Chương 3 : Lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười năm năm sau ,

Hắc Mộc Nhai , ngọn núi đen sì quanh năm bị sương mù bao phủ khiến cho người ta không thể ước lượng được nó cao bao nhiêu , rộng lớn thế nào . Thánh địa ma giáo , cái tên càng khiến cho người ngoài nghe đã chẳng muốn đặt chân vào để khám phá , vì thế có gì bên trong thì không phải ai cũng dám biết . Nhưng kể cả người có trí tưởng tượng phong phú nhất cũng không hình dung ra được ngọn núi này hùng vĩ đến mức xuyên qua lớp sương mù kia , trên đỉnh núi lại hiện ra một tòa thành tráng lệ , rộng lớn chẳng khắc nào tẩm cung . Hắc Mộc Nhai từ sau trận chiến với Ngũ Nhạc phái không có sự kiện nào lớn như cuộc tranh tài nửa tháng nay . Và bây giờ trước mắt tất cả là trận so tài chung kết chọn ra chức vị phó giáo chủ .

Trên quảng trường lớn , giáo chủ ma giáo thân hình vạm vỡ , to lớn đang ngồi trên ngai vàng là Nhậm Ngã Hành . Đôi ria mép điểm bạc của lão khẽ nhếch vì sự khó chịu với nụ cười đắc ý của Dương Dã đang ngồi bên dưới .

- " Thật không ngờ tên thư sinh Đông Phương Bất Bại sau mười năm lại có thể luyện được Quỳ Hoa Bảo Điển . Chức phó giáo chủ này e rằng không thoát khỏi tay hắn . Nhưng Dương Dã , Đông Phương Bất Bại , mười năm các ngươi bế quan ở Tây Vực , lão phu đã khác xưa rồi ."

Đông Phương Bất Bại chính là gã thư sinh mặt trắng , mặc y phục và mũ vấn cũng trắng tinh , dáng người nhỏ nhắn bước chậm dãi lên võ đài ngay giữa khoảng sân vô cùng lớn trong quảng trường . Thật khó để hình dung hắn đang nghĩ gì qua đôi mắt đen sâu lóng lánh , cùng với khóe miệng luôn vẽ lên sự tự tin khi nhìn người đối diện .

- Mộc đà chủ , bắt đầu đi .

Giang Nam đất đai màu mỡ , dân cư đông đúc , bang hội nhiều vô kể .Mộc Lạc làm đà chủ ở đó không phải là kẻ dễ bắt nạt , võ công cũng phải tầm cao thủ mới đủ không thắng những vẫn sống được với đại phái như Cái Bang . Gã sử dụng vũ khí chính là thiết trượng , với đầu trượng hình một con hổ mang đang bành cổ , khoe nanh .

Trượng trong tay gã cũng như con mãnh xà , khi tấn công vẽ lên những đường ngoằn ngoèn khó nắm bắt , xuất chiêu lại như rắn săn mồi , lờ đờ lờ đờ , bất ngờ tập kích . Thế nhưng đối thủ của y là Đông Phương Bất Bại dửng dưng như mèo vờn , khiến cho con rắn độc phải liên tục công kích vì lo sợ không biết đối phương ra tay lúc nào . Đông Phương Bất Bại chỉ dùng thiết phiến làm vũ khí , nhưng chưa bao giờ hắn trực tiếp giao phong với đối thủ . Hắn chỉ phẩy quạt , kình lực đã hất luôn trượng của Mộc đà chủ khi y đánh đến . Chán nản vì đối thủ càng đánh càng rối loạn , Đông Phương Bất Bại ngay từ trước mặt đối phương đã phóng vút lên không trung , rồi nhào xuống nhanh như đại bàng vồ mồi . Hắn hoàn toàn chỉ dùng nội lực truyền vào thiết phiến mà vụt xuống . Chiêu thức vốn dĩ rất đơn giản nhưng dưới con mắt của Mộc Đà Chủ , trời xanh trước mặt đã như bị xẻ làm đôi . Y xoay ngang trượng đỡ thiết phiến giáng xuống .

Binh !!!

Trượng trên tay y không bị xẻ làm đôi nhưng bị đẩy dí xuống ngực . Dưới áp lực lớn tỳ xuống , gã quỳ mọt xuống đất , sàn đá dưới đầu gối đã vận hết công lực để đỡ chiêu bị hõm thành hố lớn , nứt toách chân chim thành rãnh dài ra bốn phía . Y nhìn ra thì mới hay Đông Phương Bất Bại đã đứng điềm nhiên cách y một trượng từ bao giờ , thiết phiến đã thu về hoàn toàn như hề chưa ra tay .

Người xem được một phen mãn nhãn trầm trồ , nhìn nhau tấm tắc bàn tán .

- Đông Phương huynh đệ không những thần công tái thế mà mưu lược hơn người . Người không làm phó giáo chủ thì làm gì còn ai xứng hơn .

Một kẻ khác xen vào .

- Không những vậy ! Người còn luôn hướng đến sự an toàn của các huynh đệ trong giáo . Bằng chứng chính là mười năm trước Hắc Mộc Nhai bị tấn công , chúng ta không ai bị mất móng tay , mà kẻ địch cúi đầu chịu thua . Hơn nữa , lần trước ở đại điện , người cũng đưa ra kế sách vẹn toàn giúp cho chúng ta không cần tử chiến mà vẫn lấy được thiên hạ .

Nghe thấy tất cả những kẻ xung quanh vừa nể , vừa phục vừa kính trọng mình như vậy , Đông Phương Bất Bại chỉ nhếch môi cười như thể đây chính là những toan tính của hắn . Bên trên bậc thềm dưới ngai vàng giáo chủ một bậc , một nam tử trung niên râu quai nón đã trắng đuôi , đó là hữu sứ Khúc Dương . Lão cũng nhắc tuổi Nhậm Ngã Hành nhưng có lẽ vì biến cố gì mà mái đầu đã bạc trắng , vấn cao . Lão mặc trang phục màu trắng đã ố , cũ kỹ và nhìn chăm chăm về phía Đông Phương Bất Bại , thầm nghĩ .

- " Phàm làm bậc đế vương , ai chẳng muốn lấy lòng thiên hạ . Muốn thiên hạ vì mình , trước tiên phải cho thiên hạ thấy mình vì thiên hạ . Đông Phương Bất Bại , ta đã không nhìn lầm rồi . Ngươi chính là đế vương thực sự ."

Còn trên ngai vàng Nhậm Ngã Hành lo lắng .

- " Xem ra , nếu không trừ sớm Đông Phương Bất Bại ngày nào thì không yên ngày đấy . Ta phải khử nó ngay trước khi nó nhúng sâu chuyện của thần giáo . Còn chức phó giáo chủ này , sau khi nó chết , Mộc Lạc chắc chắn sẽ trở thành phó giáo chủ . Dương Dã , mười năm trước khi ra đi , ngươi cố gắng bày ra cái chức phó giáo chủ này , là muốn cho Đông Phương Bất Bại phải không ?. Nay nếu như Mộc Lạc lên làm phó giáo chủ thì ngươi bị gậy ông đập lưng ông rồi . Ha ha ha . "

Rồi lão đứng dậy hạ lệnh lớn .

- Đông Phương Bất Bại , từ nay ngươi chính là phó giáo chủ của thần giáo . Để thể hiện năng lực của mình với thần giáo và giang hồ , ta lệnh cho ngươi lập tức đến Tung Sơn lấy đầu Tả Lãnh Thiền về đây .

Xung quanh thì rỉ tai bàn tán , xôn xao .

- Đông Phương phó giáo chủ vừa mới trở về từ Tây Vực đúng hôm tranh chức phó giáo chủ , nay vừa nhận chức đã phải rời đi như vậy , giáo chủ làm như vậy có phải là hơi quá không ?

Nhậm Ngã Hành tai thính lắm . Đập tay xuống bành ghế , quát lớn .

- Tất cả im lặng cho ta .

Khúc Dương chợt lên tiếng .

- Giáo chủ , Đông Phương phó giáo chủ vừa mới nhận chức chưa thể nắm bắt hết tất cả các thông tin về tình hình trong giang hồ . Hơn nữa , người đã đi xa mười năm nay cũng nên để người nghỉ ngơi một chút .

Rồi Khúc Dương nói từ từ như thể muốn nhấn mạnh với Nhậm Ngã Hành .

- Giáo chủ , không cần vội như vậy .

Nhậm Ngã Hành đảo mắt suy ngẫm .

- " Khúc Dương nói vậy , chắc chắn đã có kế hoạch sẵn để trừng trị Đông Phương Bất Bại ."

Rồi lão đưa tay che miệng ho một cái .

- Khúc Hữu Sứ nói cũng phải . Thôi được ! Đông Phương Bất Bại , ngươi hãy trở về xắp xếp mọi sự vụ cần thiết , ta sẽ có kế hoạch cho ngươi sau .

Đông Phương Bất Bại chắp quyền , cúi đầu , đủng đỉnh nói .

- Tạ ơn giáo chủ .

Dương Dã hằn học .

- " Nhậm Ngã Hành muốn đẩy Đông Phương Bất Bại vào chỗ chết . Được lắm , nhân cơ hội này ta sẽ gây dựng thêm chút danh tiếng cho thần giáo , lấy lại uy tín ."

Rồi lão lớn giọng .

- Chỉ là một Tung Sơn nhỏ nhoi , chẳng có gì phải đáng ngại . Giáo chủ , hãy để thuộc hạ đến đó lấy đầu của Tả Lãnh Thiền về đây .

Nghe lời này , khắp quảng trường kinh hãi . Tả Lãnh Thiền là đứng đầu ngũ nhạc phái , lấy được đầu hắn ngoài Nhậm Ngã Hành ra thì chưa ai có thể nghĩ đến . Đông Phương Bất Bại bị ép đối đầu Tả Lãnh Thiền thì người ta thấy lo cho hắn , nhưng đến nay Dương Dã lại khẳng định như vậy và nếu lão làm được điều này thì đúng là uy danh khắp chốn , cũng phải ngang bằng với Nhậm Ngã Hành . Mặc ở dưới bàn tàn xôn xao như vậy , bên trên Nhậm Ngã Hành mơ hồ nhận ra đây có thể là cơ hội để kết liễu Dương Dã khi mà Đông Phương Bất Bại còn mới chân ướt chân giáo trở về . Lão thầm nghĩ .

- " Được lắm . Muốn chết , ta sẽ cho ngươi chết ."

Tuy chưa có đối sách nhưng không để mất cơ hội Nhậm Ngã Hành cao giọng , vui mừng .

- Vậy , phải phiền đại trưởng lão . Không biết bao giờ trưởng lão có thể xuất hành .

Dương Dã chắc nịch .

- Hãy cho thuộc hạ một tháng , nhất định thuộc hạ sẽ san bằng Tung Sơn phái .

Trong khi thánh địa ma giáo đang ngấm ngầm tranh giành đấu đá thì tại Hoa Sơn phái , một trong những trụ cột của chính đạo , mọi người lại vô cùng thảnh thơi . Các đệ tử Hoa Sơn một tháng nay ngoài ăn ngủ và tổ chức các cuộc chơi ra thì không có một tý gì gọi là luyện tập . Vì Nhạc Bất Quần , sư phụ của họ đã đi vắng còn Lệnh Hồ Xung đại đệ tử môn phái thì lại chính là kẻ cầm đầu cho sự huyên náo này .

Lúc này , hắn úp cái khăn thêu Tiểu Bạch tặng che đôi mắt khỏi ánh nắng chói chang , ngủ quên trên triền núi xanh mượt , không biết mơ gì mà lại há hốc cả miệng ra .

Trong giấc mơ đó , mặt trăng sáng vành vạnh như chiếc đèn được ai đặt trên mái đình miếu hoang cong vút , Tiểu Bạch ngồi chống cằm trên bậc đá dưới mái hiên , thảm nhiên nhìn tiểu Lệnh Hồ đang say sưa vung tay toán loạn bắt chước người lớn đánh nhau trên phố . Tiểu Lệnh Hồ đột nhiên nói lớn .

