Chương 2: Cô Hầu Gái Bé Nhỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, Trương Nghệ Hân đã dần bình phục. Vết thương trên người cũng dần lành lại. Sáng sớm, thấy Lục Tử Hạo từ trên lầu bước xuống, cô liền chạy đến:
" Chú, con khỏe rồi này!", cô bé mặc chiếc váy hồng điệu đà kiểu công chúa chạy đến trước mặt Lục Tử Hạo cười tươi.

Lục Tử Hạo cúi người xoa đầu Trương Nghệ Hân, dáng vẻ đầy cưng nựng:

" Vậy mai ta cho con đi học, được không?"

" Oa, thích quá, thích quá. Được đi học.", Trương Nghệ Hân vui sướng nhảy lên, hai bàn tay nhỏ xinh vỗ nhẹ vào nhau, theo tiếng cười vang lên khanh khách.

" Dì Tư, dì đưa con bé đi chuẩn bị cặp sách, đồ dùng học tập. Dì đưa nó đến bách hóa của Lục thị, tôi sẽ dặn nhân viên đưa dì đi. Nhớ là phải chọn loại tốt nhất cho con bé, còn chi phí gửi lên văn phòng của tôi.", Lục Tử Hạo quay sang dặn dò dì Tư rồi rời đi.

Trương Nghệ Hân nhìn theo bóng lưng người đàn ông đó mờ dần sau cánh cửa.

Ăn sáng xong, dì Tư dẫn cô đi đến Bách Hóa của Lục Thị. Tài xế lái xe cung kính mở cửa cho cô. Theo sau là rất nhiều vệ sĩ đi cùng. Trương Nghệ Hân thấy vậy liền thắc mắc:

" Dì, mấy chú kia sao cứ đi theo mình vậy?"

Dì Tư thấy cô bé ngốc nghếch hỏi liền bật cười:" Mấy chú đó là vệ sĩ, đi theo để bảo vệ Tiểu Hân."

" Oa, Tiểu Hân giống công chúa quá đi.", Trương Nghệ Hân chớp mắt, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay. Được ăn sung mặc sướng, kẻ hầu người hạ như bao người. Và người cho cô những thứ này là Lục Tử Hạo.

" Dì, chú đưa con về. Vậy con phải làm gì trả ơn cho chú đây?"

" Tiểu Hân phải mau lớn, làm việc cho cậu chủ.", dì Tư chỉnh lại váy cho cô, vẻ mặt hiền từ dịu dàng như mẹ cô vậy.

Trương Nghệ Hân gật gù.

Sau khi mua sắm xong, trở về nhà thì đã có đồng phục từ trường gửi về. Trên ngực lấp lánh dòng chữ:" A School "

" Tiểu Hân, trường mới của con là trường Quốc Tế A. Trường dành cho những học sinh có xuất thân giàu có, quý tộc. Vì thế Tiểu Hân phải chăm chỉ học tập nghe chưa?", bác quản gia đưa bộ đồng phục cho cô, không quên dặn dò.

" Dạ!"

Năm năm sau.....

" Dì Tư, cuối cùng Hân Hân cũng lên lớp 6 rồi.", Trương Nghệ Hân từ lễ khai giảng trường trở về, vẻ mặt đầy thích thú.

" Tốt quá, Tiểu Hân đã lớn rồi.", dì Tư chạy ra xách cặp cho cô.

Trương Nghệ Hân cười tươi, chạy lên phòng thay đồ.

Đi ngang qua phòng Lục Tử Hạo, cô nghe thấy tiếng gọi:
" Tiểu Hân vào đây."

Trương Nghệ Hân vui vẻ đẩy cửa vào.

Trong phòng không bật đèn , tông màu chủ đạo là trắng, chiếc rèm cửa màu tối che khuất ánh mặt trời. Lục Tử Hạo ngồi trên ghế sô pha ở góc phòng, mắt nhắm hờ bộ dạng mệt mỏi. Hai khuy áo sơ mi mở ra để lộ vòm ngực màu đồng săn chắc. Chiếc quần tây bó sát đôi chân dài, thẳng tắp đang được vắt chéo kia. Ngũ quan hài hòa, tinh tế, đôi môi mỏng khẽ mím lại. Hương nước hoa đặc trưng riêng của anh tràn ngập trong không khí. Sức hút đầy mãnh liệt lôi cuốn cô đến gần anh.

" Dạ, chú gọi con?", Trương Nghệ Hân đứng trước mặt Lục Tử Hạo. Không khí lúc này có phần ám muội.

" Tiểu bảo bối, đã đến lúc em phải đền đáp tôi rồi.", hai môi mỏng khẽ cong lên một đường tuyệt hảo, vẻ mặt anh đầy sự phấn khích.

Ba chữ " Tiểu bảo bối " khiến cô rùng mình. Hai má đã sớm đỏ lựng, mặt cúi xuống không dám nhìn thẳng Lục Tử Hạo.

" Từ bây giờ, mỗi ngày tôi về nhà, em phải chuẩn bị nước tắm cho tôi. Quần áo phải được chính tay em ủi phẳng. Lúc tôi đi làm, sáng em phải dậy chuẩn bị cà phê và làm bữa sáng cho tôi. Cả quần áo tôi mặc hôm đó cũng phải tự tay em chọn lựa. Nói tóm lại mọi sinh hoạt hằng ngày của tôi đều phải tự tay em chuẩn bị. Hiểu chứ? Tôi cho em hai ngày để học mọi thứ.", Lục Tử Hạo mở mắt nhìn Trương Nghệ Hân, bộ dạng e dè của cô khiến anh không khỏi thấy buồn cười.

Nghe thấy Lục Tử Hạo bá đạo ra lệnh, sắc mặt cô đổi rồi lại đổi. Từ e dè sang ngỡ ngàng rồi trở lại vẻ ngập ngừng:" Dạ, được ạ."

" Dì Tư sẽ hướng dẫn cho em.", Lục Tử Hạo đứng dậy ra mở cửa sổ. Ánh nắng mặt trời ùa vào căn phòng lạnh lẽo.

" Vậy chú còn cần gì khác không?"

" Gọi tôi là cậu chủ.", Lục Tử Hạo ra lệnh.

Giọng nói đầy cương nghị của anh khiến cô hơi giật mình. Trương Nghệ Hân vội gật đầu:" Dạ, thưa cậu chủ.", nói rồi rời đi.

Hai tuần sau....

Trương Nghệ Hân đã thành cô hầu bé nhỏ bên cạnh Lục Tử Hạo. Cô vẫn sống như một công chúa trong biệt thự, chỉ có điều là thêm một chức danh:" Tiểu Bảo Bối của cậu chủ."

Sáng sớm, cô đã dậy chuẩn bị nước tắm cho anh. Rồi lại ra chọn sơ mi và âu phục cho Lục Tử Hạo. Xong xuôi chạy xuống làm bữa sáng, pha cà phê. Trương Nghệ Hân pha cà phê rất ngon, không hiểu sao sau khi Lục Tử Hạo uống cà phê của cô xong thì ra ngoài sẽ không uống bất kì loại cà phê nào khác. Có lần quản gia hỏi vì sao anh chỉ nhàn nhạt trả lời:" Không phải do Hân Hân pha thì tôi không uống."

Vì thế, Trương Nghệ Hân mỗi ngày đều pha rất nhiều cà phê rồi cho vào bình giữ nhiệt để Lục Tử Hạo mang đi làm.

Sau đó, cô đến trường như mọi ngày. Vừa xuống cổng trường đã thấy Hàn Mộc - cô bạn thân từ thuở lớp 1 đang đứng nói chuyện với người đàn ông lạ mặt. Cô định chạy lại hỏi chuyện nhưng thấy không tiện nên đành vào lớp trước.

Và cô đã biết người đàn ông đó là thầy giáo dạy tiếng Anh.

" Này, Mộc Mộc, sáng nay tớ có thấy cậu nói chuyện với thầy dạy tiếng Anh mới vào trường. Cậu quen thầy đó sao?", cô tò mò liền tiến đến hỏi Hàn Mộc.

Cô bạn thân ngái ngủ kia lập tức xua tay:

" Không quen, không quen."

Trương Nghệ Hân đương nhiên không chịu bó tay trước Hàn Mộc, liền ngồi chọc cô cho cô tỉnh dậy:
" Tha cho tớ đi. Tớ không quen.", bộ mặt ỉu xìu như cái bánh bao thiu của Hàn Mộc khiến người ta động lòng.

" Tớ....", Trương Nghệ Hân định nói gì đó, nhưng đám học sinh trong lớp đã hét lên:" Cô hiệu trưởng, cô hiệu trưởng."

Thế là cô đành ngậm ngùi về chỗ.

Cô hiệu trưởng vào lớp, theo sau chính là người đàn ông cô gặp hồi sáng:
" Các em, từ hôm nay, lớp các em sẽ có giáo viên chủ nhiệm mới là thầy Tô Triết Thác. Các em phải nghe lời thầy, chăm chỉ học tập, nghe chưa?", giọng nói cô hiệu trưởng trầm trầm, có phần cương nghị nhưng lại rất dịu dàng.

" Dạ!", cả lớp đồng thanh lên tiếng.

" Được rồi, các em học bài đi.", nói rồi cô hiệu trưởng rời đi.

Tiếng xì xầm trong lớp lại nổi lên. Trịnh Minh - lớp trưởng của lớp đứng dậy lễ phép:
" Thưa thầy, em là lớp trưởng của lớp. Em thay mặt cả lớp mong thầy có thể giới thiệu đôi chút về bản thân được không ạ?"

Tô Triết Thác gật đầu:" Được!", sau đó bước ra giữa lớp dõng dạc nói tiếp:" Chào cả lớp, tôi tên là Tô Triết Thác, năm nay 23 tuổi. Các em cứ gọi tôi là thầy Thác hoặc là thầy Tony . Và điều cuối cùng là tôi độc thân.", Tô Triết Thác nở nụ cười thân thiện. Tất cả học sinh sau khi nghe xong đều " ồ " lên một tiếng.

" Và giờ, tôi mong từng người các em lên đây giới thiệu.", Tô Triết Thác mỉm cười.

Đến lượt Hàn Mộc, nó mãi không chịu dậy mà cứ mải ngủ. Cô định gọi nó nhưng vẻ mặt Tô Triết Thác ra hiệu im lặng nên cũng đành thôi.

Và sau đấy, cả lớp được tràng cười vỡ bụng vì Hàn Mộc khi nghe thấy socola liền bật dậy.

Tan giờ, cô để ý thấy Tô Triết Thác trước khi đi ra khỏi lớp còn để lại cho Hàn Mộc ba từ:" Cadie, tan giờ, nhà xe."

" Nè, cấm chối nữa nhé! Khai mau, thầy với cậu là quan hệ gì?", Trương Nghệ Hân xích lại gần Hàn Mộc, khuỷu tay huých huých vào hông nhỏ.

" Thầy chỉ là người quen của nhà tớ thôi. Không có gì cả.", Hàn Mộc vẻ mặt vô tội, trong lòng chỉ biết kêu trời.

Trương Nghệ Hân vẫn chưa buông tha cho cô, còn kì kèo hỏi thêm:" Thế lát nữa hai người đi đâu vậy a?"

" Học thêm thôi mà.", Hàn Mộc hai tay chống cằm, vẻ mặt khổ sở.

" Nghi lắm nha. Tớ đọc trong tiểu thuyết á, những người như cậu và thầy Tony thật đáng nghi.", Trương Nghệ Hân cười, ánh mắt tinh nghịch trêu chọc Hàn Mộc.

" Cậu biến đi.", nói rồi nó úp mặt xuống bàn ngủ tiếp.

Lục Tử Hạo hôm nay rảnh rỗi, sau khi rời công ty lập tức đi đến trường Quốc tế A đón Trương Nghệ Hân.

Vừa xuống xe, anh đã là tâm điểm chú ý của bao người. Cũng đã tan giờ mà mãi vẫn chưa thấy cô đâu. Đang mải suy nghĩ thì cánh tay nhói đau.

" A... Tên khốn.... Tô Triết Thác?", Lục Tử Hạo kêu lên một tiếng, định quay qua chửi lại thì thấy khuôn mặt vô tội của Tô Triết Thác liền mừng rỡ.

" Chú em lâu không gặp xương cốt có vẻ yếu quá nhỉ?", Tô Triết Thác cười lớn, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

" Tên khốn này, về bao giờ mà anh em không báo một tiếng?", Lục Tử Hạo cũng đấm vào tay người kia, đây là thói quen từ khi hai người còn nhỏ.

Tô Triết Thác xua tay:" Vừa về. Mà mày đến đây làm gì?"

" Đón tiểu bảo bối.", Lục Tử Hạo mặt dày tự hào nói.

Tô Triết Thác đang định hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên:" Cậu chủ, em đây."

Trương Nghệ Hân từ trong trường chạy ra, dừng lại ngay trước mặt hai người bọn họ. Hàn Mộc ở trên xe nhìn thấy vậy thì lập tức chạy xuống:" Tiểu Hân?"

Tô Triết Thác khẽ nhíu mày, quay qua hỏi Lục Tử Hạo:" Mày tính làm gì học trò của tao?"

Lục Tử Hạo kéo Trương Nghệ Hân về phía sau, không quên véo má cô một cái:" Cái gì? Đây là tiểu bảo bối của tao. Đừng có lấy chức danh thầy giáo ra dọa Lục thiếu tao đây."

" Anh trai cậu à?", Hàn Mộc quay qua nhìn Trương Nghệ Hân.

" Tớ bảo cậu tuần trước rồi mà, giờ tớ làm giúp việc ở một gia đình giàu có . Đây là cậu chủ của tớ", Trương Nghệ Hân mỉm cười.

Hàn Mộc vỗ vỗ trán, giống như vừa quên gì đó quan trọng. Tô Triết Thác thấy vậy liền kéo tay Hàn Mộc lại:" Không được làm thế nữa.", rồi quay sang Lục Tử Hạo hất hàm:" Mày bóc lột trẻ vị thành niên, tội chết."

Lục Tử Hạo đương nhiên không chịu thua kém:" Rồi mày làm gì tao? Đây là tiểu bảo bối của tao. Vì thế nên làm gì là quyền của tao chứ!".

"Dạ, đúng rồi thầy. Mà thầy với cậu chủ là bạn sao?", Trương Nghệ Hân cười tít mắt.

Tô Triết Thác lắc đầu vẻ bất lực. Lục Tử Hạo thấy vậy liền hỏi:" Còn mày bắt giữ người phi pháp à?"

Hàn Mộc nhíu mày, tiến lên đá cho Lục Tử Hạo một cái:" Đây là thầy giáo của em. Cái gì mà bắt giữ người, đồ thần kinh."

" Nhóc con này...", Lục Tử Hạo vừa bị đá vừa bị chửi liền tức tối. Định trừng trị cho Hàn Mộc một trận thì bị Tô Triết Thác ngăn lại:" Đây là người của tao. Mày dám động vào con bé tao xử đẹp mày."

" Cậu chủ, đây cũng là bạn thân nhất của em nữa. Cậu đừng làm gì bạn ấy.", Trương Nghệ Hân hiểu rõ tính tình của Lục Tử Hạo, vì thế liền ngăn lại.

Hàn Mộc lè lưỡi chọc tức Lục Tử Hạo khiến anh tức tối.

" Người anh em, hẹn gặp lại sau. Tao có việc rồi. Cadie, chúng ta đi thôi.", Tô Triết Thác vỗ vai Lục Tử Hạo rồi kéo Hàn Mộc đi.

Chiếc BMW đen bóng lăn bánh dời đi.

" Tiểu bảo bối, hôm nay không về nhà ăn cơm nữa. Tôi chán cơm nhà rồi. Chúng ta đi ăn.", Lục Tử Hạo quay sang mỉm cười với Trương Nghệ Hân.

Trương Nghệ Hân xoa xoa hai má:" Nhưng dì Tư nấu cơm cho em rồi. Không về ăn sẽ bị la."

" Tôi là chủ của em hay dì Tư?", Lục Tử Hạo lại giở thói bá đạo ngang tàn của mình ra.

" Dạ cậu chủ.", Trương Nghệ Hân cúi mặt.

" Lên xe mau.", Lục Tử Hạo mở cửa xe bên ghế lái phụ, ra hiệu cho Trương Nghệ Hân. Và đương nhiên là cô nhóc sẽ lầm lũi lên xe.

" Muốn ăn gì?", Lục Tử Hạo chăm chú lái xe.

" Dạ, em muốn ăn đồ nướng.", Trương Nghệ Hân cười.

Lục Tử Hạo lái xe rẽ phải, đi vào con đường Z.

Trương Nghệ Hân thấy đầu đường cắm bảng ghi:" Đường Z" thì trong lòng như có hàng vạn chiếc kim đâm vào. Quá khứ đau thương lại ùa về.

Nhìn lại con ngõ nhỏ năm xưa dính bao máu của cô. Qua năm năm cũng dần thay đổi nhiều. Đường đã khang trang hơn, nhiều quán xá dựng lên đông nghịt. Đây là nơi cô từng sinh sống sao?

