Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

Edit: Yunchan

***

Cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn thận trọng đúng mực, cô chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ có ý với cô, như một người nam nhân đối với nữ nhân.

Mà nay hắn lại hôn cô như cách một nam nhân hôn nữ nhân, ôm lấy cô như cách một nam nhân ôm nữ nhân. Mùi vị của hắn lấp đầy trong miệng mũi tim phổi, như ngấm vào từng tấc da thớ thịt cô.

Hắn liếm môi cô, hôn mặt cô, mút tai cô, làm mang tai cô như nhũn ra. Cô không ngờ đôi tai vô dụng của mình còn cảm giác, cảm giác lúc hắn ngậm lấy vành tai mềm của cô, làm cô phát ra một tiếng ưm mất kiểm soát, cảm thấy một trận tê dại lan ra từ đôi tai mềm tới tứ chi bách hài.

Bàn tay nhỏ vốn níu chặt vạt áo hắn, chẳng biết từ lúc nào đã trượt lên vai hắn, bám chặt.

Cô bị hắn làm bấn loạn tới mức không tài nào suy xét nổi, môi lưỡi của hắn trượt xuống, chọc cô ngẩng đầu lên. Cô không kiềm lòng nổi, mơ mơ màng màng ngẩng đầu dậy, khiến môi lưỡi hắn tự do nhấm nháp.

Dịch Viễn vốn không muốn, không muốn làm vậy, hắn đưa cô về đây chỉ vì muốn cô thoải mái, muốn bảo vệ cô.

Nhưng mà cảm giác cô ngồi trong lòng hắn dễ chịu biết bao. Phải, lúc cô cố đứng dậy, hắn không cách nào buông tay, lúc cô mang theo xấu hổ rụt rè ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc hắn buông thả, cô để mặc hắn xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô. Ngay khoảnh khắc đó, hắn thật sự chẳng còn suy nghĩ được gì, hắn chỉ còn biết làm theo bản năng cúi đầu hôn cô.

Cô co rúm lại, run rẩy, nhưng vẫn không đẩy hắn ra, mà hắn đã suy nghĩ lâu như vậy, suy nghĩ mùi vị của cô đến tột cùng là thế nào, suy nghĩ phải chăng cô cũng muốn hắn.

Cho nên hắn nếm thử một lần, một lần, rồi một lần nữa, mãi tới khi cô đáp lại hắn.

Hắn vốn không nghĩ mình nên tiếp tục nữa, nhưng mùi vị của cô mê hoặc đến thế, tuy sẽ co rúm lại, nhưng cô chưa từng thối lui thật sự, bàn tay nhỏ còn bám chặt lấy hắn, khi hắn hôn cô, trong miệng cô sẽ phát ra tiếng thở dốc nho nhỏ, tiếng rên khẽ khàn khàn, âm thanh mê hoặc đó dụ dỗ hắn, làm hắn không tài nào suy nghĩ nổi, chỉ muốn càng nhiều hơn, nghe tiếng ưm khe khẽ mà cô bật ra vì hắn.

Cô muốn hắn, cũng muốn hắn.

Mà sự thật này càng khiến cho dục vọng bốc cháy cuồng nhiệt.

Phản ứng của cô dụ hoặc biết bao, đôi má ửng đỏ, cặp môi hé mở, đôi mắt ngập sương, không biết nên đẩy hắn ra hay kéo lại gần, không kiềm chế được muốn chống chọi còn nghênh đón, tất cả những điều đó chỉ làm cho toàn thân hắn nóng bừng lên, muốn nhìn dáng vẻ e thẹn chưa ai được thấy của cô nhiều hơn nữa.

Lúc hắn hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô, cô ngẩng đầu mặc cho hắn hôn, khiến chiếc khăn trên đầu cô rơi xuống, chỉ còn lại cây trâm bằng gỗ thông. Trâm cài trên tóc cô, hắn không nén được nâng tay tháo trâm xuống, rồi luồn tay vào mái tóc đen nhánh chưa hề có nam nhân nào đùa nghịch.

Tóc cô hệt như người cô, mềm mại như chất tơ thượng hạng, đen óng như gấm.

Hắn thích cô xõa mái tóc dài dường như chưa để ai thấy qua trước mặt hắn.

Từ nhỏ cô đã buôn bán giúp cha, để cho tóc không rơi vào thức ăn nên cô lúc nào cũng đội khăn vấn đầu. Sau khi thành niên thì càng thường xuyên hơn, dù cho thỉnh thoảng tháo xuống để gội đầu, nhưng mái tóc dài cũng thắt thành bím, hoặc búi lại bằng trâm.

Thời niên thiếu cùng cô tới chỗ của Tống Ứng Thiên, từng có một năm mùa hè cả hai mắc mưa ướt đẫm, Bạch Lộ để cô tắm ở đó, tháo mái tóc dài cho cô rồi hong khô bằng lửa.

Lúc ấy hắn mới biết mái tóc của cô đẹp đến thế, dài đến thế, làm hắn nhìn đến ngẩn ngơ, không dằn được muốn sờ thử, muốn quấn trên tay.

Sau khi quay về, mỗi lần hắn gặp lại cô đều muốn kéo rớt cái khăn quấn trên đầu cô, muốn thấy mái tóc đen nhánh ít ai được ngắm của cô, muốn thấy lại dáng vẻ cô nhìn hắn hôm đó, xấu hổ như bị hắn nhìn thấy cơ thể trần trụi.

Đáng lẽ hắn nên dừng tay mới đúng, nhưng hắn không dừng được.

Hương vị của cô thơm như thế, ngọt như thế, mềm như thế, trắng mịn hệt như đậu hũ vậy.

Không tài nào kiềm chế nổi, thế là hắn giật đai lưng của cô ra, kéo rộng y phục cô qua đầu vai, ngang tàng dò vào trong áo, phủ lên nơi mềm mại trên ngực cô.

Đông Đông chưa từng bị ai đụng chạm như thế, bất giác thở gấp, hốt hoảng bắt lấy cổ tay hắn.

Cơn hốt hoảng của cô cuối cùng cũng làm hắn hơi tỉnh táo lại, dừng tay.

Đông Đông mặt đỏ tới mang tai nhìn Dịch Viễn đang cúi xuống đè lên người mình, lúc này mới phát hiện mình đã nằm lên đệm từ lúc nào không hay, áo khoác đã cởi ra, tiết y cũng tuột xuống đầu vai, lộ ra bộ ngực trắng nõn.

Bàn tay thiêu đốt mặt cô kia đang phủ lên ngực, nhưng hắn đã ngừng lại, không tiếp tục nữa.

Hắn nhìn xoáy vào cô, gương mặt anh tuấn căng thẳng, một đôi mắt đen sẫm, rất đen.

Cô đỏ bừng mặt nhìn nam nhân trước mắt, cảm giác tiếng đập của trái tim đang gõ nhịp lên bàn tay hắn, như muốn gấp gáp nhảy vào trong lòng bàn tay hắn.

Cô có thể hất tay hắn ra, hẳn là cô nên hất tay hắn ra.

Nhưng mà, cô không muốn, hoàn toàn không muốn.

Hắn muốn cô như nam nhân muốn nữ nhân vậy, thậm chí trước thời khắc này, cô chưa bao giờ dám nghĩ.

Thật chậm, hắn dùng ngón tay thô ráp, vuốt ve nơi nhạy cảm của cô.

Cô sợ tới run bắn, nhìn hắn, khẽ thở gấp.

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, ngón cái trượt lên, vuốt xuống, dịu dàng vuốt ve qua lại, chọc cho cô run lên cầm cập, bất giác nắm chặt lấy cổ tay hắn, nhưng nụ hoa trước ngực bỗng thẳng đứng lên, cọ vào lòng bàn tay nóng rực của hắn.

Cô nhìn hắn, chỉ cảm thấy xấu hổ bối rối.

Nhưng ngón cái của hắn vẫn vỗ về qua lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng nhào nặng nơi mềm mại nóng ấm, làm cô lại run lên lẩy bẩy, thở dốc một tiếng.

Mắt hắn càng đen sẫm hơn, nhìn cô chằm chằm, rồi chầm chậm hé môi, nói:

"Bảo ta dừng lại."

Hắn nói rất chậm rất chậm, hệt như bị ai đó bắt nhai đá cuội vậy, chậm chạp mà khó nhọc.

"Nói nàng không muốn ta."

Đông Đông nhìn hắn mà ngượng chín cả mặt, toàn thân nóng rần, bờ môi hồng khẽ hé ra, nhưng làm sao cũng không thể nặn ra một chữ.

Sự thật là, cô muốn hắn, muốn hắn.

Nhìn ánh mắt như lửa bỏng của hắn, cô hiểu ra, cô không có khả năng chống cự lại nam nhân này, mặc cho cô có lừa mình thế nào đi nữa, có vờ coi hắn là bằng hữu bao nhiêu đi nữa, nhưng cô vẫn không thể nào phủ nhận, từ lâu cô đã đặt hắn vào lòng.

Từng năm trôi, cô luôn biết rõ hắn là thiếu gia Dịch gia, biết rõ hắn chỉ coi cô như bằng hữu, biết rõ hắn đối với cô chỉ là đồng cảm, chỉ là thương hại, biết rõ hai người giá nào cũng không có khả năng. Nhưng dù vậy, cô vẫn âm thầm hy vọng, nghĩ rằng chỉ cần hắn còn thích tới chỗ cô thì bấy nhiêu đã đủ lắm rồi.

Cô biết hắn đối tốt với cô chỉ vì tình bằng hữu, rồi sẽ tới một ngày hắn lấy thê, cưới thiếp. Nhưng dù chỉ là thiếp, thì cũng không thể nào là cô được.

Dù cho cô vẫn nghe được, nhưng cô cùng lắm chỉ là một người bán đậu hũ, mà một thiếu gia như hắn tất nhiên sẽ lấy một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối.

Cô sẽ không nói ra tiếng thích, sẽ không khiến hắn khó xử, không làm cho hắn khó chịu.

Mấy năm qua, cô năm lần bảy lượt nén chặt tiếng thích ấy trong lòng, giấu nhẹm, chỉ hy vọng cô và hắn mãi là bằng hữu. Cô không phải thê, không phải thiếp, nhưng cô biết rõ, cô vẫn là bằng hữu của hắn.

Làm bằng hữu, có thể dài lâu.

Nhưng mà, trong đêm khuya thinh lặng, mỗi lúc nhìn thấy hắn trở về, sâu trong nội tâm cô vẫn trộm nghĩ, nếu có thể làm nữ nhân của hắn một lần, làm nữ nhân mà hắn khát vọng...

Cô muốn biết ở cùng với hắn sẽ ra sao, được hắn ôm sẽ thế nào, dù chỉ một lần cũng đủ rồi.

Trong cơn run rẩy, trong ánh nhìn thiêu đốt của hắn, cô nới lỏng bàn tay đang nắm hắn ra.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, khóe mắt giật lên, đáy mắt hắn lại sâu hút hơn nữa. Sau đó hắn dời tay đi, trong lúc cô còn đang nín thở nhìn chăm chú, thì hắn bỗng mở miệng ngậm vào nơi thẳng đứng trên ngực cô.

Đó là cảm giác cô chưa bao giờ trải qua, môi lưỡi nóng bỏng của hắn hệt như đang ngậm lấy trái tim đang đập rộn ràng của cô. Cô nghẹn thở, bấu chặt lấy bờ vai hắn, rồi lặng lẽ kêu lên một tiếng, nhưng vì sợ bị người ngoài phát hiện mà lập tức cắn môi.

Thế nhưng bây giờ chỉ mới bắt đầu.

Hắn tháo đai lưng tiết y của cô ra, lúc bàn tay hắn dò tới giữa hai chân thì cô bỗng khép chặt chúng lại theo phản xạ, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, ngón tay hắn đã nhẹ nhàng mân mê nơi đó rồi. Cô vừa thẹn vừa sợ, cảm thấy chỗ bị hắn nắn chảy ra chất lỏng, đầu ngón tay dài với vết chai sần của hắn lách vào, mang tới cảm giác dọa người nhưng vẫn không tài nào khống chế được.

Cô hít hơi, khẽ thở gấp, bỗng thấy hắn trờ tới trước mắt, hôn nghiến lấy môi cô.

Ngón tay của hắn vẫn còn ở giữa hai chân, ở trong thân thể cô. Cô cảm thấy toàn thân đều nóng rực lên như than lửa, hắn cúi xuống gần cô, tay trái vuốt ve mặt cô, nói gì đó.

Cô mở mắt nhìn lên, gương mặt căng thẳng của hắn nói cho cô biết:

"Đừng sợ... Đừng sợ ta..."

Cô không sợ, nhưng mà...

Ngón tay hắn chậm rãi nhẹ nhàng, vuốt ve nơi mềm mại mà cô chưa hề biết, làm cô nhũn ra, hắn hôn tới nỗi cô thở dốc, hết lần này tới lần khác, rồi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Cô không suy nghĩ nổi, bất giác ưỡn người lên, bấu lấy bờ vai hắn, níu lấy áo hắn, chỉ cảm giác được tay hắn, môi lưỡi của hắn, cảm giác mùi hương của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn, cảm giác cơn xúc động mà ngón tay hắn mang lại. Rồi sau cái chớp mắt tiếp theo, một thứ xa lạ kinh người bỗng bùng nổ trong cơ thể cô.

Cô phát run, cuộn tròn người lại, tiếng kêu yêu kiều bỗng phát ra không nén được, lại bị nụ hôn của hắn nuốt mất.

Đông Đông giật lùi ra sau co rúm lại trên đệm, tưởng như sắp mất hồn, cảm giác vừa sợ vừa thẹn, vừa nóng vừa êm ái.

Tay hắn còn ở trong cơ thể cô, quấn quít lấy nơi thít chặt mà ẩm ướt của cô. Toàn thân cô nóng tới đỏ bừng, chỉ còn biết nâng tay che gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lại, hoàn toàn không dám nhìn hắn.

Sau đó cô cảm giác được hắn rút ngón tay ra khỏi người mình.

Một nỗi trống rỗng ập tới vô cớ, cào lấy tim. Trong chốc lát cô tưởng là đã kết thúc, nhưng giây tiếp theo, hắn lại cầm lấy mắt cá chân cô. Đông Đông giật bắn mình hoàn hồn lại, lấy tay che mắt ra nhìn về phía hắn, thấy hắn cởi quần áo của hắn và cô ra, nắm lấy chân cô, tháo tất và vớ cho cô.

Cô ngượng tới chín mặt, che môi thở dốc, không có sức để ngăn hắn lại. Trong bóng đêm chập choạng, cơ thể hắn trông rất lớn, lớn hơn hẳn cô.

Hắn quỳ gối giữa hai chân cô, sau khi cởi giầy và vớ cô xong, thì đặt đôi chân nhỏ của cô lên cặp đùi tráng kiện đang gập lại của hắn. Cô có thể thấy thấp thoáng dục vọng đang dựng thẳng giữa hai chân hắn, cảm giác độ nóng mà nó phát ra, chẳng biết sao, cái vật to lớn như ẩn như hiện đó lại làm cho toàn thân cô mềm nhũn hơn.

Sau khi cởi giày và vớ cô xong, bàn tay hắn vuốt ve bắp chân cô, sau đó từ từ trượt lên, dỗ dành bên chân cô, bàn tay thô ráp của hắn sờ tới đâu, chỗ đó lại run lên từng chập, làm từng đốt xương của cô như nhũn ra.

"Nàng thật mềm." Hắn nhìn cô, nói cho cô biết.

Cô không đáp lại nổi, chỉ biết thở dốc nhìn hắn, cảm giác ngón cái của hắn trợt qua nơi mềm mại ướt đẫm, cảm giác lòng bàn tay hắn áp tới, nhẹ nhàng mân mê, làm cô run rẩy.

"Rất nóng."

Hắn nói, bàn tay nóng rực tiếp tục đi lên mơn trớn bụng cô, rồi chụp lên bộ ngực đang run rẩy của cô lần nữa.

"Mềm như đậu hũ vậy."

Nói rồi, hắn nghiêng người, liếm ngực cô, cắn nhẹ như trêu đùa.

Cô lại thở gấp một hơi, cảm giác hai tay hắn lướt tới hông, kéo cả người cô tới gần hắn hơn, gần tới nỗi hai người gần như dán chặt vào nhau. Sau đó cô nhận thấy có một vật cứng cáp nóng hổi đang cọ lên nơi ẩm thấp giữa hai chân, thân thể bất giác run lên.

Không lẽ hắn muốn...

Cô kinh hoàng nghĩ.

Đúng, đương nhiên là hắn muốn làm vậy.

Cô chẳng phải tiểu thư giấu mình trong khuê phòng, cô cũng từng thấy động vật giao phối, nên đương nhiên cô biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chẳng hiểu sao cô chưa từng nghĩ giữa người với người cũng giống thế, mãi đến vừa rồi, mãi đến khi hắn dùng ngón tay làm chuyện này với cô.

Nhưng hắn lớn như vậy, cô nhìn thấy, tuy rằng không rõ lắm, nhưng nó to hơn nhiều so với ngón tay hắn.

"Chờ đã... Chờ chút... Dịch... Dịch thiếu gia... Ta không nghĩ là ta..."

Cô muốn bảo dừng, nhưng vẫn chậm một bước, hắn đã tiến vào một phần. Cô nghẹn thở, cứng đờ cả người, hắn lại nâng hông cô lên, còn đưa tay khẽ xoa vào chỗ nhạy cảm giữa hai chân cô khiến cô run bắn cả người, vừa nóng vừa mềm, cô không nghĩ là hắn muốn làm chuyện này với cô, nhưng rõ ràng là hắn có thể, cũng biết làm thế nào mới đúng.

Hắn hôn cô, dụ dỗ cô, tiến vào một phần, vừa rời ra một chút, lại đi vào nhiều hơn, sau đó lại lui ra một chút, lần sau càng nhiều hơn lần trước, mỗi một lần hắn ra vào, lồng ngực hắn sẽ cạ sát vào bộ ngực trắng nõn của cô, từ đầu tới chân từ trong ra ngoài. Sự ma sát tới lui đó đưa tới cảm giác lạ thường, cơn tê dại bủn rủn này không ngừng tích tụ, tích tụ, rồi cơn đau bất ngờ xé rách cơ thể, mỗi lúc một mãnh liệt hơn không cách nào khống chế.

Cô hít vào liên tục, sau đó rốt cuộc hắn đã hoàn toàn ở trong cơ thể cô.

Giữa hai người, không còn một khe hở nhỏ nhoi nào.

Thân thể hắn nóng rực, hơi mướt mồ hôi, cánh tay cường tráng tới nỗi một tay cô không thể nào ôm trọn.

Dịch Viễn nhìn nữ nhân nằm dưới người mình, thấy mái tóc đen tản mát của cô lót dưới gương mặt nhỏ nhắn, trong đôi mắt hạnh trợn tròn tràn ngập vẻ khó tin, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì động tình, bờ môi phấn hồng trơn bóng động lòng người hé mở, phát ra tiếng thở dốc thơm ngát, trên hàng mi thật dài của cô đã vương lệ vì đau.

Tình không kiềm được, hắn cúi người hôn lên giọt lệ trên mắt cô.

Nơi mềm mại nóng ấm của cô bao lấy hắn rất chặt, vì cái áp sát của hắn mà càng chặt hơn, hắn có thể cảm giác được tiếng tim đập dồn dập của cô, nếm được hương vị trên người cô.

"Ta không phải thiếu gia." Hắn nâng mặt cô lên, nhìn cô và cũng muốn cô nhìn đáp lại, nói: "Gọi Dịch Viễn."

Cô không tài nào hít thở, chỉ cảm giác được nơi đang gắn kết chặt chẽ giữa hai người, cảm giác hắn chiếm giữ cô từ trong ra ngoài, lấp đầy cô, làm cô nhận biết rõ ràng sự tồn tại mạnh mẽ của hắn khắp toàn thân trên dưới.

"Không phải Dịch thiếu, không phải thiếu gia." Hắn xoa mặt cô, nói: "Mà là Dịch Viễn."

Cô nhìn hắn với gương mặt đỏ bừng, hắn là thiếu gia Dịch gia, là Dịch thiếu, cô luôn gọi hắn như thế, hắn cũng chưa từng phản bác cô, cô chẳng biết tại sao lúc này hắn lại khăng khăng chuyện này.

Tuy khi hai người ở chung lúc nào cô cũng huynh này muội kia với hắn, chưa từng coi hắn là thiếu gia thật sự, nhưng cô cũng chưa bao giờ gọi tên của hắn.

Cô không dám gọi, gọi tên hắn quá thân thiết.

Còn hắn, bởi vì Tô gia gọi cô là Đông Đông, nên hắn cũng gọi cô là Đông Đông.

Nhưng hắn là thiếu gia, thiếu gia Dịch gia, ai ai cũng kính trọng gọi hắn một tiếng Dịch thiếu, mà cô chẳng là gì của hắn cả, sao có thể mạo phạm vô lễ gọi thẳng tên hắn ra chứ?

"Gọi Dịch Viễn." Hắn yêu cầu.

"Ta... Ta không... Ta không đọc được..." Cô nói lời trái lòng.

"Nàng đọc được, ta sẽ dạy nàng, Dịch trong dễ dàng, Viễn trong rất xa." Hắn vuốt ve môi cô, nhìn cô bằng cặp mắt sâu thăm thẳm, nói: "Dịch Viễn."

Đông Đông bị hắn nhìn tới hoảng, hết đường chạy bèn ngượng miệng nói: "Dịch..."

Hắn cầm ngón tay cô đặt lên bờ môi mình, nói: "Viễn."

Cô khẽ hít vào, cảm giác hơi thở hắn phả ra ngay trên đầu ngón tay mình, bất giác há miệng thốt ra tên hắn: "Viễn..."

Trong tích tắc, mắt hắn sáng rực lên, cô có thể cảm thấy hắn ở trong cô trở nên lớn hơn nữa.

Cô lặng lẽ hít vào lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rần như phải bỏng.

"Nói lại lần nữa." Hắn khàn giọng yêu cầu.

Tay cô chắn trên môi hắn, nhưng cô biết hắn đang yêu cầu gì, cô vuốt cánh môi hắn, để tên hắn bật ra khỏi miệng mình: "Dịch... Viễn..."

Đồng tử trong mắt hắn đen sẫm lại, cô thấy hắn mở miệng nói tiếp: "Lại một lần nữa."

Cô có thể cảm thấy lưỡi hắn đảo qua đầu ngón tay mình.

"Dịch Viễn..." Cô nhìn hắn, không dằn nổi lặp lại lần nữa.

Đúng lúc đó hắn bỗng đổ người xuống bất ngờ, hôn lên môi cô ngấu nghiến, lần này tới lần khác, lần này tới lần khác.

Hắn say đắm hôn cái miệng nhỏ của cô, hôn vành tai cô, bàn tay mơn trớn thân thể mềm mại mẫn cảm của cô, làm toàn thân cô nóng rực lên như lửa, không kìm được tiếng thở dốc.

Hắn nâng hông cô lên, rời khỏi rồi lại tiến vào thật sâu, một lần lại một lần, liên tiếp không ngừng nghỉ, từ cạn tới sâu, từ chậm rãi tới gấp gáp, mãi tới khi cô từ từ đón nhận hắn, mãi đến khi lần nào hắn cũng có thể tiến thẳng vào mạnh mẽ, mãi tới khi cô không cầm nổi cơn mê loạn bấu víu bờ vai hắn, cong cơ thể mềm mại hồng hào lên theo bản năng, lấy hai chân kẹp chặt lấy hông hắn, thuận theo sự tiến công của hắn.

Mãi tới khi, cô run rẩy gọi tên hắn nhiều lần.

Sau đó, hắn mới chôn thật sâu vào thân thể mềm mại trắng ngần của cô, run rẩy phóng thích bản thân mình.

~ Hết chương 20 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net