- Tiểu Bạch , ngươi xem quyền pháp vô địch thiên hạ của ta thế nào .

Nói rồi , tiểu Lệnh Hồ nhẩy lên múa tay quay cuồng , chân lại đạp lung tung ra tứ phía . Ngay khi mông hắn rơi bịch một cái xuống nền sân lạnh , Tiểu Bạch cong cớn đôi môi .

- Lợi hại , rất là lợi hại .

Tiểu Lệnh Hồ dường như cũng chẳng quan tâm đến câu mỉa mai ấy , hắn lại cười lớn.

- Tiểu Bạch , ngươi mau đi ra đây , ta dạy cho ngươi võ công đệ nhất của ta . Sau này không ai dám bắt nạt nữa .

Tiểu Bạch lại chống cằm , thảm nhiên .

- Không cần . Ngươi bảo vệ ta là được rồi .

Tiểu Lệnh Hồ nghe thấy vậy, tay càng vung mạnh hơn , nói vang cả miếu hoang .

- Đúng vậy Tiểu Bạch . Ta sẽ bảo vệ ngươi , suốt đời này sẽ bảo vệ ngươi .

Tiểu Bạch cũng tựa vào cột chống mái mà ngủ lịm đi trong ánh mắt liếc nhìn của tiểu Lệnh Hồ .Và đêm trăng sáng huyền ảo ngả màu úa vàng của hoài niệm , rồi lại dần sáng bừng lên khiến cho hắn bật dậy . Hắn biết cảnh lúc nãy chỉ là mơ , nhưng hắn không biết vì sao bao nhiêu năm rồi hắn lại mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó , lại mơ thấy lời hứa ngây ngô trong đêm trăng .Vội vàng bắt lấy cái khăn thêu suýt nữa bị gió cuốn đi , hắn nhíu mày nhận ra mình đã vô tâm bỏ quên những suy nghĩ về thiếu nữ trong ký ức đã rất lâu rồi . Hắn buột miệng lẩm nhẩm .

- Tiểu Bạch à ! Giờ ngươi đang ở đâu vậy ? Có sống tốt không ? Có nhớ ta không ?

Hít một hơi , hắn ngước lên trời xanh . Mặt trời đã đứng bóng rồi , hắn ngủ quên đến trưa rồi cũng nên .

- Đại sư huynh , đại sư huynh .

Tiếng nữ nhân gọi hắn vang vọng từ phía xa khiến hắn cuống quýt giấu luôn cái khăn hoa đào vào trong ngực như sợ người sắp đến nhìn thấy sẽ có những phát sinh không hay . Không những thế hắn còn nói lớn .

- Tiểu sư muội , ta ở đây , đang xuống rồi đây .

Rồi hắn vội đổ đèo nhanh thoăn thoắt . Ở ngay dưới lối mòn , người tìm hắn là một cô gái trẻ chỉ đôi mươi , tóc hai ngà , da trắng nõn nà , má phúng phính ,thật là một nét đẹp tuổi trăng tròn , ngây thơ trong sáng . Lệnh Hồ Xung nhoẻn miệng cười thì tiểu sư muội Nhạc Linh San ngửi mùi thoảng trong gió , bực mình , giận dỗi .

- Huynh ... huynh lại uống rượu phải không ? Huynh có nhớ hôm nay chúng ta phải làm gì không ?.

Cả tháng nay , sư phụ và sư nương đi vắng nên hắn ngày nào chẳng uống rượu , ai mà chẳng biết , nhưng hắn đã bù lại cho các sư đệ được thảnh thơi rong chơi không phải luyện tập cực nhọc nên họ cũng vào hùa với hắn . Hắn có ý chối nên lí nhí .

- Ta quên mất .

Linh San bực bội .

- Huynh quên mất ... . Hay huynh uống say quá nên quên mất .

