Chương 5-Đi Học Cùng Văn Khánh[1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước vào cửa, Văn Khánh đã nhìn thấy Tiểu Hoa cùng My My ôm nhau ngủ trên ghế Salon. Hắn phì cười. Cái này là gì chứ? Tiểu My ôm cậu ngủ cả đêm còn chưa đủ hay sao? Còn ôm Tiểu Hoa ngủ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Hình như tối qua cô nhóc không có được ngủ.

Văn Khánh bước tới ghế, lay nhẹ Tiểu Hoa dậy.P.Hoa mơ màng mở mắt ra đã nhìn thấy Văn Khánh ra hiệu cho cô bé đi ăn. Còn hắn thì bế Tiểu My vào phòng, dặn người hầu chuẩn bị thức ăn đem vào phòng. 

Tiểu My được Văn Khánh bế trong tay, về đến phòng cũng mơ màng tỉnh. Vừa nhìn thấy Văn Khánh, cô đã lập tức đem giọng ngái ngủ ra để nũng nịu. 

-“ Khánh ca. Huynh đi chơi đã về rồi sao?” 

-“Đi chơi?” V.Khánh cười mà như mếu. “Ai nói với em là anh đi chơi?” 

-“Tiểu Hoa. Cô bé nói đi học rất vui a. Nếu đã vui thì gọi là đi chơi.” 

My My nhắm mắt lại, để Văn Khánh đặt lên giường, miệng vẫn nói không ngừng nghỉ. Văn Khánh nhìn cô mà thấy vừa buồn cười vừa bực. Đi chơi mà mệt thế này sao? Dù sao ở trường hắn cũng là sinh viên ưu tú. Giáo sư hay gọi tới giúp nhiều chuyện. Tất nhiên là phải có lợi nhuận. Thế nhưng chỉ mấy chuyện đó cũng đủ để hắn mệt tới phờ người. Vậy mà Tiểu My ở nhà ăn sung mặc sướng lại nói là cậu đi chơi. 

-“Anh không có đi chơi, My My. Mau dậy ăn đi. Cả ngày hôm nay chỉ ngủ chứ không ăn đúng không?” 

-“Ưm.” My My ngân khe khẽ trong cổ một tiếng. “Cơ mà cũng tại tối qua Khánh ca ham chơi quá.” 

Không nhắc đến thì thôi. Nhắc đến tối qua, Văn Khánh lại cảm thấy có chút hưng phấn. Cô nương ngốc này vốn dĩ không biết chuyện nam nữ. Thế nhưng chỉ cần hắn dạy đôi chút đã là trò giỏi hơn thầy. Hắn nở một nụ cười tà mị. 

-“Vậy có thích chơi không?” 

-“Có a. Rất là thích.” 

Tiểu My mơ màng mở mắt, cười với Văn Khánh một cái hoàn toàn thuần khiết, ngược lại hoàn toàn với hắn. 

Lúc người hầu đưa thức ăn vào phòng, Tiểu My ngủ cả ngày, đói bụng muốn chết, ngửi thấy mùi gà nướng, không cần Văn Khánh  nói gì nhiều, lập tức ăn tới tấp. Quả thật là rất đói a. Thế nhưng cả ngày mệt quá, không dậy ăn được chút gì. 

Một lát sau, con gà nướng đã bị Tiểu My xử lí sạch sẽ. Cô bé ngã người tựa vào thành ghế, thoà mãn xoa bụng. 

-“A~~~~~~~~~” 

Văn Khánh nhìn bộ dạng Tiểu My ăn cũng đã đủ để phá thèm. Hắn vốn dĩ sinh ra đã kén ăn. Không ngờ lớn lên lại phải nuôi một tiểu cô nương ăn nhiều tới mức này. Tiểu My đưa mắt nhìn hắn, rồi sực nhớ ra điều gì, cô gấp gáp lên tiếng. 

-“Đúng rồi. Văn Khánh ca ca. Ngày mai đi học có thể cho phép muội cùng Tiểu Hoa đi cùng không?” 

-“Đi cùng?” Văn Khánh buông đũa xuống, trợn mắt nhìn Tiểu My. “Em muốn đi cùng sao?” 

-“đúng. Rất rất là muốn đi a.” 

