Chu Chỉ Nhược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là hai phần thuốc, mỗi phần lớn chia làm ba phần nhỏ, thúc uống ba cử là sáng, trưa và tối thì vết thương sẽ mau khỏi hơn." Thiên Thanh đưa cho vị đại thúc trước mặt đơn thuốc vừa căn dặn.

Đợi đến khi đại thúc kia đi xa cô mới hướng qua cô thỏ nhỏ núp sau cửa lên tiếng. "Vị muội muội này đã nhìn đủ chưa a"

Từ phía sau cửa một cô gái bước ra, bộ quần áo trên người cũ kỹ, gương mặt hơi đầy nét ngây thơ dính vài vết nhọ nồi làm người nhìn chỉ muốn yêu thương, cơ thể nhỏ nhắn trắng trẻo. Cô bé cảm giác được cô nhìn chăm chăm mình liền đỏ mặt, lắp bắp. "Cả-m.. cảm ơn tỷ đ-ã..đã cứu phụ thân..muội"

"Giúp đỡ người khó khăn cũng là điều nên làm mà, tiểu muội muội lại đây tỷ nào." Thiên Thanh nói xong mới nhận ra có gì đó hơi sai, câu cuối khác gì cô là mấy lão béo hay dụ dỗ mấy bé nữ sinh trong đống tài liệu của con bạn cô ở kiếp trước đâu. (Thật ra chả có con bạn nào ở đây cả - mụp)

Cô bé nghe cô bảo liền bước đến bỏ ngoài tai câu mẹ cô bé hay căn dặn là không nên đi theo người lạ. Vừa bước đến trước mặt cô liền vươn tay bế cô bé ngồi lên đùi mình, tay ôm lấy phần hông nhỏ bé mềm mại.

"Muội tên là gì? Tỷ là Trịnh Thiên Thanh, muội cứ gọi là Thiên Thanh cũng được" cô dịu dàng hỏi.

"Muội tên là Chu Chỉ Nhược"

"Tên rất hay nha! Tỷ có thể gọi muội là Nhược nhi không?" Thiên Thanh vừa nói vừa lấy trong người ra chiếc khăn tay chùi đi vết nhọ trên mặt nàng.

"Đ-ược" mặt nàng ngay lập tức lại hiện lên hai khoả mây hồng.

Thiên Thanh nhìn dáng vẻ dễ thương của nàng sắp nhịn hết nổi định hôn lên má nàng một ngụm thì nghe thấy tiếng của Chu lão gọi vào dùng cơm đành tiếc nuối thả nàng ra. Chỉ Nhược khi thấy tay cô không còn ôm chặt nữa liền nhảy xuống vội chạy vào nhà.

Thời gian trôi qua, Thiên Thanh ở nhà của Chu lão đã được một tuần, samgs cô sẽ xem bệnh cho người dân ở đây đến tối lại dạy chữ và vài đường quyền cho Chu Chỉ Nhược phòng thân theo đó mối quan hệ của cô và nàng lại có tiến triển. Đến hôm nay cô đã dùng hết dược liệu đem theo nên đành lên núi tìm thêm. Nàng biết cô đi hái thuốc cũng nằng nặc đòi theo cô đành phải để nàng theo, cô quá nuông chiều nàng rồi a.

"Ta nghỉ ngơi tí thôi, trời cũng đã trưa rồi" Thiên Thanh tìm đại một gốc cây mát mẻ ngồi xuống.

Nàng chỉ gật đầu rồi lon ton chạy đến ngồi vào lòng cô, nàng đã quen với việc ngồi trong lòng vị tỷ tỷ này rồi, nó thật thơm còn ấm và mềm mại nữa nhất là thứ đang kê đầu nàng, nàng thích thú dụi dụi. Về phía cô thì cô đang cố kiềm chế không phát ra âm thanh kỳ lạ khi nàng cứ dụi đầu vào ngực cô, mới có tuần trước cô mời còn không dám vào lòng cô ngồi còn giờ đã như thế rồi, đúng là một cô bé thú vị.

Thiên Thanh lấy ra lương khô cô đem theo, nói là lương khô nhưng thật ra chỉ là cơm nguội phơi khô rồi rang lên cho thêm ít thảo mộc mà thôi, cô bẻ ra đưa cho nàng một miếng, cô bé này có vẻ rất thích mấy món cô làm a.

"Ngon chứ?"

"Ngon nắm" Chỉ Nhược vừa ăn vừa nói, hai má phúng phính khi ngậm thức ăn thật dễ thương.

"Sau này muốn ăn nhiều hơn không?" Cô nói, tay chọt chọt nhẹ má nàng, rất mềm mại.

"Muốn, muốn được tỷ làm cho muội ăn cả đời nuôn" nàng mặc kệ tay cô tác oai tác quái trên má mình vẫn cứ ăn.

"Thế thì gả làm nương tử của tỷ đi, rồi tỷ cho ăn cả đời."

"Ân, khi lớn muội sẽ gả làm nương tử tỷ" khi nàng nói xong liền nhận ra mình đã bị tỷ tỷ xinh đẹp này lừa liền đỏ mặt cúi đầu. "Tỷ, tỷ khi dễ muội"

"Ta đâu có khi dễ nàng, tại nàng rất dễ thương a!" Thiên Thanh nói rồi cúi xuống hôn lên má nàng một ngụm. "Nàng hứa phải giữ lời đó!"

Chỉ Nhược đỏ mặt nhẹ gật đầu tiếp tục ăn. Cô thầm vui vẻ, quả nhiên con đường đi đến tình yêu nhanh nhất là đi qua đường bao tử. (Mụp đây cũng nấu ăn rất ngon nha, không biết có ai muốn mụp nấu cho không - mụp)

"Đợi muội ăn xong chúng ta liền quay về, để trễ thì Chu lão sẽ lo lắng"

"Ân"

Rất nhanh hai người liền lên đường đi về thôn, dọc đường đi cô luôn cảm thấy có điều gì đó bất an trong lòng, một việc chẳng lành nào đó sắp xảy ra, đến khi xuống chân núi cách thôn nửa tiếng đi bộ cô liền ngửi thấy mùi máu liền bế nàng lên vận chuyển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ lao thẳng về thôn.

...

Mọi người nếu thấy tình tiết quá nhanh không thích ứng kịp cứ báo, mụp sẽ cố gắng chậm lại. Cảm ơn rất nhiều <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net