Bị nói trúng về việc mình sợ khi Nhạc Bất Quần về không được uống rượu , nên hôm nay hắn quá chén đến ngủ quên , Lệnh Hồ Xung gãi đầu cười hờ thừa nhận , rồi dỗ dành .

- Giờ chưa muộn , để ta đưa muội đi xuống núi mua thức ăn về mở tiệc mừng sư phụ trở về .

Linh San không thèm nói nữa , quay ngoắt đi .

- Không cần nữa . Cha sắp về rồi . Muội sẽ mách cha .

Lệnh Hồ Xung đoán Linh San thất vọng về mình lắm nên để ý lời của nàng xem nàng nói với ý gì thì ngờ ngợ nhận ra và nói .

- Ta xin lỗi đã không đưa muội xuống lại để muội cực nhọc đi tìm trước khi sư phụ về . Ta biết muội làm vậy là lo cho ta sẽ bị sư phụ quát máng vì trốn đi lang thang không chịu luyện tập . Ta xin lỗi .

Linh San im lặng như thừa nhận . Lệnh Hồ Xung đoán nàng đã xuôi liền vòng lên trước mặt .

- Để ta cõng muội xuống núi , coi như chuộc tội .

Dù sao Linh San cũng không nỡ mách chuyện với Nhạc Bất Quần , nàng chưa nghĩ ra cách phạt hắn thôi thì cứ nhảy lên lưng của hắn trước , không quên kéo tai hắn như thể thúc dây cương ngựa . Hắn lại nói lớn .

- Ngựa Lệnh Hồ chạy nhanh nhất thiên hạ đây , cô nương bám chặt vào .

Linh San giận không thèm bám chặt nhưng hắn mới nhảy được một bước mà nàng như sắp bị bắn ra ngoài thì đành ôm chặt vào hắn cõng nàng chạy băng băng xuống núi , bĩu môi hờn giận .

Phát giác phu phụ Nhạc Bất Quần bước dần đến sân lớn trước sảnh môn phái , Lệnh Hồ Xung lập tức chạy về phía các sư đệ đang uể oải tập luyện , vội vã nói .

- Nhanh , nhanh lên . Sư phụ sắp về rồi .

Nhanh thoăn thoát , cả mấy trăm người đứng thành hàng ngũ , vung kiếm chậm dãi theo hắn đứng trước mặt . Nhắc thấy Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc chỉ cần vài bước nữa là tới hành lang có thể nhìn thấy tất cả , Lệnh Hồ Xung ho hắng giọng ra hiệu .

Rồi hắn cầm kiếm múa dứt khoát từng đường một , các sư đệ của hắn cũng hàng ngũ tăm tắp mà làm theo . Hắn hỏi lớn .

- Các sư đệ , đây là chiêu gì ?

Đám sư đệ của hắn đồng thanh .

- Vô biên lạc mộc . Hư chiêu như rừng vây địch .

Lệnh Hồ Xung dõng dạc .

- Đúng vậy . Chém càng nhiều địch càng thấy sợ , chém càng mạnh địch càng thấy run . Hãy chém mạnh lên , chém nhiều nữa lên .

Các sư đệ lập tức đồng thanh hô cùng hắn .

- Chém tan cường đạo , ác bá . Chém cho thiên hạ thái bình . Chém cho Hoa Sơn lưu danh thiên cổ .

Ninh Trung Tắc biết rõ hắn đã bày ra trò này để nịnh hai người nhưng Nhạc Bất Quần thì không . Lão không cười tủm tỉm như bà mà cười hài lòng , vì tuy rằng đám đệ tử không tiến bộ nhưng lại được cái khí thế . Lệnh Hồ Xung vờ như bây giờ mới thấy cả hai , liền thu kiếm , chạy đến chỗ cả hai , kính cẩn chắp tay chào .

- Sư phụ , sư nương .

Nhạc Bất Quần đi qua hắn gật gù tỏ ý hài lòng .

- Tốt . Rất tốt .

Ninh Trung Tắc lườm hắn , ra bộ hiểu hắn thì hắn gãi đầu nhe rằng cười . Theo chân hai người vào đến đại điện , đợi cả hai vừa ngồi xuống ghế , hắn hỏi .

- Sư phụ , sư nương lần này đi núi Tung Sơn mọi việc có thuận lợi không ?

Nghe vậy , Ninh Trung Tắc nhìn về Nhạc Bất Quần do dự thì lão phủi tay ra hiệu cho bà và Linh San đi trước . Đợi cả hai khuất dần sau cửa , Lệnh Hồ Xung vội vã hỏi sư phụ .

- Sư phụ , có chuyện gì vậy ?

Nhạc Bất Quần nói .

- Tả Lãnh Thiền đã đề xuất việc hợp nhất tất cả các phải thành một phái , lấy tên là Ngũ Nhạc .

Lệnh Hồ Xung gật gù , như thể chuyện này cũng không có gì là to tát với hắn . Hắn hất hàm .

- Ấy sư phụ . Vậy ai sẽ là chưởng môn của Ngũ Nhạc phái ?

Nhạc Bất Quần tối sầm mặt , hỏi mạnh .

- Ngươi có biết Ngũ Nhạc phái hợp nhất thì sẽ thế nào không hả ?

Lệnh Hồ Xung ngậm chặt miệng , lắc lắc cái đầu thì Nhạc Bất Quần bực thật , không muốn nói nữa ngồi luôn xuống ghế . Thế là hắn gãi đầu , nói lí nhí đủ để Nhạc Bất Quần nghe được .

- Sư phụ , việc cách hợp nhất các phái như thế nào ? Hay Ngũ Nhạc phái sẽ phải làm những gì sau đó là các sư bá và sư phụ thống nhất với nhau bàn bạc . Con làm sao biết chuyện thế nào để mà đánh giá tốt xấu đúng sai ?

Nhạc Bất Quần thấy cũng đúng . Có lẽ do nhất thời nóng nẩy vì chuyện này , mà lão lại giận cá chém thớt , đổ lửa lên hắn . Lão lắc đầu thở dài , tay đặt lên bành ghế , nói qua loa .

- Đây mới chỉ là ý kiến của Tả Lãnh Thiền . Sau khi hợp nhất , võ công các phái cũng phải chia sẻ và các đệ tử hiện nay của Ngũ Nhạc sẽ nghe lời của chưởng môn Ngũ Nhạc . Theo Tả Lãnh Thiền thì như vậy năm phái Ngũ Nhạc mới thực sự là đoàn kết , hoạn nạn có nhau .

Lệnh Hồ Xung ngẫm nghĩ , rồi đưa tay vuốt cằm .

- Cái vấn đề giúp đỡ này là do sự đoàn kết thôi mà . Trước giờ chúng ta vẫn như người một nhà , có cần làm quá nên thế không ?

Nhạc Bất Quần lại nghiêm nghị .

- Ngươi thì biết cái gì ? Hiện trạng của liên minh , các phái tuy dưới quyền của minh chủ nhưng thực tế không có ai là người đứng đầu . Ngũ nhạc thực chất hành động đơn phương hoàn toàn theo cảm tính , vì vậy khi hoạn nạn xảy ra hầu hết chưởng môn các phái cũng cân nhắc rồi mới hành động . Vậy nên có thể hiểu các phái có quyền tự quyết định mọi chuyện theo hướng của mình . Còn nếu như hợp thành một phái thì cũng như ta ở Hoa Sơn , Tả Lãnh Thiền ở Tung Sơn là người có quyền lực tuyệt đối , tất cả mọi chuyện đều phụ thuộc vào quyết định của cá nhân , muốn sai ai làm gì thì đều phải làm đó . Như vậy khi xảy ra chuyện với một đệ tử bất kỳ của Ngũ Nhạc , sẽ không phái nào đứng ngoài cuộc nữa .

Lệnh Hồ Xung gật gù .

- Đồ nhi hiểu rồi . Cũng may sư phụ là người tốt nên luôn sai bảo chúng đệ tử làm điều tốt .

Nhạc Bất Quần lại thấy dao động .

