Chương 7: Tiểu Hà Bạng say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Hà Bạng lê lết thân thể mệt mỏi đi học. Lúc ăn cơm miệng vẫn ê ẩm đến mức nhai thịt còn không nổi, chỉ vào mũi tướng quân cả ngày mà không nói ra lời.
Ma ma thấy nàng ngồi khom người, cho rằng những thứ dạy nàng mấy hôm trước nàng đã quên sạch hết, nên lấy thước đánh vào hông nàng:
- Ngồi thẳng lên! Thẳng lưng lên! Ngồi như vậy còn ra thể thống gì?!
Hà Bạng bị đánh, lập tức thẳng eo, chỉ là chốc lát sau, lại cong trở về.
Ma ma giơ thước vừa định đánh, Hà Bạng tay mắt lanh lẹ bắt lấy cây thước, cầu xin:
- Ma ma đừng đánh ta. Ta... ta đau thắt lưng.
- Đau thắt lưng? Mới có tí tuổi...
Ma ma còn chưa nói xong, Hà Bạng đã chen ngang:
- Tại cả buổi tối tướng quân cứ cầm gậy gộc chọc ta, không thể trách ta được! - Muốn trách phải trách tướng quân mới đúng.
Ma ma vốn kinh nghiệm phong phú, sao có thể không hiểu Hà Bạng nói gì. Chỉ là, một cô nương đứng đắn mà lại dám nói những lời như thế này ư? Cây thước trong tay ma ma khẽ mạnh lên cánh tay của Hà Bạng.
- A! A! Đừng đánh mà! - Hà Bạng rời khỏi ghế chạy khắp phòng, ma ma thở hồng hộc đuổi theo sau.
- Tiểu thư gia giáo... Sau này... Không được nói... *hộc hộc*... những lời này... - Ma ma tựa vào cạnh bàn thở dốc.
- Tại sao? - Hà Bạng cũng trở lại ghế ngồi.
Ma ma ổn định hơi thở, trả lời nàng:
- Chuyện khuê phòng sao có thể tùy tiện nói ra như vậy. Những lời này chỉ có dâm phụ mới nói ra thôi.
- Dâm phụ là cái gì? - Hà Bạng nghe không hiểu.
Khuôn mặt ma ma đỏ bừng, không biết là mệt hay là tức giận:
- Dù sao sau này cũng không được nói nữa nghe chưa!
Nhưng Hà Bạng vốn là một học trò chăm học. Ma ma không trả lời câu hỏi của nàng thì nàng đi hỏi tướng quân.
* * *
Ánh tà dương lơ lửng phía chân trời. Một màn đen dần buông xuống. Tướng quân đang luyện kiếm ở sân sau, Hà Bạng ngồi trên ghế vừa ăn vừa nhìn, bỗng nhiên nhớ đến vấn đề vẫn còn thắc mắc ở giờ lên lớp:
- Tướng quân, dâm phụ là gì?

Tướng quân dừng ngay động tác, nhìn về phía Hà Bạng, chỉ thấy vẻ mặt hồn nhiên của nàng.
- Tại sao lại hỏi cái này? - Tướng quân tiếp tục luyện kiếm.
Hà Bạng quăng trái nho lên không trung, há miệng hứng lấy, nhai nhai rồi nói:
- Hôm nay trong lớp học, ma ma nói ta là dâm phụ.
Đúng vậy, ma ma bảo rằng nói mấy chuyện khuê phòng ra miệng đều là dâm phụ. Như vậy chẳng phải là nói nàng sao?
- ... - Tướng quân lại dừng động tác, hỏi Hà Bạng. - Vì sao ma ma nói nàng như vậy?
- Tại vì ta đau lưng nên không ngồi thẳng được, bà ấy đánh ta. Ta nói rằng bởi vì tối qua tướng quân dùng gậy gộc chọc ta nên eo không thẳng nổi, không thể trách ta. Vậy mà bà ấy vẫn đánh ta, rõ ràng...
Người sai là tướng quân.
Nhưng Hà Bạng không dám nói ra câu đó, chỉ đành nuốt vào trong.
- E hèm! - Tướng quân đi đến bên bàn đá, đặt thanh kiếm lên bàn, quyết định giải thích rõ cho Hà Bạng. - Dâm phụ đều là những nữ nhân xấu. Sau này không được nói cho người ngoài biết những chuyện riêng trong phòng, biết không?
- Ừm. - Thanh kiếm vừa được đặt trước mặt Hà Bạng, nàng liền cầm lên chơi. - Nhưng người ngoài là ai?
