068 | Phiên ngoại 3 (Đường & Lục)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Lão Bản

068 | Phiên ngoại 3 (Đường & Lục)

Khi nhà họ Tô tới, đã là mười hai giờ rưỡi trưa, lúc này vừa vặn là giờ cơm, trên thực tế, lúc này cũng là lúc nhà họ Lục vừa bày xong đồ ăn.

Tới rất vừa lúc.

Chuông cửa vang, bị bà Lục đuổi đi làm bồi mở cửa Lục Quân Thần mở cửa ra vừa tính nói gì, đã bị cụ Tô trực tiếp không nhìn.

Vào cửa rồi, cụ Tô ném ánh mắt về phía cháu ngoan của mình, nhìn không chớp mắt, Đường Học Cẩn thấy vậy, cười chạy tới đón, ôm cánh tay cụ, nhu thuận gọi một tiếng ông nội.

Một tiếng ông nội này gọi cụ Tô cả người thoải mái, nụ cười trên mặt hớn hở, mấy nếp nhăn như sắp nở hoa.

"Ngoan." Cụ Tô vỗ mu bàn tay Đường Học Cẩn, dẫn cậu bỏ lại Lục Quân Thần, trực tiếp tới chỗ sô pha, về phần vì sao không để ý tới anh, cụ Tô tỏ vẻ, cái thứ đàn ông bắt cóc cháu ngoan của mình, cụ cần gì phải cho nó mặt mũi chứ ——

Lục Quân Thần bất đắc dĩ cười, nuốt xuống lời đã tới bên mép, ánh mắt nhìn Tô Mặc Thành và Giang Tư theo sau, nói: "Bác Tô, dì Giang, mọi người tới rồi ạ, vừa nãy cha mẹ cháu còn nhắc tới mọi người đấy."

"Lâm thời có tí việc, nên mới tới trễ."

Tô Mặc Thành ngượng ngập kéo khóe miệng, ông kỳ thực không biết phải làm thế nào, thanh niên trước mắt về sau sẽ là bạn đời của con ông... Chuyện này, dù sao cũng cần có thời gian giảm xóc, tuy rằng thằng bé này xem như là Tô Mặc Thành nhìn tới lớn.

Giang Tư nhìn chồng mình, hiểu rõ buồn bực trong lòng ông, vì thế bà cười với Lục Quân Thần, "Chúng ta vào nhà trước đã."

Lục Quân Thần gật đầu, anh tự nhiên không bỏ qua nét ngượng ngập vừa rồi trên mặt Tô Mặc Thành, bất quá anh dám chắc đối phương sẽ không nói gì... Lắc đầu, Lục Quân Thần biết, mình còn cần thời gian.

Tô Lễ Hàng thấy ông nội vừa vào cửa đã dẫn Đường Học Cẩn đi, bĩu môi trông mong nhìn người anh đang tán gẫu rất vui vẻ với ông.

——QAQ anh ơi, sao anh hổng thấy ánh mắt mong chờ của em vậy.

Người của Tô gia đã tới, bị đuổi đi mở cửa Lục Quân Thần đang định quay người vào nhà, bất quá trước khi làm thế, anh nhìn Tô Lễ Hàng ngẩn ngơ đứng ở cửa như 'hòn vọng phu', lặng lẽ bất đắc dĩ.

"Tiểu Hàng."

"..."

"... Tiểu Hàng?"

"..."

"..." Lục Quân Thần nghẹn lời, anh nhìn Tô Lễ Hàng ánh mắt không chớp lom lom nhìn bảo bối nhà mình, không thể nhịn được nữa duỗi tay vỗ vào vai cậu, "Tiểu Hàng, hồi hồn."

Vai bị vỗ, Tô Lễ Hàng đờ đẫn cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt, "A, anh Lục, anh nói gì vậy?"

Được rồi, Lục Quân Thần một lần nữa đổi mới hiểu biết của mình dành cho sự trì độn của Tô Lễ Hàng, anh đỡ trán, đành phải lặp lại, "Anh nói, tới giờ cơm rồi, chúng ta vào thôi."

Tô Lễ Hàng gật đầu, kế tiếp tục nhìn Đường Học Cẩn, đột nhiên, cậu bật người xoay lại, gian xảo dính gần Lục Quân Thần, cười híp mắt hỏi: "Anh Lục à, tối này anh em sẽ về nhà phải không?"

"Anh không rõ lắm, phải xem ý Tiểu Cẩn đã." Lục Quân Thần trả lời.

"A." Tô Lễ Hàng có chút mất mát cúi đầu, cậu còn định cho anh mình xem ảnh khi bé của cậu, đáng yêu tròn vo như cái bánh bao ấy, cậu cảm thấy mình dễ thương lắm cơ——

Anh em với nhau, nên cần chia xẻ cho nhau những hồi ức tốt đẹp.

Vào phòng khách, Tô Lễ Hàng như một con cún cọ tới chỗ anh mình, ánh mắt chớp chớp nhìn Đường Học Cẩn, đáy mắt viết rõ mấy chữ 'Cầu vuốt ve'.

Đường Học Cẩn nhìn tên nhóc chỉ kém chút nữa là dán vào mặt mình này, khóe miệng cong lên duỗi tay vỗ đầu như đối phương hy vọng.

Ánh mắt Tô Lễ Hàng trong nháy mắt híp thành cái khe, thỏa mãn.

Giang Tư và Tô Mặc Thành nhìn nhau cười, sau đó lắc đầu, từ khi biết Đường Học Cẩn là đứa bé bị đánh mất, Tiểu Hàng nhà bọn họ hình như ấu trĩ và dính người hơn... Đương nhiên, dính là Đường Học Cẩn.

Bất quá, cảnh anh em thân mật này làm Tô Mặc Thành và Giang Tư vui như mở cờ, vốn dĩ bọn họ còn lo lắng hai anh em dù sao chưa từng sống chung với nhau, có lẽ sẽ có ngăn cách.

Nhưng thoạt nhìn, không hề xuất hiện tình huống bọn họ đã tưởng tượng, cảm tình hai anh em này, tốt lắm đâu.

Cụ Tô thoả mãn với sự thân mật giữa Đường Học Cẩn và Tô Lễ Hàng, sờ phần cằm trơn nhẵn của mình, cụ hớn hở cười, rồi nhìn Lục Khải Nguyên, ho một tiếng, hỏi: "Sao không thấy ông cụ nhà con vậy?"

Lục Khải Nguyên đang pha trà, nghe cụ Tô hỏi vậy, ông cười đáp: "Cha con sang nhà anh cả rồi, ngày mai bọn họ sẽ về."

Cụ Tô gật đầu, không hỏi nữa, tuy rằng thiếu bạn tốt, nhưng may mà có cháu ngoan nhà cụ ở đây, nếu không cụ cũng lười tới.

"Ăn cơm thôi, mọi người trước ăn no đã rồi hãy trò chuyện."

Bà Lục đã chuẩn bị xong tất cả, đứng ở cửa phòng khách gọi người, kế bà vẫy tay với Đường Học Cẩn ngồi kế cụ Tô, cười híp mắt bảo: "Tiểu Cẩn à, tới đây, giúp dì một tay nào."

Đường Học Cẩn nghe vậy, gật đầu, thưa với cụ Tô và vợ chồng Giang Tư, rồi đứng dậy tới chỗ bà Lục.

"Dì Lục, cần cháu giúp gì ạ?"

Bà Lục cười hì hì nhìn Đường Học Cẩn, dắt cậu vào bếp, chờ đến khi mọi người đều ngồi xuống, Đường Học Cẩn mới theo bà Lục đi ra, trong tay bưng mấy cái đĩa.

Giang Tư nhìn cái đĩa để trước mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn chị em tốt, cười nói: "Tôi còn cho là cái gì mà thần bí thế, thì ra là cái này."

Bà Lục híp mắt, trả lời: "Hì hì, Tiểu Cẩn xắt rau rất đẹp, nên tôi nhờ thằng bé giúp mình, cậu cũng đừng đau lòng đấy, Tiểu Cẩn xem như là nửa con trai của tôi, tôi không ngược đãi nó đâu."

Lời bà Lục nói khiến lỗ tai Đường Học Cẩn đỏ lên.

Cụ Tô ho một tiếng, gõ vào mặt bàn, chậm rãi nói, "Hai đứa khoan hãy nói, trước ăn cơm đã, nếu không đồ ăn lạnh rồi sẽ không ngon."

Lời này vừa thốt ra, mọi người lần lượt ngồi xuống, bắt đầu ăn trưa.

Bữa cơm đoàn viên này bọn họ ăn rất vui vẻ, tuy rằng Lục gia thiếu Lục Quân Hoàn, nhưng không ảnh hưởng tới bầu không khí đón Tết rộn rã của bọn họ.

Lục Quân Hoàn theo cụ Lục tới nhà Lục lão Đại, đương nhiên, cũng là thuận tiện đi bắt bà xã, bất quá, đây là một câu chuyện khác, sẽ không nhắc tới trong câu chuyện này.

Bữa trưa này, mọi người ăn uống thỏa thuê, tay nghề của Đường Học Cẩn rất tốt, khi nếm được mấy món cậu nấu, bà Lục nhìn ngồi cậu bé cạnh con trai mình, đôi mắt tỏa sáng.

Ăn xong rồi, Lục Quân Thần bị bà Lục đuổi đi rửa chén... Sau đó Lục Quân Thần thấy mẹ anh kéo tay cậu bé, cười giỡn đi vào phòng khách.

Cúi đầu nhìn chén đũa chất đống trong bồn, Lục Quân Thần bất đắc dĩ lắc đầu ——

Cậu bé nhà anh được người nhà anh thích, cảm giác này, quả thật là rất tốt.

Người của hai nhà ngồi trong phòng khách, Lục Khải Nguyên tự mình pha trà, bất luận là Tô gia hay là Lục gia, đều thích uống trà, ăn cơm xong, uống một ly trà, cực kỳ tuyệt vời.

Uống được mấy ly, cụ Tô nâng mắt nhìn Lục Khải Nguyên và bà Lục, cây gậy trong tay gõ xuống đất, cố ý nói: "Ai, một năm lại qua, già rồi, vốn cho rằng đời này không chờ được Tiểu Cẩn trở về, nhưng ông Trời không tệ với ta, Tiểu Cẩn đã tìm lại được."

Vợ chồng Lục Khải Nguyên nhìn nhau, trong lòng rõ ràng, cụ Tô tính nói chuyện đó.

Đã có mấy lần ở chung, Đường Học Cẩn rất thích người ông này, lúc này nghe đối phương nói vậy, cậu vội vã nói: "Ông ơi, ông không hề già."

Cụ Tô vỗ nhẹ vào mu bàn tay Đường Học Cẩn, cười bảo: "Cháu à, ông cháu đời này từng làm một chuyện ngu xuẩn, hiện tại thấy cháu bình an, lòng ông cũng an ủi, chỉ là..."

Nói tới đây, cụ Tô thở dài, rồi tiếp: "Chỉ là, cháu không thân không phận đi theo một người đàn ông, kẻ làm ông này không thể yên tâm được."

Đường Học Cẩn mím môi, cậu biết, ở trước khi mình nhận người của Tô gia, giữa cậu và Lục Quân Thần không có bất kỳ sự cản trở gì, vì cậu không có người nhà, tự nhiên cũng không có ràng buộc.

Nhưng giờ cậu có, có cha mẹ, còn có ông nội em trai... Tất cả đã khác, nhíu mày, đáy lòng cậu bắt đầu dâng lên sự buồn bực.

Dùng khóe mắt lén liếc Đường Học Cẩn, cụ Tô thầm thở dài, con trai lớn rồi không thể giữ được, cháu ngoan của cụ mới mười bảy tuổi, là độ tuổi rất tốt, ấy vậy mà bị thằng nhóc nhà họ Lục bắt cóc.

Lục Khải Nguyên và bà Lục nhìn nhau, kế quay đầu, nhìn cụ Tô bất đắc dĩ kéo khóe miệng, "Cụ à, nhà bọn con sẽ không bạc đãi Tiểu Cẩn đâu."

Cụ Tô trợn tròn mắt, "Chuyện này nói miệng có ích gì, nếu để ta nói, ta có thể một giây hứa một ngàn lời không lặp lại cho mấy đứa nghe."

Bà Lục nhìn Giang Tư, bất quá lúc này Giang Tư đang ở vai trò một người mẹ, bà thậm chí không cho khuê mật của mình một ánh mắt... Bà Lục khẽ cắn môi, chỉ biết mà.

Về phần Tô Mặc Thành và Tô Lễ Hàng, đó là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chuyên tâm phân tích mấy ô gạch trước mắt, ánh mắt không hề dao động.

Đường Học Cẩn nghe tới đây, đã biết cụ Tô đang tính toán cho mình, lòng cậu dâng lên sự cảm động, "Ông ơi, con..."

Cụ Tô nhìn Đường Học Cẩn, lắc đầu, tỏ ý đừng lên tiếng, kế đó tiếp tục nói với Lục Khải Nguyên cố gắng biện giải: "Quân Thần nhà cháu cũng là mọi người nhìn tới lớn, nhân phẩm của nó ta không nghi ngờ, nhưng cảm tình, quá hư vô quá mờ ảo, chỉ dựa vào cảm tình duy trì cả đời, rất không hiện thực."

Lục Khải Nguyên đối với lời của cụ Tô chỉ có thể cười khổ, bằng không ông có thể nói gì.

Ông vừa định mở miệng thay con trai mình nói vài lời, đã nghe được tiếng thằng bé tự mình vào trận.

"Cụ Tô à, cháu sẽ không bạc đãi Tiểu Cẩn, chờ khi Tiểu Cẩn mười tám tuổi, cháu sẽ nhờ luật sư làm một phần công chứng, sang tên tất cả tài sản của cháu cho Tiểu Cẩn." Lục Quân Thần bước vào, ánh mắt ôn nhu rơi vào người Đường Học Cẩn, nói, "Chờ khi Tiểu Cẩn tốt nghiệp, cháu sẽ dẫn em ấy ra nước ngoài kết hôn, tuy rằng nước ta vẫn không bảo vệ hôn nhân đồng tính, nhưng có sự chứng kiến của mục sư, cả đời cháu sẽ trung với ái tình, trung với Tiểu Cẩn."

Cụ Tô nghe lời được Lục Quân Thần, thoả mãn gật đầu.

"Được, lời này ta thích nghe, nếu cháu làm được, vậy ông cụ này cũng không nói gì thêm, Mặc Thành, mấy đứa thì sao?" Cụ Tô nhìn Giang Tư và Tô Mặc Thành.

Giang Tư nhìn Lục Quân Thần, "Nếu Quân Thần có thể làm được những gì thằng bé nói, vậy con không có ý kiến gì cả."

Lục Quân Thần tới cạnh Đường Học Cẩn, anh không ngồi xuống, mà là đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc và thận trọng, "Dì Giang, cháu nói được làm được, nếu dì không tin, cháu có thể gọi luật sư tới ngay lập tức..."

"Em tin." Đường Học Cẩn đánh gãy lời Lục Quân Thần, cậu đứng dậy nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng bên mình, khóe miệng giơ lên, đan tay vào tay đối phương, khi chạm vào vẻ mặt ôn nhu ấy, cậu quay đầu nhìn người thân của cậu, "Cha mẹ, ông, con tin anh ấy, cho nên, cũng xin mọi người tin con, được chứ?"

"Tiểu Cẩn..." Giang Tư nhìn Đường Học Cẩn.

"Mẹ, bọn con sẽ hạnh phúc." Đường Học Cẩn cười, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

Cuối cùng, Giang Tư bật cười, "Được, Tiểu Cẩn, mẹ tin ánh mắt của con, cũng tin, con người của Quân Thần."

Lục Khải Nguyên và bà Lục nhìn nhau cười, dùng ánh mắt truyền tin —— hây da, con dâu này tốt quá, quả nhiên không hổ là con trai mình nhìn trúng!

...

Chuyện này cuối cùng đã giải quyết xong.

Kế tiếp, là chờ đợi đêm trừ tịch buổi tối.

Ăn xong bữa tối, người của Tô gia phải đi, trước khi đi, cụ Tô nắm tay Đường Học Cẩn, hỏi: "Cháu à, cháu có muốn về nhà không?"

Đường Học Cẩn cười, "Ông ơi, ngày mai cháu sẽ về."

Cụ Tô tuy rằng hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm, cụ đưa mắt nhìn Lục Quân Thần đứng bên Đường Học Cẩn, cảnh cáo: "Nhớ chăm sóc cháu ngoan của ta đấy."

Lục Quân Thần nghiêm túc gật đầu.

"Cụ Tô, cụ yên tâm, Tiểu Cẩn là bảo bối duy nhất cháu nâng niu." Giọng anh đầy sự tự tin và kiên định.

Cụ Tô lúc này thoả mãn, dẫn con trai và con dâu về nhà.

Giữa màn đêm, Đường Học Cẩn và Lục Quân Thần sóng vai bên nhau, nhìn bóng lưng người của Tô gia ngày một xa, mãi đến khi biến mất.

Đường Học Cẩn quay đầu, nhìn Lục Quân Thần, "Nè, những lời anh nói hôm nay, là thật à?"

Lục Quân Thần cũng nghiêng đầu, cười đáp, "Tự nhiên là thật rồi."

Đưa lưng về phía ánh sáng, Lục Quân Thần nhìn thấy, gò má và khuôn mặt của cậu bé nhà mình ửng đỏ, không giấu được sự thỏa mãn.

...

Nửa đêm mười hai giờ.

Khi tiếng chuông năm mới gõ vang, bên ngoài nở rộ những chùm pháo hoa đủ màu.

Mười ngón đan xen đứng giữa hoa viên, Lục Quân Thần nghiêng đầu, hôn lên gò má Đường Học Cẩn.

"Happy New Year, anh yêu em, Tiểu Cẩn."

Đường Học Cẩn cũng cười, cậu nhón chân lên hôn trả lại Lục Quân Thần, đôi mắt cười rất đẹp.

"Happy New Year."

"... Và, em cũng yêu anh."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam-mỹ