CHƯƠNG I: NGÀY KHỞI HÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 3 tháng 12 năm 537 - Đế Hoàng Lịch.

Làng Bell, 12:05 tối - Giờ thủy.

---

Bông tuyết rơi xuống từ bầu trời đêm, lấp lánh như những viên ngọc, khiến không gian xung quanh trở nên mờ ảo và êm đềm. Những ngọn đèn đường lung linh trong cơn bão tuyết, trông chúng như những ánh sao lạc lõng giữa màn đêm tĩnh mịch.

Tiếng gió réo rắt, kéo theo những cơn bão tuyết lớn từ phía xa, làm cho những tảng tuyết dày rơi xuống đất. Dải ánh sáng từ các cửa hàng và nhà dân gần đó phản chiếu lên những hạt tuyết, tạo nên những vệt sáng lung linh trong màn đêm tối tăm.

Làng Bell nhỏ bé bị bao phủ bởi lớp tuyết dày, những mái nhà trắng xóa. Dù phải chịu đựng thời tiết khắc nghiệt, chúng vẫn kiên cường đứng vững. Trong cơn bão tuyết ầm ĩ, khi mọi căn nhà đều tối đèn, chỉ có duy nhất một ngôi nhà sáng lấp lánh bên cửa sổ nhỏ. Ánh sáng ấm áp phản chiếu lên chiếc cửa sổ nhỏ sưởi ấm lớp tuyết dày bên ngoài.

Trong căn phòng nhỏ ấy, một cậu thiếu niên với mái tóc đỏ lửa đang sắp xếp đồ đạc vào chiếc cặp nâu trên chiếc giường nhỏ. Bên cạnh giường, lò sưởi nhỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng ấm áp, làm dịu đi cái lạnh của mùa đông.

---

Tôi là Asura Graves, 15 tuổi, là một đứa trẻ mồ côi. Hiện tại, tôi sống cùng với chú Henry, người đã cưu mang tôi từ khi tôi còn là một đứa bé sơ sinh được tìm thấy trôi dạt trên dòng sông gần làng Bell.

Chú Henry và mọi người trong làng thường kể lại câu chuyện về ngày tôi xuất hiện. Đó là vào một mùa hè oi bức, khi các ngư dân trong làng kéo nhau ra sông câu cá vì mùa khô hạn khiến việc trồng trọt trở nên khó khăn. Giữa dòng nước chảy xiết cùng với âm thanh của những cơn sóng vỗ vào bờ, họ nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé.

Chú ấy là người đầu tiên phát hiện ra tôi trong một chiếc giỏ tre trôi theo dòng nước. Ánh mắt ấm áp của chú khi bế tôi lên đã khiến tôi cảm thấy an toàn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tại sao tôi lại biết tên mình ư? Đó là nhờ chiếc dây chuyền bạc đang đeo trên cổ. Trên đó khắc tên tôi cùng với ngày sinh của tôi, và đó cũng chính là món đồ duy nhất mà ba mẹ tôi để lại.

Dưới sự chăm sóc tận tình của chú và mọi người trong làng, tôi đã lớn lên và trở thành một chàng trai khỏe mạnh. Trong suốt 15 năm qua, tôi luôn nỗ lực giúp đỡ mọi người trong làng và nhận lại những nụ cười, lời cảm ơn ấm áp từ họ.

Tôi còn làm quen được với anh Zens, đứa con trai duy nhất của chú Henry. Anh ấy lớn hơn tôi 3 tuổi và luôn coi tôi như em trai ruột. Tôi ngưỡng mộ anh ấy vô cùng. Zens là một người dịu dàng, tốt bụng và ấm áp như cha anh ấy.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, anh ấy luôn nở nụ cười với tôi dù có là chuyện gì đi nữa, khuôn mặt sáng rạng ấy tựa như vầng thái dương. Anh ấy luôn nghĩ đến tôi và sẵn sàng xả thân cứu tôi nếu gặp nguy hiểm.

Khi Zens trở thành một Ma Kị Sĩ, anh ấy buộc phải rời xa làng mãi mãi. Tôi đã khóc rất nhiều, nhưng anh ấy ôm tôi và nói:

"Nếu em trở thành ma kị sĩ như anh, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Nhưng trước tiên, em phải trở nên mạnh mẽ và không được mít ướt nữa nhé?"

Tôi gật đầu, hai ngón tay đan vào nhau và nhìn anh ấy đi về phía chân trời xa xôi. Từ đó, vào mỗi tháng anh ấy đều gửi thư về, hỏi thăm tôi và mọi người trong làng, chia sẻ những câu chuyện trải nghiệm của anh ấy.

Sau khi anh Zens rời làng, tôi bắt đầu hành trình rèn luyện, tôi cố gắng vượt qua từng giới hạn của bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn.

Lúc đó tôi mới 11 tuổi, thường tự mình vào khu rừng phía sau làng để đối đầu với thú dữ. Tôi đấu với gấu, lợn rừng và thậm chí nâng được những hòn đá nặng vài tấn. Đến tận bây giờ, dù đã trưởng thành và có thân hình săn chắc, tôi vẫn tiếp tục thói quen rèn luyện này.

Và cuối cùng, ngày ấy đã đến. Ngày tôi lên đường nhập binh và trở thành một ma kị sĩ. Lòng tôi háo hức không nguôi.

[Chú thích]: "Ma kị sĩ" là tên gọi chính thức của Hội Kị Sĩ, là một tổ chức liên chính phủ được thành lập vào năm 380 TCN tại thủ đô Thánh Quốc. Với mục tiêu nhằm củng cố, hỗ trợ an sinh của người dân, hoạt động phòng chống các thế lực phi pháp với quy mô toàn cầu.

Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi mở cửa và nhận ra hình bóng quen thuộc, người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen và chống gậy. Râu tóc bạc phơ, đôi mắt hiền từ và ấm áp nhìn vào mắt tôi, đó chính là chú Henry. Bất ngờ trước sự xuất hiện của chú, tôi ngạc nhiên hỏi:

"Chú, giờ này chưa ngủ sao ạ?"

Chú ấy nhẹ nhàng đáp, giọng nói ấm áp như làn gió khe khẽ thổi qua:

"Ta chỉ qua đây nhắc cháu mau đi ngủ sớm thôi."

Tôi gật đầu và nói:

"Vâng ạ, cháu cũng đã xong rồi. Chú cứ về phòng nghỉ ngơi đi ạ."

Chú Henry không đáp lại, mà mở rộng hai tay ôm tôi vào lòng.

"Vậy... chúc cháu ngủ ngon nhé!"

Âm thanh dịu dàng và đầy ấm áp. Tôi ôm chú ấy và nhẹ nhàng đáp lại:

"Vâng ạ."

Chú Henry từ từ buông tay, quay về phòng, để lại cho tôi cảm giác an yên và ấm áp. Tôi đóng cửa trở vào phòng, đặt cặp lên bàn gỗ bên cạnh và ngáp một hơi dài.

"Oaaaa~ Giờ thì, đánh một giấc tới sáng vậy..."

Nhìn lên đồng hồ, đã là 12:50. Không chần chừ, tôi nhanh chóng lên giường và ngủ thiếp đi ngay sau đó.

Một khoảng không vô định, làn khói trắng mờ ảo trôi lơ lửng, như được sinh ra từ hư vô.

Mọi thứ đều chìm trong một sắc đen huyền bí, không có lấy một tia sáng, chỉ toàn một màu tối tăm bao trùm.

Tiếng gió thổi qua khe hở vô hình, mang theo âm thanh rì rào như những lời thì thầm bí ẩn. Bước chân vang lên trong khoảng không trống trải, mỗi nhịp đều gợi lên cảm giác lạc lõng và cô đơn.

Liệu có ai đang đợi ở cuối con đường tăm tối này? Hay chỉ là một giấc mơ không lối thoát, nơi mà thời gian và không gian không thể chạm tới?

"Tối quá... Đây là đâu?"

Thân xác tôi như tan biến vào hư vô, không còn cảm giác, không còn hiện hữu. Tôi cứ thế vô thức tiến về phía trước, mặc dù không thể cảm nhận cơ thể mình, đôi mắt tôi vẫn mở to, nhìn quanh không gian tối đen.

Làn khói trắng mờ ảo cuộn quanh, uốn lượn như những con rắn, bao trùm lấy tôi. Cảm giác lạc lõng và bất an dâng lên trong lòng, từng bước chân như bị dẫn dắt bởi một thứ vô hình nào đó.

Tôi tự hỏi, liệu đây có phải là một giấc mơ hay là một thế giới thực tại méo mó mà tôi không thể hiểu được?

Đi được một hồi, tôi thấy phía xa xa có bóng người đang đứng, quay lưng lại về phía tôi. Chỉ có thể nhìn thấy mái tóc của người đó, nhưng điều lạ lùng là nó có màu đỏ, trông giống hệt như của tôi.

Tôi có cảm giác như tim đang đập nhanh hơn, từng nhịp vang vọng trong khoảng không vô định. Cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng, như thể tôi đang nhìn thấy một phần của chính bản thân mình trong hình dáng của một người kì lạ đó.

Ai đó đang đứng đợi tôi, hay chỉ là một ảo ảnh do giấc mơ này tạo ra? Bất chấp mọi nghi ngại, tôi tiến tới gần hơn, với sự tò mò và mong muốn giải mã bí ẩn này.

Khi tôi sắp chạm đến được người ấy thì bỗng người ấy quay mặt về phía tôi rồi nói:

"Đã đến rồi sao?"

Bỗng nhiên, cơ thể tôi bị kéo mạnh xuống đáy biển sâu. Mặt nước càng xa dần, tôi cố gắng vẫy vùng để vươn lên, nhưng lực kéo ngày càng mạnh hơn, dường như có hàng trăm bàn tay đang cố giữ tôi lại. Tôi bật dậy, mồ hôi đầm đìa rơi xuống, thở hổn hển từng hơi thở như bị bóp nghẹn.

Tôi định thần lại, nhìn quanh căn phòng một lượt. Mọi thứ vẫn như vậy, không thay đổi.

Lúc này, mặt trời cũng vừa ló dạng, ánh sáng nhạt nhòa len qua khung cửa sổ. Tôi đoán chừng bây giờ mới khoảng 5 giờ sáng.

Từ bên ngoài cửa, tôi nghe thấy tiếng vọng lại của chú Henry. Tôi rời giường, khoác chiếc áo khoác đỏ của mình rồi ra mở cửa.

Khi mở cửa, tôi đã thấy được ánh mắt hiền từ của chú ấy nhìn thẳng vào tôi, vẫn y hệt như ngày xưa.

Có lẽ, giấc mơ quái dị đó đã khiến tôi suy nghĩ quá nhiều. Chú ấy nắm lấy tay tôi rồi nói:

"Sao trông cháu có vẻ căng thẳng vậy, Asura? Đã có chuyện gì sao?"

Chú ấy luôn là người hiểu tôi nhất, nên tôi đã nói thẳng ra với chú:

"Vâng, có một chút ạ..."

Chú chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay lưng nói với tôi:

"Mau xuống nhà thôi cháu, chú đã chuẩn bị món cà ri gà mà cháu thích rồi này. Ăn mau để còn lên đường kẻo trễ."

Tôi bước xuống nhà, thấy chú đang ngồi trên chiếc ghế trước mặt là một bàn ăn nhỏ. Chú ấy ngoắc tôi lại.

Tôi ngồi xuống, nhắm mắt và chắp hai tay lại.

"Mời chú dùng bữa..."

Chú cũng chắp tay rồi nói:

"Cùng nhau dùng bữa nhé..."

Vẫn là món cà ri gà đó. Vị của nó vẫn ngon như lần đầu tôi được ăn, mang theo hương vị từ tấm lòng của chú. Mùi hương khó thể cưỡng lại, khiến tôi nhận ra rằng chú đã vì tôi mà vất vả biết bao.

Mùi hương đậm đà quyện lẫn trong không khí, với mùi thơm của các loại gia vị hòa quyện vào nhau. Miếng gà mềm mịn, thấm đẫm nước sốt vàng ươm, sóng sánh đầy hấp dẫn. Rau củ được nấu chín tới, vẫn giữ nguyên được độ giòn và màu sắc tươi sáng.

Khi nếm, hương vị bùng nổ trong miệng, từng lớp gia vị cay nồng, ngọt ngào và mặn mà đan xen. Cà ri của chú ấy không chỉ là một món ăn, mà còn chứa đựng tình yêu thương và sự quan tâm của chú dành cho tôi.

Từng miếng gà, từng lát khoai tây, cà rốt đều được chú ấy thái lát cẩn thận, tỉ mỉ, như muốn gửi gắm tất cả tình cảm của mình vào món ăn.

Hai chú cháu tôi không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ thưởng thức món cà ri.

Chúng tôi nhanh chóng ăn hết, và tôi cầm cốc nước lên, uống cạn một hơi rồi thở dài. Lặng lẽ, tôi đưa mắt nhìn sang chú Henry. Chú vẫn giữ nụ cười hiền từ, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương, có lẽ đây là lần cuối tôi được nhìn thấy nó.

Tôi đứng dậy, vác lấy chiếc cặp rồi tiến về phía chú ấy rồi nói:

"Chú à, đến lúc cháu phải đi rồi..."

Bỗng lúc này, mọi thứ im lặng một cách lạ thường. Chú ấy đưa ánh mắt hiền từ nhìn ra ô cửa sổ trước mặt, ánh sáng ban mai len lỏi qua lớp tuyết dày, tạo nên khung cảnh tĩnh lặng và thanh bình.

Chú ấy nói:

"Chà, mới đó mà hai đứa ai cũng lớn hết bỏ lão già này đi mất rồi..."

Tôi vội nói, giọng run rẩy:

"K-không có ạ! Làm gì có chuyện ấy được! Cháu không biết có được trở về làng mình hay là không nữa..."

Nghe thấy điều đó, chú ấy bật cười, tiếng cười phá tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm căn phòng.

Tiếng cười của chú vang vọng, làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng tôi, và tôi không thể không mỉm cười theo. Dần dần, tiếng cười của chú nhẹ nhàng lắng xuống, ông dùng những ngón tay run rẩy vuốt ve chòm râu bạc mềm mại của mình, và nhẹ nhàng nói:

"Đừng lo lắng, Asura. Làng Bell luôn là nhà của cháu, và nơi này sẽ luôn chờ đợi ngày cháu trở về. Hãy nhớ, cháu không bao giờ cô đơn trên con đường của mình."

Lời động viên ấy. Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được đã lăn dài trên má tôi, tôi quỳ xuống và ôm lấy chú, nức nở như một đứa trẻ.

Tôi gào lên, giọng nói của tôi vang lên cả căn phòng.

"Cháu không muốn xa chú chút nào cả! Cháu không muốn... Thật sự không muốn."

Khi tôi ôm chầm lấy chú, nức nở không ngừng, bàn tay của chú từ từ vỗ nhẹ lên lưng tôi, nhẹ nhàng mà chắc chắn.

"Rồi, rồi, đừng khóc nữa."

Giọng chú dịu dàng nhưng vững vàng, âm vang trong căn phòng tĩnh lặng.

"Zens và cả cháu nữa, Asura... Đối với ta, hai đứa chính là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho ta. Ta hạnh phúc lắm."

Tôi cảm nhận được sự chân thành và ấm áp từ những lời của chú, như là một dòng suối ấm áp làm tan đi băng giá trong lòng tôi.

Những ngón tay của chú vuốt ve mái tóc tôi, dường như muốn xoa dịu đi mọi ưu tư, mọi lo lắng.

"Hãy nhìn ra bên ngoài kia, Asura. Dù tuyết phủ kín mặt đất, mùa xuân vẫn sẽ đến. Cuộc đời cũng vậy, dù có lạnh giá, khó khăn đến mấy, mùa xuân ấm áp luôn chờ đợi phía trước."

Chú nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, cho tôi nhìn vào mắt ông, đôi mắt hiền từ và ấm áp đó tựa như thái dương.

Tôi đứng dậy và lau đi những giọt nước mắt, chú mỉm cười, chú ấy nhìn tôi và nhẹ nhàng nói:

"Cháu sẽ ổn thôi, Asura. Cháu hãy tiếp tục bước đi trên con đường của mình và nhớ rằng, chú luôn ở đây, chờ đợi ngày cháu trở về."

Tôi gật đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc.

"Vâng, cháu sẽ ghi nhớ những lời mà chú nói."

Lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, làm tôi giật mình. Tôi tiến đến mở cửa và không thể tin vào những gì đang diễn ra.

Toàn bộ người dân trong làng đều tập trung trước cửa nhà tôi. Khiến tôi không khỏi bất ngờ, những món quà bánh được mang đến, tôi không thể đếm hết được. Chúng quá nhiều, ai nấy cũng đều khóc nức nở.

Người khóc to nhất chắc là dì Mary, hàng xóm thân thiết cạnh bên nhà chúng tôi. Khi thấy tôi, dì ấy đã lao vào ôm lấy, thân hình khủng bố của dì ấy không khác gì một một quả tạ thiếc. Cú ôm của dì đã làm tôi gần như xém tắt thở.

"Aaaaa! Cháu tôi!!!"

Tôi cố gắng cất tiếng, trong khi đang bị dì ấy siết chặt lại.

"Ch-o chá-u... Thở!"

Thấy tôi gần như ngất ngưởng, dì Mary buông ra và bày tỏ sự xúc động của mình. Dì ấy xin lỗi tôi vì đã thể hiện cảm xúc một cách quá mức.

Nhưng trong ánh mắt của dì, tôi cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng chân thành, điều mà tôi không thể không cảm kích.

Tôi mỉm cười, đáp lại:

"Vâng, không sao đâu ạ. Cảm ơn dì và mọi người vì đã đến để tiễn cháu đi nhé!"

Từ đằng sau, chú Henry khoác vai tôi rồi nói:

"Nào, mọi người cùng nhau đưa chàng trai của chúng ta ra đến cổng làng nào."

Sau đó, một nhóm người đàn ông to khoẻ bế cả người tôi lên một cách dễ dàng, cảm giác như tôi đang bay trên bầu trời, với sự hỗ trợ của cả ngôi làng, khiến tôi vừa bối rối vừa cảm động. Tiếng cười nói rôm rả vang lên khắp nơi, mang theo sự ấm áp và tình cảm của mọi người.

Khi chúng tôi đến cổng làng, họ đặt tôi xuống, mọi người vây quanh tôi tạo thành một vòng tròn lớn. Chú Henry tiến lên, trao cho tôi một chiếc ba lô nhỏ.

"Đây là một ít đồ ăn và nước uống, cùng với một ít tiền. Hãy dùng nó cẩn thận nhé, Asura."

Tôi nhận lấy ba lô, cảm ơn chú và mọi người. Ánh mắt của từng người trong làng đều chứa đựng sự kỳ vọng và niềm tin. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

"Cháu sẽ không làm mọi người thất vọng. Cháu hứa sẽ quay trở lại và trở thành một ma kị sĩ như anh Zens!

...

Tôi đã bộ hành từ Làng Bell đến bây giờ cũng được 200 dặm rồi, quanh tôi là một khu rừng lá kim lớn. Những ngọn cây thông cao vút, ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá. Tiếng chim hót ríu rít và tiếng lá xào xạc dưới chân mang lại cho tôi cảm giác thư thái lạ thường.

Tôi vừa đi vừa thưởng thức cơm nắm đang cầm trên tay, đắm mình trong cảnh vật yên bình này. Quả đúng là kiệt tác của mẹ thiên nhiên.

Đi được một đoạn, bỗng tôi nghe thấy tiếng xào xạc trên những tán lá gần đó. Tôi ngước nhìn lên, đứng lại và chầm chậm tiến đến dưới thân cây thông nơi phát ra thứ âm thanh đó.

"Ai đó?" tôi gọi lớn, mong chờ câu trả lời.

Một bóng dáng từ từ hiện ra từ sau tán cây, dáng người nhỏ nhắn, áo choàng đen bay phấp phới trong gió. Người đó tiến đến gần hơn, tôi nhận ra đó là một cô gái trẻ với khuôn mặt xinh xắn tựa như tiên giáng trần, đôi mắt cô ẩn chứa sự hiền từ.

Cô ấy giật mình và khóc òa lên:

"A, cậu gì đó ơi... Cứu tôi với! Tôi bị kẹt trên này rồi!"

"Hả?" Tôi ngạc nhiên và không thể tin vào mắt mình, hỏi rằng:

"Sao cô lại bị kẹt trên cây cao như thế này?"

Cô gái lau nước mắt, giọng vẫn còn run bần bật.

"Tôi trèo lên đây để tránh một con gấu hoang, nhưng bây giờ tôi không thể xuống được. Làm ơn, giúp tôi với!"

Quái lạ, đúng ra là nếu cô ấy có thể leo lên được thì cũng phải biết cách trèo xuống chứ nhỉ? Thôi thì bỏ qua đi, vấn đề là tôi phải nhanh chóng tìm cách để giúp cô ấy xuống một cách an toàn.

Nhưng xung quanh đây không có lấy một cái thang hay sợi dây thừng nào cả, nên tôi đành phải tự vắt óc suy nghĩ vậy. Tôi vuốt cằm mình một lúc để suy nghĩ ra phương án hợp lý.

Bỗng một ý tưởng táo bạo chợt xuất hiện trong đầu tôi. Tôi búng tay và nói lại với cô gái đang bị mắc kẹt trên cây:

"Ở yên đó chút nhé! Đợi tôi đi kiếm vài khúc củi về đã."

"Cậu đi đâu vậy? Đợi mình đã!" cô gái hốt hoảng hỏi lại.

Sau đó, tôi nhanh chóng tìm thấy vài khúc củi nằm rải rác xung quanh khu rừng và sau khi có đủ, tôi lấy ra từ trong balo vài mảnh vải dùng để may đồ và bắt đầu buộc nối từng khúc gỗ một lại với nhau, đảm bảo chúng phải thật chắc chắn. Cô gái tỏ ra khó hiểu, không biết tôi đang định làm gì. Chỉ mất vài phút ngắn ngủi, tôi đã hoàn thành một chiếc thang gỗ tự chế.

Ba cái mẹo chế tạo này là những kỹ năng mà tôi học lỏm được từ mấy ông thợ mộc lão luyện trong làng, vì thế mà trong mấy vụ gỗ ghiếc này, tôi mà nhì thì chả ai là nhất.

Rồi này! Giờ thì, ở yên đó nhé?

"Hể? Cái thang này nhìn cứ bất ổn kiểu gì ấy..." vẻ mặt cô ấy biểu lộ rõ sự lo lắng, chắc là cô vẫn chưa tin tưởng vào cái thang này cho lắm.

Thấy vậy, tôi mỉm cười và tự tin nói:

"Không sao đâu, xem đi rồi sẽ biết..."

Tôi cầm chiếc thang lên và canh thật chuẩn vào nhánh cây mà cô ấy đang bám chặt, từng bước leo lên những khúc gỗ kêu lách cách. Khi lên đến nơi, tôi đưa tay ra và nói:

"Nhanh lên, cô leo lên lưng tôi, sau đó tôi sẽ cõng cô xuống."

Cô ấy gật đầu ngoan ngoãn và leo lên lưng tôi. Hai đôi gò má trắng trẻo của cô ấy đột nhiên đỏ bừng lên khi tôi nhìn thấy, con gái khó hiểu thật sự... Chắc là đói bụng nhỉ? Chắc vậy.

Khi cả hai chúng tôi đã an toàn xuống đất, tôi từ từ hạ cô ấy xuống và lau mồ hôi trên trán, thở một hơi dài và nói:

"Phù~ Cuối cùng cũng xong."

"À, cho hỏi..."

Tôi ngước mặt lên, và giờ để ý kỹ hơn thì mới nhận ra cô ấy là quý tộc, từ cách ăn mặc thì thừa biết rồi: chiếc đầm trắng và áo choàng cánh dơi màu tím đang tinh tế phối hợp với đôi khuyên tai lấp lánh như pha lê. Cô gái cũng thật xinh đẹp... Mái tóc trắng dài, đôi môi hồng, nước da hồng hào, nhưng đặc biệt nhất là đôi mắt có màu sắc tựa như dải thiên hà trên bầu trời đêm. Lung linh thật đấy, làm con tim tôi có chút rung động.

Hai má tôi đỏ ửng, tôi cảm thấy nóng ran trong lòng ngực, ấp úng đáp lại:

"C-có chuyện gì á?"

Elysia cúi đầu xuống để che đi khuôn mặt đỏ như trái cà của mình, cô nói:

"Cảm ơn cậu nhé! Nếu không có cậu chắc tôi kẹt trên đó mãi mãi rồi... À, phải rồi, tên tôi là Elysia Gemstone còn cậu?"

À, phải rồi mình còn chưa giới thiệu tên nữa, tôi cúi thấp đầu xuống và đáp lễ nhưng vì cô ấy là một quý tộc nên mình phải lựa lời sao cho hợp tình hợp lý mới được.

"Hân hạnh được gặp vị tiểu thư đây! Tên của tôi là Asura Graves... Xin được hỏi quý cô đây đến từ vương tộc nào ạ?"

Nghe vậy, mặt cô ấy bỗng chốc trở nên khó chịu. Cô ấy cúi gầm mặt xuống và nụ cười rạng rỡ khi nãy trên môi cũng theo đó mà tan biến đi.

Tôi tự hỏi mình đã làm gì sai chăng? Hay câu từ mình còn quá nhạt nhẽo? Hay là thiếu sự kính trọng. Bao nhiêu dòng suy nghĩ bủa vây lấy tâm trí tôi.

Đang loay hoay với những dòng suy nghĩ trong đầu thì lúc này cô ấy lên tiếng nói:

"Không cần phải dùng kính ngữ đâu, phải, tôi chính là một công chúa và đồng thời cũng là một thành viên của vương tộc Rebecca..."

"À, vậy à..."

Khi nghe từ "Rebecca", tôi ngẩn người ra một lúc và sau đó mới nhận ra. Tôi ngạc nhiên đến mức hai con mắt tôi nhựa sắp rời ra khỏi hốc mắt. Được hoá ra cô ấy là người của vương tộc đó, cái đại gia đình mà toàn sinh ra con trai không ấy. Nhưng tôi thắc mắc là tại sao họ của cô ấy không phải là Rebecca mà là "Gemstone" nhỉ? Với lại, chẳng phải nguyên cái gia phả nhà đó toàn sinh ra con trai thôi sao mà cô ấy lại là con gái mà?

Mà, sao cô ấy trông có vẻ buồn rầu khi tôi nói như thế nhỉ? Đã có chuyện gì không tốt xảy ra với cô ấy chăng? Có quá nhiều thứ tôi không thể nào hiểu hết, tôi bèn hỏi:

"Vậy chúng ta có thể qua bên kia ngồi để tiện nói chuyện có được không, Elysia?"

Elysia gật đầu đồng ý. Sau đó, hai đứa chúng tôi bắt đầu ngồi xuống cạnh bên một hòn đá lớn. Tôi mời cô ấy dùng cơm nắm dù biết cô ấy sẽ chê, nhưng thật không ngờ là cô ấy lại ăn nó một cách ngon lành dù nó chả có nhân gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net