Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chưa đến chạng vạng, ngự tiền truyền tin, tối nay thị tẩm ở Thanh Ngọc uyển.S au khi nghe tin, Lư Tài nhân bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Hôm nay Tô Mỹ nhân bị thương trước cung Khôn Ninh, Hoàng thượng không thể nào không nhận được tin, nếu Hoàng thượng thờ ơ, e là sắp tới tình cảnh của Tô Mỹ nhân sẽ khó khăn. Nhưng không ai ngờ rằng, Tô Mỹ nhân sẽ thị tẩm liên tiếp ba ngày, Vân Tự tận mắt thấy Lư Tài nhân ngày càng gắt gỏng. Lúc thỉnh an, Tô Mỹ nhân vẫn bình tĩnh, như thể đã quên mất một ngày trước Dương Tiệp dư đối xử với mình thế nào.


Thấy vậy, Dương Tiệp dư cũng dần không quan tâm đến nàng ta nữa, tính tình chẳng nóng nảy chút nào, có gì mà phải kiêng dè? Hai ngày sau, lại đến cung Khôn Ninh thỉnh an. Hôm nay Tô Mỹ nhân mặc y phục màu xanh, cài trâm ngọc màu trắng vô cùng phù hợp.

Sau khi thỉnh an xong, Lư Tài nhân nhân dẫn Vân Tự chuẩn bị hồi cung, mới đến Ngự Hoa viên thì nghe thấy động tĩnh. Vẫn là Tô Mỹ nhân và Dương Tiệp dư.Nhưng lần này tình thế đã thay đổi, cung nữ bên cạnh Dương Tiệp dư – Nhã Linh bị đẩy ngã lên luống hoa, Lư Tài nhân bỗng sáng mắt lên, mặt đầy vẻ muốn đi tới góp vui.

Vân Tự im lặng, chuyện phiền phức kiểu này, người thông minh đều có thể tránh được thì cứ tránh, sao chủ tử nhà mình còn hăng hái đi góp vui chứ? Lư Tài nhân kéo Vân Tự, Vân Tự hết cách, chỉ đành đi theo nàng ta. Nhã Linh còn nhếch nhác hơn cả Tô Mỹ nhân hôm đó, trâm bạc rơi xuống, lòng bàn tay và đầu gối đều rướm máu, Dương Tiệp dư cũng tức đến xanh mặt: 

"Tô Mỹ nhân, ngươi hỗn xược!"

Tô Mỹ nhân cười cong mắt, không mặn không nhạt nói: 

"Dương Tiệp dư nặng lời rồi, tần thiếp tay chân vụng về đã quen, cũng chỉ bất cẩn mà thôi."

Trả lại những lời mấy hôm trước Dương Tiệp dư nói với nàng ta cho Dương Tiệp dư, không hề che giấu thái độ trả thù của mình. Vân Tự nhìn mà trố mắt, ngạc nhiên nói: 

"Tô Mỹ nhân to gan quá."

Dương Tiệp dư là người ở Tiềm để của Hoàng thượng đến, trong ba năm Hoàng thượng đăng cơ, nàng ta và Dung Chiêu nghi là hai phi tần đắc sủng nhất trong củng, dù tính tình nàng ta không tốt, mọi người cũng nhịn nàng ta, không ngờ Tô Mỹ nhân lại dám đối đầu trực tiếp với nàng ta. Vân Tự không khỏi nhìn về phía Tô Mỹ nhân, thị tẩm ba ngày liên tiếp, quả thực là có được ân sủng, nhưng cũng không phải Dương Tiệp dư chưa từng trải qua việc này. Hơn nữa, trước giờ Dương Tiệp dư không tha cho ai, Tô Mỹ nhân vả mặt nàng ta như vậy trước bao nhiêu người, Dương Tiệp dư sao có thể chịu để yên? Lư Tài nhân nghe thấy lời Vân Tự nói bèn che miệng cười, lên tiếng: 

"Trước giờ nàng ta như vậy đấy."

Mắt Vân Tự lóe lên, Lư Tài nhân và Tô Mỹ nhân đều xuất thân từ Kinh thành, có lẽ hai người đã quen biết nhau trước khi tiến cung, nếu không Lư Tài nhân cũng sẽ không hiểu Tô Mỹ nhân đến thế. Chỉ có điều, Vân Tự không cảm thấy Tô Mỹ nhân có thể nịnh hót. Phía trước, Dương Tiệp dư tức đến mức ngực không ngừng phập phồng, thấy Tô Mỹ nhân mặt mày lạnh tanh, nàng ta tức quá mà cười, chỉ vào Tô Mỹ nhân, nói: 

"Người đâu, Tô Mỹ nhân phạm thượng, đưa nàng ta vào cung của ta, dạy cho nàng ta biết thế nào là tôn ti!"

Tô Mỹ nhân không ngờ Dương Tiệp dư lại hống hách như vậy, bèn cau mày: 

"Thứ cho muội không nghe lệnh."

Dương Tiệp dư cũng lạnh mặt, nghe vậy thì nhếch môi: 

"Không do ngươi quyết định!"

Không đợi màn kịch phía trước dừng lại, Vân Tự đã nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau truyền đến.


Nàng nghi ngờ quay đầu, ngay sau đó, trước mắt xuất hiện màu vàng sáng.

Vân Tự hoảng hốt, mặt biến sắc, nàng kéo tay áo của chủ tử, vừa định hành lễ thì người đến đã khẽ gật đầu, ngăn nàng lại. Vân Tự im lặng, hơi khó hiểu, cúi đầu. Một lọn tóc mây rũ xuống bên má, mái tóc đen tôn lên gò má trắng nõn của nữ tử.

Nàng cụp đôi mắt hạnh, từ góc của Đàm Viên Sơ chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hồng mím chặt của nàng, như thể nhan sắc xinh đẹp vừa thoáng qua chỉ là ảo giác mà thôi. Đàm Viên Sơ điềm nhiên như không nhìn cung nữ đó, nàng cung kính cúi đầu, rất tinh mắt, chỉ một hành động tỏ ý của y thì đã hiểu được ý của y rồi, biết y không muốn bị mọi người phát hiện..

Có lẽ thoạt nhìn thấy y, quá ngạc nhiên nên trong đôi mắt hạnh mở lớn giấu đi vẻ ngạc nhiên.

Đàm Viên Sơ hờ hững rời mắt đi, trong cung có rất nhiều mỹ nhân, một viên đá ném đi cũng có thể trúng hai người, nhưng Đàm Viên Sơ cũng buộc phải thừa nhận rằng, nhan sắc của cung nữ này quá nổi bật. Đàm Viên Sơ dời mắt, ngay sau đó, y không khỏi cau mày.

"Hoàng thượng?"

Lư Tài nhân bị Vân Tự kéo, mới đầu không hiểu ra sao, lúc quay đầu thấy Hoàng thượng thì há hốc mồm, ngạc nhiên buộc miệng gọi, âm lượng không nhỏ.


Vừa dứt lời, thấy Hoàng thượng cau mày, Lư Tài nhân mới ý thức được mình vừa làm gì, nàng ta lập tức giơ tay che miệng, trơ mắt nhìn Hoàng thượng. Vân Tự sửng sốt, thấy phi tần xung quanh đều nhìn sang, chỉ đành kéo chủ tử thỉnh an Hoàng thượng.

Vòng eo mảnh mai cúi xuống, nàng không dám nhìn sắc mặt của Hoàng thượng. Lư Tài nhân không ngốc, nàng ta phản ứng lại, đây là thỉnh an, cũng là tạ tội, vội cúi người hành lễ: 

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

Dưới ánh mắt của mọi người, Đàm Viên Sơ cũng không thể tỏ vẻ gì, y gật đầu: 

"Đứng lên hết đi."

Đàm Viên Sơ đi qua Lư Tài nhân, ngước mắt nhìn về phía trung tâm Ngự Hoa viên, không mặn không nhạt hỏi, như thể không biết gì: 

"Làm sao vậy?" 

Trong số những người có mặt, Dương Tiệp dư có thân phận cao nhất, cũng không ai có thể lên tiếng trước nàng ta.

Dương Tiệp dư cúi người, lúc đứng thẳng, hốc mắt nàng ta ửng đỏ, giọng điệu hờn dỗi, ấm ức nhìn Hoàng thượng: 

"Hoàng thượng, người xem Tô Mỹ nhân đi, ức hiếp lên đầu thần thiếp luôn rồi. Thần thiếp với cung nhân đang đi đường, nàng ta tới va vào, nếu Nhã Linh không bảo vệ kịp thời, thì người ngã ở đó là thần thiếp!"

Nàng ta đã quen nói đảo ngược, ai cũng biết người Tô Mỹ nhân đẩy là Nhã Linh, nhưng nàng ta lại nói Nhã Linh bảo vệ chủ nên mới bị đẩy ngã. Chuyện bỗng trở nên nghiêm trọng hơn nhiều. Tô Mỹ nhân cau mày, phản bác: 

"Thần thiếp chỉ bất cẩn đụng phải cung nữ của Dương Tiệp dư, va phải Dương Tiệp dư lúc nào chứ."

Dương Tiệp dư không quan tâm đến Tô Mỹ nhân, khóc lóc lau nước mắt cho Hoàng thượng xem.


Không thể không nói, Dương Tiệp dư khóc thật sự rất đẹp, nước mắt như trân châu, từng giọt từng giọt rơi xuống, dễ dàng khiến người ta thấy thương xót.

Nàng ta kéo tay áo Hoàng thượng, nũng nịu dài giọng: 

"Hoàng thượng..."

Đàm Viên Sơ cụp mắt nhìn nàng ta, rồi lại nhìn sang Tô Mỹ nhân, vẻ mặt hờ hững, không ai biết y đang nghĩ gì. Vân Tự không khỏi lắc đầu, một người mới, một người cũ, không biết Hoàng thượng sẽ chọn ai. Tất nhiên Tô Mỹ nhân sẽ không để mặc Dương Tiệp dư định tội cho nàng ta, nàng tay khẽ cau mày, cụp mắt, nhẹ giọng nói: 

"Xin Hoàng thượng minh giám."

Không đeo bám, không nhận tội, tỏ ra không liên quan đến nàng ta. Người xung quanh đều không khỏi nhướng mày, mặc dù Dương Tiệp dư có hiềm nghi nói quá lên khiến chuyện trở nên nghiêm trọng, nhưng Tô Mỹ nhân cũng không hoàn toàn vô tội.

Suy cho cùng, dù nói thế nào thì Nhã Linh cũng là do nàng ta cho người đẩy ngã. Lư Tài nhân vẫn chưa bình tĩnh lại được bởi biến cố vừa rồi, nhưng lúc này, nàng ta cũng tò mò Hoàng thượng sẽ làm thế nào.

Nàng ta không rõ thái độ của Hoàng thượng, thấp giọng hỏi Vân Tự: 

"Hoàng thượng đến bao lâu rồi?"

Cũng không biết có xem hết cả quá trình hay không. Nghe vậy, Vân Tự lắc đầu, nàng cũng chỉ mới thấy Hoàng thượng, không ai biết Hoàng thượng đã thấy được bao nhiêu. Nhưng Vân Tự cảm thấy Hoàng thượng không ngốc, dù không xem hết quá trình thì cũng chưa chắc là không biết sự thật thế nào. Đàm Viên Sơ hứng thú nhìn Tô Mỹ nhân, Tô Mỹ nhân xinh đẹp, bình thường cũng xa cách, ai cũng cảm thấy có lẽ nàng ta là nữ tử xuất thân thư hương môn đệ, nhưng thực ra không phải vậy, nàng ta xuất thân từ phủ binh hầu, Tô Hầu gia xuất thân võ tướng, không biết nuôi dưỡng thế nào mà có dáng vẻ này. Đàm Viên Sơ một lúc lâu không lên tiếng, Dương Tiệp dư sắp khóc không ra nước mắt nữa, trông hơi gượng gạo.

Cuối cùng Đàm Viên Sơ cũng cử động, y rút tay áo của mình ra, lúc sắc mặt Dương Tiệp dư cứng đờ thì lại đưa khăn tay cho nàng ta, sau đó nhàn nhạt nói: 

"Tô Mỹ nhân phạm thượng, phạt một tháng lương bổng."

Một tháng lương bổng mà thôi, còn chẳng bằng một cái trâm quý giá trên đầu Tô Mỹ nhân, hình phạt này chẳng khác nào không phạt..


Dương Tiệp dư hơi bất mãn, nàng ta bĩu môi, muốn nói gì đó.

Đàm Viên Sơ nhấc mí mắt liếc nhìn nàng ta, Dương Tiệp dư lập tức im lặng, không dám nhiều lời.Khác với nàng ta, Tô Mỹ nhân ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn loáng thoáng vẻ không dám tin.

Chốc lát sau, Tô Mỹ nhân giật mình cụp mắt.Mặc dù phạt không nặng, nhưng qua chuyện này cũng có thể nhìn thấy được thái độ của Hoàng thượng, rõ ràng là thiên vị Dương Tiệp dư. Vân Tự thầm cụp mắt, nhưng nếu hôm nay Hoàng thượng không xuất hiện, thứ chờ đợi Tô Mỹ nhân chính là nàng ta bị đưa đến điện Trường Lạc, lúc đó không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Vân Tự không biết, rốt cuộc kết quả này là tốt hay xấu với Tô Mỹ nhân. Mỹ nhân có vẻ tổn thương, phàm là người thương hoa tiếc ngọc e là đều không chịu được, nhưng Đàm Viên Sơ lại như không nhìn thấy, tùy tiện gỡ tay Dương Tiệp dư ra, liếc mắt nhìn mọi người đang xem kịch, nhướng mày nói: 

"Đều tập trung ở đây, là muốn trẫm đưa từng người về cung à?"

Mọi người giật mình, không nghe ra được câu này của Hoàng thượng là vui hay giận, không dám tiếp lời mà lần lượt rời đi. Lư Tài nhân cũng tranh thủ chuồn đi, nàng ta đứng phía xa, vì vậy chuồn nhanh hơn ai hết. Đàm Viên Sơ quay đầy, hai chủ tớ kia sớm đã không còn ở đó nữa, cảm xúc của y vẫn bình tĩnh, như chỉ tiện thể liếc nhìn mà thôi. Nhưng Hứa Thuận Phúc theo y đã lâu, ít nhiều cũng hiểu được y, đoán rằng Hoàng thượng quay đầu là để tìm hai chủ tớ kia.


Hứa Thuận Phúc chưa thấy nhan sắc của Vân Tự, chỉ xem như Hoàng thượng đang tìm cung phi kia, hắn ta từng xem ảnh chân dung của các phi tần mới nhập cung, nắm rõ tin tức của những cung phi này trong lòng bàn tay, lập tức cung kính nói: 

"Vị vừa rồi là Lư Tài nhân ở điện Hòa Nghi."

Đàm Viên Sơ không nhìn hắn ta, cũng không biết có nghe thấy câu này hay không, chỉ xoay người rời đi. Vừa đến điện Hòa Nghi, Lư Tài nhân đã nằm dài.

Nàng ta rên rỉ, giơ tay ôm mặt, chán nản nói: 

"Tiêu rồi tiêu rồi! Xuất quân chưa báo tin thắng trận thì đã chết, ta sắp bị Hoàng thượng ghét rồi!"

Rõ ràng Hoàng thượng không muốn bị mọi người phát hiện, nhưng nàng ta lại lên tiếng làm lộ Hoàng thượng như một kẻ ngốc, chắc chắn Hoàng thượng cảm thấy nàng ta ngu xuẩn, sẽ không đến điện Hòa Nghi của nàng ta nữa! Tụng Nhung nghe không hiểu gì, vội hỏi: 

"Chủ tử, xảy ra chuyện gì sao?"

Lư Tài nhân vẻ mặt than khóc kể với Tụng Nhung chuyện ở Ngự Hoa viên. Tụng Nhung nghe xong thì cau mày, cũng không dám nói gì khiến chủ tử suy nghĩ lung tung. Vân Tự cười khổ, mặc dù nàng cũng hơi bất an, nhưng bây giờ chỉ có thể an ủi: 

"Chủ tử đừng suy nghĩ lung tung, Hoàng thượng sẽ không so đo với chủ tử đâu."

Lư Tài nhân nửa tin nửa ngờ thả tay xuống. Vân Tự chỉ lên tiếng an ủi chủ tử, nhưng không ai ngờ lời nàng nói lại được xác minh nhanh đến thế. Chạng vạng, ngự tiền truyền tin...! Tối nay điện Hòa Nghi thị tẩm..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC