Chương 2 (H)🍐

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/10/21


Ngoài dự kiến, tên tra nam đó trở về tìm cô, khi mà cô cho rằng mọi thứ đều đã buông xuống. Hắn nhắn tin cô không trả lời. Hăn gọi điện cô cũng không nghe. Kết quả hắn tìm tới tận cửa công ty cô.

Vì trốn tránh mà mỗi ngày cô đều ở công ty tăng ca đến tận khuya. Công ty vốn đã không có kỳ nghỉ, cô cũng bận rộn tối ngày. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ tự dưng nhớ đến người cũ. Nói không khổ sở thì không đúng, hai năm yêu đương, đâu thể nói buông là buông.

Trời đổ mưa to, cả công ty chỉ còn có mỗi mình cô. Cô đứng trước cửa công ty, bối rối không biết phải làm gì. Chuyến xe bus cuối cùng đã đi qua, tàu điện ngầm cũng đã đóng cửa. App gọi xe cũng chẳng gọi được chiếc nào. Cô cười tự giễu, thời tiết này có ai muốn đi chở khách đâu.

Đang lúc nghĩ ngợi, một chiếc xe màu trắng sữa dừng lại trước mặt cô, Nhan Hiểu Vũ nhận ra chiếc xe này, đây không phải của tra nam đó thì của ai?

Hắn hạ cửa kính xe xuống, hảo ngôn hảo ngữ: "Hiểu Vũ, anh biết sai rồi. Anh đã chấm dứt với cô ta, chúng ta có thể quay lại được không? Em xem, thời tiết như này, để anh đưa em về nhà."

Cô không để ý đến hắn, cứ như vậy vọt thẳng vào trong màn mưa. Cô tình nguyện dầm mưa hai giờ để trở về nhà còn hơn là ngồi lên đó. Ai biết hắn đã cùng người khác làm chuyện gì trên xe chưa? Cô ngại dơ.

Hắn chậm rãi lái xe đi theo sau cô, nước mưa tạt qua cửa kính làm ướt nhẹp ghế điều khiển. Nhưng hắn không để ý, vẫn muốn nói lời xin lỗi với cô. Nhan Hiểu Vũ hết thảy đều không để ý, nhưng sống mũi cô vẫn cay cay, không biết nước ở trên mặt là nước mưa hay nước mắt.

Lại chạy thêm được vài bước một chiếc Bentley đen bóng dừng trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, là khuôn mặt không biểu cảm của Lan Dịch.

"Lên xe." Hai chữ ngắn ngủi, lại như có ma lực đối với cô. Cô không chút suy nghĩ mà mở cửa xe ngồi vào đó. Lan Dịch đạp mạnh chân ga, chiếc xe chở cô phóng vút đi, bỏ xa tên tra nam phía sau.

"Cô ở đâu?" Lan Dịch hỏi. Cô vừa nói địa chỉ nhà vừa loay hoay cúi đầu tìm chìa khóa, lời còn chưa dứt mà mặt cô đã tái nhợt. Lan Dịch thấy cô đột nhiên không nói lời nào, anh cười nhạo: "Không phải cô quên chìa khóa nhà rồi đấy chứ ?"

Anh dừng xe ở ven đường, đợi cô cẩn thận tìm lại. Cô đảo tới đảo lui đồ trong túi xách nhưng cũng không tìm được chìa khóa.

"Bạn cùng phòng tôi đi công tác, ngày mai mới về. Bây giờ muốn tìm khách sạn cũng phải mất 500 tệ." Cô không khỏi cảm thán, vật lộn ở cái thành phố này cũng chẳng dễ dàng gì, cô không muốn lãng phí tiền mình vất vả làm ra như thế. Cô đang do dự không biết nên gọi cho ai để ở nhờ một đêm thì Lan Dịch đã khởi động xe.

"Ơ, tôi còn chưa nói muốn đi đâu!" Cô hô lên, tên gia hỏa này cứ như muốn bắt cóc người ta. Lan Dịch lại cười, anh nói ngắn gọn: "Tới nhà tôi."

Cô kháng nghị không thành công, cứ như vậy đưa về căn biệt thự trên đỉnh núi.

Vừa vào cửa, quản gia đã tiến lên cởi áo khóa ngoài cho anh. Toàn thân cô ướt dầm dề, từng giọt nước nhỏ xuống sàn nhà cao cấp nhìn có vẻ không ổn lắm. Quản gia nhìn thấy cô đứng ở cửa, sắc mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại.

Một nữ quản gia khác sau khi hỏi ý Lan Dịch đã đưa cô tới phòng ngủ trống trong biệt thự để tắm rửa, còn đưa cho cô một cái váy ngủ mỏng bằng tơ tằm.

Cô đứng trước gương, nhìn mặt mũi tái nhợt của mình mà thở dài.

Cầm điện thoại lên, trên đó hiển thị tin nhắn cùng mấy chục cuộc gọi nhỡ của tra nam. Cô mở từng cái tin nhắn, nội dung trong đó đều là hỏi người đưa cô đi là ai. Còn chất vấn có phải cô đã tìm được một người tốt hơn hắn. Cô chỉ đáp lại hai chữ ngắn gọn "Cấp trên". Tin nhắn vừa gửi thì chuông điện thoại lại vang lên.

Cô phá lệ mà ấn nút nghe. Giống như chuyện cô ngồi lên xe Lan Dịch là một loại khiêu khích đối với hắn, hắn tức giận mà quát lên ở đầu dây bên kia: "Cấp trên? Con mẹ nó ông đây không tin ! Nhan Hiểu Vũ ! Mẹ nó, cô nói rõ ràng cho tôi ! Thằng ẻo lả kia rốt cuộc là ai?!"

"Anh ấy không ẻo lả, so với anh, anh ấy còn mạnh mẽ hơn gấp một trăm lần!" Cô tức đến run người, rống xong những lời này liền cúp máy, còn tắt luôn điện thoại.

Không biết Lan Dịch đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, cười đến hai mi mắt cong cong: "Cô đang khen tôi sao?"

Giờ phút này, dường như cô đã quên mất địa vị của anh là cấp trên, chỉ coi anh một người bạn bình thường, cô rầu rĩ nói: "Cứ coi là vậy đi."

Anh nhìn cô, đánh giá trên dưới một lần, có chút ác ý mà nói: "Cô đang dụ dỗ tôi?"

Cô cúi đầu nhìn mình một cái, sắc mặt không khỏi nóng bừng lên.

Bây giờ cô đang mặc một cái váy tơ tằm hai dây màu trắng, bên trong lại trống không. Hai điểm trước ngực như ẩn như hiện mà nhô lên qua lớp váy ngủ. Tóc mềm mại xõa tung trên vai, hai chân ngồi quỳ trên giường, nhìn một cái là thấy không sót xương quai xanh và đùi.

"Tôi..." Cô vừa ngẩng đầu lên lại thấy Lan Dịch mặc áo ngủ lỏng lẻo, có vẻ như xương quai xanh và hầu kết của anh đều nhuốm màu gợi cảm hơn ngày thường. So với tây trang lúc ở công ty thì nhìn bình dị, gần gũi hơn nhiều.

Nhìn thấy tóc Lan Dịch vẫn còn hơi ướt, cô có chút không cam lòng. Sau khi trộm kiểm tra điện thoại của tên tra nam đó, cô mới phát hiện ra hắn đâu chỉ ngoại tình với một người. Nếu cô ngủ với một người đàn ông khác, cũng đâu tính là quá đáng?

Nghĩ đến đây, cô vuốt tóc, hướng một cái nhìn quyến rũ về phía Lan Dịch. Cô trực tiếp nằm xuống, dùng khuỷu tay chống lấy đầu mình, nói: " Tôi không có dụ dỗ anh nha ~ Lan tổng."

Có lẽ thấy cô quá giả tạo, Lan Dịch lại cười đến cong người. Sau đó anh lập tức đi đến trước giường, cúi người đè lên cô, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Không hối hận?"

"Không." Cô ngẩng đầu lên một cách quật cường, nhìn thẳng vào trong đôi mắt sâu của anh. Trong mắt cô vô cùng kiên định, lửa là do cô đốt, lúc lâm trận lại lùi bước có phải quá mất mặt không?

Hơi thở của Lan Dịch mơn trớn trên mặt cô. Bàn tay to lớn đặt trên eo, cách một lớp váy ngủ, hơi ấm truyền đến da thịt làm cô không nhịn được mà run rẩy.

Có lẽ cảm nhận được sự ngây ngô của cô, động tác trên tay Lan Dịch chậm lại một chút. Anh vừa liếm láp vành tai cô, vừa chậm rãi chui bàn tay vào trong váy ngủ, dao động khắp thân thể cô rồi dừng lại ở bộ ngực mềm mại.

Toàn bộ nơi mềm mại phía trước của cô được anh nắm trọn trong tay, tùy ý mà đùa nghịch. Nụ anh đào trước ngực cũng thật không có chí khí mà đứng thẳng lên.

"Nhìn không ra cô lại to như vậy đấy." Lan Dịch thì thầm bên tai cô. Cô quẫn bách, dường như giận dỗi mà cắn một cái lên vai anh: "Mau lên, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy."

Anh vừa xoa ngực cô, ngón tay khảy khảy lên nụ anh đào, vừa lười biếng nói: "Cho cô cơ hội cuối cùng kêu tôi dừng tay lại, nếu không, có hối hận cũng muộn."

Trong đầu chợt lướt qua cảnh bạn trai cũ cùng người khác hoan ái, cô ôm lấy cổ Lan Dịch, ngẩng đầu lên hôn anh. Lan Dịch thoáng chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó anh nhanh chóng biến thành người chủ động. Đến khi đầu lưỡi của anh vươn vào trong khớp hàm cô, cô còn chưa hồi phục lại tinh thần. Trên bụng có thể cảm nhận được phần dưới càng lúc càng cương cứng của anh, làm chân cô cầm lòng không đậu mà leo lên eo anh.

Giây tiếp theo, váy ngủ của cô bị xốc lên, cứ như vậy trần trụi trước mắt anh khiến cô cảm thấy thật ngượng ngùng. Anh dùng sức đè bàn tay nhỏ đang động đậy của cô, bờ môi theo dọc một đường từ cổ đến ngực, rồi vươn đầu lưỡi trêu chọc nơi mẫn cảm nhất.

Cô không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ nơi khóe miệng, thế nhưng anh lại cười, đắc ý nói: "Thoải mái thì lớn tiếng một chút."

Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của anh đã men theo mép ren quần, thăm dò nơi thần bí của cô.

Lúc ngón tay anh tiến vào trong, cô thẹn thùng vì phát hiện ra giữa hai chân đã ẩm ướt từ lúc nào chẳng hay. Theo ngón tay lay động, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng nước.

Dưới sự trêu chọc của ngón tay anh, rất nhanh cô đã buông vũ khí đầu hàng. Anh cởi áo ngủ, không chút do dự tiến vào trong cơ thể cô. Lúc này đây, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa mà phát ra tiếng rên rỉ to hơn, thanh âm kiều mị đến nỗi cô chẳng dám tin đó là tiếng của mình. Lan Dịch lại giống như nhận được sự cổ vũ lớn lao, eo động càng thêm mạnh mẽ, theo từng cái va chạm của anh, tiếng rên của cô cũng càng lúc càng lớn hơn, càng lúc càng sắc tình.

Lúc này đây đầu óc của cô đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ toàn tâm toàn ý mà hưởng thụ từng cái va chạm của anh. Nước sữa hòa nhau, mỗi lần anh đỉnh đến chỗ sâu nhất, thân thể cô cũng theo đó mà thoáng run rẩy.

"Đừng kẹp chặt như thế." Lan Dịch cau mày nói bên tai cô, động tác dưới eo cũng chẳng dừng. Cô mơ hồ đáp lại một tiếng, động tác của anh so với vừa rồi còn kịch liệt hơn, thậm chí cô cảm giác như đầu mình sắp đụng phải thành giường.

Đến khi Lan Dịch tước vũ khí đầu hàng, đầu óc cô đã choáng váng, ngây ngốc nhìn lên trần nhà. Không thể tin được cô lại tìm đàn ông bên ngoài để ngủ giống như tên tra nam đó, thế nhưng trong lòng lại như vừa chơi một trò đùa dai thích ý.

Chuyện xảy ra thật bất ngờ, cô nghĩ từ nay về sau mình sẽ không bao giờ ngủ với tên tra nam đó nữa.

Xong chuyện, Lan Dịch nằm bên cạnh cô, hơi thở mạnh mẽ. Cô nằm dịch sát về phía anh, dựa gần vào cánh tay anh, dường như độ ấm của anh khiến cô chẳng còn cảm thấy cô độc.

Lan Dịch giật mình, cô còn đang cho rằng anh không thích đối tượng tình một đêm dựa vào mình. Ai ngờ, anh lại duỗi cánh tay, ôm cô vào trong lồng ngực.

Cô dựa đầu vào ngực anh, lắng nghe từng tiếng tim đập. Trước đây cô chưa từng cùng với tra nam đó thân cận như này, mỗi làm xong việc hắn đều vội vàng chạy đến wc tắm rửa, nào có thời gian cùng cô ôn tồn.

Làm chuyện đó với Lan Dịch cảm giác thật lạ, lần đầu tiên cô được trải nghiệm cảm giác đầu óc trống rỗng như vậy, khoái cảm bồng bềnh phiêu đãng như ở trên mây.

Lan Dịch nhìn khuôn mặt sững sờ của cô, anh cong khóe miệng: "Không phải lần đầu tiên cao trào của cô đấy chứ?"

Bị nói trúng điểm trong lòng, cô thẹn quá hóa giận: "Câm miệng!". Sau đó hôn kín môi anh, ý đồ làm anh không thể nói chuyện được nữa. Một tay anh giữ sau ót cô, một tay khác không an phận dao động sau eo rồi lần xuống mông cô.

Lúc buông anh ra cô vội vàng thở dốc, hơi thở của anh cũng gấp gáp hơn: "Nhan Hiểu Vũ, cô là đang chơi với lửa." Cô không để ý mà lại cúi đầu hôn lên môi anh, bàn tay lùn tung sờ loạn trên người anh, để anh cảm thụ độ ấm giữa môi răng.

Đến lúc sắp hết hơi, cô chủ động leo lên người anh, bộ ngực mềm mại đè lên cơ ngực rắn chắc. Vừa lòng mà nghe hơi thở gấp gáp của anh.

Anh đỡ eo cô, chậm rãi tiến vào trong cơ thể cô. Cô ngồi trên người anh, ngón tay xoay vòng trên cơ ngực rắn chắc lấm tấm mồ hôi.

Anh đột nhiên bắt lấy, túm chặt hai tay cô. Lại ngậm lấy môi cô, uyển chuyển liếm mút.

Tay cô vẫn nằm chặt trong bàn tay anh. Cô vừa rướn lên ngồi xuống, bừa dùng bộ ngực phập phồng trêu chọc loạn xạ trên cơ thể anh. Anh có vẻ như không chịu được nữa, dùng sức đè cô dưới thân. Sức anh rất lớn, cô không thể động đậy được nữa, chỉ có thể để anh tùy ý nâng chân mình đặt lên vai. Anh hôn lên đùi trong của cô, động tác trên eo càng nhanh hơn, cô thở gấp, càng lúc tiếng rên rỉ càng lớn hơn. Anh cúi người xuống bưng kín môi cô, cô chỉ có thể phát ra từng tiếng "ưm...a..." ngắt quãng.

Anh tiến thật sâu vào trong. Cô biết, anh lại bắn. Một lúc sau anh mới lật người nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, bất đắc dĩ mà nói: "Phim AV cũng chẳng kêu to được như cô, vừa nghe thấy tiếng cô kêu, tôi liền chịu không được."

"Nói như vậy là tôi sai rồi?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh kéo lấy bàn tay của cô đến bên môi hôn hít, lại xoa xoa tóc cô rồi mới nói: "Nhưng mà tôi thích."

Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, anh lại hôn xuống. Chưa đợi cô kịp phản ứng, anh đã nâng chân cô đặt lên eo mình, lần nữa tiến vào.

Cô nằm trong lòng anh, được anh gắt gao ôm chặt, cứ như là đang ôm bảo vật. Cô cảm nhận được từng hơi thở thô nặng của anh trên đỉnh đầu mình, làm cho toàn thân cô, từ từng sợi tóc đến ngón chân đều run rẩy.

Đến khi eo của cô đã chẳng còn cảm giác, anh mới lại bắn ra, hai người nằm ở trên giường, cùng nhau nhìn trần nhà.

"Thoải mái không?" Anh hỏi, cô khẽ gật đầu, cũng không phủ nhận. Dường như chuyện cùng người đàn ông khác chơi trò tình một đêm giống như đang trả thù tên tra nam ngoại tình đó. Hơn nữa, bây giờ cô đang là người độc thân, không có đạo đức gông xiềng.

Anh ngồi dậy, cô cho rằng anh sẽ rời đi, trong lòng có chút rầu rĩ. Nhưng không, áo ngủ anh cũng chưa mặc, chỉ xỏ chân vào dép rồi ôm ngang cô lên. Cô cụp mắt, chẳng dám nhìn thẳng vào anh, không biết anh có thường xuyên tập thể hình không mà thân thể cường tráng như vậy.

"Làm cũng đã làm rồi, còn thẹn thùng cái gì?" Lan Dịch chậc lưỡi, cô ngước lên trừng mắt với anh một cái, rồi lại cố gắng co người lại một chút.


🍇

Oreo lần đầu tiên edit thịt 😰(;ŏ﹏ŏ)

Chương này dài quá trời quá đất, vừa dài vừa khó (-_-;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net