tụ thủ khuynh thiên 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tụ Thủ Khuynh Thiên 1

Văn án:

“Sinh rồi! Sinh rồi! Lão gia, sinh rồi!”

“Là nam hài hay là nữ hài?”

“Là tiểu…”

“Là tiểu thư? Ha ha ha ha, Vương gia, hôn nhân cứ quyết định vậy đi!”

Vì thế, đính hạ hôn ước——

“Lão gia, không… không phải tiểu thư! Là tiểu… tiểu thiếu gia!”

“…”

Vì thế vận mệnh bi thảm của ta – Hoa Nguyệt Dung bắt đầu!

Kinh thành.

Kinh thành Hoa phủ.

Kinh thành Hoa Huyện lệnh phủ.

Kinh thành… phủ đệ của Huyện lệnh Hoa Tại Xuân vừa nhậm chức… vùng ngoại thành.

Sở dĩ phủ đệ lại ở vùng ngoại thành, nguyên nhân tóm lại chỉ là giá nhà đất ở nội thành tăng vọt, khó có thể kiềm hãm, một viên Huyện lệnh nho nhỏ muốn chuyển chỗ an cư lập thân cũng không thể gánh vác nổi đó mà.

Đêm hôm đó, Hoa phu nhân lâm bồn.

Trong Hoa phủ lúc đó, tiếng kêu thảm thiết không ngớt, như quỷ khóc thần gào.

“Rốt cuộc là sinh con hay là giết heo vậy?” Lão gia ở bên ngoài sốt ruột đến độ đi tới đi lui lòng vòng.

“Lão gia, ngài đừng nóng, uống miếng nước cho đỡ sợ đi.” Thường quản gia đưa lên một chén trà lạnh thật đúng lúc.

“Đỡ sợ cái gì? Ai sợ chứ?” Ngoài miệng dù nói như vậy, tay đã vội đỡ lấy chén trà, uống một ngụm lớn.

“Tấn Vương gia giá lâm!”

“Phụt!” Ngụm nước bị phun ra xa ba thước, tạo thành một đường cong duyên dáng trên không trung.

Người vừa đến rảo bước vào trong, cả người hoa phục bằng gấm, mày kiếm khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng quắc, dù đã gần trung niên nhưng vẫn anh tuấn phi phàm, tràn trề khí phách vương giả.

“Tham kiến Tấn Vương!” Huyện lệnh đại nhân vội quỳ xuống, khấu bái thật kỹ lưỡng.

“Ây, Hoa huynh hà tất phải đa lễ như vậy?” Tấn vương nói, “Mau mau đứng dậy đi.”

“Á~~~~~!” Một tiếng thét chói tai xuyên thủng cả không trung.

Mọi người đều kinh ngạc không thôi.

“Ây dà,” Hoa Huyện lệnh vừa lau mồ hôi lạnh trên đầu, vừa giải thích, “Nội tử* hiện đang lâm sản, thật khiến Vương gia chê cười rồi.”

“Ể?” Người kia vẻ mặt cũng bừng bừng hào hứng, “Xem ra bổn vương đã đến đúng lúc!”

Phu nhân, phu nhân, bà nghìn vạn lần phải sinh con gái nha! Hoa lão gia thầm nghĩ, không quên mời khách quý ngồi.

“Ngày đó, bổn vương ra ngoài bị hiểm họa ám sát, may nhờ Hoa huynh cứu giúp, lần này đến đây, chính là muốn đền đáp ơn cứu mạng của Hoa huynh.” Tấn vương nói.

“Vương gia khách khí rồi,” Hoa lão gia khiêm tốn đáp, “Gặp chuyện bất bình, dĩ nhiên phải rút đao tương trợ, ta tuy chỉ là hạng thư sinh nhưng cũng hiểu rõ đạo lý này, huống hồ, có thể nhờ vậy mà được kết giao với Tấn Vương gia cũng là vinh hạnh của tại hạ a.”

“Hoa huynh sao lại khách sáo như thế,” Tấn Vương nâng chén trà lên, vớt ra lá trà nổi phía trên, thong thả nói, “Hôm đó nội tử cùng Tôn phu nhân đều đang có thai, bổn vương đã tự mình chỉ phúc vi hôn*, cách đây không lâu nội tử đã sinh con trai, hôm nay lại đến Tôn phu nhân lâm bồn, nếu sinh được con gái, bổn vương nhất định sẽ không quên cuộc hôn nhân này.”

Kích động một hồi, Hoa Tại Xuân lại có chút thất thần, thân phận cao như vậy, nếu có thể bám víu vào, chẳng phải qua một đêm có thể thăng quan tiến chức rất nhanh sao? Phu nhân phu nhân, bà nghìn vạn lần phải cố lên nha!

“Sinh rồi! Sinh rồi! Lão gia, sinh rồi!”

Cùng với một trận khóc ré của trẻ con, quản gia lảo đảo lao ra khỏi cửa.

“Là nam hài hay nữ hài?” Hoa lão gia nhảy dựng lên tại chỗ ngồi, vội hỏi đối phương.

“Là tiểu…”

“Là tiểu thư?!” Hoa Tại Xuân một trận kích động, mặt mày đắc ý như bách hoa phùng xuân*, đúng vậy, giờ khắc này ông phải gọi là Hoa Phùng Xuân mới đúng.

“Ha ha ha ha,” ông quay sang Tấn vương cười lớn, tuy rằng đã rất cố gắng kiềm chế, “Vương gia, cuộc hôn nhân kia cứ quyết định vậy đi!”

“Đương nhiên đương nhiên, bổn vương quyết không nuốt lời,” đối phương có vẻ cũng rất cao hứng, “Hoa lão gia có thiên kim, còn không mau đi thăm phu nhân, bổn vương cũng không làm phiền nữa, xin cáo từ trước.”

Sau một phen thoái thác lời mời ở lại, “ông thần tài” lúc này mới cất bước đi.

Đang nói chuyện, bà đỡ đem đứa nhỏ ôm ra, giao đến tay của phụ thân.

“Giống, giống!” Huyện lão gia nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong tay, không thể che giấu đắc ý, “Giống mẹ nó quá, sau này lớn lên nhất định sẽ là đại mỹ nhân, ha ha ha ha! Ây da, Thường quản gia,” Lão gia hưng phấn không thôi, không thèm nhìn đối phương mà nói, “Có thể kết thân với gia đình cao quý như vậy, lão gia ta sau này có thể…”

“Lão gia, ngài nghe ta nói đã…”

“Ha ha ha ha, hô hô hô hô, hi hi hi hi…” Hoa lão gia vui mừng đến nỗi không thể kiềm hãm được, nhất thời không thể khống chế cảm xúc, chỉ đứng ngây ra cười không ngừng.

“Lão gia,” quản gia yếu ớt nói, “Không… không phải tiểu thư!”

Nụ cười trên mặt trong nháy mắt liền tắt ngúm, Hoa Tại Xuân trân trối nhìn đối phương.

“Không phải tiểu thư, mà là tiểu… tiểu thiếu gia!”

“…”

Vì thế mà vận mệnh bi thảm cả đời ta, Hoa Nguyệt Dung chính thức bắt đầu!

1.2

“Hoa Nguyệt Dung? Hảo, hảo danh tự!” Hoa Tại Xuân ôm lấy bảo bối hài tử trong tay, tả khán hữu khán, vô cùng thoả mãn.

“Ô ô ô…” Hoa phu nhân đội khăn trùm đầu màu đỏ, vừa mới bắt đầu trạng thái ở cữ gào khóc, “Ông bảo, ông bảo phải làm sao bây giờ! Cái lão hồ đồ này!”

Hoa Tại Xuân không phản đối, vẫn tiếp tục chơi đùa với đứa nhỏ mới sinh: “Phu nhân đừng lo, lão gia ta tự khắc sẽ có biện pháp, ta đã bảo Thường quản gia đi tìm một bé gái, đến lúc đó, nói đứa nhỏ này là nghĩa tử bổn lão gia nuôi từ nhỏ, sau đó để cho bé gái được đưa tới thay thế nó không phải là được rồi sao? Chưa ai từng thấy qua con của chúng ta, cho dù có thấy, nó còn nhỏ như vậy, cũng không nhận ra được. Hiện tại ai cũng biết Hoa Tại Xuân ta vừa có thiên kim, muốn gạt người ta cũng đâu có khó.”

“Ông nói thì dễ lắm!” Phu nhân trừng mắt giận dỗi, “Đến bây giờ cũng đã tìm ra đâu?”

“Phu nhân, bà không hiểu rồi, đứa bé gái này tương lai sẽ gả cho tiểu vương gia, làm sao có thể tuỳ tiện kiếm một đứa về được? Dĩ nhiên phải tìm một đứa nhỏ dung mạo thanh tú, ai gặp cũng yêu, mới có thể cho Vương gia yêu thích phải không nào?”

“Đúng đúng đúng, vậy ông cứ đi tìm đi! Ông tìm ra không? Dĩ nhiên ông tìm không ra, trên đời này làm sao có đứa nhỏ nào xinh đẹp hơn con của chúng ta chứ!” Phu nhân kích động giành lấy đứa nhỏ từ tay lão gia, nhất thời nước mắt rưng rưng, “Hài tử đáng thương, hài tử đáng thương của ta, rõ ràng là con yêu quý của ta, sau này sẽ phải gọi ta là nghĩa mẫu sao? Ta không chịu đâu, ta không chịu!”

“Khụ khụ… Phu nhân,” Lão gia hạ giọng, xấu hổ ho khù khụ, “Đừng thất thố như vậy.”

“Sư thái*?! Đứa con của ta sinh ra cũng không thể gọi ta là mẫu thân, ta… ta chẳng thà lên chùa làm sư thái cho rồi!”

“Được được được, đều như ý bà, đều như ý bà được chưa?” Làm trượng phu phải sẵn sàng thoả hiệp, “Về sau gọi cha mẹ là được chứ gì.”

“Còn nữa!”

“Còn gì nữa?”

“Cái tên Nguyệt Dung này chỉ có thể cho con của chúng ta, không thể đặt cho bé gái kia.”

“A? Nhưng mà…” Hoa lão gia ấp úng, “Tên này cũng quá… quá nữ tính đi…”

“Ta mặc kệ!” Phu nhân nũng nịu nói, “Hoa dung nguyệt mạo, cái tên đẹp thế này, chỉ vì sau này sinh con có thể đặt tên này nên ta mới gả cho nhà họ Hoa ông đó, ông có biết không hả?”

“Cái gì? Phu nhân, bà…”

“Ây, ta muốn xuất gia, ta muốn xuất gia!”

Hoa phu nhân liền làm ầm lên.

“Được rồi được rồi, tất cả đều theo lời bà, đừng có nổi loạn nữa!”

“Ô…” Nức nở thêm mấy tiếng, rốt cuộc ngừng khóc.

“Lão gia!” Quản gia đại nhân đẩy cửa vào, đứa trẻ sơ sinh trong tay bị khăn bọc kín mít.

“Cho ta xem!” Nhận lấy đứa bé, Hoa lão gia vừa nhìn sơ qua đã hài lòng gật gật đầu, “Quản gia ngươi cuối cùng cũng làm nên chuyện, chậc chậc, đứa nhỏ này sau này lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp.”

“Hừ!” Hoa phu nhân khinh khỉnh tuôn ra một tràng, “Nhất định không xinh đẹp bằng Nguyệt Dung của chúng ta!”

Nói thì nói thế, hai mắt vừa thoáng nhìn thấy đứa nhỏ xa lạ kia lại không nhịn được la lên hoảng hốt: “Ôi! Làm sao lại có đứa nhỏ xinh đẹp thế này!” Liền vứt bỏ bảo bối nhi tử trong tay sang một bên, giành lấy cô bé kia nhìn cho kỹ. Ai, mẹ ruột của ta à, bà… bà…!

“Phải đặt tên thế nào đây?” Hoa lão gia nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của bé gái, bắt đầu suy nghĩ.

“Ừm, gọi là… Hoa Mãn Lâu?”

“Không ổn! Tuyệt đối không ổn a!!!”

“Vậy gọi là… Hoa Điêu*?”

“Sao không gọi là nữ nhi hồng luôn đi?”

“Ai da,” Hoa phu nhân ôm lấy đứa nhỏ, vẻ mặt đầy yêu thương, “Đứa nhỏ này thật đáng thương, vừa sinh ra đã không còn cha mẹ, bộ dạng lại đáng yêu như vậy, hay gọi là Tiểu Liên đi, Hoa Nguyệt Liên*.”

Vì thế, ta có thêm một muội muội, tên là Hoa Nguyệt Liên, mà ta, đáng ra là con chính thức, lại trở thành nghĩa tử của cha mẹ, đúng vậy, vận mệnh đúng là không công bằng, không công bằng không công bằng không công bằng! Rõ ràng người phải gả cho hắn là Nguyệt Liên, vì sao người bị ức hiếp vẫn là ta? Ây, ta kháng nghị, ta kháng nghị! — mọi người: bác bỏ kháng nghị!

1.3

Mười ba năm sau.

Vẫn là Hoa phủ, nói chính xác hơn, là “hào trạch*” của Lại bộ thị lang Hoa Tại Xuân!

Trong mười ba năm, từ một chức quan cửu phẩm be bé, thăng tiến một mạch đến nhị phẩm thị lang, hết thảy đều là nhờ một màn rút đao tương trợ hoàn toàn ngẫu nhiên, cộng với cuộc hôn nhân không đầu không đuôi kia.

Sự tình là thế này, một năm nọ cha ta, chính là Hoa Tại Xuân Hoa đại nhân, đang cùng mẹ ta lên kinh thành nhậm chức, dọc đường mệt nhọc, lại vốn là người ở thôn quê lên không có ý thức bảo vệ môi trường, rửa chân xong, thuận tay đổ nước rửa chân mùi hôi xông tới trời ra ngoài cửa sổ khách điếm, dội trúng ngay đầu tên thích khách kia, không ngờ rằng, tên thích khách kia chịu không nổi mùi hôi, ngã lăn ra bất tỉnh!

Chính bởi vì vậy, một nhà chúng ta trở thành ân nhân cứu mạng của Tấn Vương gia, từ nay về sau có thể leo lên cành cao hoá phượng hoàng!

.

.

“Tiểu Vương gia đến!”

Ác mộng! Hắn là ác mộng! Là ma quỷ! Là yêu nghiệt! Là tập hợp của hết thảy những thứ hắc ám!

Tốc tốc tốc tốc, tẩu vi thượng kế!

Ta xoay người một cái, chạy ngay vào trong phòng, vẫn không thể tránh khỏi cặp mắt gian xảo kia!

“Nguyệt Dung!” Hắn khoác lấy vai ta, cười toe toét, có trời mới biết, sau nụ cười này có ẩn giấu âm mưu quỷ kế đáng sợ đến như thế nào!

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta… Ta… Đi luyện chữ, luyện chữ!” Vừa mới thấy hắn, tam hồn đã bị doạ đi mất thất phách, ông trời phù hộ, xin đừng cho hắn đi theo ta mà!

“Ta đi với!” Hắn kéo tay của ta, lôi về phía thư phòng.

“Không không không,” Ta giật tay hắn ra, “Ngươi đi chơi với Tiểu Liên đi, dù sao, dù sao…”

“Cô ta thật không thú vị chút nào, hở chút là khóc, không giống ngươi, dù bị ta ức hiếp thế nào cũng sẽ không khóc!”

Ai! Cái tên ác ma này! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!

“Đi mau đi mau!” Cái tên này tự nhiên giành lấy thế chủ động, kéo ta đến thư phòng.

Do dự một hồi, cặp mắt to tròn gian xảo linh động, đen lay láy của hắn đã tập trung vào nghiên mực Đoan Khê trên bàn viết.

“Ế?” Hắn chỉ vào nghiên mực nói, “Đây chính là nghiên mực Đoan Khê lần trước cha ta ban thưởng cho Hoa bá bá phải không?”

“Ờm.” Sợ hãi gật gật đầu, thật không nghĩ ra nha, hắn rốt cuộc sắp giở ra mánh khoé gì đây?

“Mài mực đi!”

“Hả?”

“Ngươi không phải muốn luyện chữ sao? Còn không mau mài mực!”

Đáng ghét! Đáng ghét chết đi được, cái thái độ không coi ai ra gì này! Một ngày nào đó, một ngày nào đó ta nhất định sẽ trả thù! Ta sẽ trả thù thật độc ác! Hứ!

Mài thì mài, mài a mài a, cứ để cho ta mài hoài đi, miễn là không phải chịu tra tấn của hắn nữa.

Triệu Ngôn Lạc, Ngôn Lạc, Ngôn Lạc, ngươi đúng là cái đồ Diêm La!

Mài đến nỗi cánh tay mỏi nhừ, hắn nhìn nhìn thành quả, gật đầu nói: “Được rồi.”

“Đưa tay ra đây!”

“Làm… làm gì?” Ta cuống quít giấu tay ra sau lưng, Phật tổ à Phật tổ, nói cho con biết đi, rốt cuộc hắn muốn làm gì với con!

“Mau đưa tay đây!” Hắn quát, “Bằng không, ta sẽ nói với Hoa bá bá là ngươi ức hiếp ta!”

Ta… ta ức hiếp hắn?! Ông trời ơi, chỉ cần hắn không ức hiếp ta, ta sẽ nguyện mỗi ngày đều thắp nhang, niệm kinh Phật, từ nay về sau tín thiện hướng Phật, giữ mình chay tịnh!

Miễn cưỡng xoè tay ra, lúc này ta có cảm giác như sắp bị hắn cắt mất năm ngón tay!

Ngôn Lạc cầm bút lên, chấm một chút mực trong nghiên, sau đó không thể tưởng tượng được hắn lại bắt đầu vẽ lung tung lên bàn tay ta, vẽ xong lại lắc đầu, xoát xoát gạch đi, rồi đổi sang ngón tay khác vẽ tiếp.

Không, trực giác cho ta biết, đây nhất định không phải là hành động nhất thời hứng khởi của hắn, hành động này… hành động này nhất định ẩn giấu một âm mưu rất lớn đằng sau!

Mười ngón tay đều bị tô đầy mực, ta nhìn hắn, không rõ nguyên do.

“Ừm.” Hắn nhìn chăm chú vào hai bàn tay bẩn thỉu của ta, hài lòng gật gật đầu, sau đó đặt bút xuống, đem nghiên mực quẳng xuống đất đánh “bốp” một tiếng.

“Ngươi… ngươi!” Ta sợ đến nỗi không nói nên lời, đây là bảo bối của cha ta, nếu ông mà biết, chẳng phải sẽ rất giận dữ sao? Ể? Dẫu sao cũng là hắn phá mà, ta có gì phải sợ?

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, cửa thư phòng bị cha đẩy mạnh ra, có lẽ nghe tiếng đồ vật bị đập vỡ ông cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi.

“Nguyệt Dung, sao ngươi lại bất cẩn như vậy!” Ngôn Lạc chỉ vào mấy mảnh vỡ, “Đây là thứ Hoa bá bá rất thích, sao ngươi lại đánh vỡ nó cơ chứ!”

“Cái… cái gì?! Ngươi… Ngươi ngươi ngươi!…” Ngậm máu phun người! Vu oan giá hoạ! Có điều, trong khoảnh khắc đó, ta bị chọc tức tới nỗi một câu cũng không nói ra được!

“Nguyệt Dung, con!…” Cha ta bối rối nhìn nghiên mực bị vỡ, nhất thời không biết làm sao, kỳ thực ông cũng không quá tiếc nuối, có điều thứ này quá lớn, ông cũng không chịu nổi tội.

“Ai, Hoa bá bá, lẽ ra cha ta khoan hồng độ lượng sẽ không so đo việc nhỏ này đâu, có điều, nghiên mực Đoan Khê này là Hoàng thượng ngự ban cho cha ta, cha ta lại xin Hoàng thượng ban lại cho bá, làm vỡ thế này, là đắc tội đến Hoàng thượng a.” Nói lời khủng bố, nói lời khủng bố! Thế này tuyệt đối sẽ có chuyện chẳng lành!

“Tiểu… Tiểu Vương gia, Nguyệt Dung nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, ta nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn nó, mong tiểu Vương gia thông cảm một chút, nói đỡ cho nó.” Cha à cha, dù gì cha cũng là Thị lang đại nhân mà, làm gì phải khúm núm nịnh bợ như vậy?

“Hừm… Cũng không phải không được,” Hắn cười gian tà liếc mắt nhìn ta một cái, làm ta sợ tới mồ hôi chảy ròng ròng, “Chỉ cần hắn nhận lỗi sai, có thành ý là được rồi.”

“Đúng đúng đúng, Nguyệt Dung, còn không mau nhận lỗi!”

“Cha, không phải con!” Ta thảm thương nói, “Là hắn!”

“Còn không nhận lỗi! Nhìn tay con đầy mực kìa!”

Quỷ kế! Quỷ kế! Cái tên đại ác ma tâm địa rắn rết này!

“Không phải… Cha!”

“Hay là như vậy đi,” Ngôn Lạc nhìn ta cười tủm tỉm, “Ngươi đi viết bản hối lỗi, độ dài thì, khoảng bằng mười lần ‘Kim Cương kinh’ đi, sau đó chép lại thành bảy lần bảy bốn mươi chín bản, vậy là thể hiện rõ thành ý của ngươi rồi!”

“Vì… vì sao?” Ta cơ hồ muốn nổi điên lên, “Vì sao phải viết dài tới mười lần ‘Kim Cương kinh’, còn phải… còn phải chép ra tới bảy lần bảy bốn mươi chín bản?!”

“Nhiều à? Ban đầu còn định cho ngươi chép chín lần chín tám mươi mốt bản cơ.”

“Ngươi… ngươi…” Không từ ngữ gì có thể diễn tả được nỗi phẫn uất trong lòng ta lúc đó, tên này, tên này đúng thật là ác linh đầu thai mà!

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Cha nhăn mặt quát lớn với ta, “Mau đi viết đi!”

Không, ta không thể tin chuyện này được, cha của ta lại cùng tên ác ôn này hợp tác ức hiếp ta? Thế giới này bị làm sao vậy?

Nhưng mà, kết quả không thể chấp nhận được là, ta dùng hết toàn bộ từ ngữ một đứa nhỏ mười ba tuổi có thể hiểu được, hao tổn tâm trí, vắt hết trí óc, rốt cuộc hoàn thành đệ nhất bộ “Bản hối lỗi” dài nhất trong đời ta, kỳ tích hơn nữa có thể trong vòng bảy ngày chép ra hết bảy lần bảy bốn mươi chín bản!

Ngươi hỏi ta vì sao ư? Nếu cha của ngươi cả ngày cầm roi da to như khúc gỗ đứng sau lưng uy hiếp ngươi, ngươi… ngươi dám không chép sao?

Đó là một buổi sáng sớm sau bảy ngày, cảm giác chung quy là, toàn bộ tay phải của ta cộng với cả bả vai đều mất đi tri giác, giống như tàn phế.

“Cho ngươi…” Ta yếu ớt mở cửa thư phòng, đem bảy lần bảy bốn mươi chín bản đại tác phẩm giao cho cái tên đáng chết bảy lần bảy bốn mươi chín lần, không đúng, là chín lần chín tám mươi mốt lần, tội ác tày trời này.

“Cái gì vậy?” Hắn tò mò cầm lấy tập giấy chất thành đống.

“Bản hối lỗi!” Ta điên cuồng hét vào lỗ tai hắn.

“Ể?”

“Ể cái gì? Không phải ngươi bắt ta chép sao?”

“A…” Hắn rốt cuộc đã nhớ ra, sau đó dùng ánh mắt phi thường hoảng sợ nhìn ta, “Ngươi thực sự chép sao?”

“Tự mà xem đi!”

“Sao ngươi phải chép thật vậy? Ta chỉ nói chơi thôi mà…”

Dự cảm không tốt, dự cảm cực kỳ không tốt!

“Kỳ thực ta đã sớm nói cho cha ta biết rồi, ông nói không sao, bất quá chỉ là nghiên mực nho nhỏ, Hoàng thượng sẽ không bận tâm đâu.”

“…”

Cảm giác của ta lúc ấy là, chỉ cần phải ở bên cạnh tên đó thêm một giây, ta sẽ thực sự giết hắn!

1.4

“Nguyệt Dung,” Hắn đột nhiên kéo cánh tay của ta, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ta, “Ngươi nhất định là chép mệt lắm rồi đúng không?”

Muốn biết hả? Muốn biết thì ngươi tự mình đi chép đi!

“Ai, đều tại ta, đâu ngờ là ngươi thực sự lại…”

Đừng, ngàn vạn lần đừng làm vẻ mặt đó mà, cái vẻ mặt ôn hoà này so với mọi loại vẻ mặt hung ác trên đời đều đáng sợ hơn rất nhiều!

“Đi nào, hôm nay ta đưa Lục đệ đến, chúng ta cùng đi thả diều đi, khí trời tốt như thế này!”

Thả diều… lần này hắn lại muốn làm gì?!

Huân Vương gia đáng thương kia còn chưa tới ba tuổi, nói được chừng vài ba câu, làm sao tránh khỏi nanh vuốt của tên Triệu Ngôn Lạc kia được.

“Ha ha, Nguyệt Dung, chạy mau, chạy mau lên a!”

Hắn phấn khích như một con khỉ, đứng một chỗ nhảy lên hí hửng, còn ta một mình phải chạy tới chạy lui.

“A, bay lên rồi! Bay lên rồi!”

Hộc, ta thở hắt ra một hơi, rốt cuộc có thể dừng lại rồi.

“Đừng dừng lại nha, Nguyệt Dung! Nó rơi xuống bây giờ!”

Không thèm để ý đến hắn, ta dừng bước, chỉ nghe một tiếng “bộp”, con diều đã mắc trên cây.

“Đi nhặt đi!”

Ta sầm mặt, xoay người vỗ vỗ lên thân cây to lớn mà rắn chắc, một chân đạp lên trên.

“Không phải bảo ngươi nhặt!” Ngôn Lạc túm mạnh ta xuống dưới, “Lỡ bị ngã đau thì làm sao?”

Cái gì? Ta không có nghe lầm chứ? Cái tên ác ôn không có nhân tính này lại quan tâm đến sống chết của ta?!

“Lục đệ,” Hắn kéo Tiểu Huân Vương đang loạng choạng đi tới, “Đệ đi lấy đi.”

Nhịn không được hít vào một hơi lãnh khí, đứa nhỏ này đi còn đi chưa vững mà.

“Ngôn… Ngôn Lạc, vậy có được không?”

“Ngươi không biết sao, tiểu hài tử thân thủ linh hoạt, trọng lượng nhẹ, ngã xuống cũng không đau.” Đó là lời giải thích của hắn.

Thật lạ là tiểu nhi tử này trời sinh hiếu động, nghe huynh trưởng nói thế, từ từ leo lên tới ngọn cây. Xem ra ta nói sai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net