Chương 31: Người Trong Mộng Cũng Là Người Trong Lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Dương đội lộng che mặt đứng trước hàng kẹo một hồi lâu chậm rãi nhìn những viên kẹo to tròn dưới ánh sáng yếu ớt mùa đông.

Chủ hàng kẹo mời chào: "Khách quan mua hai xâu kẹo ăn đi."

Hắn vẫn không trả lời đứng nhìn thật lâu, tâm trí ngơ ngơ như một que củi mục không có sức sống. Cả bản thân hắn cũng không biết mình đứng đây làm gì tựa hồ có chút sợ hãi phát ra âm thanh nỉ non thật nhỏ.

Chủ hàng kẹo không nghe rõ, cẩn hận hỏi lại: "Khách quan muốn gì cơ?"

Hắn nhìn những xâu kẹo mê hoặc gọi mời kia không biết sao lồng ngực lại đau nhói, vừa muốn cầm lấy vừa muốn trốn chạy thật nhanh. Đáy mắt ướt át bi thương muốn rời khỏi nhưng chân đã cắm rễ không sao nhúc nhích động đậy được, những xâu kẹo kia khiến hắn lưu luyến khao khát không rời mắt được, hồi lâu cất giọng khản đặc: "Cho ta hai xâu."

Hắn nín thở nhìn chủ hàng kẹo lấy xâu kẹo ra đưa hắn, giống như khúc gỗ dại ra rên một tiếng bi thương đau đớn. Hình như có giọng nói vô cùng êm tai vang bên cạnh hắn, cưng chiều dỗ ngọt.

Mí mắt hắn nhảy dựng lên trào ra dòng nước nóng quay đầu bỏ đi. Chủ hàng kẹo ngạc nhiên gọi theo mấy lần đều không lọt tai. Hắn không nhớ gì cả, trong đầu chỉ có một mảng trắng trống không, nhưng hắn luôn cảm thấy mình đã bị ai đó bỏ rơi...

Hắn đã làm gì sai?

Tại sao lại bỏ rơi hắn? Trong lòng hắn không khỏi căm phẫn, sao lại bỏ rơi hắn? Hắn đã làm gì nên lỗi cơ chứ? Tại sao lại đối xử với hắn như vậy. Bỏ hắn một mình nhớ nhung khổ sở...mà hắn cả người đang điên cuồng nhớ đến là ai cũng không rõ...bóng người mờ nhạt yếu ớt.

Tiếng cười mềm mại dịu dàng bên tai.

Cả những viên kẹo ngọt khiến người ta phát thèm kia nữa.

Đầu lưỡi hắn tự dưng đắng chát.

Bỏ hắn lại một mình hắn biết đi đâu về đâu đây? Sống như cây cỏ tịch mịch mà lâu dài.

Cổ họng hắn nóng rát bất cứ lúc nào cũng khạc ra máu. Mỗi bước chân đều như đi trên than nóng càng đi càng đau đớn thần trí khuynh đảo đến nỗi ngã quỵ bên ngõ vắng. Cố gắng kéo dài hơi tàn sống không được chết không xong...

Hắn bị bỏ rơi rồi, chẳng ai quan tâm tới hắn nữa...

Chẳng ai cả...

Âm thanh kia rõ ràng rất êm ái dễ chịu mà giờ đùng đùng như đánh trống khua chiêng ù ù sấm rền bên tai. Hắn bịt tai lại không muốn nghe thấy nữa, như con thú nhỏ bị thương trốn tránh trong sợ hãi: "Im đi, đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Hắn gào thét trong vô vọng: "Đừng nói nữa...đừng nói nữa...đừng nói nữa mà..."

Đầu hắn rất đau con thú dữ cố gắng phá tan siềng xích thoát ra ngoài, nó điên cuồng lao vào cổng sắt khóa chặt kia, dùng thân mình chống chọi với thứ sắc lạnh đang giam cầm nó kìa. Xung quanh dần không chút tiếng động, trong lòng bỗng xuất hiện ảo ảnh hình bóng người khiến cho lục phũ ngủ tạng của hắn khiến thống khổ như bị muôn ngàn con sâu nhỏ ăn mòn khiến hắn không sao chịu nổi.

Sâu gặm đến tận xương tủy của hắn, nhoi nhúc cắn từng chút từng chút không để hắn dễ dàng chết đi.

Đang yên lặng hắn nghe tiếng bước chân dồn dập của rất nhiều người đang chạy lại, sau khi tỉnh lại trên đồng hoang hắn không hiểu sao lại bị truy sát, mấy ngày liền che giấu ẩn ẩn trốn trốn trong lòng không khỏi mắng: "Mẹ nó." Mắng xong hốc mắt liền đỏ cảm thấy bản thân uất ức vô cùng, tại sao không ai đứng ra bảo vệ hắn chứ, miễn cưỡng đứng dậy nhẫn nhịn đau đớn rời đi. 

Hắn có cảm giác việc phải ẩn trốn này quá quen thuộc, quen đến ăn vào máu phải chăng hắn từng phải khổ sở sống không yên thân như này..? Trong lòng hắn đau đến run rẩy hắn ghét cảm giác này, ghét vô cùng. Ánh mắt lóe lên hạn ý quyết liệt chẳng ăn nhập gì với dáng vẻ thê lương của hắn hiện tại.

Bước chân tiến gần: "Người đâu rồi.."

Lời vừa dứt da thịt đã bị đâm một nhát thật sâu đến tận xương đau đớn cùng cực nhưng gương mặt đã trắng bệch tựa như không biết gì. Cảnh tượng gây xôn xao như thế những người còn lại con ngươi xoay tròn liên tục cảm thấy sát khí tiến gần còn không kịp kêu lên mất tiếng dài đã ngã xuống, Tiết Dương nhìn máu tươi lênh láng cảm thấy quen thuộc, đứng lặng hồi lâu giẫm lên thi thể người rời đi.

Lối vắng lưa thưa tiếng gió, phảng phất như tiếng thở lạnh lẽo than tiếc cho sinh mệnh, Tiết Dương thương tích ngày một nhiều bước chân cũng mệt mỏi lê lết hắn không rõ bản thân đang tìm kiếm cái gì mà cứ lang thang ở trong thành không chịu rời khỏi. Tìm được một góc hẻm vắng thật vắng xung quanh không có nhiều nhà cửa hắn mới ngồi xuống lấy trong người ra một mũi tên. 

Điêu Linh Tiễn - Viễn Tiên.

Hắn tỉnh lại đã nắm chặt thứ này.

Ánh đèn lòng trên bẻn ngõ lờ mờ chiếu lên mũi tên sắc lạnh.

Hắn có thể xuyên qua nó nhìn thấy mũi tên sắc bén tạo ra vết thương tàn nhẫn in hằn trong tim hắn đâm sâu vào da thịt hắn, cựa quậy cào xé không chịu buông tha. Chậm rãi dày dò đốt chị từng thớ thịt của hắn, đêm dài u u cả tiếng quả khô rơi cũng khiến hắn bất an giật mình, run rẫy như bị dội nước băng.

Điêu Linh Tiễn - Viễn Tiên....hắn phải tìm gặp người này, phải hiểu rõ bản thân hắn đang sống ra sao?

Người hắn căng thẳng nóng bức mồ hôi thi nhau nhỏ giọt, ngủ một đêm đầy bất an ở nơi ngõ hẹp không biết vận mệnh của mình ngày sau sẽ đi đâu về đâu.

*****

Hơi thở yếu ớt mỏng manh thân thể nóng sốt khiến cho gương mặt đỏ bừng thống khổ không thôi.

Một bóng người lảo đảo đến cạnh hắn đưa tay sờ trán, bàn tay người lạnh giá như khối băng áp vào khiến hắn lạnh phát tê dại rần rần, bộ dạng càng ốm yếu khiến người ta đau lòng tê tâm phế liệt.

Trong cổ họng hắn phát ra tiếng thở dốc phì phò ôm lấy thân thể chính mình.

Khối băng lạnh kia ôm lấy hắn bên trong hắn nóng bức, bẻn ngoài lạnh giá, hai cảm giác lẫn lộn dày vò hắn nửa mê nửa tỉnh. Trong cái im lặng vĩnh hằng của bóng tối giá lạnh ôm lấy hắn càng thêm chặt. Cánh tay không còn lực nữa buông thẳng xuống đất nghiêng người dựa dẫm, đầu vai hắn run lên bám víu lấy cảm giác ôm ấp này, dù nó khiến hắn lạnh run nhưng tâm trí vô cùng thoải mái.

Giá lạnh triền miên vuốt ve gương mặt ân cần quan tâm làm hắn thích mê vô thức cười ngây ngốc. Mấy ngày qua như chiếc lá khô tàn cật lực bám lấy cành cây không chịu rơi, không thể an giấc cũng không thể thoải mái nghỉ ngơi. Đêm khuya cô quạnh trên gương mặt hắn lúc thì trằn trọc lúc thì an hòa nhỏ từng giọt lệ rơi xuống.

Thành Mỹ...

Thành Mỹ, ngủ một lát đi..

Đáy lòng hắn càng mềm nhũn, càng muốn dữ dội khóc lớn như thế sẽ được dỗ dành vuốt ve nhiều hơn.

Thành Mỹ ngoan, mệt mỏi thì ngủ thêm đi.

Giọng nói dịu dàng ấm áp nồng hắn khiến hắn dễ chịu, trời sinh giá rét sương tuyết giăng đầy tới đâu cũng không chạm vào hắn được nữa.

Cái giá lạnh lạ lùng đó rõ ràng là đôi bàn tay đang vuốt gương mặt hắn, hắn thu mình thành đứa trẻ non nớt vùi đầu vào bàn tay đó, vị ngọt trong cổ họng lan ra êm dịu bao phủ từng vòng từng vòng quanh trái tim hắn, ủ ấm. Hắn cùng cái đôi tay đó như cùng một hơi thở sinh mệnh khiến hắn yêu thích, 

Giá lạnh nhưng lại trao cho hắn cản giác ấm áp? Thật kỳ diệu.

Bóng dáng nhạt nhòa lại lần nữa xuất hiện cho hắn gối đầu lên, ôn nhu hôn trán hắn.

Thành Mỹ ngoan, gọi sư phụ đi, gọi sư phụ đi nào.

Hai mắt hắn đẫm lệ mệt mỏi cuộn tròn lại, thế mà chẳng bao lâu trận mưa tuyết thứ hai đã rơi, tuyết rơi vô thanh vô thức hòa cùng lệ nóng trên mi mắt hắn.

Trái tim bị một cái chày lớn không ngừng giả nát, máu tươi lại lần nữa vọt lên cổ họng.

Tiết Dương giật mình tỉnh giấc, không còn cảm giác được người ta thân mật hôn khiến hắn như đang rơi xuống vực sâu vô hạn không kịp hô một tiếng đã tan xương nát thịt.

Vô hạn mong mỏi hắn về cảm giác âu yếm ban nãy tan biến chỉ còn giá lạnh phàm tục một mực quấn quanh, hắn đứng dậy đau lòng mất mát như xé. Chỗ nghỉ ngơi khó khăn mới tìm được cũng phải rời đi, trong tim dâng lên lưu luyến lạ lùng nở nụ cười kia vô cùng đau đớn bi thương, cảm giác chần chừ xẹt qua tim, kim nhọn đâm sâu bên trong không lấy ra được, càng moi móc càng làm vết thương lở loét máu thịt nhầy nhụa.

Cái ôn nhu như nước kia đó bị thế bằng tịch mịch khó tả hắn đã tìm được trốn bình yên rồi mà ông trời lại nhẫn tâm tướt đoạt, sóng mắt kịch liệt chuyển động khẽ đưa tay vuốt châu ngọc trên cổ, viên châu ấm nóng phát nhiệt an ủi hắn, thứ này đã có người từng đeo qua, mỗi lần sờ nó đều khiến hắn thấy an ủi cũng thấy thương tâm nặng nề.

Hàm răng hắn cắn chặt lấy nhau, ai khiến hắn khốn đốn như thế hắn sẽ không tha cho người đó.

Ngón tay hắn chạm qua châu ngọc lạnh lẽo trên cổ, không biết thứ này có gì khiến hắn mê mẩn không rời, cẩn thận mang nó áp sát trên mặt, thương cảm nặng nề lây lan ra khắp tứ chi.

Rốt cuộc hắn đã quên thứ gì rồi... 

Thành Mỹ...quên ta đi.

Là ai chứ? Là ai bắt hắn phải quên?

Mơ hồ bên trong lòng có tiếng rên rỉ đau đớn của hài tử cùng với tiếng hô hào khóc thảm không ngừng, cả kí ức cũng không cho hắn giữ lại sao?

Bóng dáng chìm khuất đó tàn nhẫn nghiền nát tâm trí hắn ngày đêm. Khóe mắt có chút ướt át lạ lẫm, không biết tại sao bản thân lại khóc, đôi mắt cay xè đến đau rát bất cứ lúc nào cũng có thể đổ máu. Hắn khó chấp nhận một nỗi bi thương xen lẫn không cam tâm về bóng người tan biến kia, tàn nhẫn bỏ lại hắn không thèm quan tâm tới, để mình hắn thui thủi chống chọi với thế gian vô tình tàn nhẫn này.

Mặt như bị ai đánh một cái thật đau, dù rát đến mức nào cũng chỉ có thể mỉm cười nhận lấy sự rồi xoa dịu hờ hững.

Hắn nhớ cơ thể mềm mại bao bọc lấy hắn trong lòng, mắng: 'Đi đường cứ bắt ta phải bế, làm như còn nhỏ nhắn lắm.'

Hắn cất tiếng non nớt dụ dỗ: "Sư phụ"

Lồng ngực người nào đó căng cứng rồi thở ra: "Coi như ngươi lợi hại"

Hắn nũng nịu ôm lấy cổ y đắc ý cười trộm, cố ý chạm vào lúm đồng tiền có khiến người ta say đắm nhu tình.

Khi hắn cố ý ngã vào người y, để y ôm hắn lo lắng hỏi thăm.

Khi hắn chạy nhảy đùa nghịch để y phải chú đến, canh chừng.

Trái tim hắn càng thêm run rẩy buông lỏng, muốn khóc nhưng tự mình kiềm chế. Nếu giờ có bầu rượu nóng thì tốt quá hắn sẽ ngửa cổ uống cạn xua tan cái lạnh giá, lồng ngực đau đớn khó chịu gương mặt mất đi huyết sắc, tái xanh.

*****

Lạnh quá

Giọng nói vang lên đau xót: "Lại đây ta ôm sẽ không lạnh nữa." Lời nói đơn giản mộc mạc nhưng môi hôn êm ái khiến hắn thấy ấm áp cực điểm trái tim vui mừng nhảy rộn lên.

Lúc này hắn muốn kêu lên lạnh quá nhưng có kêu cũng vô dụng phải nhận nhịn để mặt gió rét tát vào mặt từng cơn.

Nỗi nhớ dành cho một người cả gương mặt cũng không rõ kia, hắn không biết có nên chán ghét chính mình, khóe miệng hắn nở nụ cười khiến hàn ý xâm nhập vào xương cốt, suy nghĩ triền miên càng làm cho tâm tư hắn bị rạch nát thương tích đầy mình lại không thể đắp thuốc bi thương cực điểm

Tiếng gió như là một con mãnh thú gào thét muốn bay tới xâu xé hắn, bóp chặt lấy yết hầu hắn không cho hắn thở, khí huyết sôi ùng ục nổi gai khắp người hắn, lạnh như thế mà mồ hôi đổ từng hột to. Mỗi khi nhắm mắt đều nhìn thấy nộ dạng vui vẻ rời xa hắn, rời xa hắn người đó vui đến như thế sao? Vứt bỏ hắn nhẹ nhõm?

Hắn dùng đôi mắt non nớt nhìn theo.

Trong chớp mắt có tiếng hít thở ngưng trệ, núi cao đè nặng trên vai không ngừng giáng xuống kiềm chế bước chân hắn chạy đến, hắn kích động thở hỗn hển muốn mở miệng gọi nhưng không biết gọi cái gì, hồi lâu mới nhớ ra nỉ non: "Sư phụ."

Cả người hắn run rẩy lên sức lực bị rút cạn: "Sư phụ đừng bỏ ta." Cõi lòng hắn tan nát chua xót cắn môi

"Sư phụ đừng bỏ rơi ta."

Không gian tĩnh mịch không tiếng đáp lời, cái sợ hãi từ từ len lỏi ôn nhu hắn mong cầu không có chỉ còn lưu lại tàn khốc dù hắn năn nỉ đến sức tàn lực kiệt chết đi cũng khó mà cứu vãn được gì."

Hắn thu người lại lấy xâu kẹo mua lúc chiều ra nhìn, miệng đắng chát không muốn ăn, mơ hồ có người hứa mua kẹo cho hắn

"Sao ta gọi không trả lời hả? Đã cứng đầu còn dám lơ ta à? Ta nhéo tai ngươi xách ném đi luôn."

Tiết Dương ngoảnh mặt: "Ta biết người hối hận vì nhặt ta về chứ gì? Người muốn vứt bỏ ta từ lâu rồi hừ! Thôi thì để ta tự đi..cùng lắm là trở về cuộc sống như trước kia."

"Ngoan đừng giận là ta ăn nói lung tung thôi, ta mua kẹo bù được không?" 

"Không ăn, không ăn, tất cả đều không ăn..."

"Là ai đã làm Thành Mỹ của ta ấm ức tủi thân đây? Là ta sao?" 

Bàn tay mềm kéo mặt hắn ra cảm giác mân mê chiều chuộng khiến hắn thích thú nhưng ngoài mặt phải nén lại.

"Thành Mỹ muốn bắt đền sao đây? Sư phụ phải làm gì bảo bối của ta mới nguôi giận đây? Sư phụ nấu thang viên cho ngươi ăn nhé! " giọng y đầy vẻ dụ dỗ: "Thành Mỹ thích ăn đồ ngọt nhất đúng không?"

****

Tiết Dương lang thang mấy ngày khó ăn khó ngủ tinh thần bất định do cơn sốt hoành hành trong người, thân thể càng trở nên khô gầy khẳng khiu nhìn về phía rình rang kèn nhạc kia. 

Hôm nay là ngày thành thân của Thập Tiểu An và Viễn Tiên.

Tiếng nói cười của người dân khiến hắn khó chịu hừ: "Hừ, các người vui vẻ gì chứ? Để em các người có thể vui bao lâu?"

"Cầu mây trắng tinh xảo như thế hôm nay chúng ta đều được vận mây thưởng lãm thật là may mắn."

Cầu mây trắng trên vòm trời cao huy hoàng khiến người ta rung động tâm sắc muốn một lần bước lên. Ai nấy cũng lộ vẻ say mê vui sướng mong đợi cảnh người bước qua cầu mây kia làm lễ phúc khí tận trời.

Tiết Dương càng nhìn càng có hận ý lạnh lẽo thấu xương đứng yên như pho tượng lạnh nhạt hơi thở chậm chạp đau như xé ruột xé gan, cự tuyệt nhìn thấy thứ kia. Rõ ràng gọi là cây cầu mây trắng sao hắn thấy nó thấm đẫm nhỏ từng giọt máu tươi?

Là ai đã dùng máu tươi tưới nó chứ?

Trời nổi gió lạnh cũng không ngăn được hứng khởi cửa người xung quanh, trán nổi đầy gân xanh lạnh lẽo phớt qua tóc mai lồng ngực cứ thập phồng, hắn vội nắm lấy châu ngọc trên cổ cứ như điều này khiến hắn cảm thấy bớt đau đớn, vỗ về những thương tích ẩn sâu hắn phải chịu đựng những ngày qua. Ánh sáng của nó nhẹ nhàng mông lung nảy ta tia thương hại sâu sắc.

Tiết Dương lẫn vào đám đông đi đến nơi tiệc tùng náo nhiệt kia.

Yến tiệc nồng hậu làm từ vật săn mà họ bắn được trong ngoài tấp nập mùi rượu lan xa hòa cùng gió thảo nguyên mùa đông, nồng nàn có, thanh lãnh cũng có. Gió đông phần phật thổi qua, trên mặt có hơi lạnh thấu xương mỗi bước chân hắn đi trên thảo nguyên này đều khiến hắn như bị gai đâm. Khi hắn tỉnh lại cũng là nơi thảo nguyên này chỉ khác là khi đó nó hoang tàn nhàu nát còn bây giờ như vết thương đã lành, xanh tươi kéo dài bất tận.

Còn hắn thì sao? Vết thương của hắn liệu có lành lại?

Mũi kiếm trong y phục thùng thình hạ xuống sắc lạnh hòa trong đám đông bất kể lúc nào cũng có thể thấy máu. Nếu hôm nay không tìm được nguyên do hắn không biết phải sống sao đây? Hoặc là hôm nay Diêm Vương cũng sẽ gọi tên hắn không để hắn còn sức để bò ra khỏi đây.

Tiếng trống còn rình rang tân lang tân nương đều đã bước đến, trong thành ai cũng biết Viễn Tiên tài hoa hơn người nữ nhi nào cũng tha thiết ước mong, mà Thập Tiểu An xuất thân từ gia tộc lâu đời cũng coi như là xứng đôi với nhau, ạ cũng vui vẻ chúc phúc. Đất trời ngợp trong vui mừng lối đi đầy hoa tân lang tân nương đều đứng hai bên cầu ẩn trong mây trời ngun ngút khiến mọi người hồi hợp chờ họ bước ra.

Tiếng chuông khánh vang lên...

Mọi người đều lẳng lặng đứng nhìn.

Mây trời lồng lộng bao vây.

"Viễn Tiên."

Viễn Tiên bước đi trên cầu, hơi nhíu mày quay đầu nhìn về phía sát khí.

Người đến mang theo phẫn nộ ngút trời, nơi này mây cao người dân khó nhìn thấy cảnh tượng đang phát sinh chỉ một mực chờ người qua cầu.

Tiết Dương rút kiếm bừng bừng lửa giận.

Viễn Tiên bình thản vận dụng tu vi thâm sâu hóa giải chiêu thức của người mạnh bạo như điên kia. Kiềm chế không phá nát hôn lễ đang xảy ra.

"Tiểu An, lùi lại."

'Thập Tiểu An' xách váy lùi lại phía sau ẩn vào mây trời.

Đôi bên đánh nhau kẻ bình tĩnh kẻ ngông cuồng kiệt ngạo, Tiết Dương mặc kệ thương tích của mình mấy ngày qua, ra tay tàn nhẫn cả bản thân hắn cũng không biết tại sao hận ý nhắm đến một người xa lạ như này.

Hắn nghiến răng nuốt máu xông tới.

Phía sau hắn đột ngột có kình phong, một mũi tên khá yếu ớt hắn chỉ dùng tay là có thể bắt được. Viễn Tiên lạnh nhạt tới trước mặt một chưởng đẩy hắn rơi xuống.

Mây trời lồng lộng...

Quấn quanh người như một tấm mành thưa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net