Chương 01: Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mặt trời ban trưa nhè nhẹ tiến vào trong căn phòng ấm áp ngăn cách mùa đông lạnh lẽo bên ngoài, Ngọc Dẫn ngồi ngay ngắn ở chính viện, làn váy xanh ngọc thêu hình sen kim tuyến dưới ánh nắng phản chiếu một màu vàng rực.

Một tên thái giám khom thân mình bẩm báo: "Sắp đến tết, công việc trong phủ phiền ngài làm chủ"

Ngọc Dẫn bỗng giật mình, "Nga" một tiếng, lúc này mới phát giác chính mình đã gả cho Dật Quân Vương được một tháng.

Không phải là cảm khái ngày tháng trôi qua thật nhanh, mà là thật sự cùng từ trước khác biệt không bao nhiêu.

Trong những năm tu tập Phật Pháp ấy, Tạ Ngọc Dẫn mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm, ngủ thì đọc kinh lễ Phật. Sau khi vào phủ Lục hoàng tử thì cũng vẫn chỉ là ăn cơm, ngủ, đọc kinh, lễ Phật. Điều duy nhất thay đổi dường như chỉ là mỗi sáng sớm có hai vị trắc phi đến thỉnh an. Nàng cũng không thể từ chối không gặp, nên thời điểm vấn an bố trí các nàng ở trong nhà chính uống một ly trà, sau đó tìm cách đuổi khéo đi là được.

Cuộc sống những ngày sau khi lấy chồng cũng không có nhiều biến hóa so với tưởng tượng, cũng không có gì quá khó thích ứng như mình đã nghĩ.

Tới bây giờ, đây chính là một cọc chính sự đầu tiên mà nàng gặp phải từ khi vào phủ.

Tạ Ngọc Dẫn thoát khỏi những suy nghĩ đăm chiêu, thấy thái giám kia còn chờ, lại nói :"Đã biết", vẫy vẫy tay, cho hắn cáo lui.

San Hô đang hầu hạ bên cạnh thấy vậy, vội vàng lấy một ít tiền vàng cho người mang đi, một lát sau vén màn trở về, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng nói: "Nương tử, đó là người trước mặt điện hạ".

Vừa rồi Tạ Ngọc Dẫn chưa nói thưởng, là San Hô nàng tự làm chủ cầm tiền đi, nên có chút chột dạ. Thấy Ngọc Dẫn chỉ gật đầu mà không có phản ứng gì khác, lại có chút gấp gáp, khom người nói: "Nương tử .... Ngày sau nên để tâm đối đãi tốt những người này. Rốt cuộc cùng nhà chúng ta không giống nhau, nô tì nghe nói, người làm trong phủ lâu năm đều ...."

"Được rồi". Ngọc Dẫn nhíu mày ngăn lại lời nàng định nói, liếc liếc  mắt một cái, không cần nghe cũng biết nửa câu bị nghẹn trong họng của San Hô chính là "rất phức tạp".

Ngọc Dẫn suy nghĩ rồi tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Đi truyền lời đi, mời hai vị trắc phi ngày mai tới gặp một chút. Nói là ta không rõ ràng lắm mấy năm nay trong phủ ăn tết như thế nào, phiền hai vị quyết định."

San Hô vừa nghe, thật là vì chủ tử nhà mình mà sốt ruột: "Người đừng ... Đừng làm vậy! Năm rồi không nói tới, hiện giờ người mới là chính phi, đây là chuyện  người nên tự quyết định, hà tất phải cất nhắc họ?"

"Tự ta quyết định sao, làm tốt thì không tính. Nếu lỡ làm không tốt, ai là người chịu trách nhiệm?" Ngọc Dẫn bình tĩnh nhìn khuôn mặt như hoa của San Hô, thấy nàng ta vẫn không cam lòng, cười nhẹ: " Được rồi, đâu ra mà bất bình nhiều quá? Cứ cho như ta là người quản lý, ngươi cũng phải để ta từ từ làm quen chứ?"

San Hô bị Tạ Ngọc Dẫn nói không còn đường đáp, rốt cuộc uốn gối phúc thân, liền đi truyền lời.

Nàng vừa ra khỏi cửa, tiểu hoạn quan bên ngoài nhanh nhẹn lên đón, cười nói:" San Hô tỷ tỷ, vương phi của chúng ta là vô dục vô cầu sao?"

"Câm mồm! Đây là lời ngươi được nói?" San Hô vừa quát to, trên mặt không có một chút ý cười.

Tiểu hoạn quan kia lập tức mặt trắng bệch, cúi đầu khom lưng không dám nói gì nữa, khom người lui về phía phòng ăn.

San Hô đứng tại chỗ bình tĩnh lại sau cơn giận, cất bước rời đi. Nàng phải chính mình tự đi truyền lời cho hai vị trắc phi, đây là quy củ mà vương phi lập nên từ khi vào phủ.

Bên kia, dật quận vương Mạnh Quân Hoài mới từ Trường Dương Cung đi ra, một mặt nhăn nhó.

Mẹ đẻ Định Phi lần trước bị bệnh một thời gian, giờ đã khỏi bệnh, nhìn con trai của mình tiến cung tới vấn an là vì làm tròn đạo hiếu, nhưng cũng không kìm chế được mà mắng hắn.

Hành xong lễ, chưa nói được hai câu, Định Phi liền nghiêm mặt trách mắng: "Một tháng qua, lần nào tiến cung cũng chưa từng đề cập nửa câu về vương phi, bổn cung không hỏi, cũng biết đây là chuyện của ngươi."

Mạnh Quân Hoài nhất thời nghẹn lời, còn chưa kịp giải thích, Định Phi đã nói: "Ta nói cho ngươi biết, Quách Thị lúc trước sai lầm, thì cũng đừng hòng tính lên trên đầu Tạ Thị! Thê thiếp trong phủ không hòa thuận, tuy chủ yếu là do Quách Thị ngoan độc, nhưng ngươi làm phu quân không có gì sai sao? Hoàng Thượng không trách tội, ngươi còn không biết thức thời? Không thèm quan tâm đến chính phi được hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, ngươi đang đánh vào mặt ai? Ngươi không gặp nàng, làm hại mặt mũi nàng, tương lai nếu trong phủ ngươi cũng nháo ra sự việc sủng thiếp diệt thê, thì ngươi tính đánh vào mặt ai?"

Mạnh Quân Hoài biết, mẫu phi nói là đúng, bởi vì vương phi cũ Quách Thị mà giận chó đánh mèo lên Tạ Thị, nhưng mà thật sự Tạ Thị nàng ...

Luận gia thế, nàng không tồi, Tạ gia là danh môn vọng tộc; luận bộ dáng cũng không kém, đêm thành hôn hắn mới gặp nàng thì từ trong lòng cũng nhận định xác thực là một mỹ nữ.

Nhưng nàng ... Nàng lại tuân theo mệnh lệnh tổ phụ, ở Hoa Linh Am tu mười năm Phật Pháp.

Mười năm! Từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, ngày ngày làm bạn cùng đèn nhang tượng Phật, ăn tết mới trở về nhà, còn lại thời gian đều tránh xa hồng trần!

Cho nên vào đêm thành hôn đó, sau giây phút đầu tiên thưởng thức nhan sắc của nàng thì nhanh chóng nhận ra rằng khuôn mặt mỹ mạo ấy phả ra tầng tầng lớp lớp một sự "Thanh tâm quả dục". Nàng ngồi ở bên giường nhìn hắn, đôi mắt sáng trong không nhiễm chút bụi trần.

Hắn cùng cặp mắt kia nhìn nhau trong chốc lát, càng nhìn tâm càng tĩnh, cuối cùng tự nhiên, tự nhiên không sinh ra một chút xíu dục vọng nên có vào đêm tân hôn!

Mạnh Quân Hoài thấy cảm giác này thật là kỳ quái, đây là lần duy nhất hắn đối mặt với một cô nương xinh đẹp nhưng lại không muốn đụng chạm nàng, thận chí còn có một chút suy nghĩ "làm chuyện đó" là khinh nhờn nàng, là muôn phần độc ác!

Cảm giác kỳ quái này thậm chí khiến hắn không biết phải làm sao trong phòng tân hôn, nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng hắn tự đi tây phòng ngủ. Hôm sau hai người cùng nhau đi vào cung vấn an một lần, rồi sau đó mấy ngày nay hắn cũng chưa gặp nàng.

Hắn là nghĩ muốn chờ thêm một chút, thứ nhất giúp Tạ thị thích ứng với trong phủ, thứ hai là hắn cũng muốn nhanh chóng chuyên tâm xử lý công việc bề bộn năm trước. Nhưng không nghĩ tới Định Phi mắt xem sáu đường ta nghe tám hướng nào đó, liền trực tiếp trách cứ, ý tứ cũng rõ ràng - việc này hắn không được trì hoãn, phải nhanh cùng tân vương phi "chung đụng"!

Dật quận vương chỉ vừa tròn hai mươi, đúng là thời điểm tuổi trẻ khí thịnh,  trong lòng hiện nay bất đắc dĩ như bị nghẹn lại, một đường vội vàng đi. Một đám người hầu đi theo sau không ai dám xuất đầu nói chuyện.

Cho đến khi ra cửa cung, lên xe ngựa, chưởng sự Dương An Lộc mới tiến đến, vén màn kiệu lên, cẩn thận hỏi một câu: "Gia, người muốn trực tiếp về phủ hay là ..."

Bên trong vọng ra một câu: "Không về phủ chẳng lẽ ở ngoài uống gió?"

Dương Ân Lộc vừa nghe, thật là, vương gia tức giận không nhỏ. Nhanh chóng đưa mắt, ý bảo thuộc hạ phải cẩn thận gấp bội. Một đường đi về này lại yên tĩnh bất thường, tới cửa phủ, khi dật quận vương xuống xe ngựa vào cổng, một đám ngừơi vẫn phải duy trì sự im lặng này.

Từ lúc xuống xe ngựa trước cổng vương phủ, dật quận vương nửa giây cũng không nghỉ, liền thẳng tiến đến chỗ ở của Tạ Ngọc Dẫn.

Các phủ trong kinh đều bố trí không khác nhau lắm, tiền viện là nơi nam nhân ở, hậu viện là nơi của nữ nhân, tiền viện và hậu viện cách nhau một loạt đình các. Tạ Ngọc Dẫn là chính phi, ngụ ở chính viện phía sau. Từ đại môn tiến vào, xuyên qua từng cổng nhỏ, ngoại trừ vòng ra mấy phòng ốc chính giữa, thì đều không cần phải đi đường vòng nào khác.

Dật quận vương đi như có gió dưới chân, tiến vào cửa viện, hoạn quan đang ở cửa quét rác liền giật mình kinh ngạc. Tên hoạn quan này nhìn có vẻ nhiều tuổi, vội vội vàng vàng làm lễ bái kiến, không chú ý cây chổi còn cầm trong tay, cây chổi đảo một phát, ngã thẳng vào mặt dật quận vương.

Dật quận vương không kịp phòng bị bị lảo đảo một cái, Dương Ân Lộc nhanh tay, liền đem người đỡ kịp.

Dật quận vương ổn định lại chân, ánh mắt đảo qua một vòng, hoạn quan kia sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, dập đầu liên tục: "Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội!"

"Đem ra ngoài đánh hai mươi trượng". Hắn không có nhiều tâm tư suy nghĩ, phân phó một câu này liền tiếp tục định đi vào trong, vừa đi được hai bước, lần thứ hai dừng lại.

Tạ Ngọc Dẫn đứng ở cạnh cửa nhỏ nhìn hắn, dời bước đến gần, phúc thân chào hỏi :"Điện hạ."

Dật quận vương dù đang tức giận, cuối cùng cũng không muốn đem lửa giận trong lòng trút lên người nàng. Tự bình tĩnh lại, duỗi tay đỡ nàng: "Miễn, đi vào nói."

Tạ Ngọc Dẫn bình bình ổn ổn đứng lên, hắn liền buông nàng ra, tiếp tục hướng về phía chính phòng, chân trước vừa bước qua ngạch cửa, liền nghe một giọng nói nhẹ nhàng phía sau: "Các ngươi đi trắc gian ngồi đi, có sẵn nước trà. Trình Toàn chờ ở đó, ta cùng điện hạ nói vài lời."

Mạnh Quân Hoài nhướng mày, quay đầu liền nhìn thấy tất cả mọi người trong viện đều đứng đằng kia mang vài phần ngạc nhiên. Người được gọi "Trình Toàn" chính là hoạn quan vừa mới bị hắn ra lệnh phạt trượng lúc nãy, hai tên thái giám đang muốn kéo hắn ra ngoài do dự không biết làm gì cho phải, chính hắn càng quỳ gối không biết làm sao cho đúng.

Mạnh Quân Hoài nhìn nhìn Tạ Ngọc Dẫn, nàng đưa lưng về phía hắn, váy xanh ngọc nếp gấp chỉnh tề. Từ sau lưng nhìn không thấy màu áo bên trên, chỉ thấy một kiện tay áo sa tanh trắng rộng dài đến đầu gối.

Phần giữa hai mép áo choàng đoan chính, phong thái của nàng lại càng đoan chính. Mạnh Quân Hoài trong lòng vang lên một tiếng chế nhạo "Tiên phong đạo cốt", ngược lại cũng rất hợp phong thái của đạo gia, cô gái trước mắt này.... 

Cùng lắm chỉ là một tiểu ni cô không rành thế sự hồng trần!

Hắn không tự giác cười khẽ một tiếng, nói một câu "Vào trong rồi nói!" với Ngọc Dẫn, liền thẳng cửa mà đi.

Tạ Ngọc Dẫn cũng xoay người đi vào, mấy tên thái giám trong viện vẫn còn ngơ ngác, lần đầu tiên thấy có người trong phủ dám phản bác mệnh lệnh của vương gia.

Liền có người tiến lên thỉnh Dương Ân Lộc quyết định: "Dương gia, ngài xem..."

Dương Ân Lộc trầm ngâm, ước chừng cảm thấy dật quận vương không trực tiếp bác bỏ, chính là muốn cho vương phi chút mặt mũi, liền nói: "Trước hết nghe vương phi. Đi thôi, đi uống trà!"

Một đám hoạn quan đều men theo đi về phía gian nhà nhỏ, Trình Toàn ngưng thần, lau mồ hôi lạnh, xê dịch về phía trước, đến cửa chính quỳ xuống chờ phân phó từ trong phòng.

Trong nhà chính, hai người ngồi xuống hai bên án trác. Mạnh Quân Hoài trong lòng nghĩ lời nói của mẫu phi vừa rồi, chủ động cất lời: "Ngươi không muốn hoạn quan kia bị phạt, thì tùy ngươi!"

Tạ Ngọc Dẫn bình tĩnh như nước, khom người : "Thiện thay, đa tạ điện hạ."

"...." Mạnh Quân Hoài nhất thời không biết nói lời trần tục gì, suy nghĩ một chút đành cười nói, "Nhưng ngươi cũng phải biết, đây là vương phủ, lễ nghĩa quy củ là không thể làm sai. Sau này nếu..."

Nói còn chưa xong, hắn thấy lông mi nàng khẽ chớp, hàng mi dài mà bằng phẳng như khẩu khí của nàng, làm hắn bỗng dưng cảm thấy chính mình đang đối mặt với một vị Phật từ bi trong miếu, lời muốn nói cũng nghẹn lại.

Nàng nhàn nhạt gật đầu, nhìn hắn nói:"Ta không phải người thích phát thiện lung tung, chỉ là thiện ác có bồi thường, nhân quả có luân hồi, điện hạ người..."

Mạnh Quân Hoài bị ngắt lời, nghe đến câu này cũng cố ý chen ngang lời nói của nàng một lần: "Thiện ác có bồi thường, ngươi là người thiện thì kệ ngươi, nhưng ngươi cảm thấy bổn vương là người ác?"

"...." Tạ Ngọc Dẫn hơi trầm xuống, nghiêm túc đoanh trang suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lắc đầu.

Vô duyên vô cớ, hắn lại có một chút vui sướng.

Nàng lại nói từng chữ rõ ràng: "Ta không cảm thấy điện hạ là người ác. Chỉ là, chuyện vừa rồi điện hạ làm..."

Hắn cũng tự biết mới vừa rồi cứ hở một chút đem người đánh hai mươi trượng là có chút hơi quá, nhưng cũng hơi buồn bực khi bị nàng sửa sai như vậy, tay đập một phát trên án, lời mẫu phi dặn dò lúc nãy thình lình chợt lóe trong đầu.

Tạ Ngọc Dẫn thanh đạm nhìn hắn qua lại hai cái, Mạnh Quân Hoài không quá vui vẻ mà trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, ho khan một tiếng, chỉ phải đem đề tài này tránh đi: "Ta ở trong cung chưa dùng cơm, báo phòng bếp làm chút thức ăn lại đây, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện ăn tân niên."

Hắn vừa dứt lời liền uống một ngụm trà, không nghĩ tới Tạ Ngọc Dẫn đáp ứng: "Vâng", sau đó thuận lý thành chương hỏi hắn: "Mời thêm hai vị trắc phi cùng đến bàn chuyện nhé?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh
Ẩn QC