Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Ngụy Vô Tiện nghe Lam Vong Cơ kể lại sự tình diễn biến vài tháng nay cũng không có cảm giác gì, sống qua hai kiếp từ lâu hắn đã không còn quan trọng về hai chữ trong sạch nữa vì thế cũng chỉ là nở nụ cười nhạt... Tuy không trực tiếp hỏi đến nhưng Lam Vong Cơ có thể biết được Ngụy Vô Tiện vẫn tu quỷ đạo là sự thật, Ngụy Vô Tiện ngày hôm đó tàn sát người Kim gia tàn ác như thế nào cũng là thật, chẳng qua do hắn tu quỷ đạo tâm tình theo đó khó lòng mà khống chế, còn sơ tâm của hắn chưa từng thay đổi. Nghĩ đến những người tu qủy đạo đều không có mấy ai nhận lấy kết cục tốt, hai tay khẽ run lên.

     Ôn Thị người nghe được giải oan liền làm bữa cơm chúc mừng, họ cũng không quan trọng sẽ sống ở đâu chỉ là oan tình được giải này đã là may mắn, nhưng theo Lam Vong Cơ nói nhất định sẽ an bày ổn thỏa rồi sẽ đón họ trở lại cuộc sống bình thường. Tứ thúc liền đào lên vài vò rượu quý của lão lên chúc mừng cùng Ngụy Vô Tiện chia sẻ vài vò rượu.

      Lam Vong Cơ suốt bữa ăn chỉ là luôn lén nhìn sang Ngụy Vô Tiện, tuy hắn vẫn nhiệt tình quan tâm đối đãi như xưa nhưng trong lòng Lam Vong Cơ lại không mấy dễ chịu. Ngụy Vô Tiện cũng biết phần nào Lam Vong Cơ hiện đang nghĩ gì, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể tránh né vấn đề ấy, nhỡ không may Lam Vong Cơ hỏi vì sao hắn tu qủy đạo thì không biết trả lời như thế nào?

       Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ một đũa cơm lại thêm đũa rau đạm bạc không dùng đến thịt cá, không hề nghĩ đến Lam Vong Cơ hiện tại không có tâm trạng ăn gì, chỉ đơn giãn người của hắn lúc nào cũng thanh đạm như thế làm sao khá lên được ... lại mới dùng  một chén đã buông đũa?

   Ngụy Vô Tiện nhanh nhạy liền với tay xé thêm gà nướng mang đến. Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ không nỡ để Lam Vong Cơ động tay, liền tự mình xé thịt nướng thành từng miếng nhỏ rồi đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ, đôi bàn tay trông như có vẻ vụng về nhưng xé thịt lại vô cùng linh hoạt, nạc mỡ vừa phải lại còn có ít da giòn giòn màu sắt bắt mắt vô cùng. Lam Vong Cơ ái ngại nhìn hắn bởi xung quanh có rất nhiều người, nhưng Ngụy Vô Tiện lại không hề để tâm, gật đầu lại đưa miếng thịt gần hơn nữa. Cứ như thế Ngụy Vô Tiện đợi Lam Vong Cơ chuẩn bị nuốt xuống lại đưa thêm một miếng lên ngay không để Y có cơ hội từ chối.

       Đến khi trời đã quá muộn Ôn Tình mới nhắc kéo hắn rằng Lam Vong Cơ nên đi nghỉ ngơi,  Ngụy Vô Tiện vội đi ra thấy dưới tán cây Lam Vong Cơ đang ngồi nhìn về xa xăm liền bước đến ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ xoa xoa bàn tay.

Ngụy Vô Tiện: Lam Trạm, đi nghỉ sớm thôi.

Lam Vong Cơ nhỏ giọng: Ngụy Anh, ngươi cùng ta hồi Cô Tô được không?

Ngụy Vô Tiện: Lam Trạm, ta còn có việc cần làm, ngươi trước hồi Cô Tô xong việc ta nhất định liền đến tìm ngươi

Lam Vong Cơ: Ta ở lại cùng ngươi.

Ngụy Vô Tiện: Lam Trạm nơi đây oán khí rất nhiều. Xong việc ta sẽ lập tức trở về, ngươi đừng lo lắng.

Lam Vong Cơ: Ta có thể giúp ngươi, Ngụy Anh ta...

Ngụy Vô Tiện: Lam Trạm, ngươi ở lại những nơi như thế này ta không thể an tâm, ngươi nghe lời ta có được không?

Lam Vong Cơ: ...

   Lam Vong Cơ tự nhiên lại nghĩ nếu ở lại bệnh tình bản thân sẽ gây phiền toái cho Ngụy Anh, nên hắn mới không muốn mình ở lại. Ngụy Vô Tiện lại ngờ nghệch không phát hiện được Lam Vong Cơ đang lệch lạc suy nghĩ cứ thế không nói nhiều lôi kéo Lam Vong Cơ vào trong phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi.

     Ngụy Vô Tiện từ trong ngực lấy ra lọ thuốc đưa cho Lam Vong Cơ:

  Lam Trạm... Thuốc này có thể trị bệnh của ngươi.

    Lam Vong Cơ đã thử qua rất nhiều loại thuốc nghe qua rất nhiều lần câu nói như này nhưng đều không hiệu quả cho nên cũng không mang hy vọng. Với vẻ mặt chờ đợi của Ngụy Vô Tiện Lam Vong Cơ không muốn làm hắn mất hứng cũng nhận lấy viên thuốc uống vào.
   
      Ngụy Vô Tiện thấy yết hầu Lam Vong Cơ sau khi uống thuốc chuyển động lên xuống liền an tâm không ít. Ngụy Vô Tiện rời đi tắm rửa khi quay lại Lam Vong Cơ đã ngủ vững vàng hơi thở, cơn đau nhức từ cổ tay ập đến khiến hắn nhíu mày một cái. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng ngồi cạnh bên, dùng linh lực truyền sang Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện sau thu tay lại thở gấp một hơi, nhưng trong thâm tâm lại vui vẻ không thôi.

   Đáng, chỉ cần Lam Trạm bình an khỏe mạnh tất thảy đều đáng giá cả, tuyệt đối không hối hận

    Chiếc giường nhỏ chật hẹp khiến hai con người nằm sát cạnh nhau, Ngụy Vô Tiện rất lâu rồi chưa đặc biệt thân thiết như thế liền không muốn lãng phí thời gian mà ngủ đi, cứ thế chống tay lên mặt ngắm nhìn Lam Long Cơ suốt một đêm dài.

    Lam Vong Cơ vốn ngủ không sâu lại không an giấc, thi thoảng lại hay mơ ác mộng, Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ khi ngủ đầu mày chau lại liên cười cười dùng tay xoa xoa mi tâm một hồi Lam Vong Cơ mới tựa như qua cơn ác mộng, đôi mày giãn ra.

        Ngụy Vô Tiện cứ ngắm mãi thật lâu đến trời gần sáng hắn mới thiếp đi. Lam Vong Cơ giờ mẹo tỉnh lại đã nhìn xuống Ngụy Vô Tiện đang gục bên cổ mình ngủ mất, hơi thở ấm nóng nhịp nhàng lướt qua da thịt bất giác khiến Lam Vong Cơ trở nên căng thẳng, nhìn xuống bàn tay hắn còn đặt trên ngực mình, Lam Vong Cơ chú ý đến vết thương trên cổ tay hắn còn đang được băng bó sơ sài, lớp ngoài cùng còn thấm đẫm màu máu khiến Lam Vong Cơ lại đau lòng dâng thêm. Lam Vong Cơ cảm thấy đau lòng, tự trách bản thân lại cảm thấy mình càng nhìn không thấu tâm tư Ngụy Vô Tiện.

     Mãi đến tận giờ Tỵ Ngụy Vô Tiện mới chập chờn mở mắt, theo như quáng tính hắn với tay quàng sang bên cạnh ôm lấy Lam Vong Cơ nhưng bên cạnh chỉ còn là khoảng không, đúng là từ lúc xa Lam Vong Cơ hắn chưa từng ngủ ngon như vậy vì thế Lam Vong Cơ rời đi hắn cũng không phát giác ra, phản cũng đã lạnh từ sớm liền giật mình ngồi dậy. Lam Vong Cơ từ ngoài bước vào mang theo hạp thức ăn vào cho hắn

Ngụy Vô Tiện: A Lam Trạm, như thế nào lại dậy sớm như thế?

Lam Vong Cơ: Quá giờ Tỵ rồi, ngươi trước rửa mặt xong đến đây dùng bữa.

Ngụy Vô Tiện: Là ngươi nấu? Như thế nào ngươi biết nấu a? 

Lam Vong Cơ: Ngụy Anh, ngươi vẫn chưa..

Ngụy Vô Tiện: A ta đói lắm rồi, không có sức lực làm gì hết.

   Lam Vong Cơ biết bản thân không nói lại Ngụy Vô Tiện liền không cản hắn, mặc cho hắn vừa mặc áo vào vừa chạy đến thưởng thức, trông thấy hắn ăn ngon như thế ngược lại trong lòng lại vui vẻ vô cùng, Lam Vong Cơ đãi Ngụy Vô Tiện ăn xong liền đến sau lưng hắn muốn tự tay buộc tóc cho Ngụy Vô Tiện

Lam Vong Cơ: Tay ngươi bị thương, để ta.

  Ngụy Vô Tiện không phản ứng nữa, ngược lại vui vẻ ngoan ngoãn ngồi yên cho Lam Vong Cơ giúp mình chải tóc, buộc cao lên rồi lại tiếp tục thoa thuốc băng bó vết thương trên tay mình. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ như vậy trong lòng liền sinh ra ý nghĩ không nỡ để Lam Vong Cơ rời đi một giây phút.

    Lam Vong Cơ tuyệt nhiên không nói nhiều lời yên tĩnh một bên tự tay chăm sóc hắn. Đãi qua một canh giờ Ôn Uyển chạy đến lôi kéo ca ca có tiền đi chơi cùng mình, Ngụy Vô Tiện rảo bước theo sau thầm mắng Ôn Uyển tuyệt nhiên lại bỏ rơi mình, còn có vẻ như bản thân vừa bị cướp mất thứ gì ấy.

     Lam Vong Cơ sau vài ngày cũng rời khỏi đây, Ngụy Vô Tiện từ xa dõi theo bóng lưng của Y tuy không đành lòng nhưng cũng không còn biện pháp khác. Ngụy Vô Tiện vô thức xoa xoa mảnh ngọc đang được đeo trên cổ của mình, trong lòng âm thầm xin lỗi Lam Vong Cơ.

      Lam Vong Cơ đương nhiên không tình nguyện rời đi, khi về Cô Tô liền nhanh chóng tìm Lam Hi Thần.

    A Uyển đang nghịch những que chong chóng tre trong sân, trông thấy Lam Vong Cơ liền chạy đến đòi Lam Vong Cơ ôm ôm mình, phát hiện còn có một ca ca so với người đang ôm mình rất giống nhau thầm nghĩ có tiền ca ca lại mang thêm một có tiền ca ca khác đến. Trong toàn bộ thời gian trò chuyện cùng Ôn Tình, Lam Vong Cơ không thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện đâu cả.

    Lam Vong Cơ: Ôn cô nương, Ngụy Anh hắn ở đâu?

   Ôn Tình: Hắn nói có việc cần làm, Hàm Quang Quân ngươi không cần lo lắng.

   Lam Vong Cơ: Ta... Ta chính lo hắn tu qủy đạo.

   Ôn Tình: Việc này... Hắn cùng ta không trao đổi quá nhiều. Có điều ta tin hắn tự biết cân nhắc giới hạn việc làm của mình.

    Lam Vong Cơ không nói gì thêm, đợi Ôn thị đoàn người thu xếp xong tất cả liền theo Lam Hi Thần đưa đoàn người trở về Cô Tô. Lam Vong Cơ đi được nửa đường suy nghĩ đắng đo hồi lâu, liền quay lại muốn đợi Ngụy Vô Tiện...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net