Phần 1 chương 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở ấm nóng từ trên mặt truyền đến, còn có hương vị khó thể hình dung được. Vân Lang hôn mê nhịn không được nhíu nhíu mày, đang muốn khiển trách tên nô tài nào phá vỡ giấc mộng đẹp của hắn, trong lòng nổi lên một chút cảnh giác, nhớ tới mình sau khi bị thương còn chút ý thức nhảy vào một gia đình. Chẳng lẽ là bọn họ đuổi tới? Hắn dùng chút khí lực toàn thân không chút nghĩ ngợi liền chém ra một chưởng.

Nghe được tiếng hét thảm một tiếng, Vân Lang chậm rãi mở mắt, một con chó lông vàng bị bản thân đánh chết ở chỗ không xa. Hắn thở dốc một hơi trong lòng thầm mắng hổ lạc bình dương bị khuyển khi.

Đang đánh giá thân ở hoàn cảnh thì nghe đến phía sau có bước chân đạp ở trên mặt tuyết nhỏ vụn phía sau, chỉ tiếc một chưởng kia đã hao hết hắn khí lực toàn thân, mà ngay cả xoay cái đầu phía sau lưng đều đau đến toàn tâm. Vân Lang trong mắt bi phẫn sắp phun ra lửa, miệng ho khan ra một búng máu bọt, lưu lại trắng phau phau trên mặt tuyết chói mắt kinh tâm.

Hắn gian nan phun ra một câu: "Ta hôm nay mất mạng ở đây là ý trời, người đến hãy báo tên!" "A - -" phía sau vang tiếng kêu tức giận.

Vân Lang mở to hai mắt, chỉ còn chờ người tới một chưởng hoặc một kiếm lấy tính mạng của hắn. Ai ngờ một thân hình màu xám bên cạnh hắn chạy qua, lao thẳng tới chỗ con chó màu vàng khóc lớn lên: "A Hoàng! A Hoàng! A Hoàng a!" Thấy con chó kia được một tiểu a hoàng mặc áo bông màu xanh ôm trong lòng, Vân Lang này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn không có người đuổi theo tới giết hắn người, trong lòng nhẹ hơn chút , đầu óc ong ong, lại hôn mê bất tỉnh.

Hoa Bất Khí ôm chó, gặp A Hoàng đã nhắm mắt, trong lòng đau đến cùng cực, khóc đến nỗi không kịp thở.

Nàng là đứa trẻ bị vứt bỏ được Hoa Cửu, một ăn mày ở Dược Linh trấn nhặt được.

Nghe nói Hoa Cửu chín đời đều là ăn mày. Hoa Cửu từ nhỏ tàn tật, đến già cũng không vì Hoa gia sinh được một trai một gái. Hắn nhặt được Hoa Bất Khí sau nhịn không được vui vẻ ra mặt, thở dài Hoa gia rốt cục đã có người nối dõi . Hắn không muốn Hoa gia tuyệt hậu, đem đứa trẻ nhặt được gọi là Hoa Thập, mà lại suy nghĩ sau gọi là Hoa Bất Khí. Nói cho Bất Khí muốn đem sự nghiệp ăn mày Hoa gia đời đời truyền xuống.

Nói cũng thần kỳ, Bất Khí một tuổi có thể hát làn điệu 'hoa sen rụng', hai tuổi chỉ biết cười cong mặt mày thân thủ đòi tiền. Tiếng gọi thúc bá di nương giòn tan, ánh mắt sâu thẳm, tối như mực khiến người khác thương tiếc.

Hoa Cửu tán thưởng Bất Khí là ăn mày thiên bẩm, truyền tất cả các tuyệt học,bí kíp cả đời mình cho nó. Bất Khí thông minh cơ trí, học được mau chóng, nói khóc liền khóc, nói giỡn liền cười, cái miệng nhỏ nhắn ngọt giống như lau mật khiến Hoa Cửu yên tâm từ đây có thể lười nhác, lên cầu phơi nắng, nghịch cỏ.

Bất Khí vừa được năm tuổi, Hoa Cửu chết rét vì một trận tuyết lớn.Nàng dùng một chiếc chiếu tre đắp lên Hoa Cửu, ôm chiếc bác gốm cả đời xin ăn của Hoa Cửu vào ngực, run run rẩy rẩy bò vào chuồng chó nhà Lưu Nhị nương .

A Hoàng lúc đó vừa làm mẹ, sanh ra chó con vừa vặn bị Lưu Nhị nương bắt đi rồi. Có lẽ gặp Hoa Bất Khí trợn tròn con mắt đen cực kỳ giống chó con nhà mình, tình mẫu tử trỗi lên liền thu dưỡng Hoa Bất Khí.

Lưu Nhị nương phát hiện Hoa Bất Khí trong ổ chó khi tuyết tan. Nàng đem một chậu thức ăn chó đặt ở ổ chó, gặp a Hoàng cũng không giống như ngày thường chạy đến, Lưu Nhị nương trong lòng kinh ngạc, cúi người xuống vừa thấy, sợ ngây người.

A Hoàng bình tĩnh nằm trong ổ , lộ ra bụng ôn nhuyễn. Hoa Bất Khí uống sữa của nó.

Lưu Nhị nương lui về phía sau vài bước, chạy nhanh tới Tiền viện kêu tướng công đến xem ngạc nhiên. Chờ hai người đuổi tới hậu viện liền nhìn thấy cảnh tượng ấm áp.

Ánh mặt trời chiếu ở trên mặt tuyết nổi lên một màu vàng nhàn nhạc. Một người một chó đang cùng chia đồ ăn trong bát.

A Hoàng ăn được vài hớp liền lui qua một bên, ôn nhu nhìn chăm chú vào Hoa Bất Khí. Hoa Bất Khí không có ăn xong, bưng chậu lại đặt ở phía trước a Hoàng. Nàng lấy tay nhẹ vỗ về a Hoàng, đông lạnh mặt đỏ bừng trên má lộ ra mỉm cười ngọt ngào.

Lưu Nhị nương nhìn thấy rơm rớm nước mắt. Người có thể không như cẩu sao? Nàng kéo tướng công xoay người rời đi, ngầm cho phép Bất Khí ở tại A Hoàng ổ chó.

A Hoàng dùng sữa cùng thức ăn chó cho Hoa Bất Khí ăn no. Nó dùng thân hình ấm áp chắn gió tuyết cho người người Bất Khí sống quá ngày đông giá rét.

Bất Khí cũng hiểu được tình người ấm lạnh, ra vào cũng không đi cửa lớn, chỉ chui chuồng chó. Có cái ăn cũng không quên phân A Hoàng một phần. Mỗi ngày đều sẽ đổ một thùng nước đầy cho nhà Lưu Nhị nương. Mà nàng, chỉ là một tiểu ăn mày chưa đầy sáu tuổi.

Việc này một khi truyền đi, toàn bộ Dược Linh trấn cũng biết chuyện lạ này. Mọi người khen a Hoàng nhà Lưu Nhị nương phúc hậu, khen Bất Khí còn nhỏ cũng hiểu được tri ân đồ báo. Mùa xuân đến, Hoa Bất Khí như cây khô nảy mầm, phát ra mới sức sống.

Lão phu nhân Dược Linh trang ở trấn trên nghe chuyện lạ người uống sữa chó sống qua ngày, dặn bảo người mang Hoa Bất Khí đến. Nàng rửa mặt lộ hàng mi thanh tú, ánh mắt đen thui linh hoạt. Có hỏi có đáp, cái miệng nhỏ nhắn quá ngọt, mở miệng một tiếng lão phu nhân làm cho người rất thoải mái. Lâm lão phu nhân hài lòng gật gật đầu, bảo người làm dẫn Hoa Bất Khí vào Lâm gia hậu viện vườn rau làm tiểu nha đầu, thu nhận nàng.

A Hoàng cũng được sắp xếp ở sau vườn rau, Hoa Bất Khí xin phép lão thái gia được chạy đến thắp nén nhanh, đốt giấy áo trên phần mộ Hoa Cửu .

Núi rừng yên tĩnh, cây chồi đua nở tươi mát động lòng người. Hơi lạnh toả nhẹ nhàng dưới ánh mặt trời, màn đêm cũng dần buông, yên tĩnh điềm nhiên.

Tiền giấy tro tàn bị gió thổi tán, Hoa Bất Khí ngồi tại trước mộ phần ngơ nhác nhìn tro tàn. Lại ôm A Hoàng thì thào. Bất Khí vừa nói vừa gạt lệ. Đợi cho lệ can nàng lại tự nói: "Cổ đại thiếu gì ngươi tài! Làm nha đầu cũng là công việc. Tuy rằng lão bản không phải là mình , nhưng là dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, ôm đùi cũng muốn ôm căn thô điểm . Ta cảm thấy vào Lâm phủ không sai, ngươi cảm thấy thế nào?"A Hoàng thân thiết dùng đầu cọ xát nàng một chút. Hoa Bất Khí nhếch môi nở nụ cười: "Đi, dẫn ngươi vào nhà. Đứng nhìn Lâm phủ, vườn rau kề bên tường, trên tường xây cái chuồng chó rất lớn, ngươi tìm đến ta không ngại sự . Có sữa chính là nương, về sau ta sẽ hầu hạ ngươi ăn uống đầy đủ!"A Hoàng đối với Hoa Bất Khí có tình cảm, thêm Thượng Lâm phủ nước rửa chén cũng đầy đủ, chạy đến Lâm gia vườn rau sau không trở về Lưu gia nữa. Lưu Nhị nương thở dài nói: "Trời muốn đổ mưa, chó muốn tình thân, để nó đi đi thôi!"Từ đây A Hoàng liền cùng Hoa Bất Khí ở Lâm gia vườn rau sống nương tựa lẫn nhau.

Lâm lão phu nhân niệm câu a di đà Phật nói: "Không thể để Bất Khí với con chó cái của nó ở chỗ lạ!"Lâm phủ mọi người che miệng cười câu chó cái này, ngay sau đó bảo người làm gỡ chuồng chó, dựng nhà gỗ nhỏ,để Bất Khí cùng A Hoàng ở.

Nhà gỗ nhỏ đúng như tên gọi, chỉ thả xuống được một chiếc giường nhỏ cùng một cái bàn gỗ. Bất Khí cũng rất là vui vẻ. Đây là lần đầu tiên có nhà sau khi xuyên không của mình. Nàng ôm A Hoàng thoải mái nằm ở trên giường thản nhiên nói: "So với nhà Lưu Nhị nương đây vẫn lớn hơn."

A Hoàng rưng rưng kêu vài tiếng tỏ vẻ đồng ý, nhảy xuống giường vẩy mấy phao nước tiểu quanh phòng, đánh dấu địa bàn.

Còn có thể như thế nào đây? Không có đánh trách móc, không có làm không xong công việc, không để cho nàng ký khế ước bán thân. Còn có A Hoàng ôn tồn ánh mắt cùng thân thể mềm mại ấm áp trứ nàng. Còn việc Lâm gia thiếu gia tiểu thư từng chỉ cho bạn bè xem, nói nàng chính là đứa trẻ được chó nuôi dưỡng. Hoa Bất Khí cũng là như thường hành lễ thỉnh an.

Nàng đến Lâm phủ thường ngồi ở trên ghế nhỏ ngắm sao. Suy xét mang theo trí nhớ của kiếp trước trở thành đứa trẻ bị vứt bỏ, tốt xấu vẫn là số mệnh. Suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cái nguyên do vì sao. Bất Khí liền ngáp dài nói với A Hoàng: "Xem như tốt số đi, tốt xấu ta sống hai kiếp. Cửu thúc bảo ta Bất Khí, ta hiện tại cũng không ghét bỏ thân phận ăn mày này còn ngươi nữa này chó cái . Đi, ngủ đi!"Như thế bình an qua bảy năm. A Hoàng biến thành một con chó lười nhác, Hoa Bất Khí thành nha đầu làm việc vặt ở vườn rau Lâm phủ.

Lúc này ôm xác A Hoàng dần dần lạnh đi Hoa Bất Khí chỉ cảm thấy ngực đau như có vết dao đâm. Nghĩ đến kiếp này không chỗ nương tựa, chỉ có a Hoàng ấm áp, những ký ức trở về trong đầu, Bất Khí khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Vườn rau hẻo lánh. Tuyết phủ ngày đông giá rét, ngay cả người làm đều ở trong phòng sưởi ấm. Chỉ có tiếng khóc của Bất Khí ở vườn rau tĩnh lặng.

Lau nước mắt, Bất Khí đột nhiên nhớ lại người đánh chết A Hoàng, muốn giết chết hắn báo thù. Quay đầu nhìn lên, người đánh chết A Hoàng cả người là máu nằm ở trên mặt tuyết đã hôn mê bất tỉnh.

Nàng nghiến răng, trong mắt tràn đầy thù hận. Một người bị thương ngất đi có cái gì đáng sợ , không bằng giết hắn để báo thù cho A Hoàng, vẫn chưa có người nào hoài nghi nàng. Sát khí cùng nhau, Bất Khí nhấc lên cây gậy đi qua. Nhìn đến Vân Lang mặt tái nhợt, lòng của nàng lại run sợ .

Gậy gộc giơ lên vài lần lại buông xuống. Dù sao hắn vẫn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, vẫn là một mạng người. Bất Khí vô hình buông gậy gộc, thương tâm nhìn phía lại com chó nói: "A Hoàng, đều nói đánh chó xem chủ nhân, nếu Tứ tiểu thư dùng sữa của ngươi, không ai dám động ngươi một sợi lông. Giết người tay ta sợ hãi, không thể báo thù cho ngươi, ngươi đừng trách ta!"Nàng không hạ thủ được, nhưng cũng không muốn cứu hắn. Hướng trên đất nhổ nước miếng, hung hăng mắng chửi vài câu, rồi ôm xác chó đi tìm chỗ chôn.

Cẩu nương dưỡng (3)
Trận tuyết lớn, tuyết bay lả tả rơi xuống, dần dần vùi lấp vết máu trên đất. Vân Lang nằm trên đất giống một đống tuyết gồ lên.

Khi Bất Khí chôn A Hoàng đã trở lại trời cũng đã tối. Vườn rau yên tĩnh không tiếng động, một mảnh trắng xoá phản chiếu ánh trăng. Nàng buồn bã đứng, cúi đầu nhìn bóng mờ phía xa ánh trăng phản chiếu . Thiếu A Hoàng bóng dáng cùng nó không muốn xa rời, cô đơn du nhiên nhi sinh. Từ đây trên thế giới này chỉ còn lại một mình ta.

Mặc kệ ra sao, vẫn phải sống tiếp. Bất Khí lau nước mắt, nở nụ cười tươi tắn an ủi mình. Nàng trở về phòng nhỏ, mới đi hai bước đã bị đống tuyết trắng che lấp Vân Lang làm vấp ngã xuống đất. Hắn còn không có rời đi? Đã chết? Bất Khí nhặt lên gậy gộc thọt Vân Lang, thấy không động tĩnh. Thật đã chết rồi? Nàng dùng gậy gộc hất tuyết trên người Vân Lang lộ ra gương mặt tái nhợt.
Khóe miệng của hắn còn một chút vết máu khô cạn, sắc mặt tái nhợt như người tuyết, lông mi đen như mực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net