Khởi My hớn hở cười tươi.Văn Khánh đúng là có cầu cũng không được. Hắn là muốn khoe với cả thế giới này về sủng vật ngoan ngoãn xinh đẹp này. Thế nhưng cũng có chút do dự. Hắn sợ tới trường, Khởi My có chút không quen sẽ thấy lạc lõng. Vậy nên cũng còn do dự chưa hỏi Tiểu My đi cùng hắn tới trường. 

-“Thật sự là muốn đi sao? Vậy được. Thế nhưng, chỉ mình em đi thôi.” 

Khởi My nghe Văn Khánh nói thế, có chút do dự. Không đi cùng Tiểu Hoa, vậy chẳng phải là ham vui bỏ mất bạn sao. Cô buồn bã lắc đầu. V.Khánh cười cười, mơ hồ nói 

-“Không phải lo về Tiểu Hoa. Ở nhà này có nhiều thứ để cô bé đó chơi.” 

-“Vậy sao?” Tiểu My cắn môi do dự. Cuối cùng vẫn là gật đầu, cười tươi. Văn Khánh lúc đó mới tiếp tục 

-“Nhưng mà…. Nhất định không được nói chuyện khi anh chưa cho phép. Nếu bất đắc dĩ phải nói thì phải dùng ngôn ngữ anh đã dạy. Còn nữa. Dù có chuyện gì cũng phải bám lấy anh. Không được tiếp xúc với nam nhân khác. Mà điều cuối cùng này… chỉ cần ở bên anh, nhất định em có muốn tiếp xúc cũng không được.” 

Sáng hôm sau, Tiểu My hưng phấn tới mức dậy từ lúc mới 6h. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Văn Khánh ôm cô ngủ, khuôn mặt thánh thiện y như một thiên thần. Tiểu My im lặng nhìn Văn Khánh. Tên bá đạo này cũng là đẹp tới mức lay động lòng người a. Ngoài phụ hoàng ra, cô chưa từng nhìn thấy nam nhân nào đẹp đến thế. Đẹp tới mức làm cho người ta tim đập nhanh không ngừng. Tiểu My đưa tay ôm lấy ngực. Kì lạ. Sao lại có cảm giác này chứ? 

Tiểu My hít sâu một hơi. Không tự chủ được, khẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn ngọc ngà lên vuốt vuốt lông mày của ăn Khánh. Bàn tay trượt xuống chiếc mũi cao thanh thuý, sau đó lại lướt lên đôi môi hồng của Văn Khánh. Cái này… khuôn mặt này… thực sự là đẹp a. Tới mức mê hoặc người ta. 

Đúng lúc Tiểu My đang ngơ ngẩn ngắm nhìn, V.Khánh đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, mắt vẫn không mở. 

-“Làm gì thế Tiểu My. Em không ngủ nữa sao?” 

-“Không… không có.” Tiểu My lắp bắp. Cảm giác y như một đứa trẻ làm sai chuyện gì bị bắt được vậy. “muội làm huynh thức giấc sao?” 

Văn Khánh mở mắt, nhíu mày. 

-“Emnói gì?” 

-“A.” Tiểu My mỉm cười. “Em xin lỗi anh Văn Khánh.” 

…………… 

Chuẩn bị xong cũng tới 7h. TiểuMy ngay cả cách bới tóc cũng không biết. Bình thường có người hầu giúp cô. Tới thế giới này, không có ai hầu cô chải đầu, thế nên Tiểu My chỉ biết chải sơ, thả mái tóc dài tự nhiên của mình xoã ngang vai.Văn Khánh ngao ngán,chờ Tiểu Hoa mắt nhắm mắt mở, mơ màng chỉ cho Tiểu My. Tới 7h cuối cùng cũng sơ sơ một chút. Vương Anh vẫn là thích TiểuMy bối tóc cao như thế này hơn. Nhìn năng động hơn. Hơn nữa, đi ra ngoài không nên để TiểuMy để tóc thả, sẽ thu hút rất rất nhiều ánh mắt a. 

Kế hoạch bớii tóc để tránh sự chú ý vào Tiểu My của Khánh cũng không mấy hiệu quả. Ngay cả khi bốiư tóc lên, trên đường đi vẫn là rất nhiều ánh mắt xăm xoi một cách thèm muốn vào Tiểu My, Hắn cư nhiên cảm thấy khó chịu. Đó là tiểu sủng vật của cậu. Ai cho phép người ngoài nhìn như thế. Tiểu My hưng phấn ngồi bên sau, ngó nghiêng lung tung, càng làm cho V.Khánh tức khí hơn. Cuối cùng, hắn vẫn là quyết định, ngày mai sẽ đi taxi. 

Vừa tới trường, Tiểu My có vẻ bị soi hơn gấp mấy lần. Nam sinh trong trường chỉ cần nhìn thấy Tiểu My  là ngay lập tức mê mẩn. Nữ sinh nhìn thấy không ít người cảm thấy ghen tị. Âm thầm có, tỏ thái độ có. Thế nhưng thái độ gì thì thái độ, cứ phải nể mặt con người đang lườm lườm nhìn xung quanh, đánh dấu sở hữu. Văn Khánh trong giới dân chơi Sài thành rất nổi tiếng. Tiêu tiền như nước. Nghe đâu là sở hữu một công ti online, còn trong quá trình thử nghiệm, sau này hắn ra trường sẽ thành lập. Doanh thu của công ti này rất cao. Vậy nên hắn tiêu tiền không bao giờ phải đắn đo. Hắn cũng thuộc dạng người hiền lành, tức là nếu không ai đụng chạm đến hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ không thèm để mắt tới. Thé nhưng một khi đã đụng tới hắn, nhất định là chết không toàn thây. 

V.Khánh hài lòng nhìn xung quanh. Vẫn là danh tiếng của hắn đáng sợ. Nếu không e rằng hôm nay TiểuMy bị nhìn tới mức mòn người mất. Tiểu My nãy giờ theo chân Văn Khánh, thế nhưng cũng không quen hớn hở nhìn xinh quanh. Ở nơi này thật sự rất đẹp a. toàn là những ngôi nhà to lớn. Tuy không xinh đẹp được như hoàng cung, thế nhưng cũng gọi là rất đẹp mắt. Chỉ có điều… 

-“Anh V.Khánh… tại sao mọi người lại nhìn em vậy?” 

Tiểu My có chút e dè lên tiếng hỏi V.Khánh. 

-“Không sao.” V.Khánh tiện tay ôm lấy vai Tiểu My, nửa ôm nửa dìu cô vào giảng đường. “Bọn họ là chưa nhìn thấy người nào đẹp như em thôi.” 

-“Vậy sao?” TiểuMy chu môi thắc mắc. Cô ở trong hoàng cung, trước nay chưa có ai dám nhìn cô như thế. Xem ra là mọi người ở đây rất thân thiện. 

Tiểu My nghĩ như thế, lại cảm thấy vui vẻ, để yên cho V.Khánh ôm vào giảng đường. 

Vào tới nơi, V.Khánh an phận cho mình cùng Tiểu My ở ghế sau cùng. Nếu là bình thường, hắn sẽ ngồi ở ghế đầu. Như thế sẽ dễ học hơn. Hắn dù sao cũng là học sinh xuất sắc. Việc học với hắn mà nói, dù có không học hắn cũng giỏi, thế nhưng hắn vẫn rất hứng thú. Hôm nay đi cùng Tiểu My, vậy nên hắn cư nhiên phải ngôi bên dưới. Sủng vật của hắn làm sao có thể tuỳ tiện để cho người khác nhìn như thế? 

Tiểu My dù ngồi ở đâu cũng có phần cảm thấy hứng thú. Cô ngồi cạnh V.Khánh, luôn miệng trầm trồ. Chỗ này cũng không tệ a. Đèn đóm rất đẹp. 

Suốt buổi học, mặc dù đã ngồi cuối, Tiểu My vẫn là không tránh khỏi bị người ta nhìn. Tiểu My ngó nghiêng một lúc cũng chán. Chỗ này có gì vui chứ? Mọi người đều nhìn cô. Làm cô có phần không thoải mái.V.Khánh lại học rất chăm chú. Tiểu My chỉ có cách nằm bẹp xuống bàn ngắm V.Khánh. 
V.Khánh bị nhìn mất một lúc, cuồi cùng cũng là chịu không nổi. Hắn nằm bẹp xuống bàn, ngoảnh mặt vào Tiểu My, nhỏ giọng hỏi cô. 

-“Tiểu My. Mặt anh có gì sao?” 

-“Không có.” Tiểu My học theo V.Khánh, nhỏ giọng đáp lại. “Khánh ca. Ở đây rất chán.” 
~~~~~~~~~~~
Au viết chap này hơi bị dài nên chia làm 2 phần nhen
Bình chọn đi a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC