Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi gã một lần nữa chạy tới Nghĩa thành, trong chớp mắt bị cánh cửa thành làm cho sững sờ.

Lúc trước Tiết Dương tính tình trẻ con cố ý vẽ xấu, trên cửa đầy loại chữ kì dị như gà bới. Lần này, Kim Quang Dao bị những đường cong dữ tợn vặn vẹo kia làm cho nhíu mày, sự tuyệt vọng và đè nén trong bức họa cứ quẩn quanh tâm trí gã thật lâu, mãi vẫn không tiêu tán được.

Phù chú này hẳn là do Tiết Dương thiết kế, như vậy, hắn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Toà thành này gã cho Tiết Dương làm sân chơi, cũng đã chính thức biến thành ngục tù nơi hắn làm chúa tể.

Chỉ là, Tiết Dương đã chẳng thể tiếp tục chơi đùa trong đó, chỉ có thể ở trong tòa thành của chính hắn, làm một linh hồn bị trói buộc, ngoan cố chống cự.

Tiết Dương bẻ cổ tay, xông lên cười cười với người trước mặt: "Ngươi cố ý à?"

Người trước mặt không có cách nào đáp lại hắn vì y chỉ là một hung thi bị chủ nhân điều khiển.

Tiết Dương cười càng thêm sâu, càng sâu càng thâm trầm: "Vì sao ngươi lại không bằng Quỷ Tướng quân?"

Tống Lam không có con ngươi, đôi mắt không chớp lấy một lần.

"Động tác của ngươi cứng nhắc như thế, là đang phản kháng ta?" Tiết Dương cười lạnh một tiếng, "Không muốn làm việc cho ta đúng không?"

"Ngươi có lựa chọn sao? Loại cẩu tạp chủng nhà ngươi!"

Tiết Dương cắn răng, trợn mắt nhìn bộ hung thi kia, trong mắt là hận ý cuồn cuộn, tựa hồ thiêu đốt chính mình đến mức biến dạng.

Quả nhiên, lý trí của hắn đã bị thiêu sạch.

"Ngươi...thật đúng là đồ chó chết rác rưởi! Sao ngươi lại tới đây! Ngươi nên ru rú trong xó ấy, ôm miệng vết thương của mình mà hối hận! Loại người cặn bã như ngươi! Tại sao lại tới quấy rầy ta! Vì sao chứ! Tại sao ngươi lại tới quấy rầy ta!!!"

"Tại sao phải xuất hiện! Ngươi xứng sao! Chẳng phải ngươi đã nói không gặp lại sao! Tại sao ngươi lại muốn tới đây! Tại sao!"

Nạn nhân bị mắng là cặn bã, hung thủ cảm thấy mình mười phần đáng thương.

Tiết Dương có chút ngưng trệ bởi động tác vừa rồi của Tống Lam, bị kích thích bởi chính tình cảnh nguy hiểm bản thân đang rơi vào, lại nổi điên không hề báo trước.

"Lão tử nhất định phải giết ngươi!!! "

Hắn quên Tống Lam đã chết từ lâu, bị hắn luyện thành hung thi. Cứ như vậy, hắn rút đinh ra khỏi sọ não Tống Lam.

Tống Lam quỳ xuống trước mặt hắn.

Giáng Tai chém lung tung không có Tquy luật trên cơ thể cao lớn ngơ ngác của Tống Lam.

"Đứng lên đồ rác rưởi! Đứng lên đánh với ta!"

Đúng như hắn muốn, hai mắt Tống Lam lập tức khôi phục ý thức. Trong mắt của y đầy hận ý, chẳng khác nào hận ý trong mắt Tiết Dương. Tống Lam bỗng vươn tay, móc về phía trái tim của Tiết Dương.

Tiết Dương xuất quỷ nhập thần vòng ra sau lưng Tống Lam, Giáng Tai chuẩn xác chém về hướng cổ của y.

Tống Lam nghiêng mình tránh thoát, Phất Tuyết rời vỏ, mạnh mẽ như cuồng phong đâm tới ngực Tiết Dương.

Đừng nói Tiết Dương đã tức giận tới không còn lý trí mà chém Tống Lam không chuẩn, kể cả nếu chém trúng rồi thì với hung thi cũng hoàn toàn vô hại. Lại qua mấy chiêu, Tiết Dương liền bị Tống Lam bóp cổ, từng quyền từng quyền hung ác đấm vào tim.

Tu sĩ bình thường bị hung thi dùng lực nện vào tim đã ngất đi từ lâu, nhưng Tiết Dương sao có thể giống người thường, hắn không chỉ có thể nhịn đau, còn tựa hồ giết cũng không chết. Một khắc đôi chân dài tìm được đúng khe hở liền đá mạnh vào gáy Tống Lam.

Hắn dùng hết sức lực toàn thân, nhân cơ hội này xoay người cỗ hung thi kia, dùng chân đạp một cái, tay luồn vào trong, từ không khí lấy ra dẫn linh tuyến, một lần nữa cây đinh lại đâm vào sọ Tống Lam.

Hung thi đang nổi giận liền yên tĩnh.

Mà Tiết Dương còn ở trên không trung, không tìm được điểm rơi thích hợp, cả cơ thể đập vào trạc cây, phun ra một ngụm máu tươi.

Lần này nổi điên, lại nhanh chóng kết thúc sau khi bị áp chế hoàn toàn, cứ như một hồi hài kịch, lại tựa hồ triệt để kích thích hắn.

Hắn hừ lạnh, tự giễu cười nhạo hành vi ngu ngốc vừa rồi của mình, nhưng còn chưa cười ra tiếng đã phun ra thêm một búng máu.

Không biết hắn đã ho ra máu mất bao lâu mới có thể ôm ngực, run rẩy đứng dậy lê từng bước về nhà.

Sau mỗi bước chân dính máu trở về, hắn quỳ gối trước quan tài Hiểu Tinh Trần, ngồi thẳng lưng ngắm nhìn thật lâu.

"Hiểu Tinh Trần, bạn tốt của ngươi bắt nạt ta ..."

"Hắn bắt nạt ta, ngươi mặc kệ không quan tâm sao?"

"Ngươi vốn dĩ luôn đóng vai người tốt cơ mà, mau ngồi dậy dạy dỗ hắn đi! Ngươi xem hắn đánh ta thành cái gì rồi!"

"Hiểu Tinh Trần ..."

Đau quá, trái tim, vẫn đau quá.

Khi bị đánh không đau đến như vậy, nhưng từ khi nhìn thấy Hiểu Tinh Trần liền thật sự rất đau.

Mặc kệ thân thể đau đến bao nhiêu Tiết Dương đều có thể nhẫn nhịn, nhưng còn đau lòng thì sao? Đau lòng đến tột cùng sao có thể nhịn đây?

Tiết Dương gọi "Hiểu Tinh Trần", "Hiểu Tinh Trần", hắn tủi thân cực kì, tủi thân tới mức một lần nữa bật khóc thành tiếng.

------

Hai đạo nhân áo đen hành tẩu trong màn đêm.

Một người cao lớn cao ngạo, đeo trường kiếm Phất Tuyết, một người dùng bạch lăng che đi đôi mắt, tay cầm danh kiếm Sương Hoa. Đạo sĩ mù nhẹ nhàng bảo người giữ cửa: "Ngài chỉ cần nói với Thường gia chủ Thường Bình, rằng Minh Nguyệt Thanh Phong tiện đường đến đây tá túc một đêm."

Thường Bình nghe hạ nhân miêu tả, biết là Hiểu Tinh Trần cùng Tống Lam đến thăm. Dù chính mình lúc trước nhu nhược, gián tiếp hại Bạch Tuyết Quán bị đồ sát, khiến Hiểu đạo trưởng mù mắt, nhưng kẻ cầm đầu là Tiết Dương. Bây giờ Tiết Dương đã chết, hai vị đạo trưởng cao khiết này dường như đã hòa hảo như lúc đầu. Loại người như bọn họ nhất định không phải đến báo thù.

Dù sao lúc trước Hiểu Tinh Trần đã giúp gã, đuổi người cũng không hay, thế là gã liền phân phó: "Mau mau cho mời."

Hạ nhân cúi đầu khom lưng dẫn vị đạo sĩ mù nho nhã và vị đạo sĩ cao ngạo không nói một lời vào phòng khách của Thường Bình.

Khi thấy thân hình có hóa thành tro mình cũng nhận ra, Thường Bình há hốc miệng, mở to hai mắt nhìn.

Tiết Dương chậm rãi kéo xuống dải bạch lăng, lộ ra một đôi con ngươi chỉ có ở lệ quỷ.

Cười đến ngọt ngào mà tà ác.

"Từ khi chia tay đến giờ ngươi vẫn khỏe chứ, Thường gia chủ?"

"Hôm nay, là thời điểm chúng ta tính toán hết nợ nần."

Tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế không dứt bên tai, xác người nằm lung tung khắp nơi, bên ngoài sinh linh đồ thán, bên trong như địa ngục trần gian.

Thường Bình không có cách nào tự sát, chỉ khi nào Tiết Dương để gã chết gã mới có thể chết, Tiết Dương lại càng không để gã chết, gã chỉ có thể nhìn từng miếng từng miếng thịt của mình bị cắt xuống.

Một đêm này kết thúc quá khứ.

Thường gia, cuối cùng toàn diệt.

Tiết Dương lấy máu của mình và của đám người bị hắn giết chết đem dưỡng thi thể Hiểu Tinh Trần.

Thi thể của Hiểu Tinh Trần được hắn chăm sóc, vẫn hoàn hảo như xưa, không chút tổn hại, không có lấy một dấu hiệu hư hỏng.

Tiết Dương nằm trong quan tài, bình tĩnh gối đầu lên ngực Hiểu Tinh Trần.

"Ta báo thù cho ngươi rồi."

"Ta đã xử lý cả nhà Thường Bình, ta báo thù cho ngươi rồi."

"Bao giờ trở về ngươi sẽ gặp được A Tinh, ta cũng đưa nó về rồi."

"Giờ nó đang ở trong thành, lại ra ngoài ham chơi, chắc là ban đêm sẽ trở về."

"Hiểu Tinh Trần ... "

Vậy khi nào ngươi mới trở về đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net