Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Jae Suk - 27 tuổi, một người đàn ông thành công, sự nghiệp hoàng kim đáng ngưỡng mộ tuy nhiên vẫn còn độc thân. Bằng vẻ ngoài băng lãnh của mình, anh luôn khiến người khác e dè mỗi khi tiếp xúc, dường như mọi mối quan hệ anh có đều là mối quan hệ làm ăn, có qua có lại. Dù luôn đứng trong TOP 3 những người đàn ông khiến phụ nữ Hàn Quốc muốn kết hôn nhất  nhưng anh đối với chuyện tình cảm lại vô cùng thờ ơ, nếu như không muốn nói là không hề có ý nghĩ  yêu đương, hẹn hò.

Anh sống ở một căn hộ tại khu chung cư phía Tây Seoul - nơi cho anh cảm giác tĩnh lặng khác xa cuộc sống ồn ào ngoài kia. Anh chọn chung cư thay vì xây cho mình một biệt thự xa hoa bởi anh ghét sự cô đơn dù đã sống một mình từ rất sớm. Đôi lúc điều này cũng làm anh thấy bản thân thật khó hiểu nhưng bằng một cách nào đó, anh cảm thấy rồi sẽ có một thứ kỳ diệu sẽ tìm đến mà ngay cả anh cũng chưa xác định được điều đó là gì...

Vì lý do công việc nên anh thường xuyên về nhà khi trời đã tối hẳn. Hôm nay cũng vậy, anh lái xe xuống tầng hầm của khu chung cư, ánh đèn pha rọi vào một chấm nhỏ kỳ lạ khiến anh để ý. Vừa xuống xe, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu khe khẽ phát ra từ nơi có chấm nhỏ kia, ra là một con mèo. Anh định cứ thế quay lưng đi về nhà nhưng bỗng nhiên mèo nhỏ cất tiếng kêu hoảng hốt khiến anh đứng khựng lại. Jae Suk lắc đầu tự thấy mình quá đã quá đa cảm rồi, sao lại cảm thấy trong tiếng kêu kia tràn ngập ai oán, buồn rầu, lại nghe như tiếng khóc thê lương. Nhắm mắt lắc khẽ đầu, anh khiến ý nghĩ kỳ cục ấy văng ra khỏi đầu mình mà nhấc chân về nhà. Lúc này, mèo nhỏ chỉ còn rên lên yếu ớt, không rõ đã nghĩ thế nào mà anh xoay người lại, tiến về phía ấy mà nhấc nó lên. Đôi mắt ướt nước của nó ngước lên nhìn Jae Suk, rất dịu dàng làm tim anh rung lên, một luồng điện chớp nhoáng chạy dọc sống lưng khiến anh ngẩn người ra trong phút chốc. Anh nhìn nó cuộn tròn trong lòng bàn tay mình, nhướn đôi mày:

- Mày muốn tao nhận nuôi mày hả? Tao chưa có chăm sóc vật nuôi bao giờ đâu!

Dứt lời anh tự cười thầm, đường đường là chủ tịch tập đoàn RM lớn nhất nhì Hàn Quốc mà lại đang ngồi đây nói chuyện với một con mèo nhỏ, hình tượng băng lãnh tuyệt nhiên biến mất không còn dấu vết. Đáp lại câu hỏi của anh, mèo nhỏ nhắm mắt, dụi vào lòng bàn tay anh, khẽ kêu một tiếng "Meo~". Anh gật đầu:

- Được rồi, dù sao tao cũng sống một mình, mày lại không có chỗ đi, vậy thì đến làm bạn với tao cho vui.

Quyết định xong, anh đem mèo nhỏ ôm vào ngực sưởi ấm cho nó rồi liền đứng dậy đi về nhà. Đặt chiếc cặp táp xuống sofa, anh nâng con mèo lên ngắm nhìn, bộ lông màu vàng lấm bẩn nên bết lại, trên lưng có một nhúm lông dính máu còn chưa khô. Anh cau mày lại vì bỗng nhiên thấy có chút phẫn nộ:

- Ai đã làm mày bị thương vậy hả? Không được rồi, phải tắm rồi rửa vết thương của mày thôi.

Anh chần chừ một lúc rồi cầm điện thoại tìm kiếm cách tắm và chăm sóc vật nuôi trong khi tay trái vẫn ôm lấy chú mèo không rời.

- Chà! Thật rắc rối quá đi, có lẽ mai phải đưa mày đến bác sĩ thú y rồi! _ Anh vừa nói vừa đưa tay xoa đầu con mèo nhỏ ngoan ngoãn trong lòng.

Jae Suk xả nước ấm vào bồn tắm rồi nhẹ nhàng đặt mèo nhỏ xuống, cứ nghĩ là mèo sẽ không thích nước nhưng kỳ lạ là con mèo này có vẻ rất thích tắm. Nó liên tục dùng chân trước đập xuống mặt nước khiến nước bắn lên rồi lúc lắc cái đầu của mình. Anh ngạc nhiên bật cười:
- Ya~ mày tinh nghịch quá nhỉ. Lại đây, không tắm mau thì mày sẽ bị lạnh mất.
Anh khẽ khàng rửa sạch vết thương trên lưng nó rồi bế ra khỏi bồn tắm mà dùng khăn lau khô đám lông màu vàng. Con mèo bỗng nhiên nằm ngửa ra, quơ quơ cả bốn chân lên trần nhà. Hành động đó khiến anh bật cười thành tiếng:
- Hahaha~ mày đang làm cái gì vậy hả? Trông buồn cười quá!
Anh vươn vai ngáp dài, vừa nói vừa vỗ nhẹ lên đầu con mèo nhỏ:
- Tao đi tắm nhé, đừng có quậy!
Xả đầy bồn tắm, anh thong thả nằm ngâm mình trong làn nước ấm, cảm giác như bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến. Đang lim dim bỗng nhiên ngoài nhà có tiếng bình thuỷ tinh rơi xuống kêu đánh "Xoảng!!!"
Anh giật mình quấn vội chiếc khăn tắm quanh hông rồi chạy ra ngoài. Bên dưới nền nhà các mảnh thuỷ tinh bắn tung toé, con mèo nhỏ ngồi bên cạnh tủ lạnh, đưa đôi mắt to tròn nhìn anh. Jae Suk ôm đầu:
- OMG!!! Bình hoa quý của tôi!
Anh ngồi sụp xuống cầm lên một mảnh vỡ mà giọng run lên, cơ mặt giật giật liên hồi:
- Ya~ chiếc bình này quý giá lắm đó! Được làm bởi tay một nghệ nhân có tiếng ở Thái Lan đó! Vỡ rồi sao?!
_Mỗi câu nói giọng anh lại lạc dần đi.
Đưa ánh mắt vô hồn của mình nhìn con mèo nhỏ vẫn nép cạnh tủ lạnh. Ánh mắt ướt át của nó khiến lòng anh dịu xuống ngay tức khắc.
Jae Suk lắc đầu, chân trần khẽ đặt vào khoảng trống giữa các mảnh thuỷ tinh dưới sàn nhà, cúi người nhấc con mèo nhỏ lên. Anh càu nhàu:
- Tao đã nói mày đừng có quậy mà!
Ôm chú mèo trên tay, anh phủi sạch bộ lông vàng của nó vì lo có mảnh thuỷ tinh chẳng may dính vào làm nó bị thương thêm rồi để nó lên giường.
Nhìn đống lộn xộn dưới sàn, Jae Suk ngồi xuống vừa thu gọn các mảnh vỡ vừa thở dài:
- Từ tối đến giờ mình toàn làm những việc không giống mình bình thường tí nào cả. Mèo à~ sao mày lại làm rơi bình hoa quý của tao như thế này chứ?!_ Anh than thở vì tiếc cái bình hoa anh mang về từ chuyến công tác tại Thái Lan.
Mèo nhỏ bỗng nhiên kêu lên một tiếng "meo~". Anh lập tức đáp lại:
- Biết rồi biết rồi! Mày không cố ý chứ gì? Không cần phải thanh minh...đâu...
Giọng anh nhỏ dần rồi im bặt, anh đứng hình, quay đầu lại nhìn con mèo, hai mắt mở to:
- Sao...sao...tao lại hiểu mày muốn nói gì chứ? Không thể nào!!! _ Anh thốt lên, miệng không thể nào khép lại được vì quá đỗi ngạc nhiên.
Anh lắc mạnh đầu, lên tiếng tự phủ nhận:
- Làm gì có chuyện này chứ, haha, mình làm việc nhiều quá đến mức mê sảng rồi hay sao hả? Hahaha~ Chuyện này là không thể, làm sao có thể hiểu tiếng mèo kêu được chứ!
Con mèo nhỏ ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn anh tự cười tự nói, lâu lâu thè chiếc lưỡi nhỏ màu hồng liếm láp xung quanh miệng. Anh lật đật đem đống thuỷ tinh bỏ vào sọt rác, cẩn thận dùng máy hút bụi dọn dẹp sạch sẽ các mảnh vỡ rồi nằm vật ra giường. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Jae Suk chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ ngay tức khắc. Thế nhưng con mèo vẫn không chịu ở yên, nó liên tục đi lại xung quanh anh, không những thế còn dùng hai chân trước kéo chăn của anh xuống. Jae Suk mệt mỏi đưa tay xoa đầu nó:
- Mèo nhỏ! Ngủ đi, tao mệt quá!
Con mèo không chịu đựng được nữa cuối cùng cũng kêu lên một tiếng "Meo~"
Anh mơ màng:
- Đói hả?!
Đến lúc này anh mới ngồi bật dậy, hai mắt mở to đầy ngạc nhiên còn có chút kinh hãi:
- Này! Mày vừa nói... À không! Tao vừa hiểu mày nói gì à?!
Mèo nhỏ ở thế ngồi chống hai chân trước, hai mắt ướt nước nhìn anh. Jae Suk dậy mở tủ lạnh nhưng bên trong chỉ có nước lọc và soju, mà mèo thì không thể uống hai thứ đó được. Anh chợt nhớ ra nhà anh chàng tên Gary ở đối diện có trẻ con, liền mở cửa sang xin ít sữa bột cho con mèo.
Vừa đưa tay lên định gõ cửa thì cửa nhà đối diện bật mở, Gary từ trong bước ra. Jae Suk cúi chào hàng xóm:
- Chào cậu! Tôi làm phiền vợ chồng cậu một chút được không?
Gary vội cúi gập người xuống chào lại, Chủ tịch tập đoàn RM đang ở trước mặt anh:
- Vâng, xin chào anh. Rất vui được gặp anh! Vợ chồng em chuyển đến khá lâu rồi mà giờ mới gặp được anh!
Jae Suk cười:
- Vâng, công việc tôi nhiều quá nên cũng chưa qua chào hỏi được.
- À vừa rồi anh nói có chuyện muốn nhờ?
Anh sực nhớ:
- Phải rồi, nhà cậu có trẻ con đúng không? Tôi muốn xin một chút sữa bột cho con mèo.
- Để em gọi JiHyo đem ra cho anh, giờ em phải đến phòng thu _ cậu tươi cười.
- Tốt quá, cảm ơn cậu! _ Anh cảm ơn ngắn gọn vì trông Gary có vẻ đang vội.
JiHyo bế theo một đứa trẻ đang mè nheo khóc đòi theo bố nó ra gặp anh:
- Anh Gary nói anh cần sữa bột ạ? Nhà anh có trẻ con sao?
Anh gãi đầu:
- Thực ra hôm nay tôi vừa nhận nuôi một con mèo mà nhà lại chẳng có gì để nó ăn được nên...
- Vậy để em pha giúp anh luôn _ JiHyo tốt bụng cười xoà.
Cậu con trai nhà Gary sau khi được cho kẹo liền đứng ở cửa đợi mẹ, anh xoa đầu cậu nhóc:
- Cháu tên gì?
- Dạ, Soo! Kwang Soo ạ!
- Ngoan quá!
- Chú ở nhà đối diện ạ?
- Đúng rồi!
- Nhà chú có trẻ con sao?
- Không! Nhà chú nuôi mèo đó! _ anh cười.
Trong lúc đang nói chuyện với Kwang Soo thì JiHyo đem ra một bát sữa, còn dặn anh nên cho mèo uống luôn lúc sữa còn ấm. Anh cảm ơn rồi vội quay về nhà mình.
Vừa mở cửa đã thấy chú mèo ngồi đợi anh ở cửa, Jae Suk bật cười:
- Chà! Có vẻ mày đói lắm rồi, mau ăn đi này.
Anh đặt bát sữa xuống sàn nhà, con mèo ngước nhìn anh rồi chạy thẳng vào phòng khách, nhảy lên bàn ngồi chờ. Anh được thêm một đợt kinh ngạc, vội cầm bát sữa đem đến cho nó. Ngày hôm nay quả thực rất nhiều chuyện kì lạ lẫn kì cục xảy với anh, tất cả đều vì con mèo này.
Anh ngồi chống tay lên cằm nhìn con mèo nhỏ liếm láp sữa trên bàn. Trong đầu hiện lên cả đống câu hỏi không có lời giải đáp. Tại sao anh lại hiểu nó muốn nói gì? Tại sao nó lại hành xử giống như một con người đến thế? Mớ thắc mắc cứ xoay vòng vòng trong đầu anh mãi cho tới khi con mèo nhảy tót vào lòng anh, cuộn tròn lại mà lim dim hai mắt. Anh giật mình, ngồi ngắm nhìn chú mèo kì lạ này một lúc lâu, đưa tay xoa đầu nó, khẽ nói:
- Mày có phải điều kỳ diệu mà tao luôn cảm nhận được không?
Tất nhiên là con mèo vẫn im bặt, chỉ cựa khẽ, rúc sâu thêm vào lòng anh. Anh vươn vai ngáp dài, dù thế nào thì anh cũng cảm thấy bản thân phải ngủ ngay lúc này. Jae Suk bế theo cả con mèo tiến về phía giường, khẽ khàng đặt nó nằm phía cuối giường rồi anh cũng thả mình nằm xuống, nhắm đôi mắt mệt mỏi lại. Vừa mới nhắm mắt được vài tích tắc anh đã thấy có cái gì đó từ phía cuối giường tiến lên, đáp nhẹ xuống phía sau gáy anh. Anh xoay người lại để định hình xem vật đó là gì thì một đám lông mềm mại cọ vào mặt. Anh bật cười lần thứ n trong buổi tối kì lạ ngày hôm nay:
- Mày muốn nằm trên gối hả? Được rồi, ngủ thôi!
Con mèo rên lên vài tiếng "gừ gừ~" khe khẽ trong cổ họng như đáp lại lời anh rồi cuộn mình chặt thêm lại. Anh mỉm cười:
- Ngủ ngon!

~ End chap~

Mong mọi người ủng hộ au với fic nhân - thú này :"> au sẽ viết thật chăm chỉ... nếu có thể :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net