Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Lam Vong Cơ dù được Ôn Tình tận tình chữa trị nhưng vẫn mê man nửa tỉnh nửa mê hơn hai ngày liền khiến cho Ngụy Vô Tiện ngày ngày lải nhải bên tai Ôn Tình khiến cho Ôn Tình muốn một cước đá văng hắn về Vân Mộng, mặc dù biết Lam Vong Cơ tạm thời không có gì đáng ngại, chỉ là trên trên móng vuốt của yêu thú có độc, tuy đã được Ôn Tình loại bỏ chỉ là do sức khỏe vốn yếu nên tạm thời chỉ là chưa tỉnh,  không có gì đáng ngại, tuy nhiên hắn lo lắng cũng không phải thừa.

      Hôm nay lại đến giờ Ôn Tình đến kiểm tra vết thương nhưng vẫn một bộ mặt ghét bỏ Ngụy Vô Tiện, suốt hai ngày liền nàng đều phải nghe Ngụy Vô Tiện léo nhéo bên tai bảo nàng nào là thoa thuốc nhẹ tay, nào là thoa thuốc có đau lắm không, tại sao mấy ngày vẫn chưa tỉnh, phải bắt mạch kỹ càng... Khiến cho nàng nghe đến đau hết cả đầu, chỉ cần qua giờ bắt mạch tuyệt đối sẽ tránh thật xa Ngụy Vô Tiện.

        Lam Hi Thần nhận được tin báo truyền từ Ngụy Vô Tiện lo lắng không yên nhớ đến năm xưa liền tạm gác lại mọi việc nhanh chóng mang theo y sư cùng một số đệ tử cùng ngự kiếm đến nơi. Nhìn đến đệ đệ mình vẫn mê man nằm trên giường giống như năm xưa lại đau lòng không thôi lập tức truyền linh lực sang Lam Vong Cơ, y sư đi cùng cũng mang theo đan dược với một số dược liệu quý hiếm đến. Lam Hi Thần tuy là không mở miệng hay mang lòng trách cứ nhưng Ngụy Vô Tiện tự cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

      Lam Hi Thần truyền linh lực xong nhẹ nhàng đặt tay Lam Vong Cơ vào chăn ấm từng cử chỉ đều nhẹ nhàng cẩn thận, Ngụy Vô Tiện một bên ấy náy mà nhìn

Ngụy Vô Tiện nói: Trạch Vu Quân, tất cả đều là do ta không bảo vệ Lam Trạm tốt, phụ kỳ vọng của huynh.

Lam Hi Thần nói: Ngụy công tử ngươi chớ tự trách bản thân, Vong Cơ vốn sức khỏe đã yếu thêm việc bị thương nặng lâu khỏi cũng là lẻ thường tình.

Ngụy Vô Tiện nói: Trạch Vu Quân, Lam Trạm xưa nay ta chưa hề nghe hắn đổ bệnh nặng, sức khỏe sao lại tổn thương đến vậy từ bao giờ?

Lam Hi Thần nói: Việc này kể ra cũng khiến ta cùng các trưởng bối hết sức đau đầu.

Ngụy Vô Tiện nói: Mong Trạch Vu Quân cứ nói thẳng, Ôn Tình y thuật rất giỏi không chừng có thể giúp ích.

Lam Hi Thần nói: Bảy năm trước Vong Cơ vốn cùng thúc phụ luyện đàn đột nhiên bất tỉnh, dùng hết cách vẫn không tỉnh lại, thúc phụ lo lắng mời Y sư khắp nơi về chữa trị cũng không có tiến triển cũng như không biết nguyên do làm cho trên dưới Lam gia đều rất lo lắng, năm đó phụ thân cũng vì thế buộc phải xuất quan, kéo dài hơn ba tháng Vong Cơ cũng tỉnh lại nhưng sức khỏe... cũng không còn như trước.

Ngụy Vô Tiện rơi vào trầm tư nói: Chuyện này...

        Lam Hi Thần cũng không có ý định giấu giếm, huống hồ Ngụy Vô Tiện quan hệ có vẻ rất thân với Vong Cơ, nếu bản thân người ca ca này cũng im lặng e rằng Ngụy Vô Tiện tính tình vô tư tùy tiện như thế này làm sao hiểu được

Lam Hi Thần nói: Lại nói...Ngụy công tử còn nhớ khi đó Liên Hoa Ổ gặp nạn?

Ngụy Vô Tiện nói: Đương nhiên. Lúc đó Lam Trạm ở Cô Tô tu sửa lại sơn môn. Không biết còn có quan hệ gì?

Lam Hi Thần nói: Sự tình đúng là như thế, sau khi ta trở về Vong Cơ sức khỏe đi xuống thấy rõ.

"..."

Lam Hi Thần tiếp tục nói: Sau khi nghe tin Liên Hoa Ổ gặp nạn không lâu lại nghe ngươi mất tích Vong Cơ lo lắng không yên, Xạ Nhật Chi chinh diễn ra, Vong Cơ nghe được ngươi bị ném vào Loạn Tán Cương liền cố chấp bôn ba tìm kiếm khắp nơi, ta cũng không biết đệ ấy đã đi đâu. Đến khi quay về Cô Tô đã là linh lực cạn kiệt, đệ ấy có mang một đan dược về bảo rằng có thể cứu Phụ thân.

Ngụy Vô Tiện nói: Cho nên Thanh Hành Quân đã qua khỏi.

Lam Hi Thần nói: Đúng vậy. Tuy đệ ấy không biết ngươi ở đâu, nhưng đệ ấy bảo rằng ngươi vẫn còn sống. Một thời gian sau ngươi trở về ta cũng không lấy làm lạ.

Ngụy Vô Tiện đã một phần hiểu được rằng vì sao ở kiếp này Thanh Hành Quân vẫn còn sống, nhưng trong lòng lại trỗi dậy một cỗ chua xót đau lòng.

Lam Hi Thần nói: Xạ Nhật diễn ra ta lo lắng đệ ấy chịu không nổi muốn đệ ấy về Lam gia, nhưng đệ ấy nhất quyết không đồng ý.

Ngụy Vô Tiện nói: Cho nên Trạch Vu Quân luôn cận kề bên cạnh Lam Trạm.

Lam Hi Thần nói: Chỉ vì đệ ấy biết ngươi tu quỷ đạo, lo cho ngươi ta đành hết cách.

Ngụy Vô Tiện chột dạ nói: Lam Trạm... Hà tất phải tìm ta, vì ta mà ngay cả sức khỏe cũng mặc kệ...

Lam Hi Thần nói: Ngụy công tử, đó là vì đệ ấy coi trọng ngươi.

Ngụy Vô Tiện nói: Trạch Vu Quân, ta minh bạch, ta cũng hiểu tâm tình Lam Trạm.

Lam Hi Thần nói: Được rồi, Ngụy công tử hiểu ta cũng an tâm phần nào, ngày mai ta sẽ đưa Vong Cơ về Vân Thâm tịnh dưỡng. Ngụy công tử nếu không chê bai có thể đến ở vài ngày.

Ngụy Vô Tiện nói: Trạch Vu Quân khách sáo, đệ cầu còn không được, rời khỏi Vân Mộng đã lâu đệ cũng phải về một chuyến. À còn về Ôn Tình?

Lam Hi Thần nói: Ôn cô nương sẽ cùng ta hồi Vân thâm một thời gian.

Ngụy Vô Tiện nói: Được. Vậy thì tốt quá rồi

  

      Tối hôm ấy đợi mọi người đều rời đi nghỉ ngơi, Ngụy Vô Tiện ở lại cùng Lam Vong Cơ, hắn đúng thật không nỡ rời xa Lam Vong Cơ dù chỉ là một lát... Nhưng sự tình kiếp này không giống kiếp trước, bây giờ phải tìm ra nguyên nhân cũng như biện pháp điều dưỡng sức khỏe Lam Vong Cơ lại.

" Lam Trạm. Đợi ta vài hôm sẽ đến tìm ngươi có được không?"

" Tặng ngươi cái này"

        Ngụy Vô Tiện từ trong lòng ngực lấy ra cặp ngọc bội màu xanh ngọc bích, dùng kim châm nắm lấy ngón trỏ của Lam Vong Cơ mà đâm vào nhỏ xuống, đồng thời cắn lấy đầu ngón tay của mình, máu của hai người nhanh chóng hòa lại với nhau. Ngụy Vô Tiện vẽ bùa chú lên hai miếng ngọc bội. Xong xuôi vết máu cũng ẩn vào trong mảnh ngọc mà mất đi. Ngụy Vô Tiện hài lòng đeo một nửa mảnh ngọc lên cổ Lam Vong Cơ

" Như thế này an tâm rồi, vả lại không ai thấy có thể biết được có đúng không? Ta thật thông minh"

          Mảnh ngọc còn lại Ngụy Vô Tiện cũng tự đeo lên cổ mình. Tự đắc mà nghĩ đến Lam Trạm tỉnh lại thấy sẽ suy nghĩ gì đây... Nếu Lam Vong Cơ biết ý nghĩa thì có phản ứng sao đây. Ngụy Vô Tiện nhìn mãi đến khi nhìn đến môi Lam Vong Cơ mới tự đỏ mặt mình, bất giác tự sờ lên môi của mình hắn đang nhớ đến nụ hôn ngày hôm đó, đúng là ngượng chết được. Ôn Tình tìm Ngụy Vô Tiện mãi không được đoán rằng trốn ở phòng Lam Vong Cơ liền bước vào ai ngờ chứng kiến cảnh tượng Ngụy Vô Tiện cười cười lại còn dùng tay xoa xoa bờ môi cũng phì cười

Ôn Tình nói: Ngụy Vô Tiện, ngươi vừa làm việc gì hạ lưu sao?

Ngụy Vô Tiện nói: Ta... Ta.. Ta không có. Ta giống dạng người lưu manh thế à?

Ôn Tình nói: Nhìn ngươi chỗ nào cũng giống. Phải rồi ngươi sẽ cùng về Cô Tô sao?

Ngụy Vô Tiện nói: Không. Ta muốn nhanh chóng đi tìm dược liệu.

         Ôn Tình nghe tới lui cũng hiểu, quan trọng là nhìn rõ không những giao hảo của Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ giống như lời đồn mà còn hơn như thế nữa Ngụy Vô Tiện thật sự rất coi trọng Lam Vong Cơ. Đã chịu ơn phải nhớ đến cuối đời, khi đó cũng do nhờ Ngụy Vô Tiện đứng ra nói giúp nếu không e là những người còn sót lại của Ôn Thị phải chịu cảnh nghiền thành tro bụi. Vì thế Ôn Tình tuy nói ra lời lẽ châm chọc nhưng tâm luôn một lòng biết ơn, tận tình chỉ rất rõ cho Ngụy Vô Tiện tình hình cơ thể của Lam Vong Cơ, chỉ cần nghe theo lời nàng thì sức khỏe Lam Vong Cơ có thể tốt vài phần.

       Ngày hôm sau, Ôn Tình tạm đóng Y quán cùng Lam Hi Thần quay về Vân Thâm bất tri xứ, Ngụy Vô Tiện quay về Vân Mộng hai hôm lại tiếp tục lên đường tìm Huyết Hải Đường. Loại hoa này được dùng làm thuốc dẫn có thể giúp điều dưỡng sức khỏe rất tốt, có thể chữa lành vết thương do oán khí ăn mòn. Vì thế theo lời chỉ dẫn của Ôn Tình đi đến núi Lưu Phù, từ Đông Khê ngự kiếm liên tục hơn 8 ngày mới có thể đến.

" Thân thảo, không lá, hoa có màu đỏ, mùi hương thơm,thường mọc trên vách núi, oán khí bao phủ xen lẫn linh khí trắng xanh, phải dùng oán khí nuôi dưỡng."

       Ngụy Vô Tiện vừa đọc tờ giấy do Ôn Tình chỉ dẫn vừa xoa xoa cái trán. Đúng thật tại đây không ai lui đến, lại nói hoa cỏ kì dị, oán khí nơi đây dày đặc lại rất mạnh, so với Loạn Tán Cương đúng là chỉ hơn không kém, nói đúng là hơn vượt bậc. Cũng may hắn có thể dùng Trần Tình điều khiển oán khí nếu không e là cũng không thể lành lặng mà tiến vào nơi này huống gì là tìm thảo dược, quanh đi ngoảnh lại cũng đã hơn bảy ngày tìm kiếm.

        Giữa không gian u ám mờ mịt oán khí dày đặt trên vách đá cao dựng đứng như chọc trời một ánh sáng hồng nhạt thu hút sự chú ý của Ngụy Vô Tiện, so với hình được vẽ đúng là giống nhau. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ngự kiếm muốn hái nó nhưng phía sau có một lực đạo đánh tới, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ cũng may nhờ khoảng thời gian ở Loạn Tán Cương nên không bao giờ lơ là mất cảnh giác.

       Nhìn kĩ dáng vẻ là một tiểu cô nương xinh xắn, mái tóc xõa dài được quấn lụa tím, y phục khá dài lại khá rộng lộ ra đôi chân dài trắng trẻo đang nằm vắt vẻo trên cành cây cao, chân còn đong đưa tay phất phơ che quạt giấu đi nụ cười trên mặt. Vị cô nương mà Ngụy Vô Tiện trông thấy thật ra nguyên hình là xà nữ, đã tu luyện hơn ngàn năm nay có thể luyện thành người, ngọn núi này là do ả ta làn chủ, dựa vào oán khí mà tu luyện đến bây giờ.

La Kiều nói: Vị công tử này, muốn lấy Huyết Hải Đường sao? Đúng là bản lĩnh có chút không tệ.

Ngụy Vô Tiện nói: Chỉ là chút tài mọn, mong tỷ tỷ đừng chê cười.

La Kiều nói: Tỷ Tỷ?

Ngụy Vô Tiện nói: Tu luyện đến dáng vẻ như thế này có lẽ cũng hơn nghìn năm, không gọi tỷ tỷ, chẳng lẽ đợi ta gọi hai tiếng bà bà sao?

La Kiều nói: Tiểu công tử, mồm mép quả lợi hại. Nhưng Huyết hải đường chỗ ta không phải muốn đến lấy là lấy, lời đồn truyền ra chẳng phải mất mặt ta sao.

Ngụy Vô Tiện nói: Ta thật sự rất cần nó.

La Kiều nói: Những người tu tiên các người chẳng phải coi trọng chính đạo lắm sao? Sao lại lắm kẻ đến đây muốn vật mang đầy yêu khí như thế?

Ngụy Vô Tiện nói : Không giấu gì tỷ tỷ, vị bằng hữu của ta bị oán khí làm tổn thương nặng, cần nó để trị thương. Ta thật sự rất gấp nên vô tình mạo phạm.

La Kiều thu quạt từ trên cao đáp xuống nhẹ nhàng chiểm chệ dựa vào vách đá cạnh bên, chân vắt chéo lắc qua lắc lại trên cỏ xanh

La Kiều nói: Trị thương sao? Chỗ ta không phải cứ đến nói vài lời là tùy tiện cho đồ người lạ mang đi.

Ngụy Vô Tiện nói: Tỷ tỷ thật sự người này rất quan trọng với ta.

La Kiều nói: Quan trọng? Bằng hữu có giao hảo tốt thế sao?

Ngụy Vô Tiện nói: Thật ra là người trong lòng ta, Y là người rất tốt.

La Kiều  nghi hoặc nói: Thật sự tốt?

Ngụy Vô Tiện nói: Y vì ta đến mức quên mình, luôn tin tưởng bảo vệ ta, là lúc trước do ta có lỗi, lần này nếu không phải thật sự cần thiết thì ta cũng sẽ không đến đây mạo phạm.

La Kiều nói: Vậy thì theo quy tắc của ta.. Ngươi có gì để đổi không?

Ngụy Vô Tiện nói: Tỷ tỷ muốn ta đổi gì?

La Kiều lại phất quạt cười cười ra vẻ suy nghĩ đâm chiêu lúc lâu trêu ghẹo hắn:

" Ngươi nhan sắc cũng không tệ nga"

Ngụy Vô Tiện lập tức giơ Trần tình lên ngăn cản nói : Không được, ta không thể làm gì có lỗi với Lam Trạm.

La Kiều thu lại quạt che miệng cười to, đôi mắt nhỏ lại nhìn Ngụy Vô Tiện nói: Cần gì căng thẳng nhanh như thế. Ta đã có phu quân rồi, người ngươi muốn cứu tên Lam Trạm sao?

Ngụy Vô Tiện nói: Tỷ tỷ quả nhiên lợi hại. Y tên Lam Trạm. Lam Vong Cơ người Cô Tô Lam Thị tọa lạc núi Cô Tô"

La Kiều nói: Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện nói: Phải

Một lúc sau suy nghĩ La Kiều cười nhẹ đứng dậy đi lại phía Ngụy Vô Tiện

La Kiều nói: Gần đây cơ thể ta có chút khô nóng nhưng ngươi thành tâm như thế ta xem như chịu thiệt ba phần linh lực đổi lấy một cây Huyết hải đường, có được hay không?

Ngụy Vô Tiện nói: Được

       Ngụy Vô Tiện nhanh chóng chấp thuận, đừng nói là ba phần cho dù là mười phần hắn cũng đồng ý. Ngụy Vô Tiện sau khi trao đổi liền dùng oán khí bao bọc bảo vệ Huyết hải đường duy trì sự sống cho nó cẩn thận bỏ vào túi càng khôn sau đó nhanh chóng từ biệt rời khỏi nơi này. La Kiều nhìn theo bóng dáng Ngụy Vô Tiện rời khỏi khuất xa cũng mỉm cười chỉnh sửa lại búi tóc trên đầu mình mà cảm thán

" Lam Vong Cơ... Hóa ra là tiểu lang quân năm đó"

___________

Do ta lười nên chưa ra chap chứ k có drop, mn đã vote nhiệt tình thế ta sẽ cố gắng nhanh chóng ʕっ•ᴥ•ʔっ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net