Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ tử cầm y phục mặc vào cho y, nàng không cao nhưng cũng không thấp, vừa đến vai y.

Từ góc của Đàm Viên Sơ, có thể nhìn thấy hàng mi khẽ run của nàng, dưới ánh nến, khuôn mặt xinh đẹp như tăng thêm vài phần quyến rũ khó nói rõ được.Đàm Viên Sơ tỉnh bơ rời mắt đi, lúc này y mới nhận ra, nàng không còn vẻ điềm tĩnh như ban đầu nữa.Nàng luôn cụp mắt, không hề nhìn y, thật sự rất tuân thủ quy củ.Đàm Viên Sơ cũng không nói rõ được mình có cảm xúc gì, nhưng y biết, mình để ý hơi nhiều đến cung nữ này, không hề có dấu vết mất hứng nào.Một lọn tóc bỗng rơi xuống, rủ bên gò má nữ tử.

Nàng hơi bất ngờ, muốn đưa tay vén tóc lên, nhưng hai tay không rảnh, chỉ có thể cúi gằm đầu xuống, không để chủ tử phát hiện mình thất lễ.

Đàm Viên Sơ ngước mắt lên, làm lơ.Vân Tự nhanh tay, muốn nhanh chóng chỉnh lại tóc.

Đột nhiên, một bàn tay vươn tới, vén lọn tóc đó ra sau tai, không thể tránh, ngón tay chạm nhẹ lên vành tai nàng.

Vân Tự cứng người, tay áo màu vàng nhanh chóng rụt lại.Dáng y đã che đi tầm nhìn của Lư Tài nhân, Vân Tự không cần lo sẽ bị nàng ta nhìn thấy.Nhưng hàng mi của nàng vẫn không khỏi run lên, xung quanh như yên tĩnh lại, nhịp tim tăng nhanh, như sấm rền bên tai.

Vân Tự hoảng loạn cúi đầu, hơi thất thần.Hoàng thượng đang làm gì vậy?.


Trong điện mờ tối, hơn nữa Đàm Viên Sơ đã ngăn tầm mắt của một số người, cho nên chẳng mấy ai nhìn thấy hành động của Đàm Viên Sơ.

Nhưng Hứa Thuận Phúc đứng đối diện hai người, hắn ta thấy rõ tất cả.Hứa Thuận Phúc nhìn đến trợn tròn mắt.Làn da nữ tử trắng mịn, nơi vô tình chạm phải cũng nõn nà, Đàm Viên Sơ rụt tay lại, ngón tay trong ống tay áo khẽ cử động.Vân Tự đơ ra, mất kiểm soát ngước mắt nhìn Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng không nhìn nàng, như thể hành động vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.

Đầu Vân Tự loạn cào cào, nhưng động tác cũng không chậm chạp.

Lúc Lư Tài nhân xoay người thì nàng rút tay về, cung kính cụp mắt lui sang một bên.

Hứa Thuận Phúc không thể không bội phục nàng, lúc này mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh.Vân Tự không biết Hứa Thuận Phúc đang nghĩ gì, nếu không chỉ sợ sẽ cười gượng.Sao nàng có thể bình tĩnh được chứ?Cho đến lúc này, nàng đã cảm thấy trong đầu mình căng như dây đàn.Vân Tự nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lư Tài nhân, xác nhận Lư Tài nhân không nhận ra bất thường, nàng mới khẽ thở phào, bình tĩnh quan sát Lư Tài nhân kỹ hơn.So với thường ngày, sắc mặt Lư Tài nhân hơi mệt mỏi, không phải tâm trạng không tốt, mà giống như không khỏe.

Nàng ta nhận lấy thắt lưng trong tay Vân Tự, tận tay sửa soạn cho Đàm Viên Sơ, lưu luyến tiễn Hoàng thượng đi xong thì nằm dài trên giường.Vân Tự sửng sốt: "Chủ tử sao vậy?"Mặt Lư Tài nhân hơi tái, một tay ấn trên eo, mím môi nghẹn ngào nói: "Đau quá."Vân Tự ngạc nhiên, vội cởi y phục thay Lư Tài nhân.

Lư Tài nhân đeo đai bụng chim uyên ương màu xanh lục, tôn lên làn da trắng, nhưng ở eo có mảng bầm tím, trông hơi sợ.

Vân Tự cau mày, lo lắng xoa nơi đó, thấp giọng hỏi: "Chủ tử đau lắm sao?"Lư Tài nhân héo như một quả cà tìm phơi sương, nàng ta mệt mỏi gật đầu, ánh mắt mơ màng khiến người ta vô cùng đau lòng.Lư Tài nhân nhớ lại hình ảnh hôm qua, trong lòng vẫn hơi sợ.Ai ai cũng nói thị tẩm là chuyện tốt, Lư Tài nhân cũng cảm thấy vậy.

Trước khi tiến cung, mẫu thân cũng từng nói với nàng ta, sự tuyệt vời trong đó, nàng ta phải tự mình trải nghiệm, nhưng trước tiên phải săn sóc cho Hoàng thượng.Lư Tài nhân không dám quên lời mẫu thân dạy, nhưng có thế nào nàng ta cũng không ngờ, ở trên giường Hoàng thượng lại là người không biết thương hoa tiếc ngọc như thế.Một lần thị tẩm quả thực như đòi nửa cái mạng nàng ta.

Lúc gọi nước, Lư Tài nhân vẫn còn đau, không cảm nhận được cảm giác gì.


Xong việc, Hoàng thượng lấy lụa gấm lau người, nàng ta còn phải dậy để hầu hạ Hoàng thượng tắm rửa.Còn không được thể hiện một chút khó chịu nào.Lư Tài nhân tủi thân mím môi, thật sự rất đau.

Nàng ta luôn cảm thấy hôm qua Hoàng thượng không mấy say mê chuyện đó, cứ vội vàng giải quyết cho xong.

Nhưng nàng ta rất đau, không chỉ không quyến rũ Hoàng thượng, mà còn cảm thấy nhẹ nhõm.Vân Tự thấy Lư Tài nhân rơi nước mắt thì không dám hỏi nữa.

Tụng Nhung cũng đi tới, thấy trên người chủ tử bầm tím thì thảng thốt: "Sao Hoàng thượng lại tàn nhẫn thế này!"Vân Tự cau mày, cảm thấy Tụng Nhung không biết giữ mồm miệng, Hoàng thượng mà cô ả cũng có thể bàn tán? Trong cung này không có bí mật gì, lỡ như lời này truyền đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng trách tội thì cả điện Hòa Nghi đều sẽ chịu tội với cô ả!Không đợi Vân Tự nói gì, Lư Tài nhân đã biến sắc: "Câm miệng!"Tụng Nhung vẫn luôn vừa âm thầm vừa công khai tranh với Vân Tự, bị chủ tử mắng ngay trước mặt Vân Tự, cô ả có vẻ không nhịn được, lập tức đỏ mặt.

Hồi lâu sau, cô ả hoàn hồn, cúi đầu nói: "Nô tì nhất thời lỡ lời, chủ tử bớt giận."Lư Tài nhân biết nặng nhẹ, cũng sợ Tụng Nhung sẽ gây ra chuyện, nàng ta không khỏi ai oán: "Lần sau người nói chuyện thì suy nghĩ cho kỹ, bình thường ngươi cũng theo Vân Tự học quy củ đi."Lư Tài nhân có thiên vị thế nào đi nữa thì cũng không thể không thừa nhận, luận về quy củ, Vân Tự có thể đá văng Tụng Nhung cả một con phố.

Đưa Tụng Nhung vào cung, tất cả đều vì tình cảm chủ tớ nhiều năm giữa hai người, vả lại nàng ta được Tụng Nhung hầu hạ đã quen rồi.

Nhưng thấy Tụng Nhung thất thố hết lần này đến lần khác, dù Lư Tài nhân không nói thì trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy cô ả không xứng tầm với cung nhân khác.Người như nàng ta, bình thường để ý thể diện nhất, nô tài bên cạnh không được việc cũng sẽ cảm thấy thua kém người khác..


Tụng Nhung nghe được ý ghét bỏ trong lời nói của chủ tử, cô ả cúi đầu, mặt đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Vân Tự.Vân Tự chỉ xem như không nghe thấy gì, trong lời nói của chủ tử xen lẫn oán trách, nhưng có thể thấy nàng ta không hề tức giận là biết, trong lòng nàng ta xem trọng Tụng Nhung.

Mắt Vân Tự hơi lóe lên, nàng quỳ xuống, lên tiếng phá vỡ bầu không khí cứng nhắc trong điện: "Nô tì thay y phục rộng hơn cho chủ tử."Sắc mặt Lư Tài nhân dịu lại, nàng ta gật đầu với Vân Tự.Thời gian trì hoãn trôi qua rất nhanh, Vân Tự ra ngoài sai cung nhân đến Ngự Thiện phòng lấy bữa sáng.

Trong Ngự Thiện phòng đều là người tinh mắt, hôm qua vừa thị tẩm ở điện Hòa Nghi, bữa sáng đưa tới vô cùng thịnh soạn, Lư Tài nhân nhìn thấy, không khỏi không vui: "Đám nô tài này trước đây hoàn toàn không quan tâm đến ta!"Vân Tự không tiếp lời, yên lặng múc một bát cháo cho Lư Tài nhân.Trên đường đến cung Khôn Ninh thỉnh an Hoàng hậu, Lư Tài nhân bất ngờ gặp được Khưu Tài nhân, hai người đều ở một cung, nhưng ngoài cung Khôn Ninh ra thì chưa từng chạm mặt.

Lúc gặp nhau, Lư Tài nhân hơi bất ngờ, liếc nhìn thời gian: "Sao hôm nay Khưu Tài nhân cũng muộn vậy?"Nàng ta thay y phục nên chậm trễ, nhưng Khưu Tài nhân bình thường đều đến cung Khôn Ninh từ sớm, hôm nay giờ này mới xuất phát, rõ ràng không ổn.Vân Tự quan sát Khưu Tài nhân, Khưu Tài nhân là người ở Tiềm để đến, nàng ta mặc y phục màu đỏ tím, khiến nàng ta trông rất yên tĩnh.

Khưu Tài nhân gật đầu với Lư Tài nhân: "Lúc ra ngoài bất cẩn bẩn giày nên mới đến muộn một chút."Khưu Tài nhân ngẩng đầu, mím môi cười: "Ở cùng một cung với Lư Tài nhân, nhưng vẫn là lần đầu cùng đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương."Vừa dứt lời, Khưu Tài nhân thấy Vân Tự ở phía sau Lư Tài nhân thì sửng sốt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Lúc quay lại nhìn Lư Tài nhân, vẻ mặt nàng ta hơi mất tự nhiên.Trong cung, nàng ta là một người không nổi bật gì, biết phân vị của mình thấp nên cũng không dám gây chuyện.Mặc dù ở cùng một cung với Lư Tài nhân, nhưng cũng không nói chuyện với Lư Tài nhân, đây là lần đầu tiên nàng ta để ý đến Lư Tài nhân.

Không ngờ lại nhìn thấy một cung nữ như vậy bên cạnh Lư Tài nhân, nàng ta không hiểu Lư Tài nhân nghĩ thế nào.Trong cung có không ít phi tần, cơ hội thị tẩm hiếm có, mỗi người đều muốn nắm lấy cơ hội để thể hiện bản thân trước mặt Hoàng thượng, sợ sẽ bị Hoàng thượng quên mất.Lư Tài nhân thì hay rồi, để một mỹ nhân bắt mắt như vậy trong cung, mỗi lần Hoàng thượng đến điện Hòa Nghi, người cho ấn tượng sâu đậm nhất cuối cùng sẽ là ai?Trước đây không thấy thì thôi, bây giờ thấy rồi, Khưu Tài nhân rất khó rời mắt khỏi Vân Tự.

Có nàng, phong thái của Lư Tài nhân hoàn toàn bị lu mờ, nhưng Khưu Tài nhân cũng nhận ra Vân Tự cố ý cúi thấp đầu, dường như không muốn làm lu mờ chủ tử.Nhưng nhan sắc này là nhan sắc nàng muốn giấu là có thể giấu được hay sao?Hôm nay Khưu Tài nhân đến muộn tất nhiên là cố ý, nàng ta được sủng ái bình thường, thường ngày cũng an phận, nhưng ai cũng muốn sống tốt hơn một chút.

Lư Tài nhân là người có phân vị cao thứ hai trong lần tuyển tú này, gia thế cũng thuộc hàng đầu trong hậu cung.

Hậu cung và tiền triều không thể tách rời, chỉ cần Lư Tài nhân không tìm đường chết thì luôn sẽ có một ngày nàng ta cất đầu dậy được.Thân thiết với Lư Tài nhân, nhất là hiện tại Lư Tài nhân phân vị không cao, xem như lúc còn đang nhỏ bé, sau này nàng ta cũng có thể hưởng ké chút hào quang của Lư Tài nhân.Khưu Tài nhân quét mắt nhìn khuôn mặt vô tư của Lư Tài nhân, nuốt những lời muốn nói xuống.

Trong hậu cung này, tâm tư quá nhiều không phải chuyện tốt, nhưng không có tâm tư gì thì cũng không được.Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nàng ta vẫn không muốn xen vào chuyện trong cung của người khác.Lư Tài nhân không biết Khưu Tài nhân nghĩ nhiều như thế, hai người thuận đường, tất nhiên đi cùng nhau.

Chỉ có điều Lư Tài nhân không khỏe, đi hơi chậm, Khưu Tài nhân không hề giục giã, kiên nhẫn đi cùng Lư Tài nhân.

Lúc đến cung Khôn Ninh, hai người đã có thể nói cười vui vẻ với nhau.Hai người cùng vào, các phi tần đều nhướng mày, sao hai người này lại đi cùng nhau rồi?.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC