Part 2: Tội trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiểu Tinh Trần thở hắt đầy nhẹ nhõm. Người cuối cùng vừa rời khỏi buồng thú tội, và anh cũng đã sẵn sàng rời khỏi buồng. Anh như ngồi trên đống lửa từ lúc anh bước vào đây, khiếp đảm sự xuất hiện của gã trai đó.

Anh đã nhờ những mục sư khác thay ca với mình trong vài ngày vừa qua, đổi lại anh lo việc dọn dẹp vệ sinh, nhưng việc đó không thể tiếp diễn mãi được. Đây là buổi đầu anh trở lại công việc của mình kể từ đêm đó, và anh sắp sửa ra về trong lo sợ, trước kia gã đàn ông xuất hiện trước mặt anh.

Tay gã đặt trên cửa, định đẩy mở, rồi gã nghe thấy tiếng cọt kẹt từ phía bên kia và cánh cửa đóng sập lại. Vị mục sư cảnh giác ngồi xuống ghế. Anh nắm chặt chuỗi tràng hạt bằng cả hai tay, toàn thân đột ngột truyền lên một đợt run rẩy dữ dội. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực truyền lên tai anh.

"Hãy tha thứ cho con, thưa Cha, vì con đã phạm tội."

Là gã.

Tiếng còi báo động rú lên trong đầu Hiểu Tinh Trần. Từng dây thần kinh trong cơ thể anh gào xin anh hãy chạy khỏi buồng thú tội đi và đừng bao giờ quay lại. Nhưng anh không chiến thắng được cơn tò mò của mình. Anh muốn hỏi gã là ai, tại sao gã lại làm thế, tại sao gã lại chọn anh.

Thay vào đó, anh chẳng làm gì cả. Nghĩa vụ kéo anh xuống ghế và khóa môi anh lại, anh còn chẳng dám thở nhẹ trong khi chờ nghe gã trai thú tội. Lần này cậu đã làm gì thế?

"Thưa Cha, con lại làm điều đó lần nữa rồi. Lần này con đã bỏ thuốc vào nến của y."

Vị mục sư hít sâu một hơi. Gã đang nói về đêm đó.

Gã trai tiếp tục như thể không nghe thấy anh. "Đấy là một loại thuốc khác nên y vẫn tỉnh khi con bước vào phòng y. Y thật yếu ớt và bất lực, còn chẳng thể nhấc nổi một ngón tay. Và nỗi sợ ngập tràn trong mắt y khi nhìn thấy con - Người không thể có được niềm hưng phấn này khi y ngủ đâu. Con muốn làm y ngay tại đó. Chà, dù sao y cũng không ngăn con." Gã khúc khích cười khi hồi tưởng lại.

Hiểu Tinh Trần xanh xám cả mặt mày, cả người đông cứng lại như trong đêm đó.

"Con đã lột trần y và đặt y nằm trên giường để có thể ngắm y. Đầu ngực hồng phớt trông đẹp tuyệt, nổi bật hẳn trên làn da nhợt nhạt của y, con không kìm được muốn nếm vị của nó. Và khi con mút mát nó, y phát ra tiếng rên dâm đãng chưa từng thấy."

Mặt Hiểu Tinh Trần cháy hừng hực trong xấu hổ và nhục nhã.

"Con mới chỉ chạm vào y chút ít mà y đã cứng rồi! Cơ thể bọn con hẳn phải hòa hợp lắm, Cha đồng ý chứ?"

Không, đấy là do thuốc! Cậu ép buộc tôi!

"Con chưa đụng chạm gì nhiều mà nước mắt y đã rỉ ra rồi. Thật khiến con muốn tạo lí do chính đáng cho y khóc. Nên con cũng lột bỏ quần áo mình và trèo lên giường. Rồi con..."

• • • • •

Gã trai phủ lấp miệng anh bằng miệng gã, luồn lưỡi vào và ấm nóng phủ lên từng tiếng rên rỉ của Hiểu Tinh Trần trong khi những ngón tay bỡn cợt vặn xoắn núm vú anh. Cơ thể anh nhạy cảm hơn thường ngày, có lẽ do tác dụng của thuốc, chỉ một cái chạm như chuồn chuồn đạp nước cũng tạo ra những tia lửa bỏng rát chạy khắp sống lưng anh.

Khi núm vú anh đã cứng lên, nhô lên giữa ngực, bàn tay thô ráp của gã vuốt ve dần xuống dưới. Vị mục sư những tưởng gã sẽ nắm quanh dương vật của anh, đùa bỡn với nó. Thay vào đó, gã lơ đi sự cương cứng kia, trượt tay xuống thăm dò phần mông.

"Đến lúc cho món chính rồi," gã trai thì thầm vào tai anh. Hiểu Tinh Trần nghe được sự tự mãn trong giọng gã.

Gã lướt xuống phần đùi anh, nắm lấy phía sau đầu gối anh, đẩy hai chân tách rộng ra, hướng lên trên. Gã kéo chân anh đặt lên vai, gần như gập nửa thân người. Bị bắt dạng ra và cong người lại, mục sư nhìn rất rõ cảnh kẻ xâm nhập áp vật cương cứng của mình sát mông anh.

"Cha Hiểu à, Người lúc nào cũng thật sạch sẽ, thật thuần khiết." Gã thả một chân xuống, để nó tuột xuống một bên, đưa chân còn lại cao ngang ngực và dụi nhẹ mũi vào bắp chân anh. "Điều đó làm con muốn làm ô uế Người, vấy bẩn Người, và kéo Người xuống cùng hạng với con." Gã trai nhấc chân anh cao hơn một chút để liếm một đường dọc xuống đùi trong. "Điều đó khiến con muốn hủy hoại Người." Đoạn gã cắn vào đùi Hiểu Tinh Trần, khiến anh phát ra tiếng nức nở đầy đau đớn.

Kẻ xâm nhập mỉm cười trước nỗi đau của anh, lộ ra cặp nanh hổ. "Cha biết con sắp làm gì với Cha chứ? " gã hỏi, biết thừa anh chẳng thể trả lời. "Điều tương tự mà con đã làm với Cha suốt ba tháng qua."

Ba tháng?! Đó là lúc cậu bắt đầu đến thú tội! Tất cả những thời thú nhận kia, tất cả những tội ác ấy, đều là về tôi ngay từ đầu ư?

Vị mục sư theo dõi trong nỗi kinh sợ, anh vẫn bất động khi gã trai nhét hai ngón tay vào tiểu huyệt của anh. Anh không thấy đau. Nó thậm chí còn chẳng gây khó chịu.

"Con thậm chí còn chẳng cần phải nới lỏng cho Cha nữa. Con chỉ muốn Cha biết, con hiểu cơ thể Cha hơn Cha hiểu nó nhiều, " giọng gã đều đều, như thể đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường. Ngón tay gã cong lại, thúc vào vách thịt bên trong, nơi gã cọ xát truyền đến cảm giác râm ran khó tả.

"Ví dụ nhé, nếu con chạm vào đây," - vị mục sư kích động khi một làn sóng khoái cảm khốc liệt tràn khắp người anh - "phía bên trong Người sẽ co thắt lại như đang nài xin con làm lại. Và con không phải người nhẫn tâm. Con sẽ luôn cho cơ thể Người những gì nó muốn."

Gã trai lại một lần nữa xoa miết điểm kia khiến Hiểu Tinh Trần quên hẳn việc mình không muốn điều này. Anh thở dốc giữa những tiếng rên rỉ, cố lấy lại nhịp thở. Vị mục sư chưa từng tự chạm vào mình theo cách này - nó đi ngược với những lời răn dạy trong nhà thờ - và anh cũng chưa từng qua lại với ai, nên anh chẳng biết phải làm sao với những loạt tấn công dồn dập của thứ khoái cảm ấy.

"Dừ-Dừng lại..." anh cố sức thốt lên.

"Cha không thật sự có ý đó đâu," gã cười. "Nhìn xem Cha đã rỉ ra bao nhiêu ở đây này. " Gã vỗ nhẹ vào phần quy đầu và một giọt chất lỏng nồng đậm rớt xuống vùng bụng bằng phẳng, thêm một tiếng nức nở nữa. Anh quá nhạy cảm rồi. Cùng một lúc cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng trỗi dậy trong anh.

Hiểu Tinh Trần cảm nhận ngón tay thứ ba len vào sâu bên trong anh. Anh tự cảm nhận được mình đang bị tách rộng ra, và cơ thể anh còn chẳng bài xích sự xâm phạm ấy.

"Ngh..." Thế này vẫn chưa đủ.

"Kiên nhẫn chút đi, Cha. Điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi." Gã cần mẫn cọ xát nơi nhạy cảm trong anh. "Đừng lo, con biết chính xác điều cơ thể Cha muốn mà."

Những ngón tay rút khỏi, và vị mục sư bị bỏ lại với cảm giác trống trải lạ lùng. Anh vừa thấy nhẹ nhõm vừa có chút thất vọng. Trước khi anh có thể nghĩ kĩ hơn về những cảm xúc xung khắc của mình, anh cảm thấy có vật căng cứng đang áp sát phía bên dưới. Hiểu Tinh Trần giật lùi vì xấu hổ khi thấy hậu huyệt bên dưới của mình co rút không ngừng, chờ đợi vật kia tiến vào.

Gã trai nhận thấy phản ứng của anh, cất tiếng cười phá vỡ bầu không khí yên lặng. "Cha à, cơ thể Người thật đồi bại. Đừng đổ lỗi cho con vì những gì con đang làm với Cha. Là lỗi của Cha khi đã cám dỗ con đấy chứ."

Nói xong, gã đẩy hông, chôn sâu hạ thân vào vị mục sư chỉ với một cú trượt mượt mà. Lực đẩy như ép sạch không khí ra khỏi phổi Hiểu Tinh Trần. Vật kia của gã như cây giáo đâm xuyên qua anh. Trừ việc nó chẳng đau chút nào. Anh cảm thấy được lấp đầy, lấp đầy hơn anh có thể nhớ được, nhưng cảm giác thật tuyệt, ngay đó.

Không thấy đau đớn hay khó chịu gì. Cơ thể mình đã quen với việc này. Gã đã làm việc này với mình bao nhiêu lần rồi?

"Không việc gì phải khóc," gã trai rướn xuống để liếm những giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mi anh. "Con sẽ cho cơ thể Người tất cả những gì nó hằng khao khát."

Tứ chi anh vẫn nặng như đeo chì dưới tác dụng của thuốc, nên Hiểu Tinh Trần chỉ có thể yếu ớt lắc đầu. Anh mở to cặp mắt đen láy nhìn kẻ xâm nhập rút vật to cứng ra cho đến khi chỉ còn phần đầu vẫn lưu lại bên trong. Khi gã thúc hông về phía trước, vị mục sư không còn sức làm gì khác ngoài vươn tay nắm chặt lấy tấm ga giường.

"Nhìn cho kĩ đi, Cha. Có nhìn thấy con đã huấn luyện Cha tốt thế nào không? Đã nuốt chửng toàn bộ rồi mà phía dưới vẫn cố nuốt thêm kìa. Con không biết Cha lại thích dương vật của con đến thế đấy. Con mà biết, con đã làm việc này từ sớm hơn rồi."

Gã trai thúc hông về phía trước, đẩy vật dựng đứng của mình đâm ngay chuẩn vào điểm nhạy cảm của Hiểu Tinh Trần. Vật cứng rắn như phập phồng ma sát bên trong anh. Khoái cảm chạy dọc khắp thân anh, ngay cả thuốc cũng không thể nén đi tiếng rên rỉ trong lạc thú của anh.

"Người thích thế này? Cha à, suốt cuộc đời này Người đã bị tước đi mọi vui thú trần tục rồi. Đêm nay con sẽ dạy cho Người thế nào là ngã xuống khỏi ân sủng của Chúa. Và Người sẽ cầu xin để được tận hưởng từng phút giây."

Kẻ xâm nhập đã rút ra được nửa đường, sau đó mạnh mẽ thúc vào trong không chút chậm trễ. Gã thiết lập một nhịp điệu tàn bạo, vô cảm đâm vào rút ra bên trong vị mục sư liên hồi, không cho anh cơ hội lấy lại nhịp thở. Một tay gã giữ chân anh giữa ngực, tay kia bấu chặt hông anh, giữ anh tại chỗ.

Những âm thanh xung quanh họ thật dâm loạn đối với đôi tai của mục sư. Tiếng nước rỉ ra lép nhép hòa cùng tiếng da thịt va vào nhau. Gã trai rên rỉ đầy thỏa mãn khi phía dưới Hiểu Tinh Trần xoắn chặt quanh chiều dài của gã. Chiếc giường rung lên và ọp ẹp dưới lực đẩy của gã. Hiểu Tinh Trần không có thời gian để cảm thấy xấu hổ khi làn môi hé mở phát ra những tiếng nỉ non và hổn hển, mỗi lần lại càng tuyệt vọng hơn lần trước.

Nóng quá. Làm ơn, hãy nhân từ chút thôi. Tôi không- tôi không thể- tôi sắp-

Nhiệt hỏa phía hạ thân đang trở nên quá sức chịu đựng. Anh cần chạm vào mình nhưng không thể - cánh tay anh tê liệt rồi, anh sẽ từ bỏ Chúa của anh mất - nhưng anh cần tự chạm vào mình.

"Làm ơn đi..." Anh bất lực thốt ra câu cầu xin.

Mọi thứ quá căng thẳng. Mọi xúc cảm bao quanh anh, nhấn chìm anh, Hiểu Tinh Trần đã hoàn toàn đánh mất bản thân. Gã trai vẫn tiếp tục đầy hung bạo, khoan xoáy vào anh mà không có dấu hiệu dừng lại.

"Làm ơn gì cơ?" gã làu nhàu.

"Ch- Chạm vào tôi."

" Nếu muốn con chạm vào Cha thì Cha còn phải cố nhiều hơn thế đấy," giọng gã đáp lại đầy chế giễu.

• • • • •

"Sau đó con cưỡng đoạt y cho đến khi ánh nắng đầu tiên chiếu rọi trên bầu trời. Cơ thể y quằn quại đầy nhục dục dưới thân con, y đã đánh mất chính mình trong khoái cảm con tạo ra. Và chẳng gì có thể so sánh được với cách bên trong y cuồn cuộn co rút đầy gọi mời khi y bắn ra. Đó không phải thứ mà người phàm tục như con có thể chối từ, nên con đã xuất tinh bên trong y và lấp đầy y với tất cả những gì con phải cống dâng."

Hiểu Tinh Trần thở hắt ra với những ngụm hổn hển, hình ảnh về đêm đó sống lại trong tâm trí anh.

Không nhận ra cơn hoảng loạn của anh, gã trai tiếp tục. "Con khá thất vọng vì y đã không nhớ ra con là ai, nhưng cơ thể y chưa quên. Tiếng y rên khẽ khi con ngậm lấy vật kia của y khiến con muốn làm y ngay một lần nữa. Nhưng con không nên chiều hư y nhiều quá," gã khúc khích cười. "Chà, mọi thứ diễn ra tốt hơn con đã hi vọng nhiều."

Trong buồng thú tội thật nóng và chật chội, làm vị mục sư thấy khó thở. Một giọt mồ hôi nhỏ dọc gò má anh.

"Con đã ngó lơ y vài đêm rồi. Người ta nói khoảng cách khiến con tim gần gũi hơn, và con tin vụ này cũng áp dụng được cho vài trường hợp khác. Cơ thể y hẳn đang khao khát con lắm, và con cũng có ý định thỏa mãn nó."

Hiểu Tinh Trần không tin vào mắt mình khi nhìn xuống dưới. Anh đã cương. Tại sao? Mình đâu có muốn. Mình không muốn điều này chút nào. Vị mục sư nhanh chóng thả rơi chuỗi hạt tràng, hai tay che lại nơi căng cứng. Anh cảm giác như bị phản bội bởi chính cơ thể mình.

Gã trai đột ngột thốt ra một câu cầu nguyện, đánh thức anh khỏi cảm giác tự ghê tởm bản thân. Anh khựng lại một thoáng khi nghe tiếng gã đứng dậy, và rồi, "Con sẽ đến thăm Cha lần nữa vào đêm nay... Cha Hiểu."

Vị mục sư vươn đầu ra nhìn gã trai qua tấm lưới chắn mở toang, nhưng gã đã rời đi. Thấy gã đã đi khỏi, Hiểu Tinh Trần mới dám thở hắt ra cơn rùng mình mà anh còn chẳng biết mình đã cố kìm nén nãy giờ.

Mình không thể về nhà đêm nay được. Mình sẽ hỏi xin ở lại nhà thờ một lúc.

"Hoặc Cha thích con giúp Cha ngay bây giờ hơn?" một giọng khoáy trá phát ra phía đối diện anh.

Hiểu Tinh Trần giật mình ngã khỏi ghế. Ánh mắt anh pha giữa sốc và sợ hãi khi nhìn thấy gã trai đứng ngay trước lối đi của buồng thú tội.

"C- Cậu-"

"Cha có nhớ con không?" gã chòng ghẹo, một nụ cười hiểm ác hiện trên mặt gã.

Gã trai bước vào trong và đóng cánh cửa phía sau gã lại. Cặp mắt gã hằn đỏ khi gã tiến sát lại vị mục sư.

•:•:•:•:•:•:•:•:•:•:•:•:•

Tiết Dương siết chặt bàn tay trái vào lồng ngực, những giọt nước mắt đau rát chảy dọc gò má khi nó nhanh chóng bị ném vào buồng chứa đồ.

"Mày mà dám ra ngoài trước khi tao cho phép thì tuần sau đừng hòng đòi ăn gì," gã đàn ông thầm thì trong giận dữ. "Và câm miệng lại ngay!"

Không đợi câu trả lời, lão đóng sập cửa lại trước mắt nó, bỏ mặc nó trong bóng tối đen đặc. Tiết Dương không muốn bị đói, nhưng nó cần xem chỗ toác ra của vết thương. Nó khe kẽ hé cửa ra để một tia sáng bàng bạc xuyên vào trong.

Nó cẩn trọng dịch bàn tay khỏi lồng ngực, và một cơn buồn nôn trào qua nó. Nó sẽ ói ra mất. Cả bàn tay nó bầm tím và sưng tấy. Ba ngón tay đang gãy ngoặt sang một hướng kì dị, và phần đỏ hồng trông như thể đã bị cán thành mớ hỗn độn những da thịt dập nát. Thân hình nhỏ bé lảo đảo trên cặp chân run rẩy, sắp sửa xỉu đi.

Ngay lúc ấy, nó nghe những giọng nói từ phía bên kia căn phòng. Tiết Dương trộm nhìn hé qua vết nứt trên tường, cố đánh lạc hướng tập trung của bản thân.

"Giám đốc Thường, tôi rất cảm ơn vì tất cả những gì ông đã làm cho bọn trẻ tội nghiệp này. Tôi biết bấy nhiêu không đủ để chi trả mọi thứ, nhưng tôi hi vọng sẽ giúp được chút ít," một cậu trai trẻ nói, đưa tận tay gã đàn ông vừa đánh Tiết Dương một bọc tiền trông có vẻ nặng.

Đó là cậu trai đang được huấn luyện để trở thành một mục sư. Anh lớn hơn Tiết Dương vài tuổi, thường xuyên đến thăm trại mồ côi này. Anh thật tốt bụng và lịch sự, và Tiết Dương đã được anh cho kẹo nhiều lần, nên nó có ấn tượng tốt về cậu trai lớn tuổi hơn. Nhưng sao anh lại cảm ơn gã đàn ông? Lão vừa mới nghiền nát cả bàn tay Tiết Dương mà giờ cậu trai lại đưa lão tiền ư?

Tiết Dương nghiến răng kèn kẹt, tầm nhìn của nó phủ một tầng đỏ rực. Nó mở phăng cửa và chạy khỏi phòng, chạy khỏi trại mồ côi, ra phía đường lớn. Có tiếng gào hét vọng từ bên trong trại mồ côi nhưng nó lờ đi, tiếp tục hướng về phía trước. Có vẻ như cậu trai kia định đuổi theo nó, trước khi gã đàn ông giữ lấy cổ tay anh, ghìm anh lại.

Kệ mẹ cái nơi chó chết này đi. Mình không cần nó để tiếp tục sống sót. Lần sau mình trở lại đây, sẽ là để giết chết lão già đó. Và nếu mình mà nhìn thấy gã trai kia lần nữa, mình sẽ trả thù y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net