- ... Ngoại trừ ta ra, ai cũng là người ngoài. Được rồi, không được hỏi nữa.
* * *
Bóng đêm dần dày đặc, ánh trăng lên cao càng lúc càng tròn, chiếu sáng vào hình ảnh của hai người đang ngồi đối diện nhau.
Hà Bạng dùng cơm tối xong ngồi trên bàn ăn vặt, hai tay chống trên mặt bàn, ngẩng đầu ngắm trăng. Trong tay tướng quân là một bầu rượu, hắn uống rượu một mình.
Loại rượu này có thể uống từng chút, cũng có thể uống cạn một hơi. Đêm nay trăng rất sáng, tướng quân lựa chọn nhâm nhi rượu trước màn đêm đẹp đẽ này. Ánh mắt Hà Bạng chuyển từ ánh trăng sang người tướng quân, nhìn tướng quân thỉnh thoảng bưng ly rượu lên uống một ngụm, mùi rượu nhàn nhạt bay đến mũi nàng, khiến nàng... thèm!
- Tướng quân, ta cũng muốn uống.
Tướng quân nhìn vẻ mặt thèm thuồng của nàng, cũng không nghĩ nhiều, vô cùng vui vẻ đưa ly rượu đã được rót đầy đến trước mặt nàng.
Đời nào Hà Bạng biết nhâm nhi rượu như tướng quân. Nàng vừa cầm lấy ly liền uống ực một lần cạn sạch, khi rượu xuống hết cổ họng nàng mới cảm nhận được vị cay nồng của nó. Nàng thấy mùi vị này cũng không tệ, lại tự mình rót một ly, lần này nàng uống chậm một chút, uống thành hai ngụm.
Rượu ngấm vào cơ thể, toàn thân Hà Bạng dần nóng lên. Các dây thần kinh hưng phấn như bị thiêu đốt. Nàng uống một ly rồi lại một ly, tướng quân cũng không ngăn cản, để mặc nàng muốn uống bao nhiêu tùy thích. Hiếm khi có được phong hoa tuyết nguyệt, nay được rượu trợ hứng tất nhiên phải hưởng thụ.
Một bầu rượu hai người chia nhau uống. Tất nhiên là Hà Bạng say bí tỉ. Nàng lảo đảo bước về cửa phòng, kết quả đụng đầu vào tường.
- Hức... - Hà Bạng xoa xoa cái trán đau nhói của mình, trượt từ tường ngồi xuống đất.
Tướng quân nhìn chân nàng chệnh choạng, lắc đầu bước đến ôm nàng dậy, đá văng cửa phòng bước vào trong. Còn chưa đi được hai bước, tướng quân cảm thấy có một lực kéo ngược không cho hắn bước tiếp.
Tướng quân quay đầu nhìn lại, thấy hai tay Hà Bạng đang bám lấy khung cửa, sống chết không chịu buông.
- Buông tay nào.
- Không buông, không buông! Bản Bạng không muốn về phòng, không thích bị gậy gộc đâm chọc! - Hà Bạng say rượu cuối cùng cũng nói ra lời thật tận đáy lòng mình lâu nay.
Tướng quân chỉ định ôm Hà Bạng về phòng nghỉ ngơi, dù sao hắn cũng đoán được đây là lần đầu tiên nàng say rượu. Chân phải tướng quân dùng sức đạp khung cửa một cái, cánh cửa lập tức bay ra khỏi bàn tay của Hà Bạng, đóng sập lại. Tay Hà Bạng mất đi điểm tựa, đành phải túm lấy vạt áo của tướng quân. Kéo kéo một hồi khiến vạt áo tướng quân bị trượt ra, để lộ lồng ngực màu đồng rắn chắc.
- Wao...
Trong mắt Hà Bạng giờ này là tầng tầng lớp lớp hình ảnh chồng chéo lên nhau, căn bản không phân biệt được đâu là cái gì. Nàng chỉ thấy trên một mảng tường màu đồng có một hạt đậu phộng nằm yên đó, liền tò mò thò tay ra lấy.
Nhưng nàng nhắm mãi vẫn không trúng, bàn tay mềm mại sờ qua sờ lại trên lồng ngực tướng quân, hòng tóm được nó. Khó khăn lắm nàng mới bắt được hạt đậu phộng này, ai ngờ lại phát hiện không cầm lên được. Nàng nhớ ra có thể dùng răng để ăn, liền kề mặt vào "tường" cắn một cái.
- Sizz... - Tướng quân rít một hơi không khí.
Tướng quân ôm nàng vào cửa, lại bị bàn tay của nàng mò mẫm liên tục, bụng dưới bốc lửa đã đành. Đằng này nàng còn cắn hắn một cái thật mạnh, sau đó vừa mút, lại liếm. Quả thật là muốn mạng hắn mà. Hắn vốn định tha cho nàng, nhưng xem ra không được rồi.
- Bạng nhi, đây là nàng tự tìm. - Tướng quân nói xong liền bước nhanh vào phòng, ném Hà Bạng lên giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo mình ra.
Hà Bạng ở trên giường bắt đầu bò lung tung. Nàng nhớ mười lần ở trên giường là hết chín lần bị gậy gộc đâm chọc, tất cả đều diễn ra trên giường này. Giường chính là nơi nguy hiểm, nàng muốn tránh xa nó.
Tướng quân thấy nàng bò xuống giường, cũng không thèm ngăn cản. Dù sao nàng cũng đâu chạy được bao xa, chi bằng hắn tiết kiệm một chút sức lực, lát nữa ăn cho no là được.
Hà Bạng xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới bên cạnh cửa, dựa vào nó. Cánh cửa khép hờ, khi nàng dựa vào thì đóng sập lại, nàng đổ nhào về phía trước, cự ly rất ngắn không thể khiến nàng té sấp mặt, chỉ là vừa vặn tự nhốt mình bên trong cánh cửa.
Thân thể Hà Bạng dán trên cánh cửa, nghiêng đầu nhìn thấy tướng quân cách đó không xa, cười khúc khích.
Nàng nằm trên cửa thế này, đố hắn có thể làm được!
Tướng quân trần truồng không tốn sức chút nào dán vào người phía sau Hà Bạng, tay chống lên cửa, vòng tay ôm Hà Bạng vào lòng. Cúi đầu mút lấy cần cổ trắng ngần của nàng. Hà Bạng đẩy đầu tướng quân ra. Nàng nóng lắm, không muốn hắn lại gần.
Tướng quân tính ôm Hà Bạng về giường, ai ngờ phát hiện nàng vươn tay bám chặt lấy cánh cửa, nhất quyết không chịu nhúc nhích. Tướng quân thấy thế, từ phía sau nâng một chân nàng lên, hơi khụy người đội gậy thịt của mình từ dưới, chọc thẳng lên trên.
- A a a !!! - Hà Bạng bị đẩy như thế, suýt chút nữa bị ném bay rồi, may mà nàng bám chặt cửa lắm.
Tướng quân một tay đỡ chân nàng, một tay kéo váy nàng lên. Tiết khố nhỏ của nàng bị tuột đến đầu gối. Gậy thịt của tướng quân vừa vặn chỉa vào kiều hoa của nàng, quy đầu to như trứng gà chà qua chà lại trước miệng huyệt, hơi hơi chọc mở vài lần rồi đi thẳng vào trong. Nơi giao hợp giữa hai người nháy mắt bị làn váy phủ xuống.
Quy đầu vừa đi vào, tướng quân bắt lấy cái chân còn lại của Hà Bạng, eo hổ đẩy lên phía trước, phá vỡ tầng tầng lớp lớp vòng vây, thẳng vào hoa tâm.
- Aa....
Hà Bạng bị va vào "nằm" ở trên cửa, bầu ngực chà lên khung gỗ điêu khắc của cánh cửa, may là có y phục giảm ma sát, nếu không chắc là hình điêu khắc kia sẽ in hết lên bầu ngực của nàng.
- Đừng đâm chọc ta nữa!! - Hà Bạng kêu oang oang lên.
Nàng đúng là không hiểu chuyện. Gậy thịt đã vào trong huyệt lý nào lại chịu bất động. Gậy thịt cứ thể ma sát trong huyệt, nhưng không đụng cổ tử cung. Xoay trái hay xoay phải đều là do Hà Bạng vặn vẹo. Nàng chỉ bị giữ chặt hai chân, còn mông nhỏ vẫn tự do, khi bị tướng quân va vào, nàng theo bản năng xoay mông nghênh đón.
Hà Bạng say rượu nên vô cùng hưng phấn, kêu "ưm ưm ah ah" rất thoải mái, khiến cho tướng quân cảm thấy cực kì thành tựu.
- Bạng nhi, lúc nãy nàng gọi nó là cái gì? Gậy gộc sao? - Gậy thịt của tướng quân nặng nề ma sát qua một điểm gồ lên.
Toàn thân Hà Bạng run lên, thịt non lập tức siết lại:
- Đừng... đừng đụng chỗ... á!!
- Nói cho nàng biết, cái này không phải là gậy gộc, mà là gậy thịt lớn! - Tướng quân không thèm nghe, tiếp tục chọc vào điểm mẫn cảm của nàng.
- Không muốn gậy gộc... cũng không muốn... gậy thịt lớn...! - Hà Bạng vừa dứt lời liền lên đỉnh, xuất ra một lượng lớn âm dịch.
Tướng quân làm Hà Bạng ở tư thế lão hán đẩy xe. Cánh cửa chưa cài khóa bị tay Hà Bạng kéo lúc đóng lúc mở, phát ra những tiếng kêu 'két két' liên hồi, giống như sắp bị hỏng đến nơi.
Tư thế này thật sự rất khó chịu. Hà Bạng phải đỡ lấy nửa người trên của mình tựa trên cánh cửa. Tay nàng đã tê dại, không thể giữ vững được lâu, cứ thế theo cánh cửa trượt xuống. Cũng may tướng quân nhanh tay lẹ mắt, sau một cái thúc eo thật sâu, một tay hắn buông chân Hà Bạng ra, bắt lấy tay của nàng, thành công giúp nàng không bị ngã xuống đất.
Tư thế hai người lúc này biến thành Hà Bạng dán lưng vào người tướng quân, treo trên người hắn. Đôi tay vòng ra sau cổ tướng quân vì sợ ngã, chân buông xuống quấn quanh đùi tướng quân. Huyệt thịt vì khẩn trương mà cắn gậy thịt lớn càng thêm chặt.
Một tay tướng quân ôm lấy eo nàng, một tay luồn vào trong quần áo, tìm một bên gò bồng đào căng mọng mà xoa nắn. Hạ thân đẩy từ dưới lên trên xâm nhập vào hoa huyệt. Lúc đầu vẫn còn nông, từ từ theo trọng lực thân thể Hà Bạng hạ xuống, càng ngày càng sâu, cuối cùng khai phá miệng tử cung, vào trong rồi không ra.
Tướng quân làm đủ mọi tư thế, ở khắp mọi chỗ trong phòng: trên cửa, trên tường, trên bàn... để cho Hà Bạng biết rõ, chuyện này không chỉ để làm ở trên giường, mà làm ở những chỗ khác có khi còn kích thích hơn.
- Ái... ta muốn... đi... - Hà Bạng buông tay ra khỏi cổ tướng quân, nàng chỉ vào giường. Nàng thật sự chỉ muốn nằm bò ra nghỉ ngơi thôi.
Tướng quân biết là nàng mệt mỏi, cánh tay quấn lấy dưới ngực nàng, ôm nàng đến bên giường.
Thân trên của Hà Bạng vừa chạm vào mặt giường, nàng lập tức dùng cả tay chân bò lên phía trước, muốn xoay người nằm nghỉ ngơi. Vì thế nên gậy thịt dính đầy hoa dịch trơn bóng bị nàng kéo dài khoảng cách ra một đoạn. Tướng quân để mặc nàng bò, đến khi sắp tuột quy đầu ra khỏi huyệt thì hắn kéo người nàng về, một lần nữa thâm nhập vào trong huyệt thịt.
- A... - Hà Bạng mất hứng. - Ta muốn nằm!
Tướng quân rút gậy thịt ra, đặt nàng nằm xuống, cúi người hôn lên đôi môi nồng vị rượu của nàng, đưa đầu lưỡi vào liên tục hôn mút. Lưỡi của Hà Bạng và tướng quân chơi đùa quấn lấy nhau. Nàng mở mắt nhìn gương mặt kề sát mình trong gang tấc, cảm thấy hoa mắt, chỉ muốn ngủ thiếp đi.
- Tiểu dâm phụ... - Đột nhiên tướng quân thốt lên.
Hà Bạng rõ ràng đang chìm vào giấc ngủ, lại nghe thấy câu này, hai mắt bừng mở to, cãi lại:
- Sao chàng lại mắng ta?
- Đó không phải là mắng... - Đây là thú vui khuê phòng thôi mà.
- Ta không phải nữ nhân xấu! - Hà Bạng nhắm mắt lại.
- Ừ, nàng không phải nữ nhân xấu.
Tướng quân nhìn nàng ngủ, kéo tay nhỏ bé của nàng phủ lên gậy thịt còn nhơn nhớt nước của mình. Bàn tay to điều khiển bàn tay nhỏ di động, cho đến lúc chất lỏng trắng đục phun lên tà áo hồng hồng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net