Chương V: Con dê béo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cẩu nhi, không xong rồi, cha ngươi bị người của Phong Nguyệt lâu đánh!" Sáng sớm, đang lơ mơ giấc nồng, tôi nghe có tiếng kêu to. Bật dậy, mắt mở to thao láo nhìn tường, tôi lau qua vệt nước miếng dính trên má, nhớ đến giấc mơ một bàn đầy mỹ vị chợt biến mất, thầm nghĩ bao giờ mới đến tết đây.

Cẩu nhi cắn môi, lao ra ngoài.

"Khà khà, ngươi đoán xem Hồi Phong cô nương cùng cha Cẩu nhi có quay lại với nhau không?" Một tên ăn mày trẻ tuổi cười nói.

"Hừ, có mới là lạ, ai lại bỏ Phong Nguyệt lâu cơm ngon áo đẹp để đi cùng một tên ăn xin chứ." Một nữ ăn mày gần đó khinh thường quát.

"Ha ha, ngươi đang ganh tị a." Tên ăn mày trung niên kế bên cười to, nhếch ra một cái răng vàng lớn, hắn một tay tùy tiện ôm lấy người phụ nữ kia, "Không bằng làm phong thái như các cô nương ở Phong Nguyệt lâu, để gia thoái mái được chứ?"

"Ai u, hầu hạ nam nhân ai chẳng như nhau, cơ mà ta làm không được như người ta nha." (TN: câu này ta thêm mắm dặm muối đó, câu gốc lộn xộn lắm hông hiểu hết ><) Người phụ nữ mơn trớn vuốt ve mặt tên ăn mày răng vàng, cười nhẹ.

"Khà khà, ngươi mà cũng làm được? Nếu vào được Phong Nguyệt lâu ngươi còn ở đây làm ăn mày sao? Ha ha..." Răng vàng cười to, "Ta đành chịu oan ức vậy..."

"Theo như ta biết, Hồi Phong cô nương là con át chủ bài của Phong Nguyệt lâu, môi đỏ quyến rũ, tay ngọc mê người... Cũng khó trách làm cha Cẩu nhi táng gia bại sản, nữ nhân xinh đẹp chính là họa thủy." Một xấu lão đầu bên cạnh mở miệng.

"Khà khà, lão đầu ngươi đã thưởng thức qua chưa? Nói như thật." Răng vàng nhếch nhếch miệng khoe cái răng bảo bối như sợ thiên hạ không biết hắn có răng vàng.

Xấu lão đầu tức giận quay mặt đi, không nói gì nữa.

"Ai, cha Cẩu nhi sợ rằng đã bị người ta đánh chết rồi..." Nữ ăn mày ôm hài tử tối qua trầm thấp ca than.

"Ài... vì một cô gái làm đến nước này..."

Tôi đột nhiên đứng lên, chặn ngang các tin tức bát quái, mọi người ngẩng đầu nhìn, cho rằng tôi có cao kiến gì. Tôi đem theo tay nải cùng áo khoác lông ra khỏi khu nhà nát. Tôi hiểu, mọi người vẫn là hay giữ mình, không quan tâm đến chuyện người khác, làm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Nên tôi không hi vọng có ai đi cứu cha Cẩu nhi.

Trước cửa có một cái giếng. Tôi lấy nước súc miệng, nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua mặt nước: mái tóc dài rối bù; rồi nhìn phía dưới: áo T- shirt đen rộng thùng thình cùng chiếc quần jean phá cách đã nát không ra hình thù, trên lưng còn loang lổ vết máu của sáu mươi đại bản hôm qua. Mùi mồ hôi cộng thêm mùi thôi thối... khó trách không ai thấy quần áo tôi có gì khác lạ, bởi vì hiện tại tôi đích xác trăm phần trăm giống thằng nhóc Cẩu nhi _.._

Có điều cũng tốt, tôi giỏi về "cái kia" chứ không giỏi buôn bán, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên, có một kỹ năng phòng thân quả nhiên hữu dụng... Mỗ nữ nào đó da mặt dày âm thầm tán dương chính mình.

Nhếch môi cười gian, tôi lau mặt qua quýt rồi lên đường "hành nghề".

Một đường dọc theo phố lớn đi dạo, Hứa Xương cảnh tượng tấp nập phồn vinh, bởi nhẽ đây là đế đô, quan to quý nhân ở đây không ít, đáng trách mấy lão quan gia kia đi lại đều trốn trong kiệu, bọn hắn thì thoải mái rồi, chỉ hại tôi đáng thương nửa ngày trời không tìm được ai để ra tay.

Bụng từ sớm đã bắt đầu kêu rên, mắt tôi hoa lên nhìn vào quán ăn bên đường, lại bị chủ quán vung tay xua đuổi: "Đi đi, nhìn gì mà nhìn, ăn mày thối..."

Tôi không cam lòng vẫn phải ôm bụng đói bỏ đi.

Phía xa có ba người đi tới, bên trái là một hán tử mặt đen đầy râu, bên phải là một nam tử da mặt trắng nõn, thân cao chín thước, không phải dạng tầm thường, trái lại người ở giữa trông rất bình thường, cao hơn bên trái một chút, nhỏ hơn bên phải một chút, thân mình mang tay áo lớn cùng trường bào.

Nhưng bộ dáng thế kia nào lừa được con mắt "chuyên nghiệp"? Dê béo, đây tuyệt đối là một con dê béo! Tay bắt đầu ngứa ngáy, tôi nhanh chóng tiến lên, giả vờ mất tập trung đụng chạm vào nam tử nọ.

"Đi đứng như thế à?" Đại hán mặt râu hướng phía tôi rống lên thô lỗ.

Tôi tỏ ra sợ sệt, vội vàng gật đầu.

"Cô nương đừng sợ, huynh đệ ta cũng không có ác ý." Nam tử ở giữa mỉm cười mở miệng, âm thanh trơn bóng như ngọc.

Cô nương? Thật không đơn giản, có thể nhìn ra mình là một cô nương. Hắn ta rất tinh mắt, để tránh phiền phức, tôi nhanh chóng rời đi.

Quẹo vào một khúc quanh, tôi cười híp mắt nhìn bọc nhỏ trong tay, quả nhiên không phụ kì vọng a~. Hí hửng mở túi, lập tức thất vọng, bên trong chỉ có một mảnh vải (TN: ở đây ghi "tố quyên", có bạn nào biết chỉ dùm ta là cái chi không ;__;), nhìn kĩ trên đó lốm đốm đỏ sậm vết máu, hình như là huyết thư, tiếc rằng tôi không biết loại kí tự này.

Tựa người vào tường, tôi ảo não thở dài, cứ cho rằng đó là dê béo, kết quả lại vướng vào rắc rối lớn, không có tiền bạc không nói, người bình thường làm sao viết huyết thư, tám chín phần là bí mật gì đó rất ghê gớm. Mà tôi bây giờ một chút hứng thú cũng không có. Bởi vì bụng tôi đang réo rắt kêu gào... Nghiêng đầu nhìn quán ăn đối diện, càng thêm phiền muộn. Ai, nếu có thể dùng huyết thư này đổi lấy đồ ăn thì tốt biết bao nhiêu...

Khi đó, tôi không thể biết được lai lịch bức huyết thư ấy... vô cùng kinh thiên động địa...

Bụng đói cồn cào, tôi mở túi lấy một viên chocolate nhét vào miệng, cảm thụ hương vị ngọt ấm tan trong cổ họng... Chỉ có mười viên, tôi cần tiết kiệm mới được.

Bỗng ba người kia trở lại, ngoại trừ một người khá là bình tĩnh, còn lại đều mang sắc mặt lo lắng. Tôi khẽ cau mày, thầm tính toán, giữ lại huyết thư kia chỉ tổ rước họa vào thân, không bằng tìm cớ trả lại có khi người ta sẽ mắc nợ mình một cái nhân tình. Tôi đem huyết thư nhét vào bọc nhỏ, vội vàng hướng ba người nọ vừa chạy vừa hét.

"Công tử! Công tử!"

Nam tử ở giữa quay đầu lại nhìn tôi, bình tĩnh không hề lay động, trong thần sắc có chút tìm tòi nghiên cứu.

"Cái này là của ngài đi?" Tôi híp mắt đem hai tay dâng bọc nhỏ lên.

Ngay sau đó, da cổ truyền đến cảm giác mát lạnh, tôi sợ cứng đờ người, một thanh đại đao sắc bén kề bên cổ tôi.

"Các ngươi...muốn làm gì?..." Giọng tôi run rẩy, mắt yên lặng nhìn về phía nam tử mặt trắng cầm đao, hắn đang tỏa ra sát khí.

"Tên trộm kia, ngươi trộm đồ của đại ca ta đã thấy cái gì? Nói." Đại hán mặt râu thô lỗ đẩy tôi, hét lên.

Thừa lúc hắn đẩy, tôi thuận thế ngã bẹp xuống đất, tránh thanh đại đao, "Quân tử ái tài lấy chi có đạo! (TN: ta xin để nguyên văn nhé -.-) Các ngươi đừng coi thường người quá đáng. Cho dù chỉ là đứa bé ăn xin, ta cũng có tôn nghiêm." Tôi cắn răng, mặt bừng bừng tức giận.

"Hừ!" Đại hán mặt râu hừ lạnh.

Tôi bi phẫn hướng về phía nam tử mặt trắng nói, "Sĩ khả sát bất khả nhục! Đứa bé ăn xin thì sao, cũng có cốt khí. Lượm đồ vật đưa tới cho các ngươi, lại vô duyên vô cớ bị các ngươi vũ nhục, các ngươi cứ thẳng tay giết ta đi."

Mắt thấy thanh đao vẫn không hạ xuống, tôi âm thầm tính toán thấy kế này vô dụng rồi, liền xoay người muốn chạy trốn.

"Này này.." Đại hán mặt râu thấy tôi hướng người về phía thanh đao, hắn luống cuống kéo tôi lại.

Ai ui... Đúng là đồ thô lỗ. Có điều may là hắn kéo tôi lại, bằng không diễn hí kịch thành bi kịch mất.

"Nhị đệ." Nam tử ở giữa rốt cục cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp, hắn giơ tay ngăn cây đao của nam tử mặt trắng, "Cô nương đây hẳn không có ác ý."

Tôi thầm thở phào, cái bụng rất phối hợp kêu luôn thành tiếng.

"Ha ha, vị cô nương này quả thật vô cùng thú vị." Đại hán mặt râu cười to, "Đại ca, nhị ca, chúng ta tìm chỗ nào ăn uống đi."

Vừa nghe thấy có thể ăn, mắt tôi lập tức tỏa sáng.

"Tam đệ." Nam tử mặt trắng lông mày hơi nhíu, tựa hồ không muốn giao thiệp với loại người không rõ lai lịch như tôi.

"Không sao, coi như cảm ơn cô nương đây đã trả lại đồ cho chúng ta." Rõ ràng tướng mạo bình thường, nhưng nam tử ở giữa luôn có một loại khí thế khác lạ; tuy giọng nói ôn nhuận như ngọc, nhưng ánh mắt lại khiến người ta phục tùng mà không dám nhìn thẳng.

Đây tột cùng là những nhân vật như thế nào?

"Trước mắt cứ lo cho cái bụng đã rồi tính sau." Mỗ nữ Tiếu Tiếu của chúng ta vứt hết "cốt khí" ra sau đầu, vội vã đi theo ba nam tử nọ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net