Chương 34: Tỉnh giấc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lời kể của những kẻ du mục, từ Tây Vực đi về sau núi Côn Lôn tức hướng tây, là một vùng chỉ có đá và cát, xuôi xuống phía nam là thung lũng đất đỏ như cái lòng chảo hứng nắng, ngược lên phía bắc thì đại mạc rộng lớn chắn ngang. Ngựa nhanh đến mấy, dù đi đường nào cũng phải mất mấy ngày không gặp chỗ trú nắng. Vậy nên người ta đồn nhau bệnh dịch sợ ánh nắng chắc chắn bắt nguồn ở núi Côn Lôn chứ không phải từ nơi khác đến, khi mà đệ tử phái tràn về phía đông đến đâu nó lan đến đó. Hơn nữa, nếu không vậy Hà chưởng môn sẽ không phải cùng số đệ tử ít ỏi còn lại cắm trại lang thang xa bản phái.

Nhưng lão đang làm tất cả để khống chế nó, giới giang hồ ở Tây Vực cho rằng mình cảm thông được với lão nên chỉ ngầm hiểu với nhau, chứ tuyệt nhiên chưa bao giờ túm tụm bàn tán, vang đến tai lão. Họ và lão hợp thành một đội quân ô hợp ban ngày đi lùng sục làng mạc tìm những kẻ bị lấy nhiễm, còn bị gọi là Huyết Quỷ. Họ cảnh báo và gom con người về sau lưng mình để đêm xuống, họ thu về phòng thủ, bảo vệ nhau.

Huyết Quỷ tự do sống ở khu vực núi Côn Lôn và lân cận. Nhưng rồi chúng nhận ra ý đồ khoanh vùng của lão, quấy phá vòng vây để tiến về phía đông. Hầu hết các cuộc tấn công nhỏ đó đều thất bại, chỉ như cái kim khe khẽ đâm vào người đang ngủ say, ngứa ngáy khiến màn đêm trở nên ngột ngạt hoang mang. Đêm và ngày thế chỗ nhau không ai giành chiến thắng, lực lượng mỏng manh của họ giằng co cố duy trì một cái gọi là Khu Vành Đai. Ấy vậy vẫn có nhiều người cố vượt qua ranh giới mà họ gồng mình dựng lên như đôi vợ chồng già đang nài nỉ Đoạn Thạch giữa đêm khuya, mong gã để cho họ tiến về núi Côn Lôn. Chút tài sản họ bỏ quên thực sự đáng giá hơn cả tính mạng hay sao, Đoạn Thạch hết lời can ngăn đành nói.

-Tiền bối. Ta sẽ về đó lấy lại của cải cho người, người cứ đợi ở đây. Nếu ta có ý tham lam của cải của hai vị thì trời không tru, đất không diệt, ta cũng không dám vách mặt về nhìn mấy vị huynh đệ này.

Ông lão thở dài.

-Không phải lão không tin Đoạn đại hiệp giữ chữ tín, mà vì của cải ở nơi không dễ tìm chỉ có lão nắm rõ đường đi lối lại.

Ông lão lại vỗ về vai gã, nói.

-Yên tâm. Yên tâm. Lão đi đến nơi là trời sáng rồi.

Từ cái ngày núi Côn Lôn xảy ra chuyện, gã có đêm nào ngủ ngon. Gã kiềm chế mà vẫn không giấu hết bực bội trong lời nói.

-Sự sống của người dân ở đây là trách nhiệm của tại hạ. Xin phép lão tiền bối, ta không để người đi qua.

Trong đêm, ông lão thấy mặt Đoạn Thạch hình như sầm sầm, như thể máu trong người dồn hết lên. Ông lão im lặng nhưng chẳng có ý định quay đầu. Có gã hiệp khách bước lại gần đại đệ tử núi Côn Lôn, nói.

-Đừng thừa thãi cản người mà ngay cả bản thân còn không cần. Ngươi đang làm lãng phí thời gian nghỉ ngơi của mình đấy.

Ông bà lão thấy Đoạn Thạch còn cương quyết lắm liền lắc đầu thở dài, rồi cũng quay cái xe ngựa lại, lững thững quay về giữa trấn. Màu đêm tĩnh lặng mà họ sắp chìm vào có gì khác màu đêm sau lưng họ Đoạn, gã nghĩ chỉ gã mới biết, chỉ mong sao người ở trung nguyên sớm có mặt, càn quét bóng tối cùng gã. Vị hiệp khách bên cạnh Đoạn Thạch thở dài.

-Thôi, ngươi nghỉ đi.

Đại đệ tử phái Côn Lôn gật đầu trong cái thở than, rồi cũng vỗ vai gã hiệp khách.

-Bảo trọng.

Không biết đôi vợ chồng già nua kia là muốn đánh liều một chuyến quay lại hay hiểu rõ vị hiệp hách vừa thay gác Đoạn Thạch không thích quản chuyện thừa thãi. Chỉ biết ông lão chưa cất tiếng, gã đã phẩy phẩy tay cho họ đi qua. Trong một thoáng, ông lão nghĩ gã nói đúng. Gã cản được họ một lần nhưng chẳng thể cản được họ cả đời. Ông lão cũng không mong người khác phải hiểu cho mình, quay về ngó vào trong cỗ xe, nơi người vợ đang kéo lại cái chăn đắp lên mình đứa con trai thở khò khè, khò khè. Lão thầm nhủ mọi chuyện sẽ ổn chẳng bao lâu thì con ngựa đột ngột chồm lên hốt hoảng.

Lão ghìm cương giữ lại thì lẫn trong mấy cột ánh sáng trăng xuyên xuống khu rừng, có người bước về phía mình. Lạnh lẽo thốc đến làm con ngựa cứ lùi lùi về sau, lão vỗ về mông nó, mong nó bình tĩnh lại, rồi tụt xuống. Lão thấy lờ mờ người trước mặt còn trẻ và có hai cái răng nanh dài giống như lời kể, cất lời có chút vấp váp nói.

-Ta... muốn cứu người.

Gã cười cười thở ra hơi trắng mong manh, nói the thé như tiếng dơi kêu.

-Để người lại.

Đôi vợ chồng già lập cập khiêng đứa con trai, đặt xuống đất không quên nắm tay dặn dò dù biết nó cũng chẳng nghe được. Gã thì nói.

-Đi đi. Khỏe lại, hắn sẽ tự tìm về thăm các ngươi.

Thế gian này còn có người sẵn sàng cho đi, không cần nhận lại như vậy nữa sao, ông lão vội vã quỳ rạp xuống, nói.

-Đại hiệp, đại ân đại đức này nhất định không báo giờ quên.

Gã nói.

-Chỉ cần ngươi giúp người khác đến đây để tiếp tục sống, tự khắc ông trời sẽ không để chúng ta bị lãng quên. Đi đi.

Để đứa con trai bất động nằm ngang đường, ông bà lão trở về phía cỗ xe được mấy bước lại đồng thời ngoái về sau nhìn gã Huyết Quỷ đang đứng im lìm. Chính ông từng thấy A Tứ nhà bên bệnh nặng các thầy lang đều bó tay, đã trở về thăm cha mẹ một lần. Người nhà đó mách ông lão ngay ngày đầu tiên con trai lão đổ bệnh nhưng lão cứ đặt hết hi vọng vào thầy thuốc. Ngậm ngùi nắm tay như que củi của người vợ già, ông lão châm lên niềm tin một lần nữa như đốt cái bấc đèn làm đêm tối mù bỗng nhiên sáng rực. Người ta nói Huyết Quỷ là quỷ nhưng loài quỷ cứu người là giống loài tốt hay xấu, Đoạn đại hiệp kia cố cản người khác đi tìm sự sống là đúng hay sai, ông lão cứ nghĩ lan man mãi. Chuyện trên đời dễ dựa vào đâu mà phán sử, ông lão thở dài thúc ngựa quay đầu, điềm đạm đi trong vùng đất chết.

Bình Nhất Chỉ đã quen cái tiếng phần phật của đoạn vải thừa trên cánh buồm hoặc lo lắng làm gã quên để ý đến cái âm thanh khó chịu ấy. Gió thổi mãi vào gã, vẫn không làm nguội khuôn mặt bừng bừng. Bất chợt, sát nhân thần y khoanh tay nắm hai vai thấy người mình đã lạnh như thể ngâm nước cả ngày, liếc ra sau gã thấy đệ tử Côn Lôn dựa vào bao tải ngủ lả đi từ lâu ở sàn thuyền. Gã ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy mờ mờ dáng Điền Bá Quang tay trái, tay phải thay phiên nhau bám ngọn buồm, chân thì đứng trên đoạn thừng quấn cột giương mắt nhìn xa tít về dòng sông. Họ Điền kêu lên.

-Ở phía trước.

Bóng trăng lớn chụp xuống mặt nước ở xa kia không hằn lên vết tích nào lạ mắt nhưng Bình Nhất Chỉ tin gã, quay về sau giục mấy đệ tử phái Côn Lôn đang mơ mơ màng màng.

-Mau, mau dậy. Chúng ta sắp bắt kịp thuyền rồi.

Họ mệt lả rồi, chẳng nghĩ được gì có người thuận miệng nói mấy tiếng uể oải.

-Chúng ta tiến lại gần, Hòa Thái sẽ bỏ trốn. Cứ để cậu ta ở trên thuyền, đến khi trời sáng cậu ta sẽ tự giam mình lại.

Lời gã có lý, mấy đệ tử Côn Lôn khác gật đầu, Bình Nhất Chỉ thì nóng vội hơn.

-Nhỡ cậu ta tấn công người trên thuyền thì sao?

Người trên thuyền hiểu nhưng ai cũng mệt, nói vài câu bâng khuâng.

-Hòa Thái công lực tuy đã có tăng tiến nhưng không là gì so với nhân sĩ bôn ba. Hiện tại nếu như cậu ta tấn công, chỉ có thể là đã giết hết người trên thuyền hoặc là bị giết chết. Chúng ta đừng dứt dây động dừng.

Điền Bá Quang sốt ruột nhảy xuống sàn thuyền, nói.

-Vậy thả thuyền nhỏ ra, một mình ta sẽ chèo đến đó, không ai nghi ngờ.

Họ Điền nói xong xem lại hình như mình cũng chẳng có gì sáng suốt, liền rút đao tự chém đứt dây thừng buộc thuyền nhỏ làm nó rơi thành tiếng trên sông. Nhảy xuống thuyền, gã vung mái chèo băm ngọt xuống nước, rồi gồng mình khua khoắng đẩy nó chòng chành chèn lên sóng sông, cứ thế lướt đi. Sát nhân y nhìn gã tăng tốc đến một đoạn xa vẫn không thấy có dấu hiệu chậm lại ngẫm, có khi nào tất cả nhưng kẻ tưởng phóng túng bất cần, chẳng có lòng tham như gã, chẳng mưu tính điều gì ngoài việc được sống tự do ở thế gian này như gã thực ra chính là người có tinh thần, trách nhiệm với chuyện chung. Sát nhân thần y nghĩ vẩn vơ chẳng lâu trong tiếng thuyền đang rẽ nước rào rào thì cũng thấy thuyền chở Hòa Thái ở xa xa, chầm chậm rồi hình như đã dừng hẳn. Không một tiếng la hét, không một tiếng kiếm đao, gã thấy lạ thì nhận ra có cây đuốc vẫy vẫy ra hiệu.

Họ Điền thấy thuyền phía sau báo hiệu lại bằng cách đưa đuốc thành vòng tròn, liền quay vào trong xem xét kỹ hơn Hòa Thái đang bị trói vào cột buồm. Gã chép miệng thở dài, nhìn lão lái thuyền bị cắn trên vai, máu còn loang thành khoảng lớn trên băng trắng quấn chặt chéo từ nách vắt lên. Lão may mắn tránh được vết cắn vào cổ nhưng gã ngẫm sẽ thật bất hạnh khi lão biết mình sẽ lại phải chết. Bình Nhất Chỉ khinh công xuống đứng cạnh gã, gã lắc đầu nói.

-Hòa Thái chỉ kịp tấn công ông lái thuyền rồi bị mọi người khống chế.

Rồi gã hỏi sát nhân y nho nhỏ.

-Chúng ta giết ông ta hay là cũng bắt mang lên núi Tung Sơn.

Bình Nhất Chỉ lăn tăn.

-Nếu muốn mang ông ta lên núi Tung Sơn thì... sẽ phải có thêm máu người để nuôi ông ta.

Sát nhân thần y hết nhìn ông lão đang thở mạnh lẫn thêm tiếng rên đau khe khẽ, rồi lại nhìn đệ tử núi Côn Lôn bị trói. Có đệ tử Côn Lôn lên thuyền nghe được họ bàn tính, bước luôn đến ông lão lái thuyền thì Điền Bá Quang chen vào ngay trước mặt. Họ Điền nói.

-Sư đệ ngươi... mất nhân tính rồi, đáng chết hơn. Để ông lão này lại, nếu Bình Nhất Chỉ có thể chữa khỏi, thế gian sẽ không mất đi một người tốt.

Máu của chính mình và người khác đã cắt ra chỉ để mong cứu được tiểu sư đệ, đệ tử Côn Lôn không chấp nhận, không tranh luận, chỉ gầm gừ.

-Tránh ra. Ta cứu người thân của mình, không lo mạng kẻ khác.

Còn lâu nữa mới đến mùa xuân để hoa đào quanh Tư Quá Nhai nảy lộc, ra hoa. Mùa này, cành rụng xuống rồi khô quắt, được gió quét vun vào sườn núi. Như vậy, Đông Phương Bạch không cần phải đi nhặt nhạnh, nàng ra cửa hang chỉ cần cúi xuống vét vét, gom được một bó thật lớn, ôm bằng cải hai tay rồi quay vào trong. Xô nước nàng đổ lên mặt Lệnh Hồ Xung mong hắn tỉnh lại, làm người hắn ướt nhẹt, ướt luôn cả chăn cũ lót trên giường tạm bợ. Rốt cuộc hắn không tỉnh lại, nàng lại phải vần hắn ra, đốt lửa hong chăn, hong khô người hắn. Giận người, giận mình, nàng lại co chân đá đá mũi giầy vải vào người hắn. Thực ra có nhiều lần nàng còn đá hắn mạnh hơn thế để mong hắn tỉnh lại nhưng hắn cứ nằm trơ ra như khúc gỗ, chỉ đến giữa trưa, nửa đêm mới lại quằn quại đau đớn nếu không được uống thuốc, nhiều lúc nặng hơn sẽ cần mấy vị tiền bối dùng nội lực hỗ trợ.

Muội muội của nàng nhất định không rời khỏi đây. Hơn nữa, cô lần nào thấy nàng rảnh tay là lại đùn đẩy việc chăm sóc Lệnh Hồ Xung để trói chân nàng. Cũng chẳng ai nói hắn với nàng là thế nào hay quá khứ của hắn, họ cứ tuyệt nhiên coi đó như nghĩa vụ của nàng làm nàng có khó xử, có cả bực bội.

Nghi Lâm bước vào, nàng đoa tay lên lớp vải trên ngực họ Lệnh Hồ, thấy đã khô ráo liền đứng dậy nói mà như muốn gắt lên.

-Ta sẽ rời khỏi đây.

Lá phong ngả màu làm vàng cả cánh rừng, áo tím thiếu nữ xuôi bậc thang đá nhìn chẳng lẫn đi đâu được. Lão đại sư thở dài, nói với lão bằng hữu cũng đứng cạnh mép vực.

-Ngươi thử nói xem, cô ta lần này có trở lại không.

Làm sao biết được người khác sẽ làm điều gì vì không biết họ có gặp chuyện làm thay đổi suy nghĩ, lão tiền bối phái Hoa Sơn vuốt râu trầm ngâm, gật gù.

-Có lần một ắt có lần hai. Con người cô ta trước giờ vẫn vậy, một khi đã dành quan tâm cho việc gì, cho ai tuyệt nhiên sẽ không có gì gọi là giới hạn.

Biết bằng hữu nói đùa về con người Đông Phương Bất Bại mà họ từng biết, lão đại sư cũng gật gù.

