Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung - Việt: Linh Thần

---

Lúc Lục Thừa bắn, lưng Hứa Thanh Chu đã bị hắn đánh đỏ cả lên.

Làn da anh mỏng manh, vết bầm đỏ hiện dưới da anh, vết đầu tiên đã bầm tím, vết nhạt nhất vẫn một màu đỏ tươi.

Lục Thừa nhìn lưng Hứa Thanh Chu, nhìn mãi, nhìn rất lâu, chợt nhớ đến Lục Khải.

Hắn nhớ lúc đó Lục Khải cũng thế này, toàn thân toàn là vết xanh tím trên làn da trắng trẻo thiếu niên, giống như một cơn ác mộng.

Mà Lục Khải...

Anh ấy sợ đau nhất.

Nhớ đến Lục Khải, Lục Thừa ngẩn ngơ giây lát, đột nhiên trong lòng cảm thấy bực bội.

Dường như cáu kỉnh bực bội không có chỗ trút, dần hóa thành thù hận. Khiến hắn vẫn chìm ngập trong hậm hực sau khi đạt được khoái cảm.

Lục Thừa xuống sofa, tùy tiện khoác choàng tắm lên, châm điếu thuốc rít một hơi.

Mà Hứa Thanh Chu vẫn quỳ trên sofa chậm chạp không dám nhúc nhích.

Eo và chân anh đều mềm nhũn, nhích chút xíu cũng đau, đau đến mức run lên.

Lục Thừa lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Chu, thấy anh vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng nằm rạp trên sofa, cả buổi trời không bò dậy được.

Phần đùi người đàn ông hỗn loạn, đỏ đỏ trắng trắng, dịch trong suốt dính nhớp chảy ra từ kẽ mông dính giữa hai chân.

Lục Thừa hút thuốc xong, bỏ lại mình anh, quay người vào phòng, đóng sầm cửa lại, chuẩn bị đi ngủ.

Thật ra hắn không có thói quen ngủ trưa.

Nhưng mấy ngày trước, hắn gọi điện với Dược phẩm Đan Mạch, chịu đựng liên tiếp mấy đêm, lại vừa phát tiết một phen, lúc này mệt mỏi vô cùng.

Sau khi Lục Thừa về phòng, kéo rèm cửa sổ, ngả người lên giường ngủ.

Nhưng có lẽ thời gian không thích hợp, Lục Thừa chẳng ngủ ngon được.

Hắn nhắm mắt, gần như những hình ảnh rời rạc trước mắt ấy đều là những ký ức thời thơ ấu.

Những ký ức đó đều ở cạnh Lục Khải.

Vì là sinh đôi, trong thời gian từ nhỏ đến thời thiếu niên, hai người cùng là người bạn thân thiết nhất.

Nhưng dù vậy Lục Khải và Lục Thừa vẫn có nhiều chỗ khác biệt về hứng thú và sở thích.

Lục Khải thích đọc sách, học tập. Thích tất cả những thứ liên quan đến tính logic. Từ nhỏ anh ấy đã thông minh, học giỏi, từ tiểu học đến trung học cơ sở đều là học sinh xuất sắc học ở lớp chọn.

Mà Lục Thừa thì ngược lại. Hắn thích hoạt động, chơi game. Thích tất cả những thứ liên quan đến cảm nhận kích thích, dù học cùng trường, trước giờ vẫn ở lớp kém nhất, thường đánh nhau với người ta, cũng là nhóc côn đồ.

Trong một khoảng thời gian dài, Lục Thừa không thể hiểu được Lục Khải. Hắn thử 'đồng hóa' anh ấy, liên tục kéo anh ấy phát triển theo hướng khác.

Hắn dạy Lục Khải chơi bóng rổ, nhưng vừa vào sân bóng, Lục Khải đứng mấy phút rồi quay đầu đi.

Anh ấy nói sợ bóng bay trúng mình, anh ấy nói... anh ấy sợ đau.

Lục Thừa dạy Lục Khải lái motor, Lục Khải lái được hai vòng, rõ ràng lái rất tốt, nhưng anh ấy thấy Lục Thừa đua xe với người ta, đầu gối ma sát, hai ngày đã bán xe, lấy tiền mua máy MP3 còn không cho Lục Thừa nghe.

Sau đó Lục Thừa đánh nhau với người ta ở ngoài trường, có lần bọn họ đến trường chặn người, nhầm sang Lục Khải.

Lục Khải vừa thấy một đám tóc vàng là vứt tiền bỏ chạy. Quay về còn tức giận với Lục Thừa, nói là hắn liên lụy mình. Hôm sau Lục Thừa bán mấy người kia, nhưng vẫn bị truyền rằng hắn nhát gan bỏ chạy. Thế là một thời gian dài, Lục Thừa đánh nhau với người ta cũng thấy không còn mặt mũi gì.

Thật ra không phải Lục Khải không biết đánh nhau, lúc anh ấy đánh Lục Thừa rất là độc, chuyên chọn mấy chỗ không ai ngờ mà đánh, đánh xong lặn mất tăm, lần nào cũng khiến Lục Thừa hận đến ngứa răng.

Hắn hỏi Lục Khải, vì sao hôm đó anh thà đưa tiền cũng không đánh nhau, hại em bị cười cả tháng trời. Mà Lục Khải chỉ cười khi thấy người gặp họa, cười xong lại nói với vẻ mặt vô tội: Vì anh của em... sợ đau.

Những ký ức vụn vỡ đó khiến Lục Thừa nằm lăn tới lăn lui trên giường, tỉnh tỉnh mê mê như bị bóng đè.

Sau đó, tên tai hắn đều trở thành tiếng Lục Khải, như linh hồn. Anh ấy không ngừng nói: Tiểu Thừa, anh sợ đau. Em, anh sợ đau. Lục Thừa, anh sợ đau...

Lục Khải sợ đau như thế, năm mười bốn tuổi ấy, để lại một bước di thư rồi nhảy xuống từ tầng thượng.

Lúc thi thể anh ngã đến mức mơ hồ, lúc khám nghiệm tử thi, các pháp y lại phát hiện nhiều dấu vết ngược đãi xanh tím đỏ sẫm lớn nhỏ khác nhau trên cơ thể trắng bệch tàn tạn ấy.

Lục Khải từng nói, anh ấy sợ đau...

Lục Thừa tỉnh dậy trên giường, nhìn đồng hồ treo tường, hơn bốn giờ chiều.

Trước mắt hắn vẫn hiện ra hình ảnh sau khi Lục Khải nhảy lầu. Thị thể nát bươm, máu me đầy đất, tư chi vặn vẹo, đế cả xương sọ cũng biến dạng, máu thịt lẫn lộn.

Nhiều năm vậy rồi, mỗi lần Lục Thừa nhớ đến, dạ dày vẫn không khống chế được đau nhói lên.

Hắn lê thân vào nhà vệ sinh nôn một phen, nôn ra hết thức ăn buổi trưa và rượu trắng đã uống, nôn hơn mười phút liền.

Hắn mở cửa phòng ngủ ra phòng khách. Mà ngoài cửa, Hứa Thanh Chu đang cầm một ly nước nóng im lặng đứng đó.

"Tôi nghe thấy cậu nôn trong nhà vệ sinh... rót cho cậu ly nước ấm..."

Sắp đến đầu đông, bầu trời bên ngoài cũng tối hơn, đan xen giữa xanh tím và cam, ánh sáng cũng mờ mờ không rõ. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ trong suốt sát đất trong phòng khách lớn. Hứa Thanh Chu mặc quần, nhưng để trần nửa người trên, làn da trắng trẻo, đi chân trần trên thảm phòng khách.

Mà phòng ngủ của Lục Thừa kéo rèm, là một khoảng tối tăm.

Ánh sáng và bóng tối dường như chia cắt không gian ra thành hai thế giới.

Hứa Thanh Chu vẫn luôn nghĩ phải mở miệng nhắc chuyện thuốc thế nào. Nhưng lúc Lục Thừa mở cửa, sắc mặt âm u, tay nắm khung cửa giống hệt quỷ dữ bò lên từ nơi sâu thẳm.

Thấy Lục Thừa, đầu lưỡi Hứa Thanh Chu cứng đờ.

Lục Thừa nhìn anh, ánh mắt hung ác của người đàn ông mới thay đổi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hứa Thanh Chu thở phào.

Lục Thừa chậm rãi ra khỏi phòng, cầm ly nước trên tay Hứa Thanh Chu, ngửa đầu uống nước.

Hắn thờ ơ nói: "Cảm ơn."

Hứa Thanh Chu không trả lời.

Lục Thừa ra khỏi phòng ngủ, đứng giữa phòng khác, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới hỏi: "Anh biết làm cơm không?"

Hứa Thanh Chu gật đầu: "Biết."

Thế là Lục Thừa phất tay, ra lệnh cho Hứa Thanh Chu: "Đi nấu cháo đi."

Lúc Hứa Thanh Chu xoay người đi, Lục Thừa nhìn tấm lưng trần của anh.

Trên làn da trắng nõn ấy xanh xanh tím tím, có vài chỗ rỉ máu, còn sưng lên nữa, khiến tấm lưng vốn đã ốm càng gầy gò hơn.

Lục Thừa nhắm mắt, trong thoáng chốc lòng hắn chợt dâng lên cảm giác bi thương.

... Thật chẳng thú vị gì.

Hắn nghĩ.

Hứa Thanh Chu vào phòng bếp, xem xét tủ lạnh một phen.

Lục Thừa không thường nấu ăn trong nhà, dụng cụ đầy đủ nhưng nguyên liệu có thể dùng được thì ít quá.

Anh lần lữa mãi, cuối cùng quyết định nấu cháo tôm nõn.

Sau khi anh thái nguyên liệu xong, tìm một lúc vẫn không thấy nồi đất đâu.

Nhưng may thay trên bàn có đặt một nồi điện đa năng. Hứa Thanh Chu nhìn nhìn, bỏ đồ vào, sau khi đặt thời gian xong bèn ấn nút ninh cháo.

Chưa ninh cháo được bao lâu, đột nhiên Lục Thừa vào bếp gọi anh.

"Điện thoại anh reo."

Hứa Thanh Chu thấy Lục Thừa cau mày, không khỏi nơm nớp trong lòng.

Anh vội nói xin lỗi, sau đó lấy điện thoại ở phòng khách đến sân thượng nghe.

Thỏa thuận trên hợp đồng là một tháng ba mươi nghìn tệ, cuối tháng gửi vào tài khoản của Hứa Thanh Chu.

Nói theo lẽ thường, người được bao nuôi, chắc là ở trong nhà Lục Thừa sắp xếp, đợi Lục Thừa qua bất cứ lúc nào.

Nhưng Hứa Thanh Chu có vợ có con gái, còn phải chăm sóc cho cha. Anh không thể để ai biết chuyện này.

Nên cuối cùng thỏa thuận thành: Thứ bảy chủ nhật hàng tuần Hứa Thanh Chu sẽ ở chung cư của Lục Thừa, dù Lục Thừa không có nhà. Ngoài ra, lúc nào gọi thì đến.

Mấy lần trước anh đến, Lục Thừa đang bận, không ở nhà nhiều.

Hứa Thanh Chu hỏi Quý Hàm, cũng về sớm hơn. Anh nói với Lý Cầm Cầm học bổ túc kết thúc sớm, Lý Cầm Cầm cũng không nghi ngờ anh.

Nhưng hôm nay thì khác, Hứa Thanh Chu cũng không dám về nhà.

Lúc này anh đứng trên sân thượng, bị gió lạnh thổi qua, trước ngực, tay, chân đều lạnh lẽo, chỉ có sau lưng đau rát.

Lý Cầm Cầm hỏi trong điện thoại: "Dạy bổ túc thì sao? Ăn tối chưa, tối mấy giờ về?"

Hứa Thanh Chu cắn răng: "Hôm nay lên lớp bình thường, không thể về sớm, mười giờ kết thúc, phải hơn mười một giờ mới có thể về đến nhà."

Anh sợ sau khi về nhà bị Lý Cầm Cầm nhìn ra gì đó nên tìm cớ nói: "Hôm nay anh về muộn quá, tối nay anh đến chỗ cha, xem tình huống cha thế nào. Em và Nhu Nhu ngủ sớm một chút."

Lý Cầm Cầm nói được, dặn anh tôi đắp nhiều chăn hơn, nhà cũ thoáng gió, đừng để cảm lạnh.

Hứa Thanh Chu nhịn xuống cơn ớn lạnh, cười nói được, dịu giọng: "Cảm ơn cô Lý đã nhớ đến."

Vừa định ngắt máy, điện thoại bên kia bị Hứa Tiếu Yên tranh đi.

Cô nhóc bấm loa ngoài, nói to: "Cha ơi, ngựa nhỏ của con đến rồi. Cảm ơn cha! Yêu cha, cha thật tốt!"

Hứa Thanh Chu nghe giọng Nhu Nhu, chỉ cảm thấy đáy lòng dần ấm áp.

Anh cười dỗ dành: "Cha cũng yêu con. Nhu Nhu thích ngựa nhỏ không? Nhu Nhu nghe lời mẹ, sau này cha sẽ mua cho con nữa."

Cô nhóc bên kia kêu lên: "Cha mau về đi. Con sẽ cưỡi ngựa nhỏ cho cha xem."

Đáy mắt Hứa Thanh Chu dần tràn ngập vẻ dịu dàng, cũng thả lỏng hơn.

Anh nói: "Thế bây giờ Nhu Nhu chụp một bức ảnh cho cha xem được không?"

Hứa Tiếu Yên nói: "Dạ, thế thì cha đợi con. Con nói mẹ chụp."

Hứa Thanh Chu đứng trên sân thượng yên tĩnh đợi, không lâu sau trên điện thoại nhận được ảnh. Hứa Thanh Chu nhìn thử, ấm áp nơi đáy mắt hòa tan buổi chiều hôm từng chút một.

Mà lúc này, nồi điện trong bếp kêu tít tít, âm thanh bén nhọn đâm vào màng tai.

Hứa Thanh Chu quay đầu lại, thấy Lục Thừa đứng dựa tường trong phòng khách nhìn mình, không biết là u ám hay bi thương.

Trong lòng Hứa Thanh Chu心 chợt lạnh lẽo, hoảng hốt tắt máy, đi vào phòng bếp múc cháo.

Lục Thừa vào theo, thản nhiên nhìn anh.

Hứa Thanh Chu không biết mình đứng ở ngoài bao lâu, tay chân sắp bị đông cứng đến nơi, lúc cầm bát tay cũng run lên, rơi xuống đất vỡ nát, cháo nóng vừa múc ra văng đầy đất.

Lục Thừa ngồi cụp mắt trầm mặc không nói.

Hứa Thanh Chu cũng không dám nói gì, vội múc bát khác, đặt trên bàn cho Lục Thừa ăn. Sau đó tự lấy giẻ lau và chổi, ngồi xổm xuống thu dọn cháo và bát vỡ từng chút một.

Sau khi thu dọn xong, ra đến phòng khách. Lục Thừa vừa ăn cháo, chẳng ngẩng đầu lên nói: "Tự múc một bát ăn đi. Thử cháo anh nấu."

Giờ Hứa Thanh Chu múc bát cháo, ngồi đối diện Lục Thừa, miễn cưỡng ăn.

Bát cháo đó cũng không dở, mùi vị cũng được. Nhưng cũng không phải thơm ngon gì. Chỉ là một bát cháo có thể ăn được mà thôi. Hứa Thanh Chu nghĩ.

Nhưng đối với Lục Thừa, chí ít bát cháo ấy cũng ấm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net