Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lang Đồ bước ra bộ dạng rất căng thẳng, chân đi đặc biệt nhanh mạnh bạo trút giận xuống mặt đất, Trương Lạc Mẫn chưa kịp hỏi đã nghe giọng nói khản đặc: "Ngọn núi dời đến phía đông cách đây ba dặm."

Trương Lạc Mẫn sốc lại tinh thần ngọn núi đó xuất hiện lại rồi sao? 

Ngọn núi bốc ra cổ nhiệt bức người, cách xa đã cảm thấy khó chịu vô, mồ hôi ướt cả áo, Hồng Liễu Lô ngự thủy cũng không khiến không trung dịu đi là bao. Đất dưới chân khô cứng đi đến liền cuộn gió bụi mù mịt, kích thước của nó có vẻ đã nhỏ hơn ban đầu. Nhiếp Hoài Tang nghe nói núi đã xuất hiện nghĩ là tìm được người rồi cũng đến xem thử, giờ nhìn thấy xa xa ngọn núi như vầng dương đỏ rực không ngừng thiêu đốt, cỏ cây héo khô, khung cảnh tiêu điều, nhìn qua cứ như nạn hạn hán đang ập đến. 

Có người bước hụt chân, ngó xuống bên bụi cây vàng úa, ngưng một lát nắm cẳng chân lôi ra một thi thể người. Nhìn thì như chết khô, cơ thể nổi lên vô số hoa văn xanh lục, bất giác mọi người đều sửng sốt, ánh mắt Lang Đồ khẽ biến nhìn lướt qua thi thể kia rồi nhìn ngọn núi đỏ rực kia đang méo mó trong làn không khí nóng bức, hỏi: "Dập được không?"

Hồng Liễu Lô lắc đầu: "Không đủ khả năng."

Hoài Tang len lén nhìn Vân Trung, ánh mắt cho ra câu trả lời tương tự. 

Hồng Liễu Lô đón một cành cây héo khô gãy rơi xuống, không cần dùng sức thì cành cây đã vỡ giòn trong tay: "Cứ thế này cả thành trì chúng ta sẽ bị nó làm ảnh hưởng đến khi nó trở về kích thước ban đầu thì xung quanh sẽ bị nung thành tro bụi."

Mi mắt Nhiếp Hoài Tang giật giật ngẩng đầu, làm sao có thể đi từ lòng núi rực lửa kia ra đây?

***

*Gió vẫn gào thét bước chân Hiểu Tinh Trần chậm rãi, cẩn thận đánh dấu một địa điểm, y đã đi quanh chỗ này mấy lần chưa tìm được lối ra.

Bị giam trong trận pháp rồi, khá giống quỷ đập tường.

Đang lúc căng thẳng y quay đầu, có thứ gì đó đang lao tới y, y định thần lại không tùy tiện ra tay, Tiết Dương ôm y rúc vào lòng ngực: "Ngươi bỏ lại ta..?" 

Hơi thở hai người nhàn nhạt hòa quyện, thân thể y dần ấm lên. Cảm giác nóng rực lan từ mặt lên thẳng đỉnh đầu vội giải thích: "Không có, ta đang tìm ngươi."

Tiết Dương vùi đầu không rõ sắc mặt chỉ nghe hỏi: "Thật sao?"

Hiểu Tinh Trần gật đầu ùm một tiếng rất êm, cẩn thận nhìn kĩ hắn, y phục xộc xệch để lại nhiều dấu siết như bị trói dây, vết thương cũ ứ máu lấm lem khắp người, hắn đưa tay quệt mặt để lại quệt máu nhòa dịu đầu vào người y, Hiểu Tinh Trần không hề nhúc nhích lồng ngực như bị in sắt nóng đỏ, nắm chặt từng đầu ngón tay, nội tâm xao động không thể bình tĩnh. Trong giây lát y thấy hoảng sợ lùi ra một bước, vì hành động này của y mà Tiết Dương có chút sững sờ nhìn chằm chằm.

Y lúng túng:...Ta...ta...ta tìm đường trước."

Một luồng khí lạnh bủa vây hai người, Tiết Dương tay chân lỏng lẻo lúc vào đây hắn không còn kiếm nữa, lúc lòng núi mở hắn cũng đã qua thời gian biến đổi tu vi trong cơ thể, nhưng khi bước vào đây mọi thứ đều bị đảo lộn, hắn có thể nhận ra mọi thứ đang diễn ra lúc này, không gian vòng lặp hắn và y từng trải qua, mắc trận nằm ở đâu hắn biết rõ.

Chỉ là hắn do dự không biết nên cho y biết không? Hắn có thể thấy y luôn đề phòng hắn, không muốn thân thiết với hắn. Nếu như hắn tỏ ra quá rõ trận pháp đang diễn ra y có khi lại nghi ngờ hắn đứng sau mọi chuyện.

Hiểu Tinh Trần quan sát lung tung chủ yếu dời tầm mắt cho bản thân bình tĩnh lại.

Đột nhiên Tiết Dương giật bắn đề phòng, kéo y áp sát lồng ngực hắn: "Kẻ nào đang ẩn nấp còn không mau hiện thân, đừng có giở trò ám toán."

Người ẩn nấp đáp lại họ bằng những mũi tên sắc bén, đường đi của tiễn pháp này hắn đã gặp qua một lần, tuy nói một mũi tên không thể đối đầu thiên binh vạn mã nhưng hiện tại họ chỉ có hai người, mà binh khí kia biến hóa khôn lường truy đuổi gắt gao không phải rời khỏi cung tới điểm nhắm tới rồi thôi, nó còn có thể truy theo dấu vết mục tiêu đến khi thấy máu.

Hiểu Tinh Trần đột ngột bị ôm y cũng thấy quái lạ rõ ràng y luôn đề Tiết Dương lại hết lần này đến lần khác bị hắn làm trở tay không kịp, y không cảm nhận được chút hành động nào từ hắn, tựa như hai người đã quen thuộc đến hòa cùng hơi thở, Tiết Dương cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đổ giọt trên trán dần dần hư nhược, hắn bị thương quá nặng rồi.

Một đạo lục quang như thiểm điện bay đến Hiểu Tinh Trần đỡ lấy nghiêng đầu né mũi tên bay sượt qua mang đi một nhánh tóc của y cắm xuống đất, mặt đất bị hủy hoại thối rữa ra. Kẻ thủ ác vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối trốn sâu trong lớp lớp minh hỏa lực đạo như nước tưởng chừng mềm mỏng dễ phá. Hiểu Tinh Trần cau mày chiêu thức của y đều xuyên qua đạo quang đó không có tính uy hiếp nào đối phương. Y nắm cánh tay hắn phát hiện lạ thường lúng túng đổi lại nói: "Chạy thôi."

Nối liền bìa rừng là con đường quanh co, khúc khuỷu băng ngang qua núi đồi, lội qua nước, hiện giờ họ đang ở trong vòng lặp của quỷ đập tường phải tìm được lối ra. Tiết Dương phá vỡ một mắc trận y liền nhìn hắn, cũng không nói gì thêm tiếp tục chạy, trước mắt hiện dần ra một mảnh đất, muôn vàn yêu thú nhe nanh múa vuốt đứng đầy cảnh tượng hết sức hoành tráng, Hiểu Tinh Trần gượng gạo: "Ma thú tứ đẳng."

Hắn từng nghe người tu luyện tiên thuật có phân chia cấp bậc, không biết cả ma thú cũng có đấy. Hiểu Tinh Trần vừa niệm chú trong miệng vừa né tránh đòn tấn công từ những yêu thú dữ kia, thân hình to lớn động tác lại linh hoạt vô song, thoắt cái đã né tránh mọi nguy hiểm quét đuôi cuốn phăng mọi thứ xung quanh, khí thế hung hăng bất ngờ nhào tới, Hiểu Tinh Trần né tránh vừa kịp chân đáp đất vẫn cảm thấy hồn phách lơ lửng, mà con thú kia quá đà cắn cổ con thú khác máu đen chảy ròng ròng, hết sức tanh hôi. Móng vuốt sắc nhọn đâm một thế hiểm ác vào bụng khoét ra một đống thức ăn mùi vị của nó thật quá khủng khiếp. 

Nhân lúc hai con yêu thú kia tấn công nhau, Tiết Dương kéo y chạy đi tìm nơi an toàn, mấy con yêu thú đuổi theo do ăn quá nhiều không thể chui vào mấy hang đá hiểm hóc. Tứ đẳng thì sao so với mấy con yêu thú có thể biến thành gió, ẩn nấp trong vật rỗng vẫn có chút yếu kém đấy.

Hiểu Tinh Trần thở mạnh: "Nó sẽ húc nát hang đá này đấy."

Tiết Dương một tay ôm hông y, một tay cởi áo mình ra khoát lên người y: "Dùng đi." Thứ này hắn nhặt trong hang khi đến đây chất liệu kỳ lạ tạm thời có thể bảo vệ y.

Hiểu Tinh Trần nhìn hắn kỳ lạ giống như xuyên thấu hắn, đến khi hắn sắp hết chịu nổi y lắc đầu: "Không cần ngươi bị thương còn nặng hơn ta." Từ lúc rơi xuống đây hắn đã hư nhược lắm rồi giờ phút này còn suy nghĩ cho y làm gì.

Tiết Dương bình thản nắm bàn tay y ủ ấm, hắn biết lát sau y lại lảm nhảm một tràn đạo lý nhân sinh bảo hắn có cơ hội thì rời đi đừng quan tâm đến y. Hắn rất thích sự dịu dàng quan tâm hắn mọi lúc của y nhưng lại vô cùng ghét vào những lúc nguy hiểm y lại nói nhảm.

Lòng y bị đốt nóng tìm cách rút tay lại, Tiết Dương nắm chặt hơn thổi thổi: "Ta cảm thấy xung quanh bắt đầu lạnh lên rồi, thể chất ngươi sợ lạnh, cứ tiếp tục như thế ngươi sẽ chết cóng mất."

Hiểu Tinh Trần ngớ người: "Sao ngươi biết?" Chuyện y sợ lạnh không phải ai cũng biết, sau một khoảng thời gian lang bạt cũng đã không để tâm tới nữa, gắng gượng cũng sẽ qua.

Nhân vật Thẩm Huyền Quân không hề tồn tại mà chỉ là nhân vật giả truyện tạo ra, việc y xuyên qua thân thể trở thành linh hồn của nhân vật hắn không giải thích được, vừa rồi hắn cũng thuận miệng nói ra thôi.

Rầmmm

Rầmmmmmm

Yêu thú bắt đầu húc hang động tìm người sống ăn.

Hai người đều im lặng Tiết Dương nhích người chắn trước mặt y, Hiểu Tinh Trần mím môi nhìn hắn, gương mặt kiên định mày khẽ cau lại không hiểu sao y lại thấy vô cùng yên tâm, dù bên ngoài bão tố cuồng phong chỉ cần có hắn thì chẳng đá động gì tới y được. Suy nghĩ giây lát hắn nói: "Biết Hư Không Thuật không?"

Hiểu Tinh Trần như bị thôi miên vẫn nhìn chằm chằm lắc đầu: "Không biết."

"Ta dạy ngươi." 

Hiểu Tinh Trần vô thức tin tưởng hắn gật đầu.

****

Lang Đồ phẫn nộ trực tiếp đá thẳng lồng ngực Trương Lạc Mẫn, lực đạo không nhẹ chút nào. Ai cũng biết trong tất cả huynh đệ Lang Đồ bao dung cho Trương Lạc Mẫn nhất dù có làm sai cái gì Lang Đồ cũng lặng lẽ giải quyết, mắng mấy câu rồi thôi. Tình huống này xảy ra quá bất ngờ Hồng Liễu Lô mất mấy giây trấn tĩnh vội cản: "Thành chủ."

"Chuyện lớn như thế mà giờ đệ mới cho ta biết, để thấy mình quậy phá chưa đủ muốn đem cả thành trì cơ nghiệp của gia tộc, mấy trăm nhân mạng chôn cùng một huyệt mới chịu đúng không?"

Trương Lạc Mẫn không hó hé gì cũng không vội đứng dậy, nơi lồng ngực nhức nhói truyền đến cơn đau vỡ vụn xương cốt, bản thân cũng đâu có ngờ mọi thứ lại nghiêm trọng đến vậy. Hiện tại dân chúng trong thành hoảng loạn như ong vỡ tổ, người muốn rời khỏi, người đến dưới thành hỏi thành chủ tìm cách giải quyết, không cho họ câu trả lời rõ ràng họ sẽ không để yên đâu.

Hoài Nhàn Nguyệt ở cạnh ôm cánh tay Lang Đồ vuốt giận: "Giờ nổi giận cũng không khiến tình hình khá hơn, quyển sách đó đâu mang ra đây để mọi người xem."

Trương Lạc Mẫn không thích cô ta lắm nếu bình thường đã không nghe cô ta sai khiến rồi.

Quyển sách mang đến trước mặt mọi người, trông bên ngoài rất bình thường nếu không phải ghi rõ là Sinh Tử Văn Thanh Cương Ký thì e là bị ném đi từ lâu rồi. Lật lật vài trang Trương Lạc Mẫn chỉ vào một cái tên: "Hiểu Tinh Trần biến thành Thẩm Huyền Quân rồi."

Lang Đồ cau mày: "Là sao?"

Đúng là một lời khó giải thích hết Trương Lạc Mẫn quơ tay múa chân nữa ngày nói về tình huynh đệ của họ mà hắn tóm lại khi đọc mấy chương đầu, không hiểu sao càng nói vẻ mặt mọi người lại càng kỳ quái, Hồng Liễu Lô ho một tiếng: "Đó không phải tình huynh đệ đâu."

Không phải sao lẽ nào sẽ trở mặt thành thù, mà chuyện đó không quan trọng.

Lang Đồ nghĩ một lát nói: "Bảo hai người kia tới đây, họ có muốn vào lôi hai người kia ra không thì tùy họ." Bên trong không biết chờ đón là một không gian như thế nào, rất khó nói trước là có ra hay không? Họ không thể mạo hiểm thì để người khác đi vào không chừng lúc biến đổi sẽ nhìn ra huyền cơ gì đó.

Lúc được gọi Hoài Tang đang suy nghĩ về chuyện núi lửa kia, khi nghe kể lại tình hình không khỏi trưng ra vẻ mặt miễn cưỡng: "Xuyên Sách à?"

Gần như đồng loạt lên tiếng: "Nhiếp công tử đã từng gặp qua rồi sao?"

Nhiếp Hoài Tang sẽ không nói mình xem Xuân Cung Đồ mà biết đến, trong sách đôi lúc cũng là do các thư sinh bịa ra thôi, giờ chuyện xảy ra trước mắt có chút ngạc nhiên.

"Tại sao xuyên qua?"

Trương Lạc Mẫn: "Tiết Dương thì không rõ, còn Hiểu Tinh Trần thì ta đập đầu y thế này nè, đập một cái rồi lại một cái, đập liên tục thì y biến mất."

Mọi người "..."

Có ai trước mặt bạn hữu người ta kể lại quá trình hành hung còn minh họa chi tiết thế không? Nếu Tiết Dương ở đây chỉ nghe chữ 'đập' đầu tiên đã đạp ngươi chết tươi tại chỗ đấy.

Hồng Liễu Lô sợ đôi bên trở mặt, tạo ra tiếng động lôi kéo chú ý: "Trước mắt tìm họ về đã."

Vân Trung cau mày, biết là có người đi người ở lại. Nơi này không thể tin ai Hoài Tang quá yếu không đi, còn mình đi Hoài Tang ở lại với những người này cũng không an toàn, Vân Trung thẳng thừng: "Ta và Hoài Tang sẽ không đi."

Hả? Họ còn tưởng là 'ta và Hoài Tang cùng đi' còn muốn khuyên một người ở lại. Bởi một người thử trước tình hình không khả quan thì sẽ thử cách khác. Đến khi có cách đương nhiên sẽ lôi người còn lại ra thử tiếp.

Trương Lạc Mẫn không giống người khác trầm tĩnh vội hỏi ngay: "Các người không định cứu người hả?"

Vân Trung thản nhiên: "Ta chỉ tìm người không nói sẽ bất chấp cứu người, ngược lại Trương công tử gây ra tất cả mọi chuyện sao không vì thành trì của mình hy sinh một chút." Ý tứ lạnh nhạt mọi người đều cảm nhận rõ, Hoài Tang cầm quạt phe không phản bác ý kiến kia.

"Hay để ta đi." Hồng Liễu Lô nói với giọng điệu chắc nịch, Lang Đồ nhanh chóng phản bác: "Ngọn núi đó vẫn cần nước của ngươi khống chế, tạm thời ngươi là người không thể rời khỏi nhất ở đây."

Hoài Tang nói: "Có thể cho ta mượn quyển sách xem xét vài ngày không?"

"Giờ tình huống cấp bách đợi xem xét tới chừng nào?"

"Các người không ai chịu đi, ngồi nhìn nhau như thế sẽ có cách sao? Hay định bắt đại một người trong thành xuyên qua à? Đưa cho ta ta nhất định có cách." 

****

"Khẳng định chắc nịch như thế có cách thật à?"

"Trước nay việc gì ta mà vắt óc suy nghĩ thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm ta không có cách." Hoài Tang thở dài lại nói: "Nhưng không phải huynh có con rối hay sao?"

Để con rối xuyên sách nhất định không có vấn đề gì. Vân Trung ngẫm một lúc: "Ngươi nói thế thì cứ thế đi."

Hoài Tang tự dưng thấy tội lỗi, vì cứu mạng người ta một lần mà phải dùng cả đời trả ơn sao?

Nhiếp Hoài Tang dành mấy ngày đọc hết hồi một của sách tóm gọn lại cho Vân Trung biết những gì xảy ra bên trong, khi vào còn kịp thời ứng phó, nghe xong Vân Trung hỏi: "Tiết Dương đâu?"

"Hắn hả?" Hoài Tang cười trộm: "Cả vai người qua đường cũng không có." Sau một hồi yêu hận triền miên với Thượng Quan Minh Nhật đến long trời lở đất, tưởng chừng vĩnh viễn không thể thay đổi nữa thì người mà Thẩm Huyền Quân chọn lại là thanh niên qua đường nhạt nhòa Vô Diện kia, còn Tiết Dương cả người qua đường cũng không bằng chắc giờ hắn đang tức lắm.

Vân Trung không ham mê mấy loại truyện thần thoại cũ rích này qua loa gật đầu: "Ta gửi bản tôn mình vào quạt của ngươi, đừng bao giờ bỏ ra."

Hai người bàn nhau để Vân Trung tránh mặt như thế những kẻ không lương thiện kia sẽ lơ là, ai biết được quyển sách này có phải họ tự biên tự diễn?

Khi nghe Vân Trung chấp nhận xuyên sách Lang Đồ nhướng mày một cái, chỉ tiếp xúc mấy ngày Lang Đồ biết người kia hờ hững xa lạ, việc từ chối xuyên sách cũng nằm trong vòng dự đoán, khi đó bị từ chối chì là ngạc nhiên vì thẳng thừng nhanh chóng. Giờ lại thay đổi khiến Lang Đồ hơi hoài nghi đôi chút: "Công tử đi cẩn thận."

Trương Lạc Mẫn bảo là đập đầu là được, Vân Trung thử mấy lần đập đầu vào sách vẫn không thành công: "Lẽ nào phải chui vào núi lửa kia đập đầu vào đá mới được?" Chưa vào được bên trong đã bị thiêu chết rồi.

Đang phân vân khóe mắt Vân Trung thấy chuôi Bá Hạ tiến đến, không nhúc nhích để nó nện vào đầu, dùng ánh mắt tỏ lòng: Ngươi cũng độc ác lắm.

Hoài Tang liếm môi tự Bá Hạ ra tay đấy chứ, nhìn người kia biến mất sau luồng ánh sáng Trương Lạc Mẫn thấy đạo quang khác so với lần trước, nó màu xanh lam nhu hòa chứ không chói đến rách mắt như bạch quang của Hiểu Tinh Trần, trên trang giấy ngoài xuất hiện vết máu lốm đốm cũng không còn gì khác. 

Trương Lạc Mẫn ngưng đọng mấy giây: "Vô cùng hòa hợp, lúc cánh cửa ánh sáng mở ra Hiểu Tinh Trần đi qua còn bị bài xích đẩy người ra mấy lần."

Hoài Tang nhún vai, có thể do huynh ấy chỉ là người gỗ vật thể chết đâu có bị xung đột khí tức chứ. 

***

Phần trong [...] Là lời người khác đọc trong sách ra.

Còn *...* là nội dung diễn biến trong sách.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net