Đường về (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào thị trấn nhỏ, do đã cuối ngày nên nó không còn đông đúc và nhộn nhịp đổi lại nó khá yên tĩnh có chăng là tiếng cho sủa và những tiếng nói rộn ràng trong các khách điếm còn mở cửa.

Hai người đi vào một khách điếm, bên trong những đám người trò chuyện với nhau từ chuyện trên trời đến dưới đất. Cả hai vừa bước vào thì một tên tiểu nhị liền chạy ra chào hỏi.

"Hai vị khách quan cần gì ạ?"

"Lấy cho ta hai phòng cao cấp và chuẩn bị một bàn ăn lên đây" Quách Phù quay sang tên tiểu nhị bảo.

"Xin lỗi khách quan, giờ khách điếm còn lại có một phòng thôi ạ!" tên tiểu nhị nhìn nàng nói.

"Cũng được, ngươi chuẩn bị đem thức ăn và nước tắm lên cho ta" nàng nói xong liền ném cho tên tiểu nhị ngân lượng.

"Đa tạ khách quan, mời đi hướng này" tên tiểu nhị cho ngân lượng vào túi liền cười hì hì dẫn hai người lên phòng.

Phòng hai người là một căn phòng ở cuối hành lang, gian phòng không quá lớn, một cái giường, một cái bàn, trong góc là một gian nhỏ để thay đồ tắm rửa được che chắn bằng một lớp bình phong.

"Đường đến thành Tương Dương còn bao xa?" Thiên Thanh ngồi xuống từ tự nhiên rót nước uống.

"Khoảng một ngày đường nữa." Quách Phù cởi bỏ cái áo choàng ra, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Ừm, chúng ta cần phải đi nhanh một chút, ta không nghĩ tên Thao Ngao kia sẽ tha cho nàng đâu"

"Ngươi nói đúng"

"Nè, sao nàng cứ kêu ta một cách lạnh nhạt thế, ta nghe mà tim ta đau lắm a, nàng gọi ta giống lúc sáng đi."

"Không!"

"Nàng không kêu cũng đành vậy." Thiên Thanh nói với gương mặt ủ rũ, tay vẽ vòng tròn trên miệng ly lẩm bẩm "Phù nhi đến cả tên ta còn không kêu, đối với người qua đường không khác gì cả. Nhưng ta sẽ không trách nàng, sau khi đưa nàng đến Tương Dương ta sẽ đến phái Nga Mi vậy"

"Được rồi, ta gọi được chưa?" nàng thật sự hết cách với con người này, cứ như trẻ lên ba ấy.

Cô nghe nàng nói sẽ gọi bằng tên liền hướng mắt lên nhìn, đôi mắt long lanh chờ đợi.

"T-Thiên Thanh" nàng đỏ mặt gọi tên cô. Quách Phù tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để cô dùng gương mặt đó cám dỗ lần nữa. Gọi người ấy bằng tên làm cho nàng xấu hổ chết đi được, lúc trước nàng vẫn gọi những người hầu hay những người bạn cùng lứa có bao giờ ngại ngùng như này đâu chứ.

"Ta biết ngay Phù nhi sẽ chiều ta mà, yêu nàng chết mất" Thiên Thanh ôm nàng vào lòng, thơm một cái lên má.

Đang ôm nhau mặn nồng thì bên ngoài tiểu nhị gõ cửa bảo đã đem nước nóng đến, nàng có cơ hội liền đứng lên thoát khỏi vòng tay của tên sắc lang kia. Nước được đem vào nàng liền đi tắm, cô cũng thoát y đi vào chung.

"Thiên Thanh, ngươi theo ta làm gì?" Quách Phù tay che mắt hỏi cô, cơ thể kia không phải chưa từng thấy qua nhưng nàng vẫn còn là thiếu nữ ngây thơ.

"Đi tắm!" Thiên Thanh với gương mặt ngây thơ vô (số) tội nghiên đầu khó hiểu.

"Nhưng ta đang tắm mà! Ngươi ra ngoài đi!"