- " Đúng vậy . Nếu như ta làm chưởng môn Ngũ Nhạc , chẳng phải có thể khiến cho Tung Sơn và Thái Sơn chính thức thành trụ cột chính đạo chứ không đứng trung lập như giờ hay sao ?"

Nhưng rồi lão bỏ ngay cái suy nghĩ đó , nói nghiêm trọng .

- Nhưng nếu hợp nhất thì hàng trăm năm lịch sử của các phái sẽ bị hủy bỏ . Võ công bản môn cũng bị chia sẻ , không còn giữ được sự độc đáo . Hơn nữa , Tả Lãnh Thiền là kẻ vô cùng nham hiểm . Hắn nghĩ ra trò này , chắc chắc đã bày ác kế để thuận lợi làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái . Đến lúc đó , không chừng hắn sẽ xóa xổ toàn bộ võ công , lịch sử các môn phái khác . Ngươi có thể coi như Tả Lãnh Thiền và Tung Sơn là con cá lớn . Chúng ta là con cá nhỏ , đồng ý hợp nhất nghĩa là cá nhỏ bị cá lớn nuốt mất . Lúc đó chỉ có con cá lớn tồn tại và Hoa Sơn sẽ vĩnh viễn biến mất .

Lệnh Hồ Xung giờ bắt đầu hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề , chăm chú hỏi .

- Vậy , ý các môn phái khác như thế nào ?

Trán Nhạc Bất Quần nhăn lại , lão giảng giải .

- Tả Lãnh Thiền rất nham hiểm , rất có thể đã ngấm ngầm thu phục được phái nào đó rồi mới dám nói ra chuyện này . Hiện nay làm bạn với ta lúc này , cũng có thể chính là kẻ địch . Không thể cứ trực tiếp đến mà hỏi các phái khác được . Hãy cứ quan sát mọi chuyện đã . Vì việc quyết định sát nhập các phái hay không phải đến đúng đại hội Ngũ Nhạc lần tới vào hai năm sau , phải dựa vào số đông biểu quyết . Từ giờ đến lúc đó , cứ chăm chỉ tu dưỡng bản thân , chắc chắn sẽ có thể tự quyết định vận mệnh của mình .

Từ ngày có thêm phó giáo chủ , Nhậm Ngã Hành chẳng phải bận rộn như trước nhưng lão lại ăn ngủ không yên vì Đông Phương Bất Bại ngày càng được nhiều người trong giáo kính trọng . Lão lo sợ rằng ngày Dương Dã giết lão sẽ không xa , bèn triệu Hướng Vấn Thiên vào bàn bạc .

- Nửa tháng nay , người trong giáo không ngớt tung hô Đông Phương Bất Bại , có kẻ vô ý còn hi vọng hắn trở thành giáo chủ . Hừ . Trước mắt nếu không trừ khử được hắn thì phải giết được Dương Dã trong lần này . Để cho Đông Phương Bất Bại hết chỗ dựa mà biết điều . Lúc đó , trong trường hợp Đông Phương Bất Bại không muốn chết thì phải ngoan ngoãn phục tùng ta . Chuyện này chỉ có lợi , không có hại .

Hướng Vấn Thiên gật đầu hoàn toàn đồng ý , nhưng lo lắng nói .

- Nhưng Dương Dã đang ở ngoài thành chuẩn bị tiến đánh Tung Sơn , lại có rất nhiều tinh anh đi bên cạnh . Giết lão không dễ dàng chút nào .

Nhậm Ngã Hành gật gù .

- Chẳng phải chúng ta đang mượn đao giết địch hay sao ?

Hướng Vấn Thiên ngập ngừng .

- Giáo chủ , chỉ sợ Tả Lãnh Thiền kia không phải là con dao sắc để giết được hổ .

Nhậm Ngã Hành đi đi lại lại , đánh giá .

- Năm xưa khi Dương Dã và tứ thiên vương công đánh Tung Sơn tìm kiếm mật tịch , Dương Dã có thể dễ dàng đánh bại Tả Lãnh Thiền . Nhưng bây giờ đã là mười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC