Chương 20. Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hè Mai Trang bao giờ cũng yên ắng. Hôm nay, gió cô đơn kéo cây rì rào, làm mát rượi khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì căng thẳng của ba vị pháp vương khi Lam giáo chủ vừa dứt lời. Chỉ có Đoan Mộc Duệ vẫn bình tĩnh, lão trả lời.

- Ta không biết bà đang tìm ai nhưng chúng ta là kẻ sắp chết không hề được giao trọng trách canh giữ bất kỳ người nào ở đây cả.

Bà nhìn lão cặn kẽ.

- Chính Vân Bất Tà đã thừa nhận rồi.

Ba vị pháp vương quay sang nhìn mình có ý lo lắng thì Vân Bất Tà chắc nịch.

- Ta nhớ mình đâu có nói với bà bất kỳ chuyện nào như vậy?

Bà nói.

- Khi ta hỏi ông về đại trận trong Thủy Liên Đông tên là gì, ông nói với ta nó có tên là Vạn Sơn Vận Càn Khôn phải không?

Lão gật đầu.

- Vậy thì sao?

Bà cưởi khẩy, giải thích.

- Năm xưa, ông ta tiết lộ cho ta đã đọc được kỳ thư do Khổng Minh để lại. Trong đó nói về trận pháp trong Thủy Liên Động và nguyên lý để giải nó. Đây là lý do vì sao ông ta có thể nhanh chóng phá được trận pháp chỉ trong chưa đầy một nén nhang.

Rồi nhìn thẳng vào cả bốn vị Pháp vương khẳng định.

- Khổng Minh không đặt tên cho trận pháp trong Thủy Liên động. Cái tên Vạn Sơn Vận Càn Khôn trận chính là do Nhậm Ngã Hành đặt ra.

Vân Bất Tà im lặng. Bài đã ngửa, Đoan Mộc Duệ có ý đe dọa.

- Đáng ra bà nên giữ bí mật đó trong lòng. Bởi những người biết được nếu không phải là có lợi cho chúng ta, đều không thể tồn tại.

Vân Bất Tà lo lắng.

- Lão đại! Đừng lỗ mãn với bà ấy.

Lam giáo chủ nói rõ ràng.

- Vậy thì ông phải biết, ta đến đây thông báo việc này hoàn toàn là muốn hợp tác.

Cũng có thể như vậy, Đoan Mộc Duệ hỏi.

- Bà muốn gì?

Ánh mắt Lam giáo chủ lại đột ngột trở giận dữ, bà nhấn mạnh.

- Cái đầu của Nhậm Ngã Hành.

Đoan Mộc Duệ quyết định ngay.

- Chúng ta còn phải đợi xem kết quả của việc dùng Kết Tâm để giải độc tam thi trong cơ thể của mình. Nhậm Ngã Hành chưa thể chết lúc này.

Không ai biết dự định của Đông Phương Bất Bại, bà có thể sẽ không có thể làm được điều mình muốn, nói.

- Ta muốn được gặp ông ta.

Bị dồn ép, Đoan Mộc Duệ lại không biết nên xử lý Lam giáo chủ như thế nào bởi Vân Bất Tà vẫn còn ở đây. Nhượng bộ, lão điềm tĩnh.

- Tốt hơn bà nên hiểu mọi thứ đều có giới hạn.

Chén trà chưa uống hết, ngoài hành lang trước căn phòng khách nơi mình ngồi đã có tiếng người dậm mạnh, Lam giáo chủ biết Nhị pháp vương và Tứ pháp vương đã dẫn người đến. Ngồi mỗi người một bàn, bà cùng Vân Bất Tà và Đoan Mộc Duệ ở đối diện nhau, hướng mắt chờ đợi. Nhậm Ngã Hành bị khóa hai tay về trước bằng cùm thép nhưng quan trọng hơn là bảy cây đinh lớn đóng trên lưng hợp thành hình sao bắc đẩu khiến lão không thể vận nội lực được. Thấy Lam giáo chủ, lão mỉm cười.

Bà cao giọng làm rõ nghi ngờ của mình.

- Ngươi muốn ta đến đây?

Nhậm Ngã Hành thừa nhận.

- Ta chẳng qua chỉ là giúp Vân Bất Tà thực hiện hảo ý với bà mà thôi.

Mọi chuyện là thế nào, ba vị pháp vương quay sang nhìn Vân Bất Tà thì lão giải thích.

- Không sai! Ta định sau khi có được thuốc giải độc Tam thi, sẽ mang hắn đến cho Lam giáo chủ để bà ấy xử lý.

Không cần quan tâm đến suy nghĩ kỳ quặc của Nhậm Ngã Hành, Lam giáo chủ chậm dãi.

- Nhậm Ngã Hành không nhất thiết phải chết trong lúc này nhưng phải là trong tay ta.

Đoan Mộc Duệ chăm chú nhìn bà và hỏi.

- Bà định làm gì?

Bà móc trong ống áo ra viên thuốc đen sì và nói.

- Ta muốn lão uống thứ này.

Rồi giải thích.

- Cứ ba tháng không uống thuốc giải của ta, lão đương nhiên sẽ chết. Các vị cứ yên tâm, ngày nào các vị chưa có được thuốc giải độc Tam thi, ta vẫn sẽ đưa thuốc giải của mình để lão sống. Còn nếu các vị không đồng ý, tức là không hề muốn ta có cơ hội tự tay báo thù vì lý do này hay khác, lúc đó ta không tin rằng bí mật ở Mai Trang này lại chỉ có vài người chúng ta được biết.

Rầm!!!

Bàn trà vỡ nát dưới cái vỗ mạnh của Đoan Mộc Duệ. Lão đứng dậy, cao giọng.

- Đây không phải là Ngũ Tiên giáo mà bà muốn gì là được.

Lam giáo chủ cũng chẳng nhượng bộ, trừng mắt lại. Nhậm Ngã Hành biết Đoan Mộc Duệ không dứt khoát là vẫn do dự về chuyện Vân Bất Tà. Còn Lam giáo chủ cũng thừa biết tung tin ra thì cơ hội báo thù còn khó hơn gấp trăm lần bởi người cứu lão cũng có và Đông Phương Bất Bại thì sẽ chẳng để yên. Nhưng uống thuốc độc của bà cũng không phải là con đường sống mà lão định tạo ra, lão cười khẩy.

- Ta nghĩ tất cả các ngươi đều đã lầm! Ta không giết Dương Dã.

Không rõ thực hư, năm người còn lại vẫn im lặng chờ nghe sự tình mới suy xét. Lão tiếp tục nói.

- Vân Bất Tà, ngươi từng nói trên xác của Dương Dã có một thanh trúc đâm xuyên qua ngực. Ta có thể khẳng định mình không hề làm việc này mà chính là Đông Phương Bất Bại. Bởi hắn và Khúc Dương xuất hiện ngay khi ta và Dương Dã đang bất phân thắng bại, mỗi người đều trọng thương ngã về một nơi. Hắn chính là người sắp đặt mọi chuyện để chúng ta quyết đấu vì Dương Dã và ta chết, hắn sẽ đường đường lên ngôi giáo chủ. Vậy nên, Dương Dã phải chết và hắn không cần phải đâm thanh trúc vào một kẻ đã lìa đời. Điều đó khẳng định, chính Đông Phương Bất Bại đã ra tay giết lão, giết sư phụ của mình.

Càng nghĩ, ai cũng cảm thấy lời lão nói càng đúng. Nhưng Đoan Mộc Duệ hiểu rõ những gì xảy ra sắp tới sẽ không thể kiểm soát, lên tiếng.

- Nhậm Ngã Hành mà cũng có ngày phải lừa gạt phụ nữ để cầu thoát thân hay sao?

Chắc chắc Nhậm Ngã Hành có ý đồ gì đó mới bày ra trò này, Lam giáo chủ cũng hiểu và biết Đoan Mộc Duệ đang đề phòng bà sẽ có hành động nào đó để giải cứu kẻ đang bị gông cùm kia. Không phải lúc thể hiện mình muốn kết thù với giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại, bà cao giọng.

- Là thật hay giả ta sẽ tự kiểm chứng.

Dứt lời bà quay lưng bỏ đi thì Đoan Mộc Duệ nói lớn.

- Đáng ra bà không nên đến đây.

Đúng là lão sẽ chặn mọi nguy cơ để ai đó tiết lộ Nhậm Ngã Hành đang ở đây và làm khó cho Đông Phương Bất Bại, bà quay về sau nhìn thẳng vào lão.

- Vậy ngươi định làm gì ta?

Lão nhếch môi cười.

- Lão tứ! Từ nay, Lam giáo chủ sẽ ở lại với chúng ta. Chuyện tốt lành này ngươi có muốn hay không?

Cả đời đều muốn thể hiện tình yêu, làm tất cả để Lam giáo chủ hài lòng, Vân Bất Tà tự biết bức ép, giam hãm bà ở đây sẽ khiến mọi thứ chấm dứt. Nhưng lão đại làm việc này chắc chắn có lý do chính đáng mà một người đang rối trí như lão không thể nghĩ ra. Lão đứng trân trân khó xử thì bà lên tiếng.

- Chẳng nhẽ ta lại không có chân... mà đi hay ở đều liên quan đến các ngươi?

Bà vung ống áo tay áo, mang theo một khí khí xanh lục ngồn ngột phun ra. Biết rõ là khí độc, bốn vị pháp vương nín thở cùng lúc đó vận công định phát kình, thổi bạt khói đang xông kín mọi góc trong phòng. Nhưng trừ Đoan Mộc Duệ thì ba người còn lại đều nhất loạt cảm thấy không có chút nội lực nào trong cơ thể, hẳn là nội lực đã bị khống chế. Vân Bất Tà nghĩ đến hai người giống mình đều có vết thương trên cổ bởi thanh kiếm của Lệnh Hồ Xung, chắc chắn trên đó đã có độc. Thứ độc này không ai có thể cảm nhận được và chỉ phát huy tác dụng khi họ hít phải thứ hương nhàn nhạt trên người Lam giáo chủ từ lúc bà xuất hiện, lão đoán ra nhìn bà và buột miệng.

- Độc Vô.

Không phủ nhận, Lam giáo chủ bật ra một hơi ngắn ngủi và nói.

- Quá muộn rồi!

Đúng như mình dự định, Lam giáo chủ sẽ không bao giờ hành sự mà không chuẩn bị đường tiến, đường lui, Nhậm Ngã Hành nói lớn.

- Lam giáo chủ! Chung kẻ thù sẽ là bạn.

Không sai, muốn giết Đông Phương Bất Bại nếu có được sự trợ giúp của Nhậm Ngã Hành sẽ là thuận lợi nhất, Lam giáo chủ dao động, chậm lại một nhịp tính toán. Không ai biết bà sẽ cứu Nhậm Ngã Hành lúc này hay quay lại vào lúc khác. Nhưng chỉ cần hạ được bà thì mọi chuyện sẽ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, Đoan Mộc Duệ lại gần Tứ pháp vương đã bị khống chế công lực, điểm huyệt khiến lão cứng đơ người trong ngỡ ngàng và nói.

- Lão tứ! Ngươi sẽ phải cám ơn ta!

Đối phương đã không nể tình thân, Lam giáo chủ vận nội lực khiến bàn tay trắng trẻo giờ lại xanh lét, nổi gân đen. Còn Đoan Mộc Duệ chẳng ngần ngại rút thanh rìu lớn giắt sau lưng. Lão chồm về phía Lam giáo chủ và bổ xuống thật mạnh nhưng khi đánh đến nơi thì bà đã lùi vào đám khói độc đang chảy qua cửa, ra ngoài. Lão nhanh chóng đuổi theo thì lại nghe trước mặt có tiếng "vút" như thứ gì đâm thủng không gian đến. Lão ngả người vừa hay tránh được đầu nhọn hoắt của cây xích roi mảnh khảnh, lúc trước được giắt thành thắt lưng của Lam giáo chủ. Lão lùi ra xa, tránh tầm công kích và vận nội lực. Thiên Hỏa chân khí từ tay lão khiến thanh rìu trong chốc lát đỏ ửng như bị nung.

Lam giáo chủ biết tấm lá chắn cuối cùng cho sinh mạng của mình là Vân Bất Tà, cũng chẳng có ý nghĩa gì với lão. Cây nhuyễn roi vừa thu về đã được chủ nhân vuốt từ đầu đến đuôi khiến nó chuyển thành màu tím. Chắc chắn nếu bị quất trúng sẽ bị trúng kịch độc, Đoan Mộc Duệ xoay cán, khiến rìu lớn quay tít thành tấm khiên che ngay phía trước rồi đột ngột lao đến. Lam giáo chủ ngay lập tức dập roi thật mạnh xuống đất luồn lách tấn công vào chân lão. Lão phóng lên, lao xuống với lưỡi rìu đang quay chắn mọi đường công kích hướng lên. Biết đối phương cố ý át sát, bà tức tốc lùi lại giữa khoảng cách để nhuyễn roi có lợi thế tuyệt đối khi công kích. Cứ dùng chiêu này sẽ rất chậm, lão vận thân pháp nhanh hơn, vừa tránh né vừa vung rìu gạt roi, tiếp cận đối phương.

Bất ngờ từ sau lưng Lam giáo chủ, tên tiểu tử lúc trước đến thách đấu lại vọt lên, rồi nhào xuống đâm liên tục về phía mình, Đoan Mộc Duệ lùi ngay lại. Lão không bất ngờ vì hắn nhanh chóng hạ được ba tên gia nhân vốn cũng là cao thủ bởi hắn đã đả bại cả ba vị pháp vương dưới trướng mình. Chỉ có điều hắn thở không đều, lão đoán chắc chắn là đã bị nội thương từ trước nên mới lẻo mép thuyết phục không dùng nội lực khi tỷ thí.

Đoan Mộc Duệ dậm chân phóng vút lên cao, trên không liên tục chẻ xuống những luồng khí kình đỏ ửng nặng nề mà sắc bén như lưỡi rìu trong tay. Lệnh Hồ Xung không dám tiếp đỡ, chỉ cố di chuyển tránh né trên mặt đất bị chém nứt toách, phả lên hơi nóng hừng hực. Còn cây roi của Lam giáo chủ quất vài đường cản đỡ đã theo tay chủ nhân quấn vào ngang hông như con rắn. Nội lực của bà phát ra bọc lấy cơ thể như nửa cầu lớn úp xuống màu lục nhạt, gạt đi khí lực tấn công tới tấp của đối phương. Bởi bà biết nếu không dành thời gian tập trung sẽ không thể đỡ được tuyệt chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh mà Đoan Mộc Duệ đang chuẩn bị xử ra.

Gân máu trên người lão nổi ửng, đỏ rực như than đỏ và rìu lớn đã giắt lại sau lưng. Giữa hai tay đang giơ lên trời của lão có dòng khí như sắt thép bị đun sôi ùng ục cuộn liên hồi như đường đan lát của quả cầu mây. Lão lao xuống, giáng vào đối thủ liên tiếp những thứ như vậy.

"Ầm Ầm"

Nơi bán cầu nội lực của Lam giáo chủ cản đỡ sáng lên từng hồi khi va chạm bởi quả cầu lửa của Đoan Mộc Duệ. Đất dưới chân bà nứt nghệch ngoạch thành rãnh dài ra bốn phía thiêu dụi bất kỳ thứ gì nằm trong phạm vi ảnh hưởng. Lệnh Hồ Xung bị hất văng đi nhưng may mắn đáp xuống vẫn trụ vững. Sân lớn trước phòng khách vỡ nát cấu trúc và cháy đen thui.

Một lát sau, Lam giáo chủ tuy vẫn đứng vững nhưng bị đẩy trượt rất dài so với lúc trước còn Đoan Mộc Duệ vừa thu tay về ngang hông cũng phải tấm tắc.

- Trách nào giáo chủ của chúng ta bao đời nay đều coi trong Ngũ Tiên giáo.

Lão ngửa bàn tay phải ra trước mặt, lại xuất tuyệt chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh nhưng dòng khí nhỏ hơn, không mãnh liệt như trước vì biết thế là đủ để kết thúc đối thủ. Hắn biết Lam giáo chủ đã xuống sức. Hắn xuất chiêu Tật Phong Đột Tiến, vừa vọt qua bà liền nói.

- Lam giáo chủ tiền bối, người mau rời khỏi đây!

Đoan Mộc Duệ không cần phải nương tay. Tay trái lão vả "binh" vào thành thanh kiếm hắn đâm đến ngực mình khiến hắn mất thăng bằng. Hắn theo thế người nghiêng ngả, xuất chiêu Hoành Không Lạc Nhạn định quét kiếm vào sườn lão thì đã thấy có quả cầu nóng rát theo cái tay lão phất xuống giáng thẳng vào mặt mình. Hắn vội vung khửu tay trái cản đỡ nhưng nội lực Thiên Hỏa chân khí xâm chiếm ngay lập tức khiến kinh mạch hắn bị thiêu đốt, dát như muốn nứt hết các bắp thịt đến tận bả vai. Hắn đạp chân nhảy ra cách lão vài bước.

Nhưng chưa kịp vận nội lực để trục hỏa khí, hắn đã thấy lão vung rìu cắt ngang thân mình, hướng vào sườn phải. Hắn xoay dọc thanh kiếm cản thì bị dội văng đi, lê sền sệt trên sân nham nhở đá vỡ đen thui, chỉ dừng lại cho đến khi chạm vào bậc thang đá lên thềm phòng khách. Ở trong, Nhậm Ngã Hành đang bị hai vị Pháp vương giữ chặt hai vai, nói lớn.

- Tiểu tử! Ta có thể cứu được cả hai người các ngươi.

Hắn nghe thấy nhưng cơ thể muốn gẫy nát, nôn ra cả búng máu tươi, không thể nghĩ được việc gì cả. Đến khi hắn nhìn lên được thì thấy Lam giáo chủ đang dần uể oải khi phải tiếp tục giao đấu với Đoan Mộc Duệ ở phía xa. Nếu không phải cứu Lục Hầu Nhi, có lẽ bà không bị lép vế trước đối thủ như vậy.

Không ai biết trước được việc thả kẻ đang bị xiềng xích kia sẽ có hậu quả thế nào nhưng hắn không thể từ bỏ mọi hi vọng cứu sống Lam giáo chủ. Hắn loạng choạng bước lên thềm nhà, lao về phía Nhậm Ngã Hành và nói.

- Ông nên giữ lời hứa của mình.

Tên tiểu tử này biết cảnh giác, Nhậm Ngã Hành mỉm cười thích thú.

- Rút đinh ghim trên lưng ta.

Tam pháp vương giải huyệt cho Vân Bất Tà ngay bên cạnh nói.

- Lão tứ, cùng chúng ta cản tiểu tử này lại.

Dứt lời, Tam pháp vương rút kiếm đâm đến bên phải hắn, Nhị pháp vương cũng vụt thiết phiến vào. Hắn vội nghiêng người sang trái, quét kiếm thành vòng tròn hất binh khí của họ ra. Hai vị pháp vương tuy không còn nội lực nhưng so với hắn lúc này vẫn còn khá hơn. Họ áp sát tấn công hắn, đẩy hắn về thẳng một bên. Ở ngoài cửa, Vân Bất Tà vẫn chần chừ bởi còn phải quan sát cuộc chiến bên ngoài.

Hắn lơ là có một chút mà hỏa khí lúc trước lại công kích đau đớn. Chân tay bủn rủn vì xương cốt va vào đá lúc trước khiến cầm thanh kiếm cũng thấy run rẩy. Hắn nghiến răng, dồn sức đánh ra Tổng Quyết thức trong Độc cô cửu kiếm tấn công họ. Thấy hắn như con sư tử đã bị thương, họ liền lùi ra xa, tránh phạm vi công kích của hắn. Nhưng khi hắn vừa tới được chỗ Nhậm Ngã Hành thì họ lại tấn công khiến hắn không có chút ngơi tay để giải cứu lão. Mặc kệ nội thương, hắn tích tụ nội lực xuất tuyệt chiêu Phá Khí thức. Biết hắn đã dồn hết lực, họ lại lùi ra thì hắn nắm ngược kiếm bằng hai tay đâm xuống cắt đôi cùm thép trên tay Nhậm Ngã Hành. Không thể lường được hắn lại có kiếm khí sắc bén như vậy, cả hai vị Pháp vương vội vã lao đến thì hắn nói.

- Ông hãy tự lo tiếp đi.

Ầm!!!

Nhìn ra tiếng nổ lớn trên không, ngay ngoài cửa, hắn thấy Lam giáo chủ thì đã bị đánh văng xuống đất sau khi miễn cưỡng đấu nội lực. Không chậm chễ, hắn lại vận công lần nữa, định dùng sự sắc bén của chiêu Phá Khí thức để đẩy lùi hai vị Pháp vương, rồi tương trợ Lam giáo chủ.

Được có vài chiêu, họ đột ngột rẽ ra để lộ Đoan Mộc Duệ phóng chưởng thẳng đến ngực hắn. Hắn vung kiếm bổ dọc đến thì lão phát bạo kình ngùn ngụt như lũ về nhưng vẫn không thể cản lại thanh kiếm của hắn đang chẻ vào, mỗi lúc một dần sát hơn vào tay lão. Lão gồng người xuất tuyệt chiêu, lại tụ trong lòng bàn tay một quả cầu như dung nhan sôi sục đẩy lại. Phá khí thức không những không thể cắt được quả cầu mà thanh kiếm trên tay hắn vừa đỏ như bị nung đã mềm oạt và chảy xuống. Lão đẩy dí tay đến, định nhét cả quả cầu đỏ rực vào lồng ngực thiêu đốt hắn thì hắn bị túm gáy áo kéo về sau tránh được tầm công kích. Người cứu hắn là Nhậm Ngã Hành. Lão vung một tay đối chưởng với Đoan Mộc Duệ.

Thấy đối phương hút lấy công lực mình, Đoan Mộc Duệ cười lớn.

- Nhậm Ngã Hành, ngươi không biết Ngũ Hành chân khí là khắc tinh của Hấp tinh đại pháp hay sao?

Đây là lần đầu tiên kiểm chứng những gì mình ngộ ra khi bị giam hãm về việc khác phục điểm yếu của Hấp Tinh đại pháp, Nhậm Ngã Hành giữ vững sự tập trung, trả lời.

- Trước đây... không phải bây giờ!

Đoan Mộc Duệ không tin, vung tiếp tay còn lại đánh đến và nói.

- Ngươi nghĩ lão phu không dám giết ngươi sao?

Nhậm Ngã Hành cũng không ngần ngại đưa nốt tay kia ra và mỉm cười tự tin.

- Ngươi nghĩ mình có bãn lĩnh đó hay sao?

Đến lúc này, Đoan Mộc Duệ mới nhận ra rằng Thiên Hỏa chân khí của mình không hề làm đối phương một chút khó chịu. Lão vội vã tích tụ nội lực. Bạo kình từ cơ thể lão bộc phát, nổ "ầm" một tiếng làm vỡ tung gian nhà. Người xung quanh ngã văng theo đống đổ nát. Họ tỉnh táo lại vẫn thấy đôi tay Đoan Mộc Duệ không thoát khỏi đôi tay của Nhậm Ngã Hành dù rằng miệng cả hai đã ròng ròng máu tươi.

Công lực bị hút hết, Đoan Mộc Duệ khụy gối, quỳ mọt xuống đất. Thắng cuộc nhưng chẳng dễ dàng, Nhậm Ngã Hành vẫn cố đứng vững đưa mắt chằm chằm và nói.

- Phế nhân!

Dứt lời, lão mới đánh một chưởng thẳng vào đỉnh môn Đoan Mộc Duệ. Đại pháp vương Nhật Nguyệt thần giáo ngã ngục và chết ngay tức khắc. Lão đánh mắt về phía Lam giáo chủ, nói.

- Chúng ta đều có chung một kẻ thù.

Bà mệt mỏi giương mắt nhìn lão.

- Ta muốn là người đầu tiên hành hạ Đông Phương Bất Bại.

Trước mắt vẫn phải hợp tác, lão cao giọng.

- Chỉ khi chúng ta có thể cùng nhau hạ được Đông Phương Bất Bại.

Không thích chuyện liên quan đến Nhậm Ngã Hành, Lam giáo chủ vẫn im lặng chỉ thể hiện mình không từ chối chuyện hợp tác. Lão lại tiếp tục.

- Ta sẽ tự mình đến Ngũ Tiên giáo bàn kỹ mọi chuyện.

Bà cao giọng.

- Tốt nhất là ông nên sớm lo liệu. Đông Phương Bất Bại nếu biết được chuyện ở đây, mọi thứ sẽ không còn dễ dàng nữa.

Cứu Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung lại gây ra chuyện lớn rồi. Nhưng nếu được chọn lại, kết cục có lẽ vẫn vậy. Lam giáo chủ đánh mắt về phía hắn báo hiệu họ rời đi thì hắn mới gượng sức mà chống tay vào đầu gối cố đứng dậy. Còn bà không đối diện với Vân Bất Tà đang nhìn mình như muốn nói bao lời trong lòng, bà hỏi dửng dưng.

- Bây giờ ông muốn như thế nào?

Nếu không phải bà nhắc đến mình, Vân Bất Tà có lẽ cũng không dám cất lên một tiếng trông mong. Nhưng ân nhân của lão là Đoan Mộc Duệ đã chết, hai vị nhị ca và tam ca có lẽ số phận chẳng khác đi là bao. Vì chữ tình mà không tiếc tuổi thanh xuân nhưng còn đạo nghĩa, lão mỉm cười chậm dãi.

- Ta yêu bà, luôn luôn yêu bà.

Nghĩ đến tình cảm lão dành cho mình đậm sâu, Lam giáo chủ lại thấy thương xót. Huống hồ lão có ơn với Ngũ Tiên giáo. Vân Bất Tà phải cân nhắc nhưng chắc chắn sẽ chọn mình, bà quay về phía Nhậm Ngã Hành.

- Tự do này của ông là do ta. Ta muốn Vân Bất Tà được rời khỏi đây.

Nhậm Ngã Hành không muốn điều này, im lặng toan tính thì bà nhìn Vân Bất Tà, chậm dãi.

- Ông sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về việc này, sẽ không còn là thuộc hạ của Đông Phương Bất Bại nữa... vì ta. Phải vậy không?

Bao năm chờ đợi chẳng phải mong một lần nhận được sự quan tâm từ người phụ nữ này hay sao, lão hạnh phúc biết bao. Trong lúc lão còn lấn ná chưa quyết, Nhậm Ngã Hành nói.

- Nếu muốn ở cùng ông ta, bà hãy ở trong ngục hồ này đi.

Đối phương đã lộ rõ ác ý, Lam giáo chủ gàn giọng.

- Nhậm Ngã Hành, ngươi....

Lão mím môi.

- Hoặc là Vân Bất Tà sẽ rời khỏi đây sau khi Đông Phương Bất Bại chết hoặc là bà sẽ cùng hắn ta ở đây. Hãy chọn đi.

Đừng nói là khi xưa Nhậm Ngã Hành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC