Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Tin đồn Giang thị đến Vân Thâm bất tri xứ cầu thân được nhanh chóng lan đi khắp nơi, rất nhiều người tấm tắc khen ngợi Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đúng là xứng đôi cạnh nhau. Việc hai nhà Giang Lam liên hôn là chủ đề bàn tán khá lâu tại khắp nơi, tại khắp các tửu lâu phiên chợ ai nấy đều sẽ nhắc đến vấn đề này.

    Lam Vong Cơ sau vài hôm liền bế quan tu luyện, Ngụy Vô Tiện tuy có chút lo lắng tuy nhiên thầm nghĩ cũng may mắn có cơ hội nghiên cứu thêm. Ngụy Vô Tiện nghe theo chỉ dẫn của Âm Hổ Phù mà tìm đến nơi có thể tu tập ma đạo Liền rời Vân Mộng, nơi chứa đựng oán khí nhiều ít người bén mảng đến hiện tại chỉ có núi Lưu Phù.

     Ngụy Vô Tiện đánh giá một lượt nơi đây, liền lấy ra Âm Hổ Phù đã không ngừng lung chuyển từ lâu, như cá gặp nước oán khí ở đây cứ như thế từng luồng được nó hấp thụ nhanh chóng... Ngụy Vô Tiện mãi đi thật sâu vào núi phát hiện một hang động vừa lớn lại rất ma mị, trên vách đá khắc chi chít những hình thù kì dị kèm theo những ký tự cổ nhìn sơ không thể hiểu được, tận sâu bên trong còn có vài quyển cổ thư rách nát bám đầy bụi bẩn thậm chí có vài trang còn rách nát mất chữ, mạng nhện giăng tứ phía mang theo sự ẩm mốc tựa như rất lâu đã không ai bén mảng đến. Cũng không sai lệch được nơi đây quá mức trầm thấp, oán khí không phải ít nếu không phải tu tập tà đạo cũng không tiện đến những nơi như thế này.

      Ngụy Vô Tiện vận khởi linh lực dọn dẹp một phen nơi đây một lúc cũng khá giống chỗ cho người ở rồi, nếu ở đây tu luyện cũng là không tồi. Bẽn qua vài hôm ra bên ngoài liền thấy dáng vẻ còn đang giận dữ của nữ nhân vài tháng trước đã gặp qua.

Ngụy Vô Tiện: Sao lại giận dữ đến như thế a.. La tỷ tỷ?

  La Kiều: Ngươi đến đây làm gì?

  Ngụy Vô Tiện: Ta đến nương nhờ một thời gian. Hi vọng tỷ không đến mức đuổi ta đi chứ?

  La Kiều: Hóa ra ngươi tu qủy đạo. Một núi không thể hai chủ, đạo lý này không lẽ ngươi không hiểu?

  La Kiều tựa như không muốn nhiều lời cùng hắn, không đợi thêm lâu cũng như không hề nương tay liền chủ động xuất thủ về phía Ngụy Vô Tiện, lần đầu tiên có người dám đến muốn chia chủ trên núi này đúng là khiến chọc tức ả ta, ngón tay thon tài nhọn hoắt cứ theo hướng yết hầu Ngụy Vô Tiện mà đánh đến. Ngụy Vô Tiện vốn không muốn động thủ nhưng đã muốn đánh thì hắn cũng không ngại, Âm Hổ Phù cảm nhận được nguy hiểm liền tự động khởi phát oán khí, Ngụy Vô Tiện thuận gió đẩy thuyền dùng Trần Tình nhẹ nhàng tránh ra xa điều khiển.

     Phải nói tại nơi có oán khí dày đặt như vậy Âm Hổ Phù cứ như thế mà phát huy hết sức mạnh của mình không gì cản nổi cũng như không có dấu hiệu sẽ ngừng lại. La Kiều chống đỡ lúc lâu sức lực cạn kiệt trong lúc sơ hở Ngụy Vô Tiện khởi động linh lực dùng Tùy Tiện đánh đến. Chiếc cổ trắng nõn nhấp nhô theo mỗi nhịp thở đang bị mũi kiếm sắt bén kề sát rất gần... Cuối cùng vẫn là buông kiếm xuống thu lấy Âm Hổ Phù vào người bước đi về phía hang động.

  La Kiều: Vì sao không giết ta?

  Ngụy Vô Tiện: Tại sao phải giết ngươi? Ta làm việc rất nói lý lẽ.

   Ngụy Vô Tiện tiến vào trong động bày một kết giới bên ngoài liền dùng linh lực thắp lên đống lửa, dùng tay phủi đi bụi bẩn trên đống cổ thư kia mà đọc... Tất cả chứa đựng nhiều bí thuật rất xa xưa tuy nhiên đều là tu tập theo qủy đạo.

      
       Sau hai tháng Ngụy Vô Tiện trở về, Vân Mộng đường xá khắp nơi náo nhiệt buôn bán, vài người nhận ra hắn nhiệt tình chào hỏi, có người còn đến chúc mừng việc hắn cầu thân Lam thị. Ngụy Vô Tiện đi khắp nơi tâm tình tốt lên không ít, gần đây nghiên cứu ngày đêm khiến hắn mệt mỏi không ít, nhìn quanh cũng có vài người bàn tán xôn xao một vài chuyện gì ấy xôm tụ. Không khí náo nhiệt vô cùng

      Ngụy Vô Tiện tạt ngang một tửu lâu mua vài vò rượu vừa thưởng thức vừa ngắm cảnh, suy đi tính lại Lam Vong Cơ có lẽ cũng chưa xuất quan, tự hỏi Lam Vong Cơ có hay không có nhớ hắn.

    Ngụy Vô Tiện về đến Liên Hoa Ổ liền ôm Kim Lăng đi dạo chơi ngay, đời trước hắn vẫn chưa có phúc phần làm điều này đâu nên những ngày này hắn quấn lấy Kim Lăng suốt, tiểu hài tử cũng rất vừa ý với hắn a . Hóa ra Kim Quang Thiện ngày càng ra sức chèn ép hóng hách ra oai với các gia tộc khác, Kim Tử Hiên khuyên can không nổi liền dẫn theo Giang Yếm Ly cùng A Lăng về Vân Mộng. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ đời này lão già ấy vẫn chưa chết?

       Giang Yếm Ly: A Tiện, đệ gần đây không khỏe sao?

       Ngụy Vô Tiện: Không sao, Sư Tỷ đừng lo lắng.

      Giang Yếm Ly: Chúng ta là người một nhà, làm sao ta không lo cho đệ được. Đợi sau khi thành hôn, đệ muốn ở Vân Mộng hay Cô Tô?

      Nguỵ Vô Tiện: Đệ... Đệ vẫn chưa nghĩ đến.

     Giang Trừng: Ngươi dám rời Vân Mộng đến ở Cô Tô? Ngươi có tin ta đánh gãy chân ngươi không?

   Giang Yếm Ly: A Trừng... A Tiện sau này thành thân không thể cứ thế ở Liên Hoa Ổ được.

   Giang Trừng: Vậy thì hắn không cần thành thân nữa

   Ngụy Vô Tiện: KHÔNG ĐƯỢC.

   Giang Trừng: Ngươi to tiếng thế làm gì? Ai là người nói sẽ phụ trợ ta làm gia chủ, sẽ không rời khỏi Giang gia?

  Ngụy Vô Tiện: Ta chưa nói sẽ rời đi.

  Giang Trừng: Ngươi chính là ý tứ như vậy.

  Giang Yếm Ly: Được rồi, hai đệ đừng cãi nhau nữa. A Tiện có thể xây phủ ra riêng, chúng ta không thể để Hàm Quang Quân chịu thiệt đến Giang gia ở được.

Giang Trừng: Chịu thiệt? A tỷ, Liên Hoa Ổ chúng ta có chỗ nào không tốt?

Giang Yếm Ly: Đệ thật là...

     Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Yếm Ly quả nhiên am hiểu sự tình, mọi việc nghĩ rất chu toàn. Mọi việc như sính lễ, đề thư chuẩn bị những gì đều được nàng chính tay chuẩn bị kỹ càng. Tuy nhiên hắn cũng chưa từng nghĩ sau khi thành thân sẽ ở đâu, Ngụy Vô Tiện đơn thuần muốn cùng Lam Vong Cơ du ngoạn khắp nơi giúp người hữu duyên, một thời gian sẽ quay về Cô tô rồi đến Vân Mộng... Chung quy đối với Ngụy Vô Tiện hiện tại nơi nào có Lam Vong Cơ thì nơi đó chính là nhà.

     Mặc khác tại Vân Thâm bất tri xứ Lam Vong Cơ cũng đã xuất quan, vốn dĩ chưa đến thời hạn   như đã nói tuy nhiên Lam Hi Thần đi ngang muốn đến nhìn xem một lát không ngờ trông thấy kết giới bên ngoài Tĩnh thất yếu đi lại không ổn định liền cưỡng chế phá vỡ. Lam Vong Cơ tựa như vừa bị phản phệ hơi thở gấp gáp, sắc mặt xanh xao khó lòng che giấu, Lam Hi Thần lập tức ngồi xuống truyền chân khí độ cho Lam Vong Cơ tâm mạch ổn định, đợi Lam Vong Cơ không còn khó khăn nhịp thở Lam Hi Thần bắt lấy cánh tay dò xét mạch tượng liền khó coi thấy rõ

    Lam Hi Thần: Hồ đồ, bản thân đã chịu phản phệ đến mức này còn muốn tiếp tục?

   Lam Vong Cơ: Đệ không sao.

   Lam Hi Thần: Đến lúc nhập ma sẽ có việc?

  Lam Vong Cơ: Huynh trưởng... Đệ ... chỉ là không nghĩ sau này cấp thêm phiền toái cho Ngụy Anh

  Lam Hi Thần: Cũng không được làm càng đem bản thân ra đùa như vậy. Đệ sau này không cần nhắc đến bế quan nữa.

   Lam Hi Thần hiểu rõ không thể nói thông chỉ có thể dùng linh lực điều chỉnh lại khí tức cho Lam Vong Cơ.

     Lam Hi Thần trong lòng trỗi lên một cỗ chua xót đau lòng không thôi khi nhìn Lam Vong Cơ khó nhọc trong từng hơi thở cũng là thở dài. Cũng không trách được Lam Vong Cơ, vốn dĩ đệ đệ hắn khỏe mạnh tư chất hơn người, năm ấy bỗng dưng ngã xuống bất tỉnh không biết nguyên do. Đến khi tỉnh dậy lại là một thân mang bệnh triền miên, thuốc thang đều vô pháp điều trị.

        Lam Vong Cơ trong lúc bế quan nhiều lần điều động linh lực muốn đột phá cảnh giới nâng cao tu vi lại tựa như bị kiềm hãm linh lực. Kim đan lại chịu thêm độ đau nhức mỗi khi linh lực bạo phát, tâm mạch cũng vì thế mạnh yếu thất thường, Lam Vong Cơ đương nhiên hiểu rõ nếu như kim đan xảy ra vấn đề tuyệt đối không được tùy ý động linh lực nhưng nghĩ đến lúc Ngụy Vô Tiện ngày đêm mất ngủ chăm sóc cho mình Lam Vong Cơ tuyệt không muốn về sau lại kéo theo phiền toái cho hắn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net