"Trên người nàng có chổ nào ta chưa từng thấy qua đâu, nàng ngại ngùng làm gì cơ chứ." Cô nói rồi tiến lại bế nàng vào bồn tắm mặc kệ nàng giãy dụa.

Vừa vào bồn tắm, cô liền hôn lấy môi nàng làm nàng nghĩ giãy dụa. Một lúc sau cô liền bị nàng hung hăng nhéo rồi đuổi ra ngoài phòng.

Lúc sau Quách Phù ra khỏi bình phong, tay lau tóc, nhìn thấy con người kia lúc nãy còn chiếm tiện nghi nàng giờ ngồi đó với gương mặt anh tuấn, tiêu sái tay cầm quyển sách cũ, chăm chú đọc.

"Phù nhi, nàng đã xong rồi sao? Chúng ta đi ăn" thấy nàng ra cô liền đóng sách lại.

"Ngươi đọc là thứ gì?" Quách Phù chỉ cuốn sách tò mò hỏi

"Đây là một quyển công pháp, do sư phụ đưa cho ta, nó có chút huyền ảo ta không hiểu được. Phần đầu nói về cỏ cây, kinh mạch và cách tu luyện gì đó. Phần sau nhìn khá giống phần đầu nhưng khi nhìn kỹ lại thì khác nhau hoàn toàn." Thiên Thanh không giấu diếm với người mình yêu, cô tuyệt đối tin tưởng nàng.

"Ừm, theo ngươi nói thì có vẻ là một quyển sách song tu chăng? Trước đây ta nghe mẫu thân có nói, những quyển môn võ công song tu thường sẽ chia hai phần. Nhưng lại không biết đúng không." Nàng liền nói ra những gì mà mẫu thân nàng từng dạy, lúc trước nàng chỉ học do bị ép nhưng mà không ngờ lại có ngày nó phát huy công dụng.

"Song tu?" Hai từ song tu này quả thật không hề xa lạ với cô, lúc trước đọc rất nhiều tiểu thuyết nên biết rất rõ.

Nhưng có một điều là công pháp song tu thường có hai loại, loại thứ nhất là tu luyện bằng cách vận chân khí giống như cách Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, loại thứ hai là tu luyện qua phương pháp giường chiếu, loại này không thông dụng như loại thứ nhất nhưng lại rất hiệu quả và giang hồ thường gọi đây là tà môn vì công pháp thông dụng nhất là Phệ Âm Dương Công, một công pháp sẽ hút hết nội công của đối phương thành của mình. Và theo cách tu luyện được ghi trong hai phần thì có vẻ nghiên về loại thứ hai hơn. Sắp xếp các thứ được ghi trong đây và theo hiểu theo phương pháp song tu thứ hai thì cô liền lĩnh ngộ được nó ở cách tu luyện.

Thấy cô thất thần suy nghĩ gì đó, nàng liền bước đến gọi "Thiên Thanh, ngươi không sao chứ?"

"Nàng đúng là bảo bối mà! Cảm ơn nàng đã giúp ta giác ngộ công pháp này!" Thiên Thanh vui sướng kéo nàng vào lòng. "Nàng xem, đây quả thật là một quyển công pháp song tu. Ta và nàng sẽ cùng nhau tu luyện"

"Nhưng..." Nàng không phải là người thích lợi ích, nếu nàng nhận thì chả khác nào nàng đang lợi dụng lòng tốt của cô sao?

Như hiểu được người tình của mình đang nghĩ gì, Thiên Thanh mỉm cười hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng. "Ta không quan tâm những thứ người đời nói đâu. Ta chỉ quan tâm người yêu của ta cũng là một cường giả không phải quả bồng mềm mặc người khác trêu đùa"

Quách Phù thật sự không biết nên làm sao mới được, nàng biết nữ nhân của nàng là một người dù có con nít nhưng tham vọng rất cao, tu luyện cái này cũng là một cách giúp cô phát triển. Thiên Thanh nói đúng, nàng không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào cô hay phụ mẫu.

"Quyết định của ta là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net