Quyển 1 - Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: ViN - Beta: Qin Qin

Mộng du là một chứng bệnh thường không được hiểu rõ.

Nguồn cơn bệnh này chính là do tâm tình bất ổn. Dù có uống bao nhiêu thuốc đi nữa cũng vô nghĩa mà thôi.

Từng có một kỹ nữ nọ bị mắc chứng bệnh này.
Vì nàng ta tươi vui và có tài văn chương nên đã có người đánh tiếng muốn chuộc thân.

Tuy nhiên, chuyện đó đã đứt gánh giữa đường.

Khi kỹ nữ đó mộng du và bị lão bà kia cầm giáo ngăn lại, nàng ta dùng móng tay cào xé da thịt mọi người.

Đến hôm sau, ai ai trong kỹ viện cũng né nàng ta như tránh tà. Vậy mà kỹ nữ nọ vẫn cất giọng vui vẻ nói.

"Ôi này. Kìa mọi người, chuyện gì thế?"

Nữ nhân kia chẳng hề nhớ gì, đôi chân trần phủ đầy đất và sẹo.

○●○

"Sau đó thì sao?"

Nhậm Chi và Miêu Miêu đang ở phòng khách. Cao Thuận và Ngọc phi cũng ở đó. Công chúa được giao cho Hồng Nương.

"Không có sau đó. Khi chuyện chuộc thân dần im ắng đi thì nàng ta cũng không mộng du nữa."

Miêu Miêu nói cụt lủn.

"Ý tứ là, nàng ta ghét bỏ việc chuộc thân?"

"Có lẽ vậy. Đối phương là chủ cửa hàng lớn nhưng địa vị nàng ta sẽ thấp hơn thê tử và nhi tử của hắn, thậm chí còn thua cả đám tôn tử. Hơn nữa, nếu cố gắng làm thêm một năm nữa, đợi hết hạn tiếp khách là xong."

Nếu bị người mình không thích chuộc thân, có vẻ nàng ta thà rằng tiếp khách thêm một năm. Vì vậy, người kỹ nữ đó không còn có ai đánh tiếng chuộc thân và sau này được trả tự do.

"Vì có nhiều người bắt đầu mộng du sau khi gặp căng thẳng cực độ, có thể kê cho họ thuốc và hương an thần nhưng như vậy chỉ giúp xoa dịu thôi."

Miêu Miêu đã từng thay phụ thân mình kê những thuốc này.

"Hừm."

Nhậm Chi chống tay lên cằm, nhìn hứng thú bừng bừng.

"Rồi sau đó còn gì không?"

Đối diện với ánh mắt dai dẳng kia, nàng cố nén lại sự khinh miệt trên mặt mình.
Cao Thuận đứng cạnh bên nàng âm thầm cổ vũ.

"Sau đó thì nô tỳ quay lại làm việc, xin mạn phép ạ."

Nàng cúi chào rồi rời khỏi phòng.

○●○

Cùng quay ngược lại một khoảng thời gian.

Vào cái ngày sau khi đi điều tra chuyện ma cỏ, Miêu Miêu đến gặp Tiểu Lan, nha đầu lắm chuyện ở khu phía đông.
Ngày khi Miêu Miêu vừa gặp Tiểu Lan là đã bị hỏi cặn kẽ mọi thứ về Ngọc phi, thay vào đó, nàng có được thông tin về chuyện ma cỏ ồn ào nọ và mấy chuyện xưa cũ hơn.

Chuyện ồn ào nọ bắt đầu vào khoảng trước khi trăng tròn một nửa. Lần đầu người ta thấy ma là ở cổng phía bắc. Chẳng bao lâu sau đó, người ta lại thấy nàng ta ở phía đông và đêm nào cũng thấy.

Đám lính canh vì sợ chuyện ma cỏ nên chẳng hề có động thái nào.
Giờ thì không có thiệt hại gì cả nên có vẻ chẳng ai muốn làm gì hết.

Đúng là một đám lính canh vô dụng.

Nơi tiếp theo nàng đi đến là chỗ của lão thái y lang băm.


Ở cái thời không tồn tại khái niệm thông tin cá nhân, lão ấy chả hiểu cái gì là cơ mật và thậm chí còn kể cho nàng nghe mấy chuyện nàng chưa từng được biết.

Chuyện gần đây về nàng Phù cơ phiền muộn.

Địa vị của nàng ấy đã đạt đến phân vị cao và vốn là công chúa, đứng hàng thứ ba ở một nước chư hầu nhỏ đến độ tưởng chừng gió thổi cũng có thể bay mất. Nàng có riêng một điện ở hướng bắc. Lấy nhảy múa làm thú vui nhưng nàng lại là người nhút nhát và dễ lúng túng. Nàng đã phạm phải sai lầm vào lúc diện kiến đế vương.

Ngoài trừ tài nhảy múa ra, nàng chẳng có gì nổi bật. Hai năm sau khi nhập cung, nàng còn chưa được thị tẩm.

Lần này, vì được ban cho vị quan võ, người từng là thanh mai trúc mã, chắc nàng sẽ tìm được hạnh phúc.

"Thì ra thế."

Miêu Miêu đưa ra kết luận gì đó trong đầu.

Cơ mà đó chỉ là suy đoán thôi, có thể làm gì chứ?

(Vì phụ thân đã nói là không nên nói ra những điều mình đoán.)

Vậy nên nàng quyết định là không nói gì hết.

○●○

Vị công chúa ngoan ngoãn với nước da trắng ngần đi qua ngọ môn với đôi gò má ửng đỏ.
Mặc dù diện mạo của nàng không quá xuất chúng, ai ai cũng thương tiếc gương mặt bừng sáng tràn đầy hạnh phúc đó.

Nhưng nàng lại cảm thấy biết ơn vì đã được ban đi như vậy.

Cảnh đấy đã diễn ra như vậy.

○●○

"Chỉ nói ta nghe thôi cũng được mà?"

Ngọc phi mỉm cười duyên dáng kia đã là mẫu thân của một hài tử dù cho tuổi thật của nàng chưa đến hai mươi. Nụ cười của nàng cũng pha chút tinh nghịch.

Miêu Miêu căn nhắc trong chốc lát.

"Đây chỉ là suy đoán mà thôi. Nô tỳ cũng không muốn làm nương nương buồn."

"Ta sẽ tự mình phán đoán. Sẽ không nổi giận."

(Hừm....)

"Ngài không được kể ai nghe hết nhé."

"Miệng ta kín như bưng."

Miêu Miêu kể về câu chuyện của một kỹ nữ mắc chứng mộng du.

Đó là một câu chuyện rất khác với câu chuyện đã từng kể cho Nhậm Chi và mọi người vài ngày trước, câu chuyện về một người mộng du khác.

Cũng giống như kỹ nữ kia, nàng này cũng bị bệnh khi chuyện chuộc thân được nhắc đến rồi hủy bỏ.

Tuy nhiên sau đó nàng ta vẫn tiếp tục mộng du. Cũng như lần trước, thuốc được kê cũng không thể xoa dịu nàng. Lại có một người khác lên tiếng muốn chuộc thân cho kỹ nữ đó. Chủ kỹ viện không thể để một người bệnh tật chuộc thân nhưng nàng ta vẫn muốn vậy. Nàng ta miễn cưỡng nhận được mức giá chỉ bằng nửa số bạc so với lần chuộc thân trước.

"Chuyện sau đó thì ta hiểu rồi nhưng chẳng phải vậy là lường gạt sao?"

"Lường gạt?"

Nam nhân từng muốn chuộc nàng ta trước đây là bằng hữu của người muốn chuộc sau này. Khi hắn ta biết là người kỹ nữ đang giả vờ bệnh liền hủy bỏ chuyện đó. Rồi nam nhân đã định sẵn kia chuộc thân cho nàng chỉ bằng nửa giá.

"Thời hạn phục vụ của người kỹ nữ đó vẫn còn dài. Số bạc của nam nhân kia không đủ để chuộc nàng."

"Vậy ý ngươi nói những kỹ nữ đó cũng giống như Phù cơ?"

Người thanh mai trúc mã làm võ tướng kia không đủ địa vị để cầu thân công chúa của một nước chư hầu.
Hắn ta đã định có một ngày sẽ giành được nàng bằng cách đạt nhiều chiến công.

Tuy nhiên, vì lý do chính trị, công chúa phải nhập cung. Nàng công chúa trong lòng cũng có vị võ tướng và đã thất bại ở sở trường nhảy múa của mình để không thu hút ánh nhìn của đế vương.

Vì nàng tin rằng, trong khoảng hai năm không nhận được ân sủng, mình sẽ giữ được thân trong sạch.

Khi vị thanh mai trúc mã kia giành được chiến công và được ban thưởng nàng Phù cơ, nàng ta bắt đầu mộng du một cách đáng ngờ. Dù có ra sao, miễn là hoàng đế không thương tiếc Phù cơ, miễn là nàng không bị thị tẩm.

Nếu nàng bị thị tẩm, chuyện ban thưởng sẽ bị dời lại sau. Hơn nữa, đối với nàng Phù cơ coi trọng chuyện trinh tiết, nàng sẽ không thể đối mặt với thanh mai trúc mã mỗi khi hợp phòng với nhau.

Nàng nhảy múa ở cổng hướng đông để cầu nguyện cho người thanh mai trúc mã sắp tìm đến nàng. Cầu nguyện rằng hắn không có thương tổn nào.

"Tóm lại là lường gạt."

"Nô tỳ không biết nói sao. Nhưng rất có thể bệ hạ cũng nghĩ vậy nên nương nương không được nói gì đâu đấy."

Vị sủng phi trông có hơi phiền muộn.

Nàng không thể nói rằng vị hoàng đế dâm đãng kia không có chút hứng thú nào với vị công chúa mến thương võ quan đến dường này.

"Nếu ta nói mình ghen tị với Phù cơ thì ta đúng là một nữ nhân nhẫn tâm."

"Nô tỳ không cho là vậy."

Dù nghĩ giả rằng thuyết này hợp lý nhất nhưng nàng không muốn nói cho Nhậm Chi.

Bởi vì làm người thì nên hạnh phúc.

Nàng muốn giữ mãi nụ cười hồn nhiên, dịu dàng đó.

Có vẻ như vấn đề này coi như giải quyết xong nhưng...

Thực ra vẫn còn một bí ẩn.

"Làm sao nàng ta trèo lên được?"

Miêu Miêu nghiêng đầu, ngước lên nhìn bức tường thành bao quanh bốn phía.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net