Quyển 1 - Chương 5 - Cung nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyển ngữ: ViN

Beta: Qin Qin


"Thật là kỳ bí... Ta nghe bảo ngươi không biết đọc mà." Nhậm Chi nói.

"Dạ, nô tỳ xuất thân thấp hèn. Phải chăng đã có gì nhầm lẫn?" Miêu Miêu đáp lại.

(Còn lâu ta mới nói ra chuyện đó.)

...là điều nàng muốn thốt lên nhưng đã kìm lại.

Nàng hoàn toàn đang giả vờ hồ đồ.

Những cung nữ biết đọc được đối đãi khác biệt so với những cung nữ mù chữ. Dù mỗi bên đều có mặt lợi hại riêng, giả vờ vô tri lại đơn giản hơn nhiều.

Vị thái giám xinh đẹp kia tên là Nhậm Chi.

Mặc dù hắn có nụ cười thanh tao, hồn nhiên như nai tơ, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đơn giản như vậy. Nếu không phải vì thế, Miêu Miêu cũng không phải tiến thoái lưỡng nan mà đứng ở nơi này.

Nhậm Chi bảo nàng im lặng và đi theo hắn.

Một cung nữ thấp kém, dễ dàng loại bỏ. Nếu dám lắc đầu thì chưa chắc giữ được cái đầu trên cổ. Nàng không còn cách nào hơn là làm theo lời hắn. Tâm trí nàng quay cuồng. Sau đó sẽ ra sao? Người ta sẽ xử trí nàng thế nào?

Không phải là nàng không biết lý do Nhậm Chi dẫn nàng đi. Việc hắn làm sáng tỏ chuyện nọ mới là điều kỳ lạ.

Chính là việc nàng gửi tin cho hai vị phi tần kia.

Miêu Miêu nghiên cứu mảnh vải trong tay Nhậm Chi. Trên đó có vài chữ viết nguệch ngoạc vụng về.

Nàng chưa nói với ai là nàng biết viết. Nàng cũng không hé răng về việc mình hiểu biết thảo dược và độc dược. Không cần phải nói, chẳng có lý nào mà người khác có thể nhận ra chữ viết của nàng.

Mặc dù nàng đã xem xét xung quanh trước khi để lại đồ, có lẽ ai đó đã phát hiện.

Hắn đã tìm các cung nữ thấp bé có tàn nhang.

Đầu tiên, hiển nhiên là hắn cho gọi những ai biết viết trước và thu thập chữ viết của họ. Chữ viết bị biến đổi vẫn để lại dấu vết riêng biệt.

Nếu trong nhóm đó không có người phù hợp với tiêu chí, hắn sẽ triệu tập những người không biết viết.

Đánh giá một người biết đọc hay không cũng giống như vậy.

(Quả là một người đa nghi. Đúng hơn là, hắn quá rảnh rỗi.)

Khi nàng đang thầm chửi mắng hắn, họ đã đến nơi.

Đúng như nàng nghĩ, đây là cung điện của Ngọc phi.

Khi Nhậm Chi gõ lên cửa, một giọng nói trang nghiêm truyền ra vài chữ "Vào đi"

Khi họ bước vào, bên trong là một mỹ nhân tóc đỏ đang âu yếm bế một hài tử được bọc trong chăn mềm.

Gương mặt của hài tử hồng hào. Đứa nhỏ thừa hưởng làn da trắng của mẫu thân.

Họ nghe thấy thanh âm đáng yêu khi ngủ của đứa nhỏ, hai môi khép hờ. Nhìn thấy là biết rất khỏe mạnh.

"Nô tài đã mang người đó đến." Nhậm Chi nói.

"Đa tạ sự tận tụy của ngươi."

Giọng nói này nghe không còn suy nhược như trước đây.

Đây là lời của người sống an phận thủ thường.

Ngọc phi nở một nụ cười ấm áp khác biệt với nụ cười dành cho Nhậm Chi và cúi xuống nhìn nàng.

Miêu Miêu mở to mắt ngạc nhiên. "Nô tỳ không thể nhận kiểu đối đãi này từ nương nương" nàng dùng từ lễ phép đáp lại.

"Không. Ta còn cảm tạ ngươi hơn thế nữa. Ngươi chính là ân nhân của đứa trẻ này."

"Chắc là có điều gì nhầm lẫn rồi. Hẳn là ngài đã nhận lầm người."

Miêu Miêu toát mồ hôi lạnh.

Dù cho có ăn nói lễ phép, sự thật không thể chối cãi là nàng đang phủ nhận.

Nàng không muốn bị chém đầu nhưng cũng không muốn bị liên lụy vào chuyện này. Nàng không muốn dính líu vào những chuyện dông dài.

Khi nhận thấy gương mặt của Ngọc phi trầm xuống, Nhậm Chi lắc lắc mảnh vải trước mặt nàng. "Ngươi có biết đây là vải được dùng may y phục làm việc của cung nữ?"

"Nhờ ngài nhắc đến, nô tỳ mới thấy khá giống ạ." Miêu Miêu giả hồ đồ cho đến tận cùng. Dù nàng biết cũng sẽ vô ích.

"Đúng vậy. Đây là thứ những cung nữ làm việc giặt giũ y phục được mặc."

Cung nhân được phân chia theo sáu bổn phận. Những ai lo liệu y phục thì mặc y phục làm việc - mà Miêu Miêu, người trông coi việc giặt giũ, thuộc về nhóm này.

Chiếc váy chưa tẩy kia có cùng màu với mảnh vải Nhậm Chi đang cầm trong tay.

Phía trong váy có một phần bị giấu đi bằng nếp gấp. Nếu tra xét, sẽ thấy một đường may kỳ lạ.

Ngắn gọn là, vật chứng đã đầy đủ.

Nàng không nghĩ đến Nhậm Chi sẽ cư xử thô lỗ trước mặt Ngọc phi nhưng nàng đã bị dồn vào chân tường.

Không còn cách nào khác là chuẩn bị bản thân để đón nhận điều tồi tệ nhất. "Ngài muốn nô tỳ làm gì?"

Khi hai người họ nhìn nhau, Miêu Miêu nhận thấy tín hiệu đáng mừng.

Cả hai đều cười ấm áp, khóe mắt nhăn nhăn.

Trong tiếng thở đều đều khi ngủ của hài tử, Miêu Miêu thở dài và chỉ muốn đi đầu xuống đất.

Ngày hôm sau, Miêu Miêu thu dọn đống hành lý ít ỏi của mình.

Đám cung nữ cùng phòng và Tiểu Lan đều ghen tị.

Họ tra tấn nàng với hàng tá câu hỏi vì sao, thế nào.

Miêu Miêu với nụ cười nhạt trên môi, không còn cách nào khác là nói tránh đi.

Miêu Miêu trở thành cung nữ phục vụ sủng phi của hoàng đế.

Chà, cũng có thể coi là thăng quan tiến chức nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net