Quyển 1 - Chương 7 - Tình dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dịch: ViN - Beta: Qin Qin



Bốn cung nữ túc trực sẵn ở đây đều là những người chăm chỉ.

Mặc dù cung Ngọc Bích không quá rộng lớn, bốn người bọn họ vẫn phải đi đi lại lại liên tục. Mặc dù có cung nữ hầu phòng phụ trách chăm lo cho tẩm điện nhưng họ luôn là người dọn dẹp bên trong toàn bộ cung điện này.

Thêm nữa là, những chuyện này vốn không phải là chức trách của cung nữ.

Vậy nên, việc duy nhất mà “ma mới” Miêu Miêu có thể làm là: ăn.

Nàng không rõ là do họ cảm thấy có lỗi vì buộc nàng làm công việc tệ hại nhất hay là bởi họ không muốn nàng xâm phạm lãnh thổ của mình - tất cả cung nữ ngoại trừ Hồng Nương không bắt Miêu Miêu làm gì cả. Nói đúng hơn là, mỗi khi Miêu Miêu bước vào định giúp đỡ, họ sẽ nhẹ nhàng nói “Được rồi” để mời nàng ra ngoài.

(Mình không thể ngồi yên được.)

Nàng bị bắt ở trong gian phòng nhỏ của mình, chỉ được gọi ra hai lần mỗi ngày để dùng bữa, trà chiều và để thử điểm tâm cho hoàng đế vài ngày một lần khi ngài đến đây. Có đôi khi, Hồng Nương cũng giao cho nàng vài thứ để làm, nhưng toàn là những việc đơn giản, dễ dàng.

(Chuyện gì đây? Ăn rồi ngủ?)

Ngoài việc thử độc, thức ăn của nàng cũng phong phú hơn trước. Điểm tâm ngọt còn thừa từ tiệc trà đều để lại cho nàng.

Không được làm việc chăm chỉ thì mấy thứ dinh dưỡng đó sẽ thành mỡ mất thôi.

(Giống như mình là gia súc vậy.)

Miêu Miêu không phù hợp làm người thử thức ăn còn vì một nguyên do khác.

Trước giờ nàng đều gầy như vậy. Không rõ có phải do nàng đã tiếp xúc với chất độc nào đó chăng.

Thêm nữa là, lượng độc lấy mạng người còn tùy vào trọng lượng cơ thể. Nếu như mập mạp thì lại có khả năng toàn mạng cao hơn.

Thật ra, không có nghĩa là Miêu Miêu không biết loại độc nào có thể khiến người ta gầy đến vậy. Nàng tự tin là mình vẫn có thể toàn mạng dù dùng độc quá liều. Nhưng hình như những người khác lại không nghĩ vậy.

Ba cung nữ kia thương hại Miêu Miêu, con chốt thí mạng tuổi hẵng còn nhỏ, dáng người gầy gò thấp bé.

Họ đút nàng ăn cháo, nhồi nhét thêm ngay cả khi nàng đã no rồi. Nàng còn được cho thêm một đĩa thức ăn kèm so với người khác.

(Làm mình nhớ đến ba vị đại tỷ ở kỹ viện.)

Mặc dù Miêu Miêu là một đứa nhỏ lầm lì ít nói, thiếu đi nét ngây thơ vốn có. Vì lí do gì mà các kỹ nữ đó lại sủng nàng đến thế? Mỗi khi có cơ hội, họ sẽ đút nàng ăn, cho nàng bánh ngọt.

Cơ mà, điều Miêu Miêu không hề nhận ra là có nguyên do cho sự sủng ái này.

Tay trái của Miêu Miêu phủ đầy các vết sẹo. Vết cắt, vết đâm, vết phỏng, sẹo vết kim đâm.

Nàng thấp bé, gầy gò và có sẹo nhiều vô số kể.

Cả hai cánh tay đều thường xuyên được băng lại. Có đôi khi mặt mày nàng tái nhợt rồi ngất đi.

Mọi người kiềm nén giọt lệ khi nghĩ rằng tiểu nha đầu này lầm lì ít nói là vì trước giờ đã chịu ngược đãi.

Ai cũng tưởng nàng bị hành hạ. Nhưng sự thật không phải thế.

Miêu Miêu đã tự mình gây ra mọi thương tổn. Để tìm hiểu về tác dụng của thuốc mỡ và thảo dược giúp giảm sưng. Để kháng được độc bằng cách từ từ hấp thụ độc, đôi khi nàng còn bắt rắn độc cắn mình. Cũng có lúc nàng kê sai thang thuốc dẫn đến bị ngất xỉu.

Do đó, đây chính là lí do các vết sẹo đều ở tay trái chứ không ở tay phải.

Không phải là nàng có khuynh hướng tự ngược, thích hành hạ bản thân. Chỉ là nàng quá đắm chìm vào việc thỏa mãn khao khát tri thức nên có đôi chút khác biệt với nữ nhi thường tình.

Phụ thân nàng cảm thấy cực kỳ phiền muộn vì có một nữ nhi như vậy.

Bỗng nhiên ông bị người ta phỉ báng vô lí. Khi sống trong ngõ hoa, ông tự dạy nữ nhi y thuật và chữ viết để nàng có thể chọn một con đường khác ngoài việc bán thân.

Ông có thể thấu hiểu một vài động lực của nàng, tuy nhiên đa số đều bị ông lên án.

Ông không nghĩ tới rằng nữ nhi đã đến tuổi cập kê của mình lại có thể liên tục hành hạ bản thân chỉ vì thử độc dược.

Bởi thế, ai cũng tưởng nàng là một đứa trẻ đáng thương, sau khi bị phụ mẫu ngược đãi rồi bị bán vào hậu cung, bị ép thí mạng trở thành người thử thức ăn.

Vậy mà chính chủ lại không hề biết gì cả—

(Cứ đà này, mình sẽ thành lợn mất thôi.)

Khi Miêu Miêu đang chìm đắm trong suy nghĩ đó, một vị khách đáng ghét xuất hiện trước mặt nàng.

Chàng thanh niên tuấn tú bất phàm luôn nở nụ cười tựa thiên tiên.

Ba cung nữ vừa chuẩn bị trà cho khách vừa ngắm nhìn gương mặt kia.

Từ tiếng cãi vã phát ra phía bên kia tường, có vẻ như mọi người đang tranh giành xem ai sẽ chuẩn bị trà.

Hồng Nương quá đỗi kinh ngạc nên tự chuẩn bị trà và ra lệnh cho ba người bọn họ trở về phòng mình.

Người thử thức ăn Miêu Miêu ngửi thứ đựng trong tách trà bằng bạc rồi đưa lên miệng.

Nàng muốn trốn tránh khỏi ánh nhìn của Nhậm Chi, người nãy giờ cố tình nhìn nàng chằm chằm. Nàng nheo mắt, cố không chạm mắt hắn ta.

Là cô nương mà được nam nhân tuấn tú ngắm nhìn, dù cho là thái giám, cũng không đến nỗi quá tệ. Nhưng Miêu Miêu lại không thấy thế. Nàng đã đặt ra ranh giới rõ ràng, dù rằng nàng cũng thưởng thức vẻ đẹp thiên tiên của Nhậm Chi. Bởi vì ngoài điều đó ra, giữa họ có quá nhiều điểm khác biệt.

“Đây là thứ ta nhận được. Ngươi có thể nếm thử cho ta được không?” Nhậm Chi hỏi.

Bên trong chiếc làn là mấy chiếc bánh bao hấp. Miêu Miêu cầm một cái lên và bẻ ra. Nhân bên trong là rau củ và thịt cắt vụn. Nàng ngửi thấy một mùi thảo dược toát ra.

Nó cũng giống loại thuốc bổ mà nàng ăn phải cách đây một hôm. “Bên trong có xuân dược.”

“Ngươi không ăn mà cũng biết được ư” Nhậm Chi nói.

“Nó không ảnh hưởng đến sức khỏe của Ngài. Xin hãy đem về đi. Thưởng thức nó nhé.”

“Thôi, nghĩ đến người đưa cho ta thứ này là không muốn ăn rồi.”

“Đúng vậy. Tối nay Ngài có thể có khách đến thăm.”

Nhậm Chi tỏ ra chết lặng khi nghe Miêu Miêu bình thản nói ra lời đó. Phản ứng của hắn khác biệt hơn nàng tưởng. Hắn cố bắt nàng ăn bánh bao dù biết trong đó có tẩm xuân dược. Hắn ta nên mừng rằng nàng không nhìn hắn như nhìn giòi bọ.

Cơ mà, nàng tự hỏi hắn đã nhận được thứ đó từ loại người gì.

Ngọc phi bật cười khi nghe hai người đấu khẩu, giọng nàng ngân vang. Có âm thanh công chúa Linh Lệ đang ngủ rồi tiếng bước chân.

Miêu Miêu cúi chào rồi chuẩn bị ra khỏi phòng.

“Khoan đã.”

“Ngài cần nô tỳ làm gì ạ?” nàng hỏi.

Nhậm Chi và Ngọc phi đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu. Có vẻ họ đã nhất trí chuyện đại sự trước khi Miêu Miêu đến.

“Ngươi có thể chế tạo tình dược không?” Nhậm Chi hỏi.

Ngay lập tức, mắt Miêu Miêu bừng sáng vì ngạc nhiên và hiếu kỳ.

Mặc dù nàng không biết họ cần loại thuốc đó để làm gì nhưng chắc chắn là nàng rất vui lòng chuẩn bị.

Miêu Miêu kiềm chế nụ cười của mình rồi nói, “Thời gian, nguyên liệu và dụng cụ. Nếu nô tỳ có những thứ đó.

Nếu có đủ mọi thứ, nô tỳ có thể chế ra tình dược.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net