Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh bất giác cứ đứng như chôn chân trên mặt đất. Anh giận bản thân, giận tại sao lại đối xử với nó như vậy. Anh muốn đến ôm chầm lấy nó, vỗ về nó, xoa thuốc cho nó nhưng cứ đứng ngây ra như phỗng.

Không gian tĩnh. Chỉ có tiếng gió, và tiếng lá cây rơi. Anh không khóc. Trời chỉ mưa thôi...

Anh cúi xuống bế nó lên, chậm rãi bước về căn nhà nhỏ bằng trúc. Nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc giường tre nhỏ xíu, nghĩ đến chiếc giường gấm nhung trắng, lòng anh bất giác lại khó chịu. Tại sao nó lại phải khổ như vậy? Căn nhà đơn sơ chẳng tiện nghi nhưng lại tươm tất sạch sẽ. Anh bắt nó làm việc nhà để không có thời gian đến doanh trại nhưng chẳng hiểu sao nó làm mọi thứ rất nhanh và lại lẻn đi!

Nó bắt đầu sốt, miệng lẩm bẩm gì không rõ.

Anh vội nắm chặt lấy tay nó. Bàn tay nhỏ lạnh ngắt trong tay anh lại vung lên.

"Không... không được đến gần ca... ca..."

Giọng nó ú ớ không thành câu, nhưng anh biết trong giấc mơ nó đang cố sức gào lên. Anh nhớ, anh nhớ chứ! Anh nhớ khi nhỏ anh rất sợ chó. Một lần dẫn Tiểu Miêu đi chơi, hai người té lăn xuống một vách núi, anh bị trật chân không đi được. Trời tối, lũ chó hoang nghe mùi máu kéo đến thật đông. Tiểu Miêu còn nhỏ xíu, cũng sợ chó, nhưng nó thấy anh nằm trên mặt đất như vậy liền nhặt một cành cây, vừa huơ vừa la, đánh đuổi lũ chó đi. Xong, nó gục đầu vào người anh bật khóc.

-Tại sao muội phải khổ như thế?

Anh tự hỏi, nhưng lại không biết trả lời thế nào. Thấy nó nằm trên giường như thế, anh như muốn phát điên lên.

"Ca... ca ca..."

Nó lại lẩm bẩm, anh siết chặt tay nó hơn.

"Muội sẽ bảo vệ ca ca..."

Nó nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

Anh nhớ. Kỉ niệm lại ùa về.

Một lần Tiểu Miêu bị người ta bắt nạt, anh đứng ra bảo vệ nó, tẩn cho đám kia một trận. Cũng đắc chí, cũng vui, cũng thấy mình anh hùng lắm. Nào ngờ khi về nhà, anh bị phụ thân phạt đánh những ba mươi roi. Phụ thân trước giờ phạt roi chưa bao giờ nương tay, đánh anh tới chảy máu. Thế là Tiểu Miêu nhảy vào chắn trên lưng anh. Roi phụ thân giáng xuống đã vội rút về nhưng cũng vạch lên tay nó một lằn đỏ. Nó không khóc, chỉ chu miệng ra nói tía lia. Lúc đó nó còn nhỏ lắm, giọng còn rất nũng nịu khó nghe. Nó bảo là "Ca ca không cần sợ, Quế Hoa sẽ bảo vệ ca ca." Anh vừa buồn cười, vừa thương nó nhưng bị đòn đau cứ nằm bẹp ra.

Anh tự nhiên thấy xót trong lòng. Nó tên là Quế Hoa, nhị tiểu thư Mạc Quế Hoa. Vì lẽ gì lại phải đóng giả một thằng con trai? Vì lẽ gì ...

Mắt anh cay xè, bàn tay bất giác siết chặt tay nó hơn.

"Tối... tối... ư... "

Người nó giật giật, bàn tay nhỏ càng lúc càng lạnh. Anh cúi xuống sờ trán nó. Nóng quá! Mặt nó tái xanh. Anh linh cảm thấy chuyện gì không lành. Anh biết mấy chục roi kia có đánh cũng không thể đánh nó ra thế này. Chỉ có thể là... trúng độc...Nhưng... Từ lúc nào?

Anh không kịp suy nghĩ nhiều, bế thốc nó chạy về hướng chân núi.

Thân thể nhỏ xíu của nó lọt thỏm trong vòng tay to lớn của anh. Anh vận khí chạy càng lúc càng nhanh hơn. Không gian tĩnh, chỉ có gió và tiếng lá khô lào xào dưới chân anh.

"Muội sợ..."

-Đừng sợ! Có ca ca đây!

Quế Vinh trả lời, chân khí tiết ra liền muốn hụt hơi. Anh thấy bàn tay nó bám mạnh vào bắp tay anh. Hơi thở nó gấp rút theo từng bước chân anh, tiếng lẩm bẩm lại lầm rầm vang lên đứt quãng.

"Ca đừng bỏ muội...."

-Ca đây, ca không bỏ muội!

Quế Vinh lại trả lời. Nói cho Tiểu Miêu nghe hay cho bản thân nghe, chính anh cũng không rõ. Anh cứ chạy! Quãng đường dường như trải dài ra vô tận. Anh không thể ghé vào doanh trại. Anh không thể để ai biết Tiểu Miêu là con gái. Anh phải đi đâu? Anh phải làm gì lúc này đây? Anh cứ chạy, không cần tìm ra câu trả lời.

-Tướng công!

Tiếng Hạnh Hoa bất chợt vang lên bên tai như cơn mưa rào giữa trời hạn. Quế Vinh dừng lại. Quán tính được nước đẩy anh đến trước thêm một đoạn mới dừng hẳn được. Lòng anh rối như tơ. Phu nhân cũng không biết Tiểu Miêu là nữ! Từ khi nàng bước vào nhà họ Mạc, vẫn đinh ninh tướng công mình có một tiểu đệ đệ. Bây giờ...

Bất giác, anh đứng ngây ra như phỗng.

-Có chuyện gì thế?

Hạnh Hoa hốt hoảng vội tiếng lại gần hơn để xem Tiểu Miêu.

-Chắc là trúng độc.

Quế Vinh hờ hững đáp. Anh phân vân dù đã có quyết định.

-Muội có thể...

-Được... - Quế Vinh hạ giọng thật thấp. - Về phủ!

-Không! Vào doanh trại.

Anh ờ ờ mấy tiếng rồi lại bế nó chạy đi.

...

-Tướng công ra ngoài đi. - Hạnh Hoa trải dải kim châm ra mặt bàn.

Quế Vinh lại ờ ờ mấy tiếng.

"Ca... ca..."

Tiểu Miêu vẫn bám chặt tay áo anh. Lực nắm đã yếu ớt lắm. Nước mắt ứa ra trên gương mặt lấm lem.

-Ca đây, ca ca đây!

Anh ngước mắt nhìn Hạnh Hoa, tay vẫn siết chặt bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Miêu. Hạnh Hoa cũng nhìn anh. Anh như nhác thấy nàng mỉm cười. Nàng rút trong tay áo ra một chiếc khăn tay đưa cho anh. Anh hiểu ý đưa lên che mắt mình lại. Bàn tay anh vừa rút ra, tay Tiểu Miêu lại đột ngột vung lên trong không khí. Gương mặt nó hằn rõ sự sợ hãi. Chiếc khăn tay mang theo bóng tối phủ nhòa tầm mắt Quế Vinh, anh đưa tay mò mẫm lấy tay nó. Khi chạm được tay nó, anh vội vàng siết chặt như thể chỉ cần anh lỏng tay ra, nó sẽ biến mất, vĩnh viễn... Bàn tay nó lạnh quá...

-Chúng ta trò chuyện một chút nhé, tướng công... - Giọng Hạnh Hoa ấm áp như muốn xoa dịu mọi căng thẳng.

-Tiểu Miêu có sao không? – Quế Vinh hờ hững đáp lại. Anh chỉ muốn biết tình hình hiện tại đang là thế nào.

-Không sao! Chỉ là trúng độc nhẹ, chắc là do ăn uống gì đó.

Hạnh Hoa đáp, tay vẫn thoăng thoắt dùng kẹp gắp ra một mũi ngân châm từ lưng Tiểu Miêu.

-Ăn gì mà phát sốt được chứ... - Quế Vinh lẩm bẩm. Nghe tiếng anh thở phào, nàng cũng bớt một phần lo lắng. - Vừa thấy nó chạy đến ôm mình từ phía sau thì tự nhiên ngã lăn ra, thật chẳng biết sao mà lần...

Hạnh Hoa không đáp, nàng biết rõ tướng công quá mà, mắng thì mắng, đánh thì đánh, trong lòng vẫn đặt Tiểu Miêu ở hàng đầu tiên. Nếu bây giờ nói cho anh biết Tiểu Miêu đã đỡ cho anh một mũi châm độc, tính mạng đang nguy hiểm, không biết anh sẽ còn làm mọi thứ rối tung lên thế nào.

Vết châm trên lưng Tiểu Miêu có một vệt thâm đen, có lẽ chỉ là loại độc thông thường khiến đối phương yếu đi chứ không phải loại cực độc hạ sát thủ nhưng Tiểu Miêu còn nhỏ quá, sức khỏe lại còn yếu hơn người thường nên mới bị thế này.

"Ca... ca... đừng đi... sợ... không... ca... về..."

Tiểu Miêu lại lẩm bẩm trong giấc mơ, gương mặt nhỏ dúm dó khổ sở. Nó không khóc nấc lên, nhưng nước mắt cứ thành dòng chảy xuống hai bên má.

Những từ ngữ rời rạc không thành câu...

Anh bất giác siết chặt tay nó hơn.

-Tướng công có biết tại sao Tiểu Miêu lại thích đọc sách vào những ngày mưa không?

Câu hỏi bất ngờ của Hạnh Hoa khiến anh giật bắn. Anh không để ý, và cũng không thấy điều gì bất thường. Chỉ là lâu lâu lại thấy Tiểu Miêu chạy sang phòng mình hỏi mấy chỗ không hiểu trong sách. Vào mùa thu thì lại càng chăm đọc sách hơn. Ban đầu anh cứ nghĩ nó thấy đám thư sinh ở hội quán ôn tập chuẩn bị sát hạch nên cũng bắt chước chăm chỉ học theo, không ngờ phía sau lại có những điều anh không biết. Hạnh Hoa mỗi lần như vậy cũng đều viện cớ, khi thì chưa thêu xong bức họa, khi thì cũng muốn đọc sách, thay anh giải đáp những thắc mắc của nó... Anh thường không lưu tâm, ngủ trước. Sáng ra thường thấy Tiểu Miêu ngủ gật trên bàn, còn Hạnh Hoa đã thức dậy chuẩn bị điểm tâm xong.

-Sao thế? - Quế Vinh hỏi, anh quả thật cũng không biết tại sao.

-Vì nó rất sợ những đêm trời mưa. Phụ thân và mẫu thân chàng đều ra đi vào những đêm trời mưa như thế...

Anh bất chợt vỡ lẽ. Ra là thế! Nó không phải muốn đọc sách. Nó chỉ muốn đảm bảo rằng anh cũng không ra đi trong những đêm mưa. Tận mắt nó thấy anh chìm vào giấc ngủ mới có thể an lòng thiếp đi trên mặt bàn. Ra là thế. Dù gì nó vẫn là một đứa trẻ! Thế mà bao lâu nay anh không nhận ra...

Hạnh Hoa sau khi cho đỉa hút hết chất độc từ vết kim châm trên lưng Tiểu Miêu thì lạnh lùng quẳng con đỉa vào đống lửa sưởi bập bùng cháy. Xong, nàng bôi thuốc, chỉnh trang quần áo lại cho Tiểu Miêu.

-Hạnh Hoa, nàng biết... nàng biết... từ khi nào?

Quế Vinh tự nhiên ấp úng.

-Muội cũng chỉ nghi ngờ thôi chứ không chắc.

Nàng cười thầm trong lòng. Tướng công của thiếp ơi, chàng coi thiếp là con ngốc sao? Tiểu muội chàng là nam hay nữ, thiếp chỉ cần liếc sơ là biết rồi.

"Ca... đi... ca... không... muốn... không muốn..."

Tiểu Miêu vẫn còn lẩm bẩm một mình. Những từ ngữ đứt quãng. Quế Vinh nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên mu bàn tay của nó, ân cần đáp.

-Con mèo ngốc, ca không đi đâu cả. Ca ở đây, được chưa?

-Tướng công, chàng gỡ khăn bịt mắt được rồi. Chỉ là trúng độc nhẹ thôi, uống mấy thang thuốc sẽ không sao nữa.

Hạnh Hoa nói xong liền đứng dậy thu dọn mọi thứ. Quế Vinh lặng người ngắm nhìn người vợ tướng mạo đoan trang, tư dung thanh thoát của mình rồi tự nhiên không biết phải mở lời thế nào.

-Hạnh Hoa...ơ... cảm ơn nàng.

Hạnh Hoa chỉ cười. Anh e dè quay mặt về hướng Tiểu Miêu. Nó đã ngủ say nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay anh không buông.


~Hoàn phần 1~

Truyện chỉ đăng tại Wattpad minervaruan và wordpress, mọi trang khác đều là trộm cắp.

Xin cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net