìm gặp hắn, Lam Hi Thần khuyên cản không nổi đành bất lực đi theo sau.

     " Ngươi còn dám đến đây. Vong Cơ đang ở đâu?"

      " Lam tiên sinh đừng sinh khí, ta đến đây là vì chuyện đó. Ôn Ninh, đưa đây"

      Ngụy Vô Tiện cầm lấy Tị trần cùng mảnh ngọc bội ném về phía đám đệ tử.

     "Ta vốn không thích giữ đồ người khác nên hôm nay đích thân đến đây để trả đồ về cho Lam gia"

      " Ngụy Công tử, đây là ý gì?"

     " Trạch Vu Quân, người còn không hiểu? Ta đến trả cho Lam gia, thật đáng tiếc mạt ngạch cùng với y phục của Hàm Quang Quân ta không cẩn thận làm thành tro rồi, các người nhận lại những món còn lại này đi"

      Tất cả những đệ tử chứng kiến đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngụy Vô Tiện xoay lưng đi

   " Ta cũng muốn nhắn nhủ với các ngươi một điều, ai cản trở Ngụy Vô Tiện ta đều không có kết cục tốt"

   Các đệ tử bắt đầu bàn tán náo loạn lên, đây là ý gì? Lam Vong Cơ đã bị hắn giết hay đã làm gì, rốt cuộc không ai biết Lam Vong Cơ đang trong hoàn cảnh nào. Buộc lòng Lam Khải Nhân phải đích thân đi tìm Thanh Hành Quân vốn đã bế quan từ lâu không màn sự đời. Dù gì Lam Vong Cơ cũng là nhi tử của ông, buộc lòng ông ấy phải xuất quan.

    Sự việc ai cũng bán tính bán nghi, các gia tộc cũng đã bắt đầu có hành động.

            Lam Vong Cơ có chút tâm tình không ổn, đi xung quanh muốn phụ giúp gì đó nhưng không một ai để cho Lam Vong Cơ làm bất cứ việc gì, thật tình nơi đây cũng tốt, những người ở đây luôn ưu ái Y hết sức, Lam Vong Cơ mơ hồ vừa đi vừa suy nghĩ cũng không biết đi được bao lâu lại dừng chân trước một cửa động, có lẽ là một trong các sơn động có ở Loạn Tán Cương, toang định quay về thì lại có một điều gì thoi thúc bản thân dừng lại, chần chừ một lúc Lam Vong Cơ cũng bước vào trong.

       Hóa ra bên trong đang bày  một trận pháp, nhìn rất là cổ quái, xung quanh bố trí 7 lệnh cờ với những văn tự cổ được vẽ bằng máu tươi trung tâm trận pháp có một đinh tiêu bằng bạc, Lam Vong Cơ ngày một đi đến càng gần, do không để ý trên mặt đất nên lúc chân vừa bước chạm vào vạch máu được vẽ sẵn thì trận pháp khởi động , linh lực của Lam Vong Cơ vốn bị Ngụy Vô Tiện  phong ấn bây giờ tỏa ra, đinh tiêu vốn đứng yên lại bắt đầu xoay chuyển hút lấy linh lực ít ỏi của Lam Vong Cơ , oán khí từ những lệnh cờ xông thẳng vào thân thể Lam Vong Cơ. Y bây giờ không khống chế được bản thân, cố gắng ngưng thần, nhưng càng cố gắng thì sức hút của đinh tiêu ấy cành mạnh lên, Lam Vong Cơ cảm nhận được sự vỡ vụn từ trong lòng ngực, trong tâm trí Lam Vong Cơ hiện lên hình ảnh Ngụy Vô Tiện năm ấy bị người đời truy giết, lại thêm hình ảnh Ngụy Vô Tiện bị ngàn vạn hung thi cào cấu phanh thây, thời gian kéo dài càng lâu thì bản thân Lam Vong Cơ  càng suy yếu, Ngụy Vô Tiện đúng là nhược điểm của Lam Vong Cơ, hóa ra trận pháp khiến cho Người bị giam trong trận bị thu hút linh khí, yêu khí xâm nhập tâm mạch, lợi dụng vào điểm chí mạng của mỗi người mà nhắm tới nếu bản thân người đó không thoát ra khỏi mộng cảnh thì vô lực khống chế lại yêu khí của Ngụy Vô Tiện bày ra, chưa được nửa canh giờ thất khứu Y bắt đầu rỉ máu, Lam Vong Cơ hộc ra vài ngụm máu tươi ước cả một vạt bạch y, Kim đan vốn vừa cải thiện chưa lành hẳn bây giờ lại tổn thương nặng hơn, linh lực ngày một cạn kiệt khiến hơi thở cũng theo đó mà yếu ớt dần, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng đổ gục xuống. Ngụy Vô Tiện trăm ngàn lần cũng không bao giờ nghĩ đến Lam Vong Cơ lại là người đầu tiên rơi vào trong trận pháp của hắn.

        Lam Vong Cơ nằm trong trận pháp, yêu khí vây quanh lấy cơ thể,

  " Ngụy Anh"

  " Ngụy Anh, là do ta... Ta.. Ta..không bảo hộ được ngươi.."

      Lam Vong Cơ mơ màng đưa tay về phía trước, muốn bắt lấy bóng dáng nam nhân xa dần, nhưng kết quả vẫn như bao năm qua Y vô lực níu giữ...

__________

" Hận thế sự thay đổi khôn lường
Hận ta vô lực xoay chuyển
Khiến ngươi hóa thành sương khói
Không từ mà biệt"

Bốn câu đó từng làm t khóc ròng rã cả một đêm, mấy ngày sau vẫn còn héo úa...

Thật tình tui hết động lực hoàn thành chap mới nữa rùi 😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net