" Quá khứ rồi, không nên để trong lòng.", Lục Tử Hạo như nhìn thấu tâm tư của cô liền cất giọng quan tâm.

" Nhưng mà...", Trương Nghệ Hân ngập ngừng.

" Tôi mới chính là hiện tại của em, là tương lai của em. Vì thế, em chỉ cần nghe lời tôi, cùng tôi sống vui vẻ là được.", Lục Tử Hạo lái xe chậm dần, đến trước cửa quán đồ nướng thì dừng hẳn.

Trương Nghệ Hân nghe những lời này liền đỏ mặt. Trong đầu suy nghĩ mông lung về những gì Lục Tử Hạo vừa nói. Cô là con gái, lại đang cái thời sắp bước vào tuổi thanh xuân rồi. Cũng thích mơ mộng về một chàng bạch mã hoàng tử.

" Đến nơi rồi, nghĩ gì mà chăm chú thế?", Lục Tử Hạo quay qua tháo dây an toàn cho cô.

Đang suy nghĩ mông lung, nghe thấy giọng nói của anh thì cô liền tỉnh lại. Khuôn mặt anh lề sát mặt cô. Ánh mặt trời chiều tà chiếu hắt thẳng vào trong xe. Khuôn mặt cương nghị, ngũ quan tuyệt hảo, hơi thở nam tính vây quanh cô. Ánh mặt trời như chỉ là thứ phụ, anh mới chính là hào quang soi sáng cho cô suốt cuộc đời.

" À, không... không có gì.", Trương Nghệ Hân vội lắc đầu.

Lục Tử Hạo khóe môi cong lên một đường:" Thật là không có gì?"

Cô chỉ gật nhẹ đầu.

Hai người họ xuống xe rồi đi vào trong nhà hàng. Thiết kế nội thất bên trong khiến cô trầm trồ. Không mang dáng vẻ cao sang của quý tộc, cũng không thuộc hạng bình dân. Tất cả các đồ vật đều theo lối nghệ thuật. Trên tường là bức tranh vẽ hoa bỉ ngạn đỏ rực cả khắp tường. Nhưng nền nhà lại dùng sàn gạch 3D về một hồ nước đầy hoa sen hài hòa. Bàn ghế đều làm bằng gỗ, điêu khắc thành những cánh hoa chỗ tựa lưng. Trên bàn ăn đều dùng hoa thật trải lên bàn tạo hương thơm rồi đặt tấm kính ép chặt chúng lại. Cứ nửa ngày quán lại trải lại hoa một lần. Vì thế cứ tầm một giờ chiều là họ lại đóng cửa quán mười lăm phút để trải hoa. Nhân viên phục vụ trên người đều xịt một loại nước hoa đặc trưng riêng. Tuy là quán đồ nướng nhưng hương hoa luôn thơm ngát cả nhà hàng.

" Oa, thơm thật, đẹp thật! Cậu chủ hay ghê.", Trương Nghệ Hân ngó nghiêng xung quanh, tấm tắc khen ngợi.

Lục Tử Hạo coi da mặt là vật ngoài thân kia tự hào nói:" Tôi mà lại. Nếu không sao xứng làm cậu chủ của em."

Họ gọi đồ nướng, Trương Nghệ Hân là một người không kiêng dè chuyện ăn uống. Vì thế cô ăn rất nhiệt tình.

Sau khi dùng xong bữa, Lục Tử Hạo lái xe về biệt thự. Trương Nghệ Hân đang xoa xoa bụng vì ăn quá no. Chợt nhớ ra điều gì đó liền quay sang phía Lục Tử Hạo:
" Cậu chủ, mai cho phép em đến biệt thự Hàn thị nhé?"

" Đến đó làm gì?", Lục Tử Hạo hơi bất ngờ. Lục thị và Hàn thị là hai đối thủ trên thương trường. Cô đòi đến Hàn thị với mục đích gì đây?

" Mai là sinh nhật của Mộc Mộc, cái người cậu gặp hồi chiều đi với thầy Thác ấy. Cô ấy là con gái của tập đoàn Hàn thị.", Trương Nghệ Hân nghịch nghịch con mèo may mắn bằng sứ nhỏ nhỏ treo trên nóc xe.

Lục Tử Hạo gật đầu:" Ừm, mai tôi lái xe chở em qua."

Trương Nghệ Hân gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC