Hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ nhất

Quán trà Ngụy Khải Minh mới mở có chút thú vị.

Mạnh Tân Đường cầm một điếu thuốc, đưa tay vờ chỉ vào bảng hiệu treo trên đỉnh đầu.

"Cái tên này là cái gì vậy?"

Trên bảng hiệu viết hai chữ: Liễu Đường. Kiểu chữ rất cứng, nhìn kĩ có thể tìm thấy chút dấu vết của Mễ Phất trong đấy, có lẽ là moi từ đại gia đương đại nào đó.

"Này là cậu không có kiến thức rồi đấy." Ngụy Khải Minh cười rất đắc ý, mắt cũng híp cả lại, "Người hiện đại đều thích học đòi văn vẻ, thứ mà quán trà tôi bán chính là cảm giác, đặt cái tên càng quái, càng khiến người xem không hiểu, người ta càng cảm thấy chỗ của cậu có văn hóa, có chiều sâu."

Mạnh Tân Đường lắc đầu cười khẽ, làn khói ở đầu ngón tay vẽ ra một vòng cung nhỏ: "Ra là vậy, cậu đặt bừa một cái tên, lừa người."

Hai người lại trêu đùa mấy câu, bước vào quán trà. Mới bước vào cửa liền nghe thấy từng tiếng "ông chủ Ngụy" lanh lảnh.

Nhìn một vòng, Mạnh Tân Đường không thể không thừa nhận, tên Ngụy Khải Minh lần này thật sự bắt chước rất giống, chí ít cũng có thể dọa người. Một dãy bàn vuông vắn phối với băng ghế lớn dài, ấm trà chú trọng đến việc trà khác nhau dùng ấm khác nhau, ấm tử sa, ấm sứ trắng, chung trà, còn có ấm đồng lớn đặc sắc của Bắc Kinh cổ. Điều độc đáo nhất đó là còn có tiếng kinh kịch nổi bật.

Mạnh Tân Đường cảm thấy mới lạ, nhìn khắp bốn phía, nhưng không tìm thấy nơi phát ra tiếng hí này.

Ông chủ Ngụy dẫn hắn đi dạo xung quanh, miệng không ngừng luyên thuyên giới thiệu.

"Lầu một là sảnh lớn, lầu hai là nhã gian. Lầu một này ấy, dù là bàn ghế hay là tiếng rao đều hoàn toàn phục cổ. Những cái khác tôi không dám nói, nhưng bầu không khí của sảnh lớn á, náo nhiệt vô cùng, tuyệt đối giống như quán trà lúc xưa."

Mạnh Tân Đường đã tắt thuốc ở cửa rồi, lúc này đi theo Ngụy Khải Minh trên tay thấy trống trống, rất khó chịu.

Nhưng Ngụy Khải Minh lại hăng hái bừng bừng, chỉ vào bên hông một cánh cửa nói: "Nhìn thấy không, phía sau chính là một con ngõ cũ, một nhóm các ông lão ngày ngày tụ họp ở nơi đó hát hí, truyền đến bên trong sảnh lớn của tôi, chính là nhạc nền tự nhiên, quá hoàn mỹ."

Nghe gã nói như thế, Mạnh Tân Đường mới hiểu ra. Hắn theo ánh nắng xuyên qua sau cửa liếc mắt nhìn, nhưng vì bị màn trúc che đậy, nhìn không rõ quang cảnh bên ngoài cửa.

"Cậu muốn ngồi trên lầu hay dưới lầu?" Ngụy Khải Minh hỏi.

"Dưới lầu đi." Mạnh Tân Đường dời ánh nhìn, cười nói, "Còn có thể nghe một chút nhạc."

Hai người chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, đối với trà, Mạnh Tân Đường vừa không hiểu trà cũng không chú trọng, chỉ dựa theo thói quen, gọi một ấm Cao Mạt Nhi. (Cao Mạt Nhi là loại trà gồm các mảnh vụn của các loại trà thượng hạng)

"Sao hôm nay cậu lại rảnh mà đến đây?" Ngụy Khải Minh bắt chéo hai chân, chống tay lên hỏi, "Bình thường làm gì thấy được cậu."

Nước trà sôi bốc lên hơi nóng từ trong miệng rồng chảy ra bắt đầu pha một viên trà thơm.

"Công trình xảy ra chút vấn đề, tạm thời bị ngừng lại, đợt này ở nhà nghỉ ngơi."

Trên mặt Ngụy Khải Minh lập tức xuất hiện biểu cảm kinh ngạc: "Công trình xảy ra vấn đề?"

Vẻ mặt của Mạnh Tân Đường lại bình thường, không để tâm gật gật đầu. Ngụy Khải Minh nhìn hắn kỳ lạ, nhíu mày: "Phải xảy ra vấn đề gì mà khiến cho kẻ cuồng công việc như cậu không đi làm nữa vậy?"

Không vội trả lời câu hỏi này, Mạnh Tân Đường bưng ly trà đưa lên bên môi, không nhanh không chậm uống một ngụm. Đặt ly trà xuống, khen một câu: "Trà này quả thật rất ngon."

"Phải, phải, phải, còn cần cậu nói à."

Nếu Mạnh Tân Đường hiểu trà, thì tiệm trà này của gã sợ là nổi tiếng khắp nơi rồi.

Mạnh Tân Đường cũng tự mình hiểu mình cười mấy tiếng, mới thong thả nói: "Không đi làm cũng không phải hoàn toàn là vì vấn đề của công trình, tôi cãi nhau với cấp trên mà thôi."

Cãi nhau với cấp trên?

Lần này Ngụy Khải Minh hoàn toàn không ngậm miệng lại được. Phải biết là, từ khi gã quen biết Mạnh Tân Đường, cái người này đã sống giống như một ông chú 40 tuổi, vĩnh viễn là kiểu bàng quan trầm lặng, không tức giận, cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà đỏ mặt.

Một chàng trai từ trên lầu đi xuống, áo đối khâm bằng vải sợi đay (1), khăn tay khoác trên vai. Cậu ta đứng trên bậc thang, vịn lan can gọi: "Ông chủ Ngụy, có khách tìm."

Một tiếng gào này đánh gãy dự định truy hỏi đến cùng của Ngụy Khải Minh.

Ngụy Khải Minh ngẩng đầu "Haiz" một cái, nói với Mạnh Tân Đường: "Vậy cậu tự ngồi một lát, tôi đi nói mấy câu thì về liền."

Mạnh Tân Đường xua tay với gã, ý bảo gã cứ làm việc đi.

Sau khi Ngụy Khải Minh đi, Mạnh Tân Đường liền thảnh thơi tự rót tự uống. Bình thường hắn công việc bận rộn, sống rất chuyên tâm lại khô khan, không có sở thích hay hứng thú gì, cũng không có theo đuổi thanh cao gì hết. Phần lớn thời gian đều là vùi đầu trong phòng nghiên cứu, ở trong môi trường khá khép kín, ngày qua ngày làm nghiên cứu. Bây giờ ngồi ở trong quán trà như thế này, thưởng thức trà, nghe những lời đồn đãi, thêm mắm dặm muối, thì lại sinh ra cảm giác chân thực trở về thanh bình. Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân đi tới đi lui của những người xung quanh, còn có tiếng hí khúc từ cửa bên truyền vào, với hắn mà nói đều là sự thể nghiệm kì diệu.

Ca khúc ông lão ngoài cửa hát hắn nghe không hiểu, nhưng cảm thấy rất hay. Mạnh Tân Đường gõ bàn nghĩ: Dù sao cũng được nghỉ khá lâu, không bằng ngày khác lại đường hoàng mà đi nghe hí, lĩnh ngộ tinh hoa đất nước.

Đang nghĩ như vậy, thì tiếng hát ngoài cửa ngừng lại. Hình như đang bàn tán chuyện gì thú vị, một trận tiếng cười sảng khoái nhẹ nhàng truyền đến. Rất kì lạ, trong một loạt tiếng cười già nua trầm trầm, lại trộn lẫn giọng của một thanh niên.

Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không ngừng suy đoán.

Ly trà đã ba lần thấy đáy.

Khi Mạnh Tân Đường đang rót ly thứ tư, âm thanh du dương của một khúc nhạc vang lên. Tiếng đàn từng chút từng chút, không kịp đề phòng vội vàng xuyên vào lòng người.

Bỗng nhiên, cổ tay Mạnh Tân Đường sượt qua, nước trà liền đổ lên trên bàn, ướt một mảng lớn. Giữa lúc hoảng loạn, hắn đưa ba ngón tay chống ở trên phần thân mập lùn của ấm đồng, ấm đồng không cách nhiệt, Mạnh Tân Đường thình lình bị bỏng tay.

Người đã 30 mấy tuổi rồi, rót trà lại bị bỏng tay, thật là có tiền đồ mà.

Giai điệu len lỏi uốn cong còn đang truyền đi trong không khí, câu dẫn đáy lòng không ngừng rung động của hắn, tinh thần không rút ra được nửa phần cho đầu mấy ngón tay bị đau kia.

Mày hắn nhíu lại do dự một lát, đặt ấm trà xuống, đứng lên, không thèm xử lí vũng nước kia.

Tìm người hỏi thăm, đại khái là đoạn chuyển trong lời hát thời cổ mới thường xuất hiện.

Đi về hướng con đường ở cửa bên, khúc nhạc đó lại đổi giai điệu, vốn là một âm vang lên, kéo đoạn cuối du dương tình tang, lần này lại biến thành âm thanh gẩy đàn tinh tế khẽ khàng, đều đặn kéo dài, không biết là dùng cách đàn gì.

Giữa lúc khai, thừa, chuyển, hợp, bước chân của Mạnh Tân Đường ngừng lại ở trước cửa bên. Có ánh sáng xuyên qua khe hở tiến vào, mang theo vài thân ảnh lờ mờ. Khúc nhạc lại trở về giai điệu câu dẫn người lúc đầu, Mạnh Tân Đường rốt cuộc cũng đưa tay vén lên vật ngăn trở cuối cùng ở trước mặt.

Màn trúc được vén lên, làm mấy chú chim nhỏ đang mổ đá ở bậc thang hoảng sợ bay đi.

Xung quanh bàn tròn ghế đá là vài ông lão đầu bạc mắt mờ, đang ngồi hoặc đứng. Ngoài ra vô cùng gây chú ý, còn có một thanh niên ôm đàn tỳ bà. Cậu mặc quần thể thao ngắn màu xám, phía trên mặc một áo thun trắng dài, không có hoa văn gì, nhưng chiếu lên vài cái bóng cây đẹp mắt. Một cây đàn tỳ bà từ gỗ trắc ở trong lòng của cậu, nhìn từ góc độ của Mạnh Tân Đường chỉ thấy được góc nghiêng.

Khúc nhạc đến đoạn cao trào, ngón tay của cậu thanh niên lướt rất nhanh, dây đàn đã rung thành cái bóng mờ.

Mãi cho đến khi âm cuối cùng rơi xuống, khúc nhạc lặp đi lặp lại biến mất, Mạnh Tân Đường như mới tỉnh lại từ giấc mộng, hoàn hồn. Trong lồng ngực đột nhiên trống rỗng, đến khi nghe thấy mấy chữ "hay" hắn mới cảm nhận lại được tiếng đập của trái tim.

"Đàn này là đàn tốt, yên tâm, không có mua sai."

Người thanh niên nói xong, đứng dậy đưa cây đàn tỳ bà trong ngực cho một bé gái đứng bên cạnh. Mạnh Tân Đường đến cả góc nghiêng cũng không thấy được nữa, chỉ có thể nhìn thấy sống lưng thẳng tắp, bờ vai cân đối.

Cô bé kia nói với cậu trai mấy câu, liền ôm đàn ngồi xuống một bên, dáng vẻ thưởng thức. Cậu thanh niên ôm lấy một cây tỳ bà khác ở trên bàn, so với cây hồi nãy còn đẹp hơn nhiều. Cậu ngồi trở lại, gẩy dây đàn mấy cái, các loại nhạc cụ dân tộc cũng rối rít tấu lên, bên cạnh có một thanh âm vang lên, cùng với giai điệu của bọn họ, hát vài câu hát.

Bài hí này Mạnh Tân Đường đương nhiên chưa từng nghe, hắn cũng không để tâm nghe, trong mắt đều là người đệm đàn tỳ bà kia.

Một đoạn bị lệch, Mạnh Tân Đường nghe thấy người ôm đàn tỳ bà kia cười lớn mấy tiếng, nói với ông lão hát hí đứng giữa: "Lão Cố, không bằng ông đổi câu khác."

Người khác phối hợp, ông một câu tôi một câu, nói đến nói lui mấy trận. Cuối cùng không biết là ai nói: "Đến đi, đến đi, cậu hát mấy câu."

Chỉ thấy người thanh niên kia nghiêng đầu cười, tay trái nhấn lên dây đàn.

Lần này, chỉ có một mình tiếng đàn tỳ bà vang lên, người ở chỗ không xa mấy đó lắc lắc đầu, luyện giọng hí thanh lệ hát mấy câu.

Lúc này Mạnh Tân Đường nghe rõ rồi.

"Phóng tha tam thiên cừu mã khứ, bất ký tục sinh, duy tham ngã tam chẩm hoàng lương mộng." (Xem nhẹ công danh lợi lộc, chỉ theo đuổi lý tưởng và giấc mơ)

Ý cười của cậu chưa tan, chân mày lộ vẻ thoải mái ngang ngạnh.

Tất cả sức nóng đến đột ngột, rõ ràng là đầu hạ, Mạnh Tân Đường lại giống như bị ánh sáng của lưu hỏa (2) làm cho chói mắt.








Chương thứ hai

Nếu như trước đây, có người nói với Mạnh Tân Đường nhất kiến chung tình gì đó, hắn sẽ trả lời lại một câu: "Nhảm nhí."

Bài hí của hôm nay có lẽ đã đến đoạn kết rồi, nhóm người tóc hoa râm kia lại cãi nhau ầm ĩ trêu ghẹo một hồi sau đó cầm ghế đẩu nhỏ, áo khoác lớn lên rồi tản đi. Nhưng cậu thanh niên lại chẳng động đậy, cậu gác đầu lên trên thân đàn tỳ bà, ngồi duỗi thẳng chân ra, trông có vẻ uể oải.

Ở phía xa có một ông cụ bước đến, quả hạch đào trong tay xoay chuyển rất mượt, xa xa chỉ nghe thấy ông ấy hét: "Ồ, Tiểu Thẩm hôm nay không đi làm à?"

"Tối hôm qua trực ca đêm, hôm nay cũng vậy."

"Hai ngày liên tục sao?"

"Đổi ca với người khác."

Chỉ nghe thấy giọng nói của cậu ấy, nhìn thấy góc nghiêng khi cậu ấy dựa vào đàn tỳ bà, Mạnh Tân Đường cũng đã vô cùng muốn biết đây là một người như thế nào.

Hắn tiến lên phía trước hai bước, cách cậu ấy càng gần thêm một chút. Gạch lót trên mặt đất không bằng phẳng lắm, hắn không để ý dưới chân, giẫm lên một hòn đá khá lớn. Cũng may là đi từ từ, không đến nỗi phải lắc lư người. Mạnh Tân Đường cúi đầu, hơi nghiêng chân, đá hòn đá đó đến dưới chân tường.

Có lẽ là âm thanh lăn lông lốc của hòn đá đã thu hút sự chú ý của cậu thanh niên, cậu chợt quay đầu, nhìn về phía Mạnh Tân Đường. Không hề phòng bị nên đã có lần đối diện đầu tiên.

Mạnh Tân Đường vẫn luôn muốn nhìn tướng mạo của cậu thanh niên đó, nhưng lúc này khi người ta thật sự quay đầu lại, nhìn qua đây, hắn lại đặt lực chú ý sai chỗ – Thứ đầu tiên đập vào mắt, lại là đầu tóc của cậu ấy. Bởi vì trong lúc quay đầu bị thân đàn tỳ bà sượt qua trán, lúc này phần tóc phía trước trán của cậu rất lộn xộn, không có quy tắc mà nằm vểnh lên. Giờ Mạnh Tân Đường mới phát hiện, tóc cậu thanh niên này thì ra là hơi ướt. Có lẽ là trực xong ca đêm, mới vừa về nhà tắm rửa?

Thật ra nhìn tổng thể, cậu ấy trông rất già dặn chững chạc, nhưng khi mà cậu ấy nhìn về phía hắn, Mạnh Tân Đường lại bị một luồng khí thiếu niên không thể che đậy đánh úp vào mắt, không biết có phải là do liên quan đến đầu tóc hơi ướt này không?

Cậu thanh niên khẽ mỉm cười, gật đầu với hắn.

Mạnh Tân Đường cũng đáp lễ lại như vậy.

Hắn lại nhấc bước chân, lần này đứng ở bên cạnh cậu.

Có lẽ là không nghĩ rằng hắn sẽ bước đến, trong mắt cậu thanh niên tựa như lóe lên chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh liền biến mất không thấy nữa. Cậu lịch sự đứng dậy, vẫn ôm đàn như cũ.

"Xin lỗi, mạo muội làm phiền." Mạnh Tân Đường mỉm cười gật đầu với cậu, "Vừa mới nghe thấy ca khúc cậu đàn, cảm thấy thật là hay."

Bắt chuyện với người khác như này, là lần đầu tiên của Mạnh Tân Đường. Nói hết câu, chính bản thân hắn cũng cảm thấy vừa vụng về lại nhạt nhẽo, hỏng bét cực kì.

"Cảm ơn."

Đối thoại cứ như vậy mà ngừng lại ở đây, Mạnh Tân Đường đưa tay, đẩy gọng kính kim loại, mắt cũng không chớp lấy một cái liền bắt đầu nói dối: "Là thế này, em gái tôi vẫn luôn kêu gào muốn học đàn tỳ bà, vừa rồi tôi còn tưởng rằng cậu là thầy giáo chuyên nghiệp, còn muốn hỏi cậu có nhận học sinh hay không."

Cậu thanh niên hơi nghiêng đầu, trong mắt ẩn giấu ý cười cân nhắc, giống như là nghe thấy câu nói vừa thú vị lại vừa đáng giá suy ngẫm gì đó.

"Vừa rồi còn tưởng? Vậy bây giờ thì sao? Cảm thấy tôi không chuyên nghiệp nữa rồi?"

Không phải là một người nghiêm túc mấy.

Nghe được ý trêu đùa rất nhỏ này, nụ cười của Mạnh Tân Đường càng tươi thêm, lộ ra hàm răng trắng sáng.

"Đương nhiên không phải, chỉ là ban nãy chẳng phải cậu nói trực đêm sao?" Ánh mắt hắn nhìn xuống dưới, rơi trên đôi tay xinh đẹp quá mức của cậu thanh niên, "Cho nên tôi đoán, cậu có lẽ là bác sĩ."

Có thể còn là bác sĩ khoa ngoại.

Lần này cậu thanh niên cười ra tiếng, cúi người cẩn thận đặt cây đàn trong ngực lên trên bàn đá. Cậu lắc lắc đầu, cười nói: "Anh rất thông minh."

Một ông cụ đứng bên cạnh đã cất cây đàn nhị xong rồi, nói với cậu thanh niên: "Không đi à, ông đi trước đây."

"Dạ." Cậu thanh niên quay người, vẫy tay với ông cụ, "Ông đi trước đi."

Lúc này dưới tán cây chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mặt đối mặt lâu như vậy, Mạnh Tân Đường mới vừa vặn chú ý đến, để ý gương mặt người trước mặt. Cũng không phải tướng mạo kinh diễm cỡ nào, nhưng trông sạch sẽ gọn gàng, góc cạnh rõ ràng, nhìn thoải mái, muốn tiếp cận.

"Tôi thật sự là bác sĩ, đàn tỳ bà chỉ là sở thích, nhận được sự yêu thích của anh."

Có sự do dự trong chớp mắt như vậy, Mạnh Tân Đường mấp máy môi, cuối cùng thành thật nói: "Rất thích."

Cậu thanh niên ngẩng lên, nhìn hắn một cái. Thời gian của cái nhìn này không ngắn, khiến Mạnh Tân Đường cảm thấy người này đã nhìn thấu con người hắn rồi.

"Còn chưa biết xưng hô như thế nào." Cậu thanh niên cười nói.

Lúc này Mạnh Tân Đường mới nhớ ra bản thân còn chưa có giới thiệu, tự biết mình thất lễ, hắn ít nhiều có hơi xấu hổ, tự giễu cười khẽ một tiếng: "Cậu coi tôi kìa, quên mất chuyện tự giới thiệu. Tên tôi là Mạnh Tân Đường, tân của tân cựu, đường của miếu đường, nếu như không ngại, hy vọng được kết bạn với cậu."

Mạnh Tân Đường chìa tay ra, bình tĩnh nhìn cậu thanh niên.

Cậu thanh niên vừa đưa tay ra, nhưng lại lập tức đổi phương hướng.

"À, quên mất, tôi còn đeo móng tay, xin lỗi."

"Không sao." Mạnh Tân Đường nhìn thoáng qua, tay ở giữa không trung vẫn không nhúc nhích, "Vinh hạnh của tôi."

Cậu thanh niên liền mỉm cười nắm lấy tay hắn.

Mạnh Tân Đường cảm nhận được một chút xúc cảm khác biệt, là băng dính dán quanh móng tay. Màu băng dính gần giống như màu da, nhìn qua chất liệu cũng khá giống với băng dính y tế. Lần đầu tiên hắn thấy, khi cậu thanh niên rút tay về không nhịn được mà nhìn thêm mấy cái.

"Thẩm Thức Thiềm, bác sĩ khoa ngoại lồng ngực của bệnh viện Đệ Nhất."

Cùng là tự giới thiệu, nhưng so với hắn còn đầy đủ hơn. Mạnh Tân Đường suy nghĩ, bổ sung thêm: "Tôi là kỹ sư, làm đạn đạo, tên lửa đạn đạo."

Câu nói này, khiến Thẩm Thức Thiềm nhướng mày.

"Hình như... có hơi lợi hại."

Mạnh Tân Đường lắc đầu: "Chỉ là nghe lợi hại vậy thôi."

"Loại công việc này không phải ai cũng làm được."

Thẩm Thức Thiềm vừa nói chuyện với Mạnh Tân Đường vừa tháo móng tay, Mạnh Tân Đường cúi đầu nhìn, thấy hắn khéo léo trở tay gỡ miếng băng dính ra, bắt đầu từ ngón tay cái, băng dính trên ngón tay kéo căng, xếp chồng lên nhau, cuối cùng là một đường gập đôi, mặt có keo dính chung một chỗ, móng tay liền thành một nắm nhỏ.

"Anh đến đây uống trà à?"

"Ừ, nhưng mà tôi không hiểu trà, bạn tôi mở quán trà, đến đây ôn chuyện cũ thôi."

Thẩm Thức Thiềm cười mấy tiếng, bởi vì sự thẳng thắn của hắn.

"Trà trong quán này cũng được, nếu như công việc không bận rộn, có lẽ ngày nào tôi cũng sẽ ngồi ở trong đó."

Cậu nhấc túi đàn ở bên cạnh, lấy ra một cái hộp sắt nhỏ ở trong cái túi phía trước, hình trái tim màu đỏ. Âm thanh thanh thúy vang lên, bỏ móng tay vào bên trong hộp.

Cậu cất hộp nhỏ vào túi lại, giống như hộp bảo bối vậy, lại lấy ra một đôi mắt kính hình tròn viền kim loại.

Trong ánh mắt có phần hơi kinh ngạc của Mạnh Tân Đường, cậu đeo mắt kính để lên trên sống mũi. Tán cây trên đỉnh đầu rất sum suê, ánh nắng rơi xuống rất ít, nhưng trùng hợp có một tia nắng, hóa thành một điểm sáng màu vàng, men theo gọng kính của cậu trượt một vòng, dừng ngay tại chỗ cao nhất của hình tròn.

Thẩm Thức Thiềm đeo kính lên, trông vừa nhã nhặn lại không ngột ngạt. Mạnh Tân Đường chưa bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ cùng lúc dùng "thiếu niên" và "già dặn" để hình dung một người.

Rất kỳ diệu, cũng rất động lòng người.

"Tân Đường! Đâu rồi?"

Mạnh Tân Đường vừa định nói chuyện, lại bị sự chen ngang đột ngột này cắt ngang. Hắn quay người, nhìn thấy Ngụy Khải Minh đang chạy đến chỗ hắn.

"Ồ? Hai người biết nhau à?"

"Mới làm quen." Mạnh Tân Đường nghe được một chút tin tức khác từ lời nói này, "Sao vậy, hai người biết nhau à?"

Ngụy Khải Minh cười ha ha: "Khi tôi rảnh không có việc gì liền ra ngoài nói chuyện với các ông cụ, cậu ấy lẫn trong một nhóm các ông cụ, đến vài ba lần thì quen luôn. Phải rồi, nếu hai người cũng biết nhau cả, vậy cùng ngồi một lát đi, đúng lúc nên ăn cơm trưa rồi, tôi bảo bọn họ làm mấy tô mì."

Mạnh Tân Đường đương nhiên là vô cùng vui vẻ, liên tục đáp lời mấy tiếng.

Thẩm Thức Thiềm cũng không ngại, thoải mái nói: "Được, tôi về nhà cất đàn trước, quay lại tìm mọi người sau."

"Được thôi."

Mãi đến khi bóng lưng của Thẩm Thức Thiềm cầm theo đàn biến mất ở chỗ rẽ, Mạnh Tân Đường vẫn còn nhìn chằm chằm về hướng đó.

"Này." Ngụy Khải Minh huých người hắn một cái, liếc mắt, "Còn nhìn cái gì đó?"

Mạnh Tân Đường mỉm cười, không nói gì.

Ngụy Khải Minh gọi hắn vào quán, Mạnh Tân Đường lại nói: "Cậu đi trước đi, tôi hút điếu thuốc."

"Chậc, sao bây giờ tôi thấy cậu hút nhiều dữ vậy hả, giờ một ngày cậu hút mấy điếu?"

Đúng lúc Mạnh Tân Đường lấy bao thuốc lá ra, hắn lấy ngón trỏ mở nắp, đưa cho Ngụy Khải Minh xem: "Mở hôm qua."

Còn lại ba điếu.

Ngụy Khải Minh nghẹn họng, vô cùng nghiêm túc hỏi hắn: "Cậu không muốn sống nữa có phải không?"

"Nhịn không được mà." Mạnh Tân Đường kẹp một điếu thuốc, châm lửa. Hắn hếch cằm về phía Ngụy Khải Minh: "Cậu vào trong trước đi, tôi hút xong thì vào."

Ngụy Khải Minh lại "chậc" một cái: "Cậu bớt hút lại đi, bây giờ thấy cậu hút thuốc tôi cũng thấy sợ đó."

"Không đến mức đó." Mạnh Tân Đường cười cười.

Dù sao cũng không khuyên được, Ngụy Khải Minh cũng không quan tâm hắn nữa, lại lầm bầm mấy câu rồi quay người.

Mạnh Tân Đường hút xong một điếu, Thẩm Thức Thiềm vẫn chưa quay lại. Hắn lấy bao thuốc lá, mở nắp ra, sau khi lặp đi lặp lại động tác này nhiều lần, lại rút ra một điếu thuốc. Ước chừng bao thuốc đã trống rỗng chỉ còn lại một điếu thuốc đang lắc lư qua lại, Mạnh Tân Đường không thể không thừa nhận, gần đây quả thật hút rất bạo.

Bạo cũng hết cách, hắn thở ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei