Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần hậu quả nhiên đang ngồi ở trong sảnh, Triều Hoa Quân vừa mới tiến vào cửa, còn chưa tới kịp làm lễ, nàng đã vội đứng lên, trước tiên lạy một cái chào đón: “Nghe bệ hạ nói biểu ca đến đây, chưa kịp nghênh đón, thất lễ.”

Triều Hoa Quân thả Điền Chân, vừa làm lễ vừa đáp: “Vừa mới chậm trễ, nương nương thứ tội.”

“Ôi, phượng hoàng nhỏ sao xấu thế!” Thần hậu kinh ngạc.

Điền Chân chảy nước mắt, lặng lẽ đi về phía góc tường.

Thần ơi, không phải người nói vẻ đẹp tâm linh mới là quan trọng nhất sao.

Triều Hoa Quân đem chuyện nàng tắm lửa niết bàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn giải thích lại lần nữa xong, mời Thần Hậu ngồi, Thần Hậu lại mời hắn ngồi sau đó mới bằng lòng ngồi xuống, cười nhìn Hằng Nguyệt Cơ: “Mới vừa rồi Hằng Nguyệt muội muội muốn đi ra ngoài đi một chút, sao khéo như vậy, thế nhưng lại trở về cùng biểu ca?”

Hằng Nguyệt Cơ cười không tự nhiên: “Vừa mới ở rừng trúc gặp Triều Hoa Quân “

Thấy Triều Hoa Quân sắc mặt như thường, Thần Hậu biết ra ngoài ý muốn, vì thế chuyển đề tài, thân thiết nói: “Biểu ca đã có tin tức của long nữ Đức Âm?”

Triều Hoa Quân lắc đầu.

Thấy rõ trong mắt phượng có chút thần sắc ảm đạm, Điền Chân kinh ngạc, Long nữ Đức Âm là ai vậy?

“Bệ hạ vẫn phái người tìm bốn phía núi Ưu Bà” Thần Hậu thở dài, thấp giọng khuyên nhủ, “Từ lúc muội muội Đức Âm mất tích, đã trải qua hai mươi năm, biểu ca không thể cứ sống như vậy.”

Triều Hoa Quân hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này bền hỏi: “Nghe nói Nghê phi nương nương bên kia có thai?”

Nghe được hai chữ Nghê phi, Điền Chân lập tức tập trung tinh thần.

“Đúng là đến nói cho biểu ca việc vui này” sóng mắt Thần hậu lưu động, trên mặt vẫn mỉm cười hoàn mỹ như trước, nàng đưa tay phân phó thị nữ, “Đều lui ra đi.”

Chờ Hằng Nguyệt Cơ cùng bọn thị nữ đều lui ra ngoài, vẻ tươi cười của Thần hậu nhanh chóng biến mất trở nên lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng: “Hà phi nay gấp đến cuống lên, biến đổi biện pháp lấy lòng bệ hạ, bệ hạ gần đây thường đi về phía nàng, bản cung chỉ lo lắng nàng thừa dịp Nghê phi không thể đến phụng dưỡng được, thừa dịp ở trước mặt bệ hạ mà sinh sự…”

Triều Hoa Quân tao nhã như trước, cắt dứt lời nàng: “Thái tử chăm chỉ đầy hứa hẹn, tộc Thần Vũ tự nhiên toàn lực giúp đỡ, bệ hạ chắc sẽ hiểu được, nương nương lo lắng nhiều quá.”

“Có Triều Hoa Quân ở đây, quả thật là bản cung không cần lo” mặt Thần hậu giãn ra, trước sau đều là vì những lời này, việc tác hợp hắn cùng với Hằng Nguyệt Cơ cũng là muốn cho quan hệ thêm sâu sắc thôi, khi nhắc tới con của chính mình, giọng nói của nàng có thêm vài phần đắc ý, “Huyết thống phượng hoàng chúng ta tiện dân kia sao có thể so sánh, nay bệ hạ cực kỳ coi trọng thái tử, cũng thường đến chỗ bản cung.”

Dừng một chút, nàng lại vội hỏi: “Thái tử nguyên bản muốn tới gặp Triều Hoa Quân, nhưng đã bị bệ hạ vừa gọi đi.”

Triều Hoa Quân nói: “Nương nương xuất thân là tộc thần vũ, bệ hạ đều để ý, tuy chưa biểu lộ cái gì, nhưng nương nương cũng chớ động thủ gây thêm tị hiềm, cứ giữ nguyên vị trí của mình.”

“Bản cung hiểu được” thần hậu gật đầu, “Lần này tới gặp ngươi là có chút chuyện quan trọng, nay Nghê phi có thai, các tộc đều nghe được tin tức, tranh nhau tặng người đến, chúng ta có phải hay không cũng…”

Triều Hoa Quân không có trả lời, đứng lên khoanh tay đi thong thả vài bước, bỗng nhiên nói: “Nghê phi có thai, tất sẽ chọc người kiêng kị, vô luận như thế nào nàng cũng là con dân của tộc phượng hoàng, lại là con gái của Nghê tướng quân, ta lúc trước chủ trương đưa nàng đến thiên đình là để nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ con dân trong tộc thiệt thòi.”

“Triều Hoa Quân yên tâm, ta không phải ăn đến dấm chua này, chỉ là có mỗi thái tử để trông cậy vào” thần hậu bất đắc dĩ cười cười, “Không phải nàng, chỉ lo người khác, dù sao cũng là người một nhà coi như có thêm trợ thủ đắc lực, cũng may nàng đối bản cung và thái tử như trung tâm, nhiều lần ở trước mặt bệ hạ vì thái tử nói ngọt, chỉ cần nàng an thủ bổn phận, bản cung tất nhiên bảo hộ các nàng mẫu tử chu toàn, nếu không còn có ai sẽ thay chúng ta làm việc.”

Triều Hoa Quân gật đầu: “Nương nương vì đại cục suy nghĩ như vậy là tốt rồi.”

Về chuyện Nghê phi khả năng bị hại, Điền Chân nguyên bản ở không yên, không biết có nên nói cho hắn hay không, giờ nghe đến phiên đối thoại này nhất thời chịu đả kích lớn – Hừ, cứ cho rằng ở góc tường nghe được tin tức độc nhất vô nhị, hóa ra hắn đã biết trước, bộ dạng tao nhã như vậy chắc là muốn thể hiện một vị cực phẩm phúc hắc! Đại thần một đám kia sao so với khỉ thành tinh, cần gì phải chờ đến sự quan tâm của một con chim nhỏ như nàng đây.

“Chọn người mới…”

“Ta đều có an bài.”

Lời này của hắn, Thần hậu thoải mái hẳn, đứng dậy ra lệnh cho thị nữ tiến vào: “Thời gian không còn sớm, bản cung trở về đây.”

Triều Hoa Quân làm lễ: “Cung tiễn nương nương.”

Thần hậu nói: “Biểu ca thật đa lễ, miễn đi.”

Hằng Nguyệt Cơ thản nhiên nói: “Nghe bệ hạ nói Triều Hoa Quân sáng mai sẽ đến thung lũng Đông Nguyên Âm đốc chiến, mong ngài để ý.”

Triều Hoa Quân cảm ơn.

Buổi chiều, bọn thị nữ mang đến một đống vật phẩm, chất đầy trên bàn, đủ mọi màu sắc.

Trần nhà khảm một viên dạ minh châu lớn, mọi âm thanh biến mất, bóng đêm trên Thiên giới lạnh lùng, Triều Hoa Quân đơn độc đứng ở phía trước cửa sổ, ánh sáng tỏa ra không thấy rõ khuôn mặt ôn nhuận, chỉ có bóng dáng là lộ ra một vẻ cô độc tiêu điều.

Hồi lâu, hắn xoay người.

Trên bàn có một bóng đen, cũng chính là Điền Chân, đang đứng một chỗ lặng yên không một tiếng động, chớp chớp mắt.

“Tiểu hoàng nhi thật hiểu ý người, cũng thấy thương tâm sao?” Triều Hoa Quân nhẹ giọng thở dài, nụ cười trên môi có chút chua sót, “Mất tích ở núi Ưu Bà sơn, ta đã tìm nhiều năm như vậy, lại vẫn không có chút tin tức nào, nàng đến tột cùng…đã xảy ra chuyện gì?”

May mắn trên phượng hoàng đều là lông, nếu không hắn nhất định sẽ nhìn thấy mặt Điền Chân đang đỏ ửng.

Ta không thương tâm, thực tế là ta đang chờ ngươi ăn cơm.

Đồ ăn trên Thiên giới không giống như ngũ cốc dưới Thế gian, cũng không trọc khí, mùi thơm ngát bay ngào ngạt.

Bị lương tâm khiển trách, Điền Chân cuối cùng vẫn gật đầu — được rồi, nếu lãnh đạo đang thương tâm, nàng nguyện ý cùng thương tâm một chút, trách không được hắn đêm đó ở dưới chân núi Ưu Bà hắn đã nói, người gặp chuyện không may chắc bao gồm cả bạn gái hắn là nữ long Đức Âm, thật sự là đáng thương, đủ để thương tâm một trận .

Kỳ thật từ nhỏ đến lớn hai chữ “thương tâm” đối Điền Chân mà nói chính là thế, mặc dù cố buông tha nhưng nàng theo bản năng là suy từ bụng ta ra bụng người, thương tâm cùng ăn cơm là hai chuyện khác nhau, thương tâm vốn là thống khổ, lại hại dạ dày, vậy lại càng không có lợi, cho nên người hãy mau bỏ qua thương tâm mà đến ăn cơm đi, bằng không ta ăn cơm trước rồi lại tiếp tục thương tâm?

“Ta sớm nên nghĩ đến tính tình nàng cường ngạnh, chỉ lo dỗi tất nhiên sẽ gặp chuyện không may, ” Triều Hoa Quân ôm lấy nàng, “Hai mươi năm, hai mươi năm, tiểu hoàng nhi nói xem, ta có phải là nên chết tâm, có lẽ nàng muốn…”

Đôi mắt thâm sâu thăm thẳm, giống như bầu trời đêm.

Điền Chân thật tình động lòng, nhắm chặt mắt lại.

Phim truyền hình cùng tạp chí đều nói cho phụ nữ rằng, không cần phải đi an ủi một người đàn ông đang bi thương, nếu không phải là đức mẹ thì sẽ yêu thương người đó.

Thế nhưng nếu không nhờ có hắn, nàng còn đang ở lại giữa đám gà trời đầu! Điền Chân rốt cuộc băn khoăn, vì thế gắt gao nhắm mắt lại, vươn cánh bên phải vỗ vỗ lung tung lên mặt hắn – có thể tìm kiếm một nữ tử hai mươi năm, so với vị bệ hạ Thấn đế kia, ngươi cũng đã đầy vẻ thâm tình…

Thấy nàng có ý tứ an ủi, Triều Hoa Quân nửa kinh ngạc nửa thích trí: “Hoàng nhi, ngươi nghe hiểu được đúng không?”

Ta biết so với ngươi tưởng tượng còn hơn, Điền Chân gật đầu.

Trong lòng, cảm giác sầu muộn tiêu thất hơn một nửa, Triều Hoa Quân bắt đầu lấy thức ăn chuyên dụng ra mớm cho nàng.

Lãnh đạo không phải muốn đỗi đãi đặc biệt sao, người ăn cơm sao lại đưa cho nàng cái này? Điền Chân quay đầu, giãy dụa nhảy ra từ trong lòng hắn, đi quanh bàn ăn.

Có phải là nàng muốn ăn cơm? Triều Hoa Quân sau một lúc sửng sốt, muốn thăm dò, đơn giản lấy cơm canh của mình để ra trước mặt nàng.

Được phép, Điền Chân vội tốc mỏ xuống.

Tộc Phượng hoàng thường thường có thức ăn riêng, bỗng nhiên thấy một ngoại lệ, Triều Hoa Quân âm thầm lấy làm lạ, đưa tay vuốt ve bộ lông của nàng,: “Hóa ra tiểu hoàng nhi muốn ăn cơm .”

Điền Chân bị cái ôm ôn nhu này kích thích, vội vàng lấy móng vuốt đưa một mâm đồ ăn để lên trước mắt hắn, sau đó chuyển sang bên kia, quay lưng về phía hắn tiếp tục ăn.

Triều Hoa Quân cho rằng nàng thẹn thùng, tưởng nàng nhiều năm không ăn cơm cùng người, hôm nay đối diện chỉ là một thân phượng hoàng nhỏ nhỏ chưa biến hình, không khỏi cười nói: “Có linh khí như vậy, tương lai cần phải chăm chỉ tu hành, tất nhiên có thể biến thành hình người.”

Điền Chân xem nhẹ những lời này.

Làm người lâu lắm cũng thật chán, làm chim có mỹ nam ôm, có chuyện xấu muốn nghe, có gì không tốt ?.

Ý chỉ của Thần đế đêm đó tuyên xuống, lệnh cho Triều Hoa Quân ra mặt đi đốc chiến ở Đông Nguyên Âm, sáng hôm sau, trời còn chưa hửng, Triều Hoa Quân đã ôm Điền Chân còn đang ngủ mơ màng, cùng tướng quân tộc Trăng mang năm nghìn nhân mã hộ tống lên đường.

Làm chim thật tốt, không cần phải đi làm, ngủ thoải mái đến lúc tự nhiên tỉnh, Điền Chân ở trong mộng vui sướng mà ôm cánh quay cuồng, tu luyện mấy trăm năm mới có được hạnh phúc này đây.

Tiếng chân nhỏ vụn, dưới thân phiêu diêu… Hình như là đang ngồi trên xe?

“Ngươi mang con quạ đen này làm chi?” tiếng nói trong trẻo.

Vì sao những người này đầu tiên khi nhìn thấy nàng chưa có câu nào có chút đổi mới! Điền Chân bị kích thích mà tỉnh ngủ hẳn, cho dù không để ý nhưng cũng không chịu nổi đả kích liên tiếp, nàng nhanh chóng mở mắt ra, phẫn nộ tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, quạ đen cái gì, là phượng hoàng!Ta là phượng hoàng!

Ngồi đối diện là một vị Thiên quan, cho rằng đó chỉ là một thị vệ tầm thường, thế nhưng nhìn vào tư thế dựa vách tường từ xa đã nhận thấy rõ đó là tư thế của lãnh đạo, nhìn kỹ diện mạo lại thấy trông không tầm thường, ánh mắt hiên ngang, mũi cao thẳng, trông mười phần khí thế, môi bạc mỉm cười, ánh mắt lại giấu đi chút lợi hại, quần áo phụ kiện đi kèm càng thể hiện ra vẻ phú quý.

“Chỉ là một con phượng hoàng nhỏ bị thương màu lông.” Triều Hoa Quân mỉm cười, bất động thanh sắc nâng tay lên, vuốt lông mao đang dựng đứng trên cổ Điền Chân xuống.

Thị vệ kia lại chăm chú quan sát “A’, lại hứng thú đánh giá nàng: “Nó cũng biết giận!”

“Có chút linh khí mà thôi, làm sao hiểu được cái gì, huống chi trước mặt bệ hạ nó sao dám để ý” Triều Hoa Quân cúi đầu nhìn Điền Chân, nén cười an ủi “Màu lông không cần để ý, tiểu hoảng nhi cũng chỉ là tiểu hoàng nhi, tương lại chắc có chút tiền đồ.”

Bệ hạ? Điền Chân lập tức hạ lông mao đang dựng thẳng xuống, ra vẻ dễ bảo.

Hóa ra là Thần đế bệ hạ, đóng giả thành thị vệ thân cận của hắn, cùng đi thị sát cấp dưới, trách không được cả người tràn ngập phong vị đế vương.

“Biểu huynh thật yêu dân như con.” Thần đế khẽ nhếch khóe miệng.

“Con dân của tộc Thần vũ, cũng là con dân bệ hạ, thần là tuân mệnh thôi.”

“Nếu thế” thần đế đứng thẳng dậy, lấy Điền Chân ôm vào lòng “Ta cũng trân trọng con dân.”

Bị hơi thở của đại thần vây quanh, Điền Chân bắt đầu phát run — có mĩ nam ôm tất nhiên là ốt, nhưng vị thần đế này ngàn vạn không thể trêu vào, mấu chốt là nếu hiện tại hắn muốn bóp chết nàng, Triều Hoa Quân khẳng định sẽ không báo thù.

“Nó đang sợ hãi” ánh mặt Thần đế khẽ lóe lên tia nguy hiểm, thản nhiên nói: “Không hiểu tại sao, ta thấy nó có vẻ hiểu được rất nhiều, vừa rồi mới định phản đối ta Triều Hoa Quân ?”

Điền Chân khóc không ra nước mắt.

Nàng làm sao giám giận, bệ hạ nói nàng là quạ đen thì nàng chính là quạ đen.

Triều Hoa Quân bật cười: “Ngay cả hình người cũng không biến được, chỉ là có nhiều linh khí, bệ hạ làm gì phải hù dọa nó.”

Phát hiện ra thân chim cứng ngắc, Thần đế cười to: “Thú vị! Thú vị!”

Quả nhiên tiểu thuyết nói không sai, tất cả đế vương không phải là bậc thiện lương, Điền Chân đem đầu vùi vào cánh, thú vị cái rắm, chơi cho đã đi, còn không đem ta trả trở về!

Thần đế chung quy là thần đế, không dễ vì việc nhỏ mà lãng phí tính lực, như nguyện đem nàng quăng trả lại lòng Triều Hoa Quân, giọng điệu chuyển sang lạnh lùng “Lúc trước, khi Ma giới xuống dốc, ai có thể nghĩ rằng sẽ có ngày trở mạnh như hôm nay, không chỉ ngoài hắn còn có hai đứa con lợi hại, lần trước đánh tới sông Yên Ngựa, lần này là núi Đông Nguyên Âm, chỉ sợ lần sau sẽ đánh lên tới Thiên đình.”

Triều Hoa Quân nói: “Chiến thần đã vây khốn hắn lại, bệ hạ chớ buồn.”

“Chiến thần không công làm sao vây khốn được hắn, chủ yếu là do hắn nhất thời cao hứng dừng tay thôi!” Thần đế cũng không hồ đồ, tự mình nói toạc ra sự thật, trong tiếng cười lạnh lộ ra chút bất đắc dĩ, “Năm đó, nếu không phải do bộ tứ tác loạn, báo nguy thiên đình, Tiên đế chắc sẽ không lưu lại hắn, ngày nay quả nhiên thành họa lớn.”

Triều Hoa Quân nói: “Chẳng lẽ không có biện pháp phong ấn hắn thêm lần nữa?”

Thần đế không đáp lại.

Triều Hoa Quân trầm ngâm nói: “Có lẽ bệ hạ có thể liên hợp tiên giới…”

“Thủ Nguyệt Võ là đồ bỏ đi, soán vị mấy năm nay, mỗi người trên tiên giới đều mang tham vọng riêng, ốc còn không mang nổi mình ốc thì hắn có thể dùng làm sao” Thần đế hừ nhẹ, tiếng nói đột nhiên chậm lại “Nghe nói thái tử cũ Thủ Nguyệt Vi lưu lạc đến dị giới, các nhóm trên tiên giới đều đang âm thầm tìm kiếm…”

Triều Hoa Quân hiểu ý: “Thần sẽ phái người điều tra.”

Thần đế gật đầu thở dài: “Trước mắt chỉ có ngươi có thể suy nghĩ thay trẫm”

Thái tử Tiên giới cũ Thủ Nguyệt Vi năm đó rất nổi tiếng hiền lành, thế lực ngoại tộc quá lớn cuối cùng soán vị, Thủ Nguyệt Vi bất đắc dĩ trốn đi bên ngoài, tuy nhiên vẫn có vài nhóm cựu thần có tâm ủng hộ. Thủ Nguyệt Võ phái binh lính canh gác khắp cửa Tiên giới, trên người Thủ Nguyệt Vi, thế lực Tiên đế lại bị phong ấn, khó có thể trở về, nếu hắn đạt được thành tựu, giúp hắn trở lại đoạt quyền trên Tiên giới, đến lúc đó hai giới liên thủ chống lại Ma giới sẽ có khả năng kiềm chế.

Sự chịu đựng của Thiên mã là hết sức phi phàm, đội ngũ đi đến buổi trưa, phía trước có tin truyền đến, hôm qua Thạch tướng quân vâng mệnh đi Núi Đông Nguyên Âm trợ giúp trước, khi đại quân đi ngang qua Thanh Phong lĩnh bị một đội ma quân nhỏ tập kích, tuy rằng thương vong không lớn, nhưng việc đội quân ma giới tự do khiêu khích ở Thần giới, làm cho Thần đế tức giận, ra lệnh cho Triều Hoa Quân tối nay hạ trại ngay tại Thanh Phong Lĩnh.

Khi nghe kể lại nội dung chuyện này, Điền Chân coi như không nghe thấy, cũng không dám tỏ vẻ hứng thú nào để tránh cho tâm huyết Thần đế dâng trào mà giết người diệt khẩu. Sau khi xuống xe, Triều Hoa Quân liền buông nàng ra, để cho nàng tự đi chơi, đùa giỡn, Điền Chân cũng biết bọn họ muốn bàn luận chuyện quan trọng cho nên bước thong thả đi loạn xung quanh.

Bóng trăng ẩn hiện, màn đêm mông lung.

Xuất phát từ bản năng của phượng hoàng, Điền Chân chụp cánh bay lên, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khắp cả người.

Vùng Thanh Phong lĩnh hoang vắng, bốn phía đều là những ngọn núi nhỏ, thấp, cỏ cây thưa thớt, khó trách Thạch tướng quân bị trúng kế, tại địa phương này ai có thể nghĩ rằng sẽ có mai phục, đương nhiên, nếu theo năng lực của đối phương thì đội quân Ma giới sẽ không ngốc đến lần thứ hai.

Người biến thành chim, thị lực lại tốt hơn, dưới gốc cây phía chân núi hình như có ánh sáng.

Địa phương này có người? Điền Chân thấy lạ, rớt xuống không một tiếng động.

Một viên dạ minh châu nhỏ chiếu ra chút ánh sáng mỏng manh, chiếu rõ một người bị thương dựa vào một gốc cây già, người này mặc quần áo của Thiên binh, vạt áo hơi mở, trước ngực đầy máu tươi, rõ ràng bị thương không nhẹ, lúc này hắn chính là đang cúi đầu, vừa nhịn đau vừa bôi thuốc, bên người có cắm một thanh đao.

Người này…cảm thấy có chút quen quen.

Điền Chân còn đang cố gắng nhớ lại, thình lình tiểu binh kia ngẩng mặt lên, nhìn thẳng về phía nàng, chút ánh lạnh trong mắt vừa lóe rồi chợt biến mất, ngay sau đó chuyển sang biểu tình kinh ngạc; “Tiểu phượng hoàng?”

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có chút tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng, khí chất cũng không thay đổi.

Là hắn! Điền Chân lúc trước hoảng sợ sau lại vui vẻ, nghĩ lại chuyện hắn ẩn nhẫn chịu đựng người khác coi thường lại không chịu lộ rõ năng lực bản thân lại có chút cảnh giác – tuy rằng mỹ nam này nhìn không giống người xấu nhưng sự thật nói cho nàng, vẫn là nên tiếp tục làm một con chim không biết gì là an toàn hơn.

Vì thế nàng đứng ở trên tảng đá cách xa, ngẩng đầu nhìn hắn, tỏ vẻ kỳ quái.

Văn Tê quả nhiên bỏ đi vẻ mặt phòng bị, không khí lực dựa vào thân cây, nhắm mắt.

Vốn hắn là đi đến núi Đông Nguyên Âm theo đại quân, ai ngờ đi qua Thanh Phong lĩnh thì gặp phải tiểu Thiên vương Ma giới mai phục, bản thân lại gặp phải một người ngoài ý muốn phải trốn tránh cho nên lạc đàn bị thủ hạ của tiểu Thiên Vương đánh trọng thương. Lại mới nghe được tranh cãi phía bên kia, gặp cả con phượng hoàng này có nghĩa là có Vua của tộc Thần vũ Triều Hoa Quân phụng chỉ đốc chiến đi ngang qua nơi này.

Sau một lúc lâu, hắn một lần nữa trợn mắt, nhìn về phía Điền Chân mỉm cười: “Tiểu phượng hoàng, ta và người hai lần gặp nhau, chắc rất có duyên.”

Có duyên, có duyên, Điền Chân phiến cánh.

“Nhân gian cho rằng phượng hoàng mang vận may, còn ngươi mang đến cho ta vận khí gì đây?” Văn Tê nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, nhẹ giọng nói, “Quả thực như thế, ngươi đến gần chỗ ta.”

Điền Chân âm thầm thở dài, hóa ra khi bản thân gặp lúc nguy nan, đến cả Thần cũng mê tín, nàng chỉ là một người xuyên qua vào kiếp chim, ngay cả vận khí của chính mình là gì còn không rõ đâu.

Sau nhiều năm kiên trì, rốt cục khi bị thương nên tinh thần sinh ra chút sa sút, Văn Tê nói xong nhịn không được cười khổ, một con phượng hoàng không có chút tu vi làm sao hiểu được là nói cái gì, vì thế hắn chậm rãi dời tầm mắt, ngửa mặt lên nhìn trời đêm.

Gặp phải tình huống này, nên có chút cổ vũ tinh thần là hợp lý, Điền Chân bay đến hạ xuống cạnh chỗ hắn ngồi.

Văn tê phút chốc cúi đầu.

Đôi mắt thâm thúy dần dần hiện lên vẻ sáng rọi, càng ngày càng sáng ngời cho đến kh tỏa ra bốn phía, ngoài sự kinh ngạc, vui sướng, không thể tin, kiên định, còn có thêm chút… Tự phụ?

Biến hóa này chỉ trong nháy mắt, đến lúc Điền Chân lấy lại tinh thần nhìn kỹ khi lại thì ánh mắt kia đã khôi phục lại vẻ ôn hòa lạnh nhạt, tựa hồ như mọi sự nàng vừa thấy chỉ là ảo giác.

Văn Tê đưa tay ra ôm nàng, nhìn thẳng hỏi: “Ngươi… Quả thực nghe hiểu được lời ta sao?”

Không xong! Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại, Điền Chân thoáng chốc choáng váng, cái mũi nóng lên, trong lòng không khỏi gào thét.

“Ta không phải đạo đức tốt cũng vẫn háo sắc” đã chứng minh câu danh ngôn của Khổng tử, Nàng Điền Chân rốt cục có chút cống hiến vì sự nghiệp nghiên cứu văn học, nàng bị chảy máu mũi, trào ra cả miệng và mũi.

“Tiểu phượng hoàng, ngươi…” Khuôn mặt tuấn tú thể hiện vẻ mặt vui mừng, giống như không thể tin được.

Điền Chân không hiểu cúi đầu nhìn, bỗng chốc bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người – giọt máu phượng hoàng rơi xuống ngực hắn, miệng vết thương dự tợn mấp máy, thịt mới sinh ra, miệng vết thương dần dần khép lại…

Chỉ một lát sau, vết thương giảm đi rất nhiều, xem ra đã đỡ hơn một nửa.

Tộc phượng hoàng Thần vũ vốn là linh dược chữa thương, Văn Tê cũng không thấy lạ, chậm rãi đứng dậy sửa sang lại y bào, đứng lên, nâng nàn mỉm cười “Tiểu phượng hoàng khá lắm, về sau ta tất sẽ không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net