-Ngươi rất am hiểu chuyện tình yêu. Nói thật xem, số nữ nhân ngươi giấu nữ nhân ở bốn phương trời là bao nhiêu?

Thừa nhận mình đã từng say đắm nhiều nữ nhân, tiền bối Hoa Sơn chỉ hé môi cười.

-Nữ nhân có nhiều hơn nữa, tình cảm có sâu đậm hơn nữa thì cũng không thể bằng việc được nắm tay người mình khát khao yêu thương mà không thể có được.

Lão đại sư biết bằng hữu không ngại nói về chuyện xưa. Và họ Phong ở cạnh đã hết vương vấn hoặc là đã yêu người khác sâu đậm hơn, lão đại sư bao năm cũng chỉ đoán qua, cất lời bồi hồi.

-Ngươi nhìn mình xem, đã cao tuổi như vậy mà vẫn luyến ái. Cái bệnh phong trần đúng là ngấm vào máu rồi.

Tiền bối phái Hoa Sơn nhếch môi cười, chậm dãi quay về sau đúng lúc người phụ nữ trùm vải đen kín mít bước từ tốn đến giữa sân đá. Ông không nhìn bằng hữu ở cạnh, chỉ cười cười.

-Vậy để cược xem, trong hai ta ai là người bệnh nặng hơn.

Lão đại sư nói dối không chớp mắt thực ra không khó. Khi đã trở thành kỹ năng, người ta không dễ kiểm soát được cái miệng chối bỏ mọi thứ như bản năng, lão đại sư biết khó khăn là ở ngay sau đó khi người ta đau lòng vì lời mình nói đôi khi lại là tự xát muối vào cảm xúc chân thật bên trong. Bởi thời gian vốn dĩ không cho người ta làm lại nên hối tiếc cứ ở đó, chỉ cần một thoáng nghĩ đến thôi là sẽ như đổ thêm rượu vào cái chén vốn đầy, làm nó khuấy động, khuấy động, sóng sánh, tràn lan ra xung quanh rất lâu sau mới trở về yên tĩnh, không còn dấu vết. Lão đại sư quay về sau nhìn bà lão đã đến gần họ, nở nụ cười.

Không ai hỏi, bà lão lắc đầu thay câu trả lời. Xem ra nếu chỗ kinh thư ở Thiếu Lâm không đủ để cứu Lệnh Hồ Xung thì họ chỉ còn cách mò kim đáy biển, lão tiền bối phái Hoa Sơn lên tiếng trầm ngâm.

-Hôm qua ta và Phương Chứng phát hiện ra nội lực Ngũ Hành trong người Lệnh Hồ Xung đã trở về tương sinh, tương khắc nhau, không còn công phá kinh mạch. Chúng cùng Dịch Cân Kinh sẽ là năng lượng giữa mạng cho hắn. Chúng ta không nên mạo hiểm truyền thêm nội lực khác vào nữa. Các vết thương khác đang hành hạ hắn cứ tạm thời xoa dịu bằng thuốc. Vậy nên điều cần thiết là tìm cách để hắn tỉnh lại, với nội lực Ngũ Hành và Dịch Cân Kinh, hắn sẽ dễ dàng tự chữa trị cho bản thân mình. Ta đi về hướng đông tìm kiếm cách chữa trị, hai người tự sắp xếp.

Hai người còn lại gật đầu, bà lão cất tiếng.

-Ta sẽ xuôi xuống phía Nam. Người ở đó nghiên cứu độc dược rất nhiều, biết đâu sẽ có manh mối.

Lão đại sư chỉ khe khẽ gật đầu.

-Vậy ta sẽ tìm kiếm ở gần nơi này, tiện thể thi thoảng ghé qua xem tình hình của hắn.

Gió lồng lồng đang nói khe khẽ thêm điều gì mà ba người còn đứng lắng nghe chưa cất bước. Trong mắt bà lão, hai người trước mặt vẫn là trai trẻ năm xưa, là vì tính cách của họ đầy nhiệt huyết. Hay là họ phảng phất nỗi buồn vì đời không trọn vẹn khiến cho bà nghĩ họ vẫn đang kiếm tìm, vẫn chờ đợi miệt mài như kẻ mang hết thanh xuân ra để đánh cuộc.

Rừng cứ thế xào xạc, xào xạc hắt hủi lá khô lìa cành theo gió cuộn vào nhau, lắc lư lao ra khỏi miệng vực. Phong lão tiền bối lại nhớ lần đầu ba người gặp gỡ nhưng cách bao lâu thì không rõ. Cái năm ấy, người đệ tử núi Hoa Sơn bước đến đã thấy đệ tử Thiếu Lâm và thiếu nữ áo tím nhìn nhau, đứng lặng yên như thế này, lặng yên đến trìu mến khiến cho mọi thứ trở thành thứ ba. Thời gian hóa ra cũng cho người khác quay về quá khứ đó thôi, ông lão cứ thế lùi về sau, nhếch nụ cười tiễn biệt rồi nghiêng mình xuống mép vực, theo gió lướt đi.

Vải đen che mặt bà lão lay động, lão đại sư không biết nụ cười người đó bây giờ thế nào. Vì nụ cười nghiêng trong nắng lần đầu tiên của người đó dành cho ông, đã hằn thành rãnh quá sâu, khiến những tưởng tượng bây giờ chảy vào là lại bị vẽ ra. Bà lão cất lời.

-Hòa thượng, tạm biệt.

Ống tay áo lão hòa thượng đung đưa vì gió hay là do cánh tay ngập ngừng bên trong vừa khẽ đưa ra đã dừng lại, bà lão chỉ chú ý nhất là đôi môi ông mấy máy không thành tiếng, chỉ thành hình chữ " đợi...". Lão đại sư cuối cùng chỉ dùng nụ cười, ánh mắt nhìn mãi không thôi tiễn biệt cố nhân, rồi cũng khinh công rời khỏi vách núi.

"Tỉ tỉ", tiếng Nghi Lâm gọi vọng ra từ trong hang đá mấy lần nhưng không ai đáp lại. Cô chạy ra dảo mắt ngơ ngác nhìn hồi lâu không thấy người nào cả, nhủ lòng rằng nàng đi loanh quanh kiếm đồ ăn rồi quay vào. Lệnh Hồ Xung lúc trước mở mắt trừng trừng, giờ đã tự ngồi dậy nhắm mắt vận công. Hắn ho ra một hơi nặng nhọc vì không thể vận hành được chân khí, chúng giống như đã đông cứng trong người. Bất lực hắn nhìn Nghi Lâm đang đứng trước mặt mình, cố nở nụ cười. Cô thở dài thoát khỏi lo âu vì lúc trước cô gọi hắn mà hắn không phải ứng, cứ thế nhìn lên trần động. Cô lắp bắp.

-Huynh... huynh... tỉnh lại. Tốt... tốt quá rồi.

Giọng cô trong veo không thể là mơ được, hắn tự nhủ lòng thêm lần nữa rồi lại bí sị mặt xuống vì nhớ Đông Phương Bạch. Nàng là quá khứ, là hiện tại, là cả tương lai hắn đang đi tìm. Bao dung như ngọn núi cao không có đỉnh, hắn trèo lên buông tay có một lần đã mất đi tất cả. Nghi Lâm sao dễ hiểu được hắn thế nào, chỉ nghĩ được cái gì là quan trọng nhất đã nói vội vàng.

-Tỉ tỉ ta còn sống.

Trời đất sáng bừng làm hắn choáng váng. Không, hắn bị ai đó đấm mạnh vào ngực khiến cho trái tim rung lên như quả chín lắc mạnh muốn rụng khỏi cuống. Thêm tiếng chân người vang lên dần rõ ràng, như cơn gió thổi đến đung đưa không cho tim hắn bồi hồi trở lại. Nghi Lâm nghĩ hắn có nghe được bước chân mỗi lúc một lớn kia nên nhìn cô hoài nghi, cô cười mỉm thay câu trả lời người đó chính là tỉ tỉ mình.

Hắn chống tay đứng dậy thì Điền Bá Quang đã xuất hiện trong tầm mắt hắn và cô. Gã bước đến, chỉ chỉ ngón tay vào hắn, hớn hở hỏi.

-Ngươi... ngươi tỉnh rồi.

Nhất thời không biết nói gì cả, hắn chỉ cười cười đáp lại. Nghi Lâm liền nói.

-Ngươi giúp ta đi tìm tỉ tỉ...

Gã chững lại không bước đến gần hắn nữa làm cô bị đứt quãng. Cô giục giã.

-Mau đi.

Mọi bộ phận trên mặt gã rớt xuống, miệng gã như cố nhấc lên thành mấy tiếng.

-Cô ta... xuống núi rồi... Bảo rằng, ta tự đi chăm huynh đệ của mình và cô.

Cô đoán gã đùa, nhỉnh nhỉnh cười, nheo mắt nhìn gã nói.

-Có tin ta mách tỉ ta chuyện này không?

Gã mang hết chân thành nhìn cô, lắc đầu chậm dãi thay câu trả lời rằng mình không phải đang nói đùa hoặc là có chút gì đó cũng tiếc nuối cho chuyện lỡ làng của người khác. Cô quay sang nhìn Lệnh Hồ Xung thì hắn đã ôm ngực bước vội đi. Cô liền nắm hai vai họ Điền xoay gã hướng ra cửa hang, giục.

-Mau, ngươi mau đuổi theo tỉ ấy.

Đông Phương Bạch đưa ống áo quệt giọt mồ hôi vừa tượt xuống cằm. Nàng dừng lại ngoái về sau nhìn thật kỹ, lắng nghe giữa rừng vắng thấy mọi thứ yên ắng thì cũng an tâm rằng mấy đệ tử Hoa Sơn không đuổi theo. Có lẽ họ vẫn sợ nàng như lúc đó gặp ở giữa con đường xuống núi, chỉ dám đứng yên nói mấy tiếng lắp bắp "Đông... Phương... Bất... Bại". Nàng thở dài, cũng may họ không nhận ra nàng sợ họ khi mình bước vội vào rừng vắng để lảng tránh là đang trốn nếu không ắt hẳn sẽ lại sinh rất nhiều phiền phức. Thật không ngờ câu nói bực bội với Nghi Lâm và Điền Bá Quang giờ đã thành thật, nàng chắc mẩm ở đó có thêm cả ba vị tiền bối võ công cao cường thì muội muội của nàng sẽ bình an. Chỗ bạc trong người mà nàng định mang xuống núi để mua thêm chăn, vải may áo chuẩn bị cho mùa đông trên Tư Quá Nhai quá thừa, có lẽ cũng đủ để nàng sống được nhiều ngày. Tốt hơn nên tạm lánh một thời gian nếu không chính mình sẽ hại Nghi Lâm, nàng đổ người xuống chân núi nhanh hơn.

Nhân sĩ giang hồ đã lũ lượt kéo nhau đến núi Tung Sơn cả tháng, kẻ có thiệp mời thì được phái Tung Sơn tiếp đón cẩn thận, người còn lại cắm trại dải rác. Nhưng chung quy thì từ sáng tất cả đều ở quảng trường lớn hướng ra võ đài bằng ở góc phía tây, sát cây trọng kiếm bằng đá khổng lồ găm một nửa vào núi. Năm lá cờ ngũ nhạc tượng trưng cho mối đoàn kết của liên minh được cắm thành dải trên chuôi liệu có còn ý nghĩa xa xưa mà tiền nhân gửi gắm, Phương Chứng đại sư ngồi ngẫm rồi cũng chép miệng uống bát nước trà còn âm ấm.

Tùng! Tùng! Tùng....

Trống vang lên vội vã làm ông giật mình, cố kìm lại cơn ho vì sặc nước khiến vòm miệng khó chịu vô cùng. Cuối cùng cổ họng ngứa quá không chịu được, ông đưa tay chụm lấy lấy miệng dặn ho mấy tiếng khậm khoạc. Đệ tử Tung Sơn ở phía sau nghĩ lão đại sư tuổi cao, ngồi giữa gió lớn ắt người khó chịu liền rót trà nóng vào bát và nói.

-Đại sư, trà nóng sẽ giúp người dễ chịu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC