Thứ khó nắm giữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Bụi bám đầy trên sổ sách của quan chép sử, lau một chút, lật một chút là sạch, giấy mực tuy cũ nhưng chung quy vẫn trở về được như ban đầu.

Bụi bám đầy trong lòng người, ngươi ngươi ta ta vài câu, chấp niệm tư niệm vài thứ là xóa sạch, tâm lại lặng như nước.

Bụi phủ khắp hoang thành, lại chẳng xóa đi được. Nhấc bút khỏi nghiên mực, sen trong Liên Hoan Ổ nở rồi tàn, tuyết Cô Tô hạ rồi tan, mẫu đơn Lan Lăng rực rồi phai, chớp mắt cũng mười năm.

Mười năm này, thiên hạ thái bình như chưa bao giờ có biến cố, nhưng chuyện kể lại nhiều không đếm hết. Tỉ như việc Tông chủ Vân Mộng lần này đã sắp tròn ba trăm lần đi xem mắt mà vẫn chưa tìm được ý trung nhân; tỉ như việc Di Lăng Lão Tổ kéo Hàm Quang Quân ngao du khắp thiên hạ, Hàm Quang Quân kia có giàu đến mấy cũng vì vị kia mà triệt để cạn ngân lượng; tỉ như Tông chủ Lan Lăng cũng giống như cậu nó, đã sắp là lần thứ một trăm; tỉ như...

2.

"Tiểu gia hỏa, ngươi ngồi đấy cũng lâu lắm rồi, hết muốn luân hồi rồi à?"

Tiết Dương nhếch môi cười vài cái, thanh âm so với thời niên thiếu không khác là bao: "Gì chứ thúi đạo sĩ, ai nha, không cần luân hồi cũng được. Cứ như thế này không phải tốt sao?"

Khâu Lâm cắm phất trần vào sau lưng, tùy ý nghịch nghịch viên sỏi dưới chân, bĩu môi: "Ngươi là rất muốn đến tàn hồn cũng chẳng còn đấy à? Uổng công lão tử cứu ngươi về"

"Tàn hồn cũng chẳng còn? Giống như y ấy hả?" - Tiết Dương cười cười, chuyển từ cười nhạt sang cười thành tiếng, chỉ vào quan tài phía sau mình.

Quan tài dài gần bốn thước, gỗ chưa mục nhưng đã phai màu theo thời gian, kiểu dáng vô cùng tùy tiện, đẽo gọt lắp ráp thô sơ. Gỗ quan tài không còn đen bóng như ngày nào, nhưng vẫn nổi bật nên bạch y vị nào đó chẳng thể tỉnh dậy.

Bạch y thì bạch y, chung quy cũng mục nát đến sắp không nhìn ra hình dạng. Như tấm vải bị người ta tùy ý chém lên, rồi lại tùy tiện phủ lên đống cốt khô đã sớm thành tro tàn.

Tiết Dương chậc lưỡi, bắt hai tay sau đầu, dựa vào thành quan tài: "Đã mười năm rồi"

Dứt lời, lại không nhịn được gọi thêm ba tiếng: "Hiểu Tinh Trần"

Đạo sĩ vẫn đang chuyên tâm đá qua đá lại viên sỏi, hơi ngước mắt: "Ngươi với vị kia rốt cuộc là quan hệ gì? Chấp niệm của ngươi với y lại nặng như vậy, kinh động cả đá Tam Sinh, đả thương cả sư phụ ta"

"Ầy, đả thương lão già đó rồi sao? Thế sao còn lôi ta về lại dương gian làm gì, làm hồn ma vất vưởng dưới đấy còn hơn là thành vong linh nha"

Khâu Lâm cắn môi, nhỏ giọng: "Tuy sư phụ tuổi tác có hơi cao, nhưng với khuôn mặt đấy của y mà gọi là lão già thì sai trái lắm". Lại nói tiếp: "Là sư phụ nói phải đem linh hồn của ngươi về bằng được, cũng không nói lý do"

Tiết Dương: "Ài, rõ là rảnh"

Hắn ngưng một lát, Khâu Lâm cũng không nói tiếp.

3.

Đing đang đing đang...

Đing đang đing đang...

Đing đang đing đang...

Phong linh cũ kĩ phai màu nhưng thanh âm vẫn cứ trong trẻo dịu êm, tựa bạch tâm thiếu niên năm ấy bái biệt sư môn, một người một kiếm tiến vào cõi hồng trần, tới khi lưỡng tuyệt nhân sinh cũng vẫn cứ là bạch tâm.

Lại nói, không bạch là gì?

Là hắc.

Chính là tâm đã nhuộm một màu u tối, đen rồi, lại như không đen. Là tâm thiếu niên năm ấy mất một ngón tay mà sinh tâm ma trong lòng, đến cả thứ trân quý nhất với bản thân cũng chẳng kịp nhận ra.

Mà nhận ra thì sao? Cũng muộn rồi.

4.

"Thúi đạo sĩ, ngươi nói thử xem, nếu tàn hồn cũng chẳng ra tàn hồn, vỡ thành trăm mảnh, còn siêu sinh được không?"

Khâu Lâm gãi đầu: "Cái này... À, ta có từng nghe sư phụ nói qua. Muốn luân hồi phải đủ ba hồn bảy vía, nhưng hồn phách đã vỡ nát, hẳn chỉ do hai lý do: hoặc là bị diệt, bị yểm chú hay đại loại gì đó đánh tan hồn phách; hoặc là tự bản thân người đó đã không muốn siêu sinh, vạn kiếp bất phục"

"Ầy, đừng vòng vo nữa, đúng trọng tâm xem nào"

"... Tiết công tử à, ngươi cũng từ từ một chút có được không, làm gì mà như cứu nương tử sắp sinh vậy. Thật ra không phải là hết cách, nhưng cách này nguy hiểm thì không nguy hiểm, nhưng lại là cổ thuật, thất truyền từ lâu, khả năng thành công rất thấp a."

Giáng Tai cũng như chủ nhân, đã không còn nguyên thân như trước, mờ mờ ảo ảo. Tiết Dương thuận tay vuốt ve bội kiếm bên hông, đem theo một tia nôn nóng cùng ôn nhu chưa từng thấy qua: "Cách gì?"

Khâu Lâm nhìn hắn từ đầu tới chân, lườm lườm: "Ngươi xem ngươi rốt cuộc là đang muốn làm cái gì? Được rồi, yên lặng đi, ta nói cho nghe."

5.

Ảo cảnh mờ ảo không lối ra, sương mù che kín tầm mắt, tĩnh lặng đến ghê người.

Tiết Dương mịt mờ đi trong sương mù, như có như không lại nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.

Đúng là ảo cảnh, đến cả vong linh cũng có tiếng bước chân.

Cộp...

Cộp...

Cộp...

Tiếng đế giày chạm từng bước xuống nền đất khô cứng.

Cộp...

Cộp...

Cộp...

Có chút giống, lại có chút không giống.

Chẳng phải quá quen thuộc sao? Mười năm trước, tiếng gậy trúc vang khắp hoang thành.

Sương mù tan như không tan, nhưng vẫn phần nào nhìn rõ được khung cảnh trước mắt.

Chẳng phải quá quen thuộc sao?

"Nghĩa" chẳng phải trong "Nghĩa hiệp", mà là "Nghĩa trang".

Đúng rồi, Nghĩa Thành.

"A Thiến, đi chậm một chút, coi chừng vấp ngã"

"Hầy, đạo trưởng, ngươi chính thân mình lo còn chưa xong, lo cho nhỏ mù đó làm gì. Qua đây qua đây, ta dìu ngươi"

"Xí, gia hỏa nhà ngươi là đồ lưu manh!"

Một trong trẻo, một ôn nhu, một khó đoán. Trong trẻo của tiểu cô nương giả mù, ôn nhu của bạch y đạo nhân, khó đoán của thiếu niên ngông cuồng.

Tiết Dương đứng yên lặng tại chỗ, nói không thành lời, mà cũng chẳng biết phải nói gì, nhìn trân trân vào cố mộng trước mắt. Là hắn, là A Thiến, là Hiểu Tinh Trần của ngày nào.

Chấp niệm của Hiểu Tinh Trần mang trong một tia Thực hồn, cư nhiên lại là quãng thời gian ấy.

6.

Thành hoang có ba kẻ mù: mù giả, mù thật, mù tâm.

Mù giả không nói, mù thật đã đành, lại mù tâm.

Đã mù tâm, sẽ chẳng bao giờ nắm giữ được chấp niệm của chính bản thân mình. Ấy là mù tâm. Cũng là đau nhất.

Trong ảo cảnh, Tiết Dương thấy được nắng chiều nhàn nhạt phủ lên hoang thành một màu cô liêu, đẹp mà đau không kể xiết.

Nắng chiều đổ bóng xuống đường nhỏ đất đá khó đi hai thân ảnh thiếu niên. Một hắc, một bạch, xách theo một giỏ tre đựng rau củ và cá tươi, tưởng chừng sẽ cả đời dây dưa quấn quít, cuối cùng lại thành ý nan bình.

"Hắn" của mộng cảnh cười tươi, vân vê mấy viên kẹo đường trong tay, vừa đi vừa kể cho bạch y đạo nhân nghe đủ thứ chuyện.

Hiểu Tinh Trần sẽ im lặng lắng nghe, rồi bật cười thành tiếng, ôn nhu như nước mát chảy qua dòng, mài đi góc cạnh của viên đá sắc lạnh.

Tiết Dương đi theo hai người, ở ngay phía sau, nhưng không ai nhận ra sự tồn tại của hắn.

Đi thêm một đoạn là tới trang viên nhỏ bé cô quạnh, từ bên trong vọng ra tiếng hát chẳng thành nhịp điệu của nhỏ mù.

Giành giật nhau từng viên kẹo đường.

Ngươi ngươi ta ta, rửa rau, chẻ củi, nấu cơm.

Đing đang đing đang...

Đing đang đing đang...

Đing đang đing đang...

7.

Vì chỉ là một tia hồn phách khó khăn lắm mới vớt lên được từ Vong Xuyên hà, nên cái gì cũng chẳng rõ ràng.

"Vì sao lại cứu ta?"

"Nhân sinh như mây trôi, bèo nước tương trợ mà thôi"

"Cũng không hỏi vì sao ta lại bị thương nặng như vậy? Đạo trưởng không sợ ta là người xấu sao?"

"Ngươi không nói, ta hà tất phải hỏi? Có những chuyện, ta cũng chẳng muốn cho người khác biết"

.

"Đạo trưởng, ngươi mang ta theo săn đêm được không?"

"Không thể"

"Vì sao lại không thể chứ?"

"Chỉ cần ngươi mở miệng sẽ làm ta cười. Ta mà cười, đường kiếm sẽ lệch đi mất"

.

"Tha cho ta đi"

8.

Tha cho ngươi.

Tha cho ngươi.

Trước khi nhập vào ảo cảnh, Khâu Lâm từng nói với hắn: "Muốn cho linh hồn trở về lành lặn, được có kiếp sau, ngươi liền xuống Quỷ Môn Quan một lần, giành lại chỉ một tia hồn phách của y thôi cũng được, tiến vào chấp niệm, tìm cách phá tan ảo mộng của y, đem y từ chấp mê kéo trở về. Sau đó liền giúp ngươi tính tiếp"

Chẳng qua chỉ là một kiếp luân hồi, có hay không đều được mà. Ngươi nói phải không, Hiểu Tinh Trần?

Được, ta tha cho ngươi.

Là chấp mê của ngươi, tư niệm của ngươi, cố mộng của ngươi. Ta tha cho ngươi, sẽ không phá đi.

Ha, coi như tích chút âm đức.

Đing đang đing đang...

Đing đang đing đang...

9.

Luân hồi.

Ừ, luân hồi.

Ta cũng không nắm giữ được luân hồi.

Cũng như ngươi, chẳng nắm bắt nổi.

Mà nắm được, cũng chẳng có can đảm để giữ lấy.

10.

"Tiết công tử, Tiết Dương, Tiết Thành Mỹ! Ngươi mau tỉnh dậy!! Không phá được thì bỏ cuộc đi, chính bản thân ngươi đừng trầm luân trong đó nữa!! Tiết Thành Mỹ!!!"

Ài, Khâu Lâm, ngươi cũng thật phiền.

Lão tử muốn ở lại, ở lại thêm chút nữa thôi.

Nếu có thể, ta nhất định sẽ nói với đạo sĩ thúi nhà ngươi, ta đối với vị kia trong quan tài là tình cảm gì.

Là buông, nhưng không đủ can đảm.

Nên lại muốn nắm giữ được chấp mê mà bản thân luôn đánh mất bấy lâu.

Lại vẫn không đủ can đảm để giữ lại thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net