Chương 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường Quế Vinh đã khí thế kinh người, lúc này tức giận không kiểm soát, lại trông càng dọa chết người. Không cần nói thêm, tiểu tử ngốc kia lập tức thành khẩn cung khai toàn bộ. Tiểu Miêu nghe thêm một chữ lại cảm giác như mình vừa bị sét đánh thêm mười mấy lần, chỉ muốn chết quách đi cho xong. Trong lòng bất giác cảm thán: " Mông ơi mông ơi, bổn đại gia thật là có lỗi với ngươi!!"

[lượt bớt lời trần tình rối rắm của bạch tiểu tử!]

-... Bẩm, toàn bộ sự việc chỉ có vậy.

-... – Quế Vinh gật đầu, lại đánh mắt sang nhìn Tiểu Miêu. Nó vội vã rụt đầu vào chăn. – Ngươi lui ra trước. Sau này không có lệnh, không được tự tiện chạy lung tung.

-Dạ rõ!

Tiểu Miêu rủa thầm tên tiểu tử không nghĩa khí vừa co chân bỏ chạy khỏi trướng kia.

Trướng trung quân lặng im. Quế Vinh cũng không quay nhìn nó thêm một lần. Trong đầu anh ngập trong sợ hãi. Hôm nay nghịch nước không chết đuối, anh cũng có thể bỏ qua. Nhưng... Tiểu Miêu đích thực là nữ nhi. Cứ ở chung với một đám thanh niên vô tâm vô tánh thế này,... liệu sẽ thế nào? Vạn nhất... một ngày, ai đó vô tình phát hiện ra bí mật này... anh không dám nghĩ đến nữa.

-Về nhà ngay!

Anh lạnh lùng nói, chung quy cũng không quay đầu nhìn lại.

-Tướng quân ca ca... Tiểu Miêu xin người...

Tiểu Miêu không tin vào tai mình nữa, vội lên giọng van vỉ. Khó khăn lắm nó mới được ở lại doanh trại, được ở gần ca ca thêm một chút, vậy mà... Trong đầu nó không biết đã chửi đổng mười tám đời tên tiểu tử chết toi kia bao nhiêu lần. Nếu không phải hắn trêu chọc nó... Nếu không phải hắn dụ dỗ nó... Nếu như tên ngốc đó không phải loại chưa đánh đã khai...

-Khi đi ta đã căn dặn thế nào?

-Ca... ca dặn...

Tiểu Miêu ấp úng. Quả thật ca ca dặn cái gì, nó cũng không chắc. Có lẽ việc suýt chết đuối vừa rồi đã khiến một phần trí nhớ của nó trôi theo dòng nước. Nó đành đứng ngây ra trước mặt anh. Hai tay khoanh vòng trước ngực trở nên thừa thãi quá mức.

-Lời ta nói ngươi để ngoài tai phải không?

-Tiểu Miêu không dám. Đệ trót dại. Tướng quân ca ca người lớn không chấp lỗi kẻ nhỏ, tha cho đệ một lần có được không?

Tiểu Miêu trở nên hốt hoảng, nước mắt lưng tròng lẳng lặng trượt xuống gò má phúng phính.

-Được! – Quế Vinh trừng nó một cái, chỉ vào tay nải treo gần cửa lều. – Ở đây có một bộ y phục nữ nhân, ngươi mặc vào, đi một vòng quanh trại. Gặp đúng hai trăm người, nói đúng hai trăm lần câu: "Tôi là nữ nhân". Ta có thể miễn cho ngươi một tội.

-Ca ca... đừng bắt đệ mặc y phục nữ nhân. Ca muốn đánh đệ bao nhiêu cũng được, phạt đệ thế nào cũng được, nhưng đừng bắt đệ mặc y phục nữ nhân. – Tiểu Miêu đã quỳ xuống, níu lấy gấu áo Quế Vinh mà khóc. – Sau này đệ còn dám nhìn mặt ai nữa...

-Thế thì mau quay về Mạc phủ. Từ nay không được bén mảng đến doanh trại nữa.

Quế Vinh lạnh lùng xoay người về cửa trướng, không thèm quay đầu nhìn đứa em khốn khổ đang quỳ phục dưới chân kia.

-Không nói nhiều. Đi! – Quế Vinh càng nghiêm giọng, Tiểu Miêu càng than thảm thiết hơn...

-Được... là Tiểu Miêu có lỗi, cam chịu trách phạt. –Tiểu Miêu cuối cùng cũng chấp nhận. Nước trong đôi mắt to ầng ậc như cơn lũ lớn, chỉ chực chờ phá đỡ con đê là chảy xuống như thác đổ mà thôi. Giọng nó lạc hẳn đi. – Tiểu Miêu có một khẩn cầu, mong tướng quân thành toàn.

-Nói! – Quế Vinh lạnh lùng đáp trả.

-Phiền người viết giúp Tiểu Miêu hai câu. "Tôi là nữ nhân" và "Bất tuân thượng cấp".

-Được. Ngươi đi thay y phục rồi quay lại đây! – Quế Vinh cũng không muốn nhìn nó thêm lần nào. Bộ dáng thê thảm của nó làm anh bức bối đến khó chịu. Anh không muốn làm nó buồn, càng không muốn nó bị tổn thương. Nhưng anh không còn cách nào khác. Lăn lộn chốn chiến trường, nhiều chuyện không phải muốn là được.

-Tiểu Miêu xin phép.

Nói xong, nó lặng lẽ mang y phục đi. Nhìn tướng người nhỏ bé, bóng lưng run rẩy nấc từng tiếng, lòng anh rối như tơ vò. Đành vậy. Thà để nó hận anh suốt đời còn hơn từng giây phải nơm nớp lo sợ tổn thương cho nó.

Chừng thời gian uống cạn một chung trà, Tiểu Miêu chậm chạp lê bước vào trướng trung quân. Nhìn dáng vẻ khép nép trong bộ y phục nữ nhân màu hồng phấn, Quế Vinh bất chợt nhớ đến mẫu thân. Nếu người chú tâm làm một thê tử, dù mỗi ngày nhàm chán dạo quanh trù phòng hay đốt mình trên bàn mạc chược cũng được, thì huynh muội Quế Vinh không phải trở thành cô nhi quá sớm. Anh nhất quyết không thể để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa. Nhất định không thể.

-Tướng quân ca ca, Tiểu Miêu đến thọ phạt.

-Tốt! Ta nói lại, ngươi đi quanh trại, gặp mỗi một người đều phải nói: "Tôi là nữ nhân". Ít nhất phải gặp hai trăm người. Nhược bằng không được, lập tức rời trại!

-Tiểu Miêu biết rồi. Phiền tướng quân giúp Tiểu Miêu đính tờ giấy "Bất tuân thượng cấp" lên lưng áo.

Quế Vinh lẳng lặng làm theo. Nhìn gương mặt bầu bỉnh đỏ ửng vì ngượng, mái đầu cúi gầm của nó, lòng anh đau nhói. Nó là tiểu muội của anh, anh không thể để nó cải nam trang suốt đời. Cho dù nó có hận anh, anh cũng phải bảo vệ nó chu toàn.

Chỉnh trang xong xuôi, Tiểu Miêu làm lễ rồi lui ra. Anh thủy chung cũng không nhìn nó thêm một cái. Đợi nó đi xa rồi, anh mới lên vọng gác gần trướng trung quân quan sát nó.

~*~

Truyện chỉ được đăng tạ Wattpad minervaruan và wordpress, mọi trang khác đều là trộm cắp.